Chiến Thần Bất Bại Chương 900: Vinh Quang Năm Xưa, Rọi Sáng Ngươi Bây Giờ

Khi Đường Thiên giơ Bất Tử kiếm lên cao ngất, tiếng Bất Tử kiếm vang lên trầm thấp, tựa như khí lưu xoay chuyển, xoay quanh hắn, đáp lại hắn.

Đường Thiên kích động khó giải thích!

Kể từ sau khihắn ngộ ra Thức Tỉnh thần trang, hắn đã quen với trạng thái tuyệt đối lãnh tĩnh lúc chiến đấu. Nhưng mà, trong một khắc khi kiếm minh vang lên kia, toàn bộ lãnh tĩnh đều bị hắn vứt hết ra ngoài, sự kích động khó mà hình dung tràn ngập toàn thân hắn.

Đường Thiên chưa từng gặp binh đoàn như vậy, chưa từng gặp hồn phách như vậy, chưa từng gặp Tín niệm như vậy.

Có thể cùng kề vai chiến đấu với tín niệm như vậy, vinh hạnh cỡ nào!

Chúng ta há có thể ngủ yên! Chúng ta há có thể ngủ yên!

Tiếng Đường Thiên rống giận quanh quẩn trong không trung, kiếm minh trầm thấp khắp bầu trời đáp lại hắn, cùng theo hắn rống giận, cùng theo hắn kích động, cùng theo hắn rít gào, giống như muốn phun hết không cam lòng và phẫn nộ tích lũy vạn năm ra thật nhanh, giống như muốn san khuôn mặt nứt vỡ vạn năm kia lần nữa bằng phẳng, giống như muốn đánh tan nơi mình ngủ yên.

Há có thể ngủ yên! Há có thể ngủ yên!

Cái này là linh hồn đã từng vỡ nát hơn trăm lần trong vạn năm qua a, đơn giản là một hi vọng mờ nhạt đến mức cơ hồ sắp hòa tan trong hắc ám. Bọn họ buông bỏ yên giấc, bọn họ chịu đựng trăm năm cô tịch, đổi lấy một lần cơ hội thắng lợi mà nó cơ hồ là không có hi vọng. Bọn họ thiêu đốt toàn bộ quang và nhiệt của mình sau đó bị đánh tan, bọn họ yên lặng liếm liếm vết thương trải rộng toàn thân, ngủ say trong hắc ám, chờ đợi trăm năm sau thức tỉnh.

Một vạn năm hắc ám, tuyệt vọng, đau khổ giãy dụa này là màn khói thuốc súng mà bọn họ xuyên ra không được. Phần bi tráng lần lượt trùng lặp này, không liên quan đến thắng lợi, mà chỉ liên quan đến lá chiến kỳ Nam Thập Tự binh đoàn thủy chung phấp phới trong lòng bọn họ.

Khi Đường Thiên giơ kiếm hô to "Binh đoàn sinh tử không biết, chúng ta há có thể ngủ yên!", tiếng Bất Tử kiếm ông minh vang vọng chân trời, đám mây trên bầu trời bị vặn xoắn tan, năng lượng trong thiên địa bị quấy nhiễu, vọt tới Đường Thiên!

Đường Thiên tựa như một vòng xoáy thật lớn, từng dải sáng từ bốn phương tám hướng bắn đến, chúng nó mang theo tiếng rít nhiếp hồn người.

Chùm năng lượng phát ra tiếng xé gió sắc nhọn chói tai hơn, tiếng Bất Tử kiếm vang lên phát ra trầm thấp bi trang hơn, chúng nó hỗn tạp với nhau khiến thân thể Đường Thiên không khống chế được mà run rẩy.

Hắn nghe được trăm vạn tướng sĩ liên tục không ngừng rống giận không cam lòng, hắn cảm nhận được sự dũng cảm khi va chạm trời cao như thiêu thân lao đầu vào lửa, hắn nghe thấy một gã tướng quân vết rách đầy mặt, trong nội tâm chất chứa sự thất vọng và thất bại, trầm mặc đối mặt với vô biên vô hạn binh lính sứ vỡ tan, đối với tịch liêu hắc ám Ngủ Yên chi hải, đối với sắp ngủ say trăm năm cùng với không biết bao nhiêu năm đã từng thất bại, đau đáu đối với binh đoàn xa xôi mà không biết là có còn tồn tại nữa hay không, hắn lớn tiếng la lên, cổ vũ sĩ khí, nói trăm năm sau bọn ta lại gặp, nói trăm năm sau bọn ta lại sóng vai.

Năm tháng như sông, dần dần tẩy đi bầu máu nóng.

Lão tướng không phục, hắn không đòi thắng lợi, không kể thành công, chỉ nói trăm năm sau bọn ta lại sóng vai. Lão binh không phục, bọn họ trầm mặc, bọn họ mất mát, chỉ trăm năm sau tỉnh lại, chỉ từ Ngủ Yên chi hải nhảy lên, chỉ xông phá trời cao, chỉ hô to binh đoàn sinh tử không biết bọn ta há có thể ngủ yên, chỉ là vỡ tan.

Sự tịch liêu và bi thương vô bờ như Ngủ Yên chi hải tràn ngập thể xác và tinh thần Đường Thiên, phải là, phải có sự kiên định chấp nhất rộng lớn hơn so với Ngủ Yên chi hải, thiêu đốt thể xác và tinh thần Đường Thiên.

Đột nhiên thiên địa dường như trở nên buồn bã, tịch liêu tràn ngập, dưới chân Đường Thiên, lấp lánh long lanh, hải dương màu đen mênh mông bát ngát, đó là Ngủ Yên chi hải.

Đường Thiên đứng ở trên Ngủ Yên chi hải, thân thể hắn giống như đang thiêu đốt, nhưng mà con mắt hắn lại phức tạp khó hiểu.

Bất Tử kiếm giơ lên cao, được hắn dựng thẳng trước ngực, văn tự khắc ghi trên thân kiếm phản chiếu vào trong mắt hắn.

"Vô hữu(không hộ), vĩnh an."

Hắn nhẹ giọng nỉ non, nhẹ nhàng đè thân kiếm xuống, vung kiếm.

Ngủ Yên chi hải dưới chân đang bình tĩnh đột nhiên trở nên xao động, sóng gió càng lúc càng lớn.

Giống như tâm hữu linh tê, Đường Thiên bỗng dưng bước lên một bước, y phục không gió tự lay động, sóng biển dưới chân nổ tung, hắn không cảm giác thấy, ánh mắt vô cùng chuyên chú, cổ tay lật chuyển, Bất Tử kiếm lăng không một kiếm đâm ra.

Ngủ Yên chi hải xao động, từng đạo hư ảnh chậm rãi từ mặt biển hiện lên, hư ảnh rất mơ hồ, như vụ như ảnh, mơ hồ có thể thấy nhân hình. Hắn ngửa mặt, tựa hồ nhìn khắp bầu trời, thả người bay lên không, hóa thành một đạo kiếm quang, phóng lên cao, kiếm rít trầm thấp hùng hồn, hùng hồn bi tráng, bắn nhanh về phía Thu Sát viện.

Bang bang bang!

Từng cái hư ảnh hóa thành từng đạo kiếm quang, phóng lên cao.

Thu Thiên Kình đã sớm đặt trận địa sẵn sàng đón quân địch, lão biết rõ đối phương cường đại, nhưng mà lão vẫn không cho rằng mình hoàn toàn không có cơ hội. Lão tán thán chấp niệm sâu sắc trong thanh kiếm này, là một thanh thần binh lợi khí chân chính. Uy thế của nó và kiếm chiêu vượt quá sức tưởng tượng khiến Thu Thiên Kình thất kinh.

Nhưng mà, lão không dự định thúc thủ chịu trói. Một thanh kiếm có lợi hại, cũng chỉ là một thanh kiếm. Một người có lợi hại, cũng chỉ là một người.

Thánh Vực từ lâu đã dùng vô số sự thực chứng minh được, binh đoàn mới là cường đại nhất.

Nhìn kiếm quang gào thét mà tới, trong kiếm quang ẩn chứa sự thảm liệt bi tráng, khiến lão động dung, thế thì tính sao!

Vừa rồi Binh đoàn Thu Sát đã chuẩn bị hoàn tất, chiến ý trong mắt Thu Thiên Kình bốc lên như hỏa diễm, khóe miệng hiện lên một mạt tiếu ý lạnh lẽo.

Thu Sát viện ở dưới chân lão, phủ đầy sương thu, giống như có một tầng tuyết hơi mỏng. Vụ khí nhàn nhạt, từ mặt đất bốc lên, Thu Sát viện tràn ngập vụ khí, tựa như một thế giới khác. Năng lượng tráo được triệt hồi, vụ khí tràn lên tường Thu Sát viện, dọc theo tường viện chậm rãi tràn ra khắp nơi phía ngoài, tựa như tường vi hôi sắc bám lên, lại như tường bằng sương vụ. Một lát sau, toàn bộ tường vây Thu Sát viện đã được vụ khí bao trùm. 【 thu sương lẫm địa 】.

Sát chiêu cuối cùng của Binh đoàn Thu Sát.

Khi kiếm quang thảm liệt bi tráng mang theo tiếng gào thét sắc nhọn, mang theo quang hoa chói mắt đánh lên tường ngoài tràn ngập vụ khí của Thu Sát viện.

Oanh!

Kiếm quang đột nhiên nổ tung, toái mang tung tóe ra giống như pháo hoa rải rác Ngủ Yên chi hải.

Thu Thiên Kình không nghĩ đến kiếm quang sẽ nổ tung, bị giật nảy mình. Chỗ kiếm quang nổ tung, sương thu bị tạc thành một cái động lớn, nhưng mà vài sợi vụ khí thổi qua, đại động vừa mới nổ ra lập tức biến mất.

Tâm tình vừa căng thẳng liền buông lỏng lại, kiếm mang thoạt nhìn thanh thế đáng sợ, nhưng mà uy lực chỉ là cao hơn chiến vũ khí hạm bình thường một chút. Nếu là năng lượng tráo lúc trước, bọn họ r rằng chống đỡ không được mấy cái, nhưng mà muốn lay động 【 Thu sương lẫm địa 】, loại công kích cường độ này là chưa đủ.

Âm thanh nổ tung này giống như kéo mở một trận thịnh yến.

Rầm rầm rầm!

Kiếm mang như mưa vỗ lá chuối. Không ngừng đánh lên vụ khí của Thu Sát viện.

Toái mang do kiếm mang nổ tung không bị khí lưu ảnh hưởng chút nào, dồn dập tung vẩy, bay xuống như hoa tuyết sặc sỡ.

Vụ khí của Thu Sát viện kích động không ngừng, tựa như bên trong có một con quái thú đáng sợ. Mỗi một đạo kiếm mang nổ tung, vụ khí đều sẽ bị tạc một cái động lớn. Nhưng mà cơ hồ trong chớp mắt, đại động lại được vụ khí chiếm đầy.

bên trong vụ khí Thu Sát viện tựa như vô cùng vô tận.

Kiếm quang từ Ngủ Yên chi hải bay lên cũng tựa như vô cùng vô tận.

Người trung niên ở xa xa quan chiến, lúc này sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cảnh tượng chiến đấu trước mắt, hoàn toàn phá vỡ nhận biết của gã. 【 Thu Phong Sát 】 là sát chiêu Binh đoàn của Binh đoàn Thu Sát, gã tự nhiên biết, nhưng mà loại vụ khí quỷ dị trước mắt này là thứ gì? Lẽ nào đây mới là sát chiêu chân chính của Binh đoàn Thu Sát?

Nếu như bảo công kích của Binh đoàn Thu Sát, gã còn có thể nhìn mà hiểu biết một chút, công kích của gia hỏa mang mặt nạ kia thì gã hoàn toàn nhìn không thấu. Đúng vậy, hoàn toàn không hiểu. Thủ đoạn yêu dị khiến lòng người rét lạnh, kết quả mà ngay cả 【 Thu Phong Sát 】 đều không thể chống lại, gã chưa từng nghe thấy. Bây giờ Biển Đen quỷ dị như vậy, từ nơi nào toát ra? Là ảo tượng sao? Còn kiếm quang từ trong biển bay ra làm gã trợn mắt há mồm hơn cả.

Có một hạt toái mang bay rơi xuống biển, rơi trên mặt đất, sau đó gã tận mắt thấy nó làm thế nào im hơi lặng tiếng tạo ra một cái hố to đường kính hơn hai trăm mét, sâu không thấy đáy.

Người trung niên khiếp sợ rồi, đó chỉ là một hạt toái mang a, nhìn kìa toái mang như hoa tuyết, gã không khỏi vô cùng lo sợ, hoàn toàn có thể xóa bỏ tòa thành thị này a.

Cái gia hỏa này rốt cuộc là ai?

Kiếm quang như mưa cắt ngang chân trời chiếu vào khuôn mặt tuổi còn trẻ của A Tín, chiếu sang con mắt tang thương, hắn nhếch miệng cười gượng gạo, tự giễu.

Đúng vậy, mình thực quá ngu xuẩn rồi, đám gia hỏa kia dù trong Ngủ Yên chi hải cũng sẽ không là cái mặt hàng thành thật gì đó, còn cậy người đông thế mạnh.

Nhưng mà...

Vô hộ, vĩnh an.

Các ngươi vì cái gì? Vì cái gì không buông tha? Buông tha chúng ta thật vất vả mới đổi lấy ngủ yên? Các ngươi đã quên rồi sao? Vì phiến Ngủ Yên chi hải kia, chúng ta đã trả cái giá cỡ nào, không dễ dàng cỡ nào? Các ngươi đã quên rồi sao, chiến đấu là sứ mệnh của người sống, còn các ngươi chỉ cần an tâm mà ngủ yên a.

Không buông bỏ được sao? Còn có cái gì mà không buông bỏ được?

Binh đoàn sinh tử không biết, bọn ta há có thể ngủ yên?

Quá phù hợp cá tính đám ngớ ngẩn các ngươi rồi!

Nét cười khổ từ khóe miệng hắn tỏa ra, tràn đầy trên mặt, hắn tự dung muốn cười to, cười ha ha, cười đến cúi người, chồm hỗm trên mặt đất.

Đám gia hỏa các ngươi, ha ha ha ha, muốn giống như trước đây a! Đạp hư Ngủ Yên chi hải các ngươi cứ siêng năng như vậy sao? Lo chuyện bao đồng, cũng đã chết lâu như vậy rồi còn lo mấy cái chuyện đó?

Ha ha ha ha, ta cũng xuẩn a, ta cũng đã chết lâu rồi a.

Hắn vừa cười to vừa đấm mặt sàn, cười cười đến chảy nước mắt, cứ lưu lại như vậy khó giải thích. A Tín cảm thấy mình thực sự là xuẩn, muốn khóc cũng là đám ngớ ngẩn này, buông bỏ những ngày lành, địa phương Ngủ Yên chi hải tốt như vậy, lúc đó phí bao nhiêu khí lực mới thành công a, đám ngu xuẩn này vậy mà không biết quý trọng chút nào.

Lãng phí chỉ tiêu các ngươi biết rõ không? Lãng phí tâm huyết năm đó các ngươi biết rõ không?

Được rồi, các ngươi vẫn luôn xuẩn như thế, mình còn lo lắng cho bọn họ, dường như xuẩn hơn ha ha ha ha... Ô ô ô ô...

Cười cười, hắn bắt đầu khóc rồi, tiếng khóc càng lúc càng lớn, hắn chồm hỗm trên mặt đất cất tiếng khóc rống, mặc cho nước mắt nước mũi giàn giụa khắp nơi.

Há có thể ngủ yên? Há có thể ngủ yên! Đám ngu ngốc các ngươi không ngủ yên, kỳ thực chính là muốn mỗi ngày đánh bài a? Những gia hỏa năm đó tại trên bàn đánh bài bị ta tàn bạo thành cẩu kia mau ra đây đi hai vòng, đừng cho là ta không nhớ ra các ngươi. Chính là không có cao thủ đại sát tứ phương trên bàn bài như ta tọa trấn, các ngươi mới có thể bảo trì tôn nghiêm trên bàn bài, kết quả là mất ăn mất ngủ đến nỗi không chịu ngủ yên đúng hay không?

Có biết một người như cô hồn dã quỷ lăn lộn hơn một vạn năm gian nan cỡ nào các ngươi biết không? Có biết một vạn năm mang theo một đám bộ xương giết tới giết lui buồn chán cỡ nào không? Buồn chán đến tự lẩm bẩm, buồn chán đến đi chú ý một ít chuyện tào lao vụn vặt, các ngươi có biết ta ngay cả tay trái tay phải các ngươi dùng mấy tờ giấy xí đều nhớ kỹ không?

Đừng để ta bắt gặp các ngươi, bằng không ta sẽ giúp từng tên các ngươi một nhớ lại chuyện trời ơi năm đó, ha ha ha... Ô ô ô...

Các ngươi biết rõ một vạn năm này ta sợ bao nhiêu không? Rất sợ mình quên đi mình là ai, quên đi binh đoàn, quên đi mấy chuyện trời ới đó của các ngươi, rất sợ vạn nhất bắt gặp các ngươi lại không nhớ rõ các ngươi?

Ha ha ha ta còn nhớ kỹ các ngươi, ta còn nhớ kỹ các ngươi! ... Ta không nhớ các ngươi đâu, ta không luyến tiếc các ngươi đâu... Ta chỉ là sợ mất mặt a, ta chỉ là sợ khó xử... Thật đó.

Dù sao các ngươi đánh bài cho tới bây giờ đều không thắng được ta. Các ngươi biết trí nhớ của ta rất tốt a.

Ô ô ô, ta nhớ các ngươi rồi.

Hắn chồm hỗm trên mặt đất, vỗ sàn nhà, như người điên vậy một hồi khóc rống một hồi cười khúc khích.

Tiểu Man muốn tiến lên, Thiên Huệ đưa tay giữ nàng ta lại, khẽ lắc đầu ra hiệu. Tiểu Man cắn chặt môi, vẻ hung dữ thường ngày trong ánh mắt đã tiêu thất.

Ngoài cửa sổ kiếm quang như mưa, giống như ánh sáng năm đó, rọi sáng A Tín vạn năm sau.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện