Chiến Thần Bất Bại Chương 885: Ý Nghĩ Bất Chợt

Bên trong Phong Cấm hoàn, Đường Thiên không nhìn chiến trường bên ngoài một cái nào, toàn bộ tâm thần hắn đều tại trên Phong Cấm hoàn.

Một cách nghĩ kỳ diệu, dao động đặc biệt của năng lượng khiến con mắt hắn sáng ngời. Hắn đã sớm không phải thứ thái điểu(gà mờ) trước đây, vũ kỹ của Thiên lộ, pháp tắc ở Tội Vực, binh đoàn sát chiêu tại Thánh Vực làm cho thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, cũng không ngừng mở rộng nhãn giới, tăng lên cảnh giới của hắn.

Chiêu thức có thể khiến con mắt hắn sáng ngời như Phong Cấm hoàn vậy đã càng ngày càng ít, thật vất vả gặp đến một cái, tự nhiên phải rất tốt nghiên cứu một cái.

Phương thức chiến đấu của đám người Cát Trạch, người bình thường xem bệnh sẽ không tìm ra kẽ hở, nhưng mà bọn họ lập tức phải đi tới Thánh Châu, nơi đó là đại đại bản doanh của Thánh Điện, cao thủ nhiều như mây, hơi có vô ý liền vô cùng có khả năng vạn kiếp bất phục. Như Tô Phỉ gặp qua lần trước, thực lực là sâu không lường được. Hơn nữa nghe Mai Lỵ Toa(Melisa) nói, mạnh nhất Thánh Điện không phải là Tô Phỉ, mà là đại trưởng lão.

Tô Phỉ đã khiến Đường Thiênrất là kiêng kỵ, thực lực đại trưởng lão mạnh mẽ tới mức nào?

Không một ai biết rõ, Mai Lỵ Toa(Melisa) nói, chưa từng có ai thấy đại trưởng lão xuất thủ, nhưng mà mệnh lệnh của đại trưởng lão chưa từng có ai dám cãi cả. Ngay cả Charles điện hạ, đại trưởng lão nói tiên hình liền tiên hình. Điều duy nhất có thể biết, chính là Thánh viêm của đại trưởng lão màu kim, khắp cả Thánh Điện, chỉ có Thánh viêm của đại trưởng lão là kim sắc.

Đường Thiên kiến thức qua Thánh viêm, đối với loại hỏa diễm đáng sợ này hắn có ấn tượng sâu sắc. Trong những hỏa diễm hắn từng gặp, Thánh viêm là hỏa diễm đáng sợ nhất, đáng sợ hơn cả Hư không ngục hỏa.

Thánh viêm vàng kim!

Vậy nghĩa là Thánh viêm bạch sắc đã phát sinh biến hóa về chất, uy lực sẽ phát sinh biến hóa như thế nào, tại trước khi chân chính giao thủ, Đường Thiên cũng vô pháp dự đoán.

Được rồi, tạm thời cái này cũng không cần cân nhắc nữa, trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt mới là trọng yếu nhất.

Từ khi Hán Khắc vừa xuất ra Phong Cấm hoàn, hắn liền nhận thấy Phong Cấm hoàn lợi hại. Đối với Đường Thiên hiện tại mà nói, chiêu thức đơn thuần đã không có ý nghĩa quá lớn. Hắn quan tâm hơn cả tới quy luật, pháp tắc ẩn chứa trong chiêu thức, nhưng mà những thứ thâm sâu này lại không có dễ dàng thấy rõ như vậy. Cao thủ như Hán Khắc, sao có thể để người khác vừa nhìn liền xem thấu sát chiêu của mình?

Sát chiêu lợi hại, một khi bị xem thấu, thì rất dễ dàng tìm được biện pháp phá giải. Cho nên hễ là sát chiêu, thường thường có rất nhiều ngụy trang mê hoặc địch nhân.

Đường Thiên muốn thấy rõ sự ảo diệu của nó, chỉ có tự mình thể hội, đây là biện pháp trực tiếp nhất hữu hiệu nhất. Đương nhiên, Đường Thiên có lòng tin như thế tất nhiên là có thứ ỷ vào, tâm tình Lưu ly của hắn bình tĩnh không dao động, phản chiếu nhiều loại biến hóa của Phong Cấm hoàn.

Hán Khắc tuyệt đối nghĩ không ra, Phong Cấm hoàn độc đáo do hắn sáng tạo lại bị người dễ dàng nhìn thấu như thế.

Nháy con mắt một cái, Đường Thiên nhìn thoáng qua bầu trời. Hắn lập tức minh bạch ý đồ của đám người Cát Trạch, tức thì yên tâm. Trực tiếp va chạm không có bất cứ thủ đoạn gì như vậy, liều chính là thân thể. Võ giả Thánh Vực liều mạng đụng thân thể với võ giả Tội Vực? Đường Thiên lắc lắc đầu, hiện tại Thánh Vực đối với tình hình Tội Vực là không biết gì, chờ về sau mọi người hiểu rõ về Tội Vực, tuyệt đối không có ai làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.

Đường Thiên chuyển sự chú ý tới Vô Song Hào.

Hắn có chút đỏ mắt chiếc chiến hạm cấp hoàng kim này, lại nói, thần thiếu niên còn chưa từng có chiến hạm cấp hoàng kim a. Tuy rằng Quang Minh Hào là một chiếc Chiến hạm binh đoàn siêu cấp, nhưng mà đó chỉ là một chiếc thuyền nát bỏ đi cải tạo lại. Cái chiến hạm cấp hoàng kim xứng với cái danh hoàng kim, hắn thật đúng là chưa từng có.

Hay là đoạt lấy Vô Song Hào?

Cái ý nghĩ này vừa lóe lên, liền bỏ đi không được. Vừa lúc Đường Thiên cũng có chút cảm thấy phiền với đám Claudia, Vô Song Hào đông đảo hộ vệ, nhìn thế nào Claudia cũng không giống cái ả an phận, lần này đã đắc tội nàng ta quá mức rồi, khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, sau này chỉ sợ sẽ dây dưa.

Đường Thiên không khỏi nhíu mày, hắn không muốn tiếp tục dây dưa. Tình huống Thánh châu phức tạp, thế lực đông đảo, nếu dây dưa, khả năng bị bộc lộ là khá lớn. Nếu tình huống bình thường, Đường Thiên mới không thèm để ý việc bạo mà không bộc lộ, cùng lắm thì đánh một trận, nháo cái trời long đất lở. Thế nhưng lần này là gặp lại Thiên Huệ a, ngày tốt đẹp như thế, Đường Thiên cũng không muốn bị những chuyện tào lao này phá hư.

Tuy rằng cướp thuyền của Claudia, cái đứa này khẳng định sẽ nháo, nhưng mà đã không có chiến hạm cấp hoàng kim, Claudia tự nhiên không đủ sức.

Nói tiếp, đi gặp Thiên Huệ a, thương thuyền rách rách nát nát này cũng quá mất mặt rồi. Nếu không trông thấy Vô Song Hào, Đường Thiên còn không để ý chuyện này. Sau khi trông thấy Vô Song Hào, Đường Thiên mới hiểu được cái gì gọi là hàng so hàng chỉ muốn vứt, hắn lập tức cảm thấy mình cưỡi chiếc thương thuyền này thực sự quá tồi tàn.

Sao có thể để Thiên Huệ ngồi chiếc thuyền tồi tàn như thế?

Đường Thiên càng nghĩ càng thấy có đạo lý, gặp Thiên Huệ mới là đại sự hàng đầu của mình, các chuyện khác hoàn toàn không đáng nhắc tới. Chớ nói đoạt Vô Song Hào, Elizabeth thương hội khẳng định sẽ phản công, kể cả Thánh Điện ra mặt, Đường Thiên cũng không quan tâm.

Trong đầu hắn chỉ có cái bóng hình xinh đẹp ngày nhớ đêm mong kia.

Đã hạ quyết tâm, đầu óc Đường Thiên xoay chuyển rất nhanh, ánh mắt hắn nhanh chóng rơi trên người Claudia.

Cái ả này là điểm đột phá!

Địa vị thân phận của Claudia đủ để cho người khác sợ ném chuột vỡ đồ.

Đường Thiên lườm đám người Hán Khắc một cái, lúc này những người này đã hoàn toàn quên sự tồn tại của Đường Thiên, tất cả bọn họ đều bị tràng chiến đấu kinh tâm động phách trên bầu trời hấp dẫn hoàn toàn, bọn họ lơ lửng trên đỉnh đầu Đường Thiên tới mấy trượng, người người ngửa mặt, nhìn không rời mắt.

Cơ hội tuyệt hảo!

Đường Thiên bất động thanh sắc, hắn bỗng nhiên vươn đùi phải ra, động tác của hắn thật chậm, thần thái lại dị thường chuyên chú. Ánh sáng giống như thực chất xung quanh hắn nổi lên tầng tầng rung động, hắn tựa như từ tốn đi ở đáy sông, những rung động này như bị nam châm hút chặt, dán sát vào mặt ngoài thân thể Đường Thiên, vô pháp khuếch tán ra phía ngoài.

Chỉ có xung quanh thân thể Đường Thiên mới đang rung động, cột sáng Phong Cấm hoàn không chút động đậy.

Cánh tay Đường Thiên, chậm rãi vươn ra khỏi cột sáng, lần này ngay cả rung động cũng không có, ngay sau đó, mặt, thân thể Đường Thiên đều thoát ra khỏi cột sáng. Dùng thoát ra để hình dung cũng không chuẩn xác, Đường Thiên giống như là trồi lên khỏi mặt nước, từ vách ánh sáng của Phong Cấm hoàn "Nổi" lên.

Toàn bộ quá trình không có bất cứ thanh âm gì, cột sáng không có một chút rung động nào, đám người Hán Khắc lơ lửng trên đỉnh đầu Đường Thiên không phát hiện gì bất thường.

Đường Thiên thở phào nhẹ nhõm, không khỏi hơi hơi có chút đắc ý. Đừng xem vừa rồi hắn thoát ra khỏi Phong Cấm hoàn nhìn như thập phần dễ dàng, trên thực tế thần kinh Đường Thiên luôn tập trung cao độ. Hắn đối với Phong Cấm hoàn có cảm ngộ, nhưng mà đến tột cùng thứ mình lĩnh ngộ là đúng hay sai, còn chưa trải qua nghiệm chứng. Nếu hơi có điểm xung đột, khiến cho đám người Hán Khắc chú ý, vậy thì kế hoạch của mình phải phá sản rồi.

Vô Song Hào nếu đã quan hệ đến việc gặp mặt Thiên Huệ, vậy tại trong lòng Đường Thiên, không có bất cứ cái gì khác có thể đánh đồng.

Một bước then chốt nhất thuận lợi như thế khiến Đường Thiên thả lỏng không ít, trong lòng hơi vui mừng. Mặt khác thuyết minh những lĩnh ngộ từ Phong Cấm hoàn không có sai lệch, về phương diện khác, một bước này hoàn thành cũng có nghĩa khả năng thành công toàn bộ kế hoạch tăng lên nhiều.

Trên bầu trời tiếng va chạm khiến người ta khiếp đảm không dứt bên tai, bang bang phanh, mỗi một âm thanh đều thế lớn lực trầm, trầm thấp rung động, tựa như tiếng trống lớn đập vang tận đáy lòng của mọi người. Ai nấy đều kìm lòng không đậu vươn dài cổ, khuôn mặt hoảng sợ mà nhìn chằm chằm lên bầu trời, thỉnh thoảng phát ra tiếng kinh hô.

Gia tốc, gia tốc, lại gia tốc, không né tránh, không hoa chiêu, hái cái thân ảnh nhanh như tia chớp, kèm theo năng lượng thuẫn kéo dài quang ngân, đập rầm vào nhau.

Phanh, năng lượng thuẫn vỡ nát, hai cái thân ảnh lấy tốc độ càng nhanh hơn bay ngược ra, ai nấy một mảnh kinh hô.

Trực tiếp, dã man, sắc bén, thảm liệt, ngay cả kẻ già đầu tự xưng là kiến thức rộng rãi như Hán Khắc, không thừa nhận cũng không được, mình chưa từng thấy chiến đấu hung mãnh thảm liệt như thế. Binh đoàn Thiết Diện rõ ràng chiếm cứ thượng phong, làm cho gã cảm thấy bất khả tư nghị chính là gã vậy mà lại chưa từng nghe thấy những gia hỏa mang mặt nạ này phát ra một tiếng kêu rên.

Những gia hỏa này chẳng lẽ là làm bằng sắt sao?

Hán Khắc đương nhiên biết không phải, giải thích duy nhất chính là Binh đoàn Thiết Diện có được ý chí cứng như sắt thép. Cái kết luận này khiến gã có phần ngạc nhiên, khi Cát Trạch chạy đến đùa giỡn Claudia, gã liền cười nhạt coi thường Thiết Diện binh đoàn, rất không tán đồng, bọn họ nhìn qua tản mạn tựa như một đám côn đồ đầu đường xó chợ.

Nhưng mà sau một hồi như thế, kết luận của gã triệt để bị phá vỡ, gã ngây ra nhìn lên bầu trời.

Kịch chiến trên bầu trời trở thành thứ yểm hộ tốt nhất cho Đường Thiên, hắn tựa như một u linh, lặng yên bay tới phía dưới góc khuất của Vô Song Hào. Động tác của hắn cực nhanh, nhưng không có bất cứ tiếng động gì, ngay cả không khí xung quanh hắn cũng không có chút nhộn nhạo nào.

Bên ngoài thân hắn có một tầng rung động cực mỏng, nếu không nhìn kỹ thì tuyệt đối khó mà phát hiện.

Phong Cấm hoàn!

Thủ đoạn này là hắn mới học được từ Phong Cấm hoàn, bây giờ học đi đôi với hành. Tầng dao động mỏng đến mức mắt thường cơ hồ khó mà phát hiện này không những phong lại toàn bộ khí tức của Đường Thiên, còn giúp Đường Thiên tựa như không khí, không khiến cho không khí dao động, mà điểm cường đại nhất của nó là không khiến cho năng lượng dao động. Điều này có nghĩa là cơ hồ toàn bộ thủ đoạn tìm kiếm đều mất đi hiệu lực với hắn.

Việc lợi dụng Phong Cấm hoàn của Đường Thiên đã hoàn toàn thay đổi, dù cho Hán Khắc nhìn thấy, chỉ sợ cũng tuyệt đối không thể liên hệ với Phong Cấm hoàn của mình nữa.

Năng lực học tập cường hãn luôn luôn giúp Đường Thiên không ngừng có thể học tập được chiêu thức xuất sắc của người khác. Sức tưởng tượng bay bổng lại giúp hắn luôn có rất nhiều ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi. Từ là cọng cỏ từng bước một, dựa vào chính mình không ngừng mà tìm tòi mà phát triển, giúp hắn chưa bao giờ mê tín quyền uy. Không có khuôn sáo trói buộc, hắn vận dụng đối với các loại kỹ xảo dị thường lớn mật, có thể thoát khỏi thường quy.

Điều này cũng thành phong cách chiến đấu đặc biệt của Đường Thiên.

Mọi người trên Vô Song Hào đều tập trung vào bầu trời, bọn họ tràn về một bên chiến hạm, ngẩng đầu ngửa mặt nhìn không chuyển mắt tràng chiến đấu hoàn toàn mới trên bầu trời. Ngay cả Claudia cũng không ngoại lệ, nhìn lên bầu trời, phe mình mặc dù có ưu thế về nhân số, vậy mà vô pháp chiếm thượng phong, nàng cực kỳ bất mãn.

Nhưng chẳng mấy chốc, nàng liền tỉnh táo lại, cái khác không nói, trên thuyền chở một binh đoàn hoàn chỉnh. Tuy rằng không phải xây dựng theo tiêu chuẩn binh đoàn Thánh Điện, nhưng mà so với chỉ một trăm người binh đoàn Thiết Diện phải hơn nhiều.

Thắng lợi cuối cùng chỉ sẽ thuộc về mình.

Tựa như đám người Hán Khắc bắt lấy gia hỏa kia vậy, ánh mắt Claudia, không tự chủ mà hướng tới Phong Cấm hoàn.

Dã thú có hung mãnh cỡ nào đều sẽ có cái lồng giam nhốt được nó... Chờ chút!

Con mắt Claudia đột nhiên trợn tròn, biểu tình trên mặt nàng đọng lại.

Cột sáng trống không, không có một vật.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện