Biên soạn: Đức Uy
- --
"Tôi bất kể, hôm nay cậu phải dẫn tôi đi ra ngoài chơi, nếu không tôi và cậu cả đời này không qua lại với nhau, không chết không thôi! Cậu không chết thì tôi phải lìa đời, tôi sẽ bỏ độc trong thức ăn của cậu, tôi sẽ hạ độc chết cậu!" Nhiếp Vô Danh la lớn.
Lăng Miểu: "..."
"Tự mình đi ra ngoài chơi là được rồi, tại sao nhất định muốn tôi dẫn cậu đi?" Lăng Miểu có chút không hiểu.
"Nói nhảm... Tôi mới tới cái nơi khỉ ho cò gáy này, nếu đi ra ngoài sẽ không tìm được đường về... Lại nói, không phải cậu là cô họ của tôi sao? Bối phận cậu lớn hơn tôi một bậc, cậu dẫn tôi đi ra ngoài chơi thì đã sao? Đây không phải là làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm của mình sao? Chẳng lẽ danh xưng “cô” chỉ là danh hão... Nếu như cậu không dẫn tôi đi ra ngoài chơi, cậu phải gọi tôi là ông nội, cậu phải đền cho tôi!" Nhiếp Vô Danh nói.
Cuối cùng, Lăng Miểu chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Nhiếp Vô Danh, dẫn cậu nhóc đi ra ngoài chơi.
Đi khoảng nửa giờ, hai người đi tới được vòng đu quay bỏ hoang tại trung tâm trấn nhỏ.
Lăng Miểu mắt không chớp nhìn chằm chằm vòng đu quay, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Không phải là cậu chưa từng chơi đấy chứ?" Nhiếp Vô Danh hỏi.
Nghe tiếng, Lăng Miểu liền lắc đầu một cái. Từ lúc ra đời cho tới nay, thậm chí cô chưa từng đi đến công viên.
"Xem xong chưa, về nhà đi." Lăng Miểu nói.
"Đùa gì thế, tôi còn chưa leo lên chơi đây này." Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái.
"Nơi này bỏ hoang đã lâu, không cho vào." Lăng Miểu nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
"Vậy thì đã sao, chúng ta len lén chạy vào chơi không được sao?" Nhiếp Vô Danh cười hăm hở.
Lăng Miểu chợt nhận ra, từ bé đến nay, đây là sự việc điên rồ nhất mà mình từng làm, đi theo Nhiếp Vô Danh lén trốn đi chơi đu quay.
Chỉ bất quá, bởi vì nguyên nhân bỏ hoang đã lâu, vòng đu quay cũng không thể chuyển động, hai người không thể làm gì khác hơn là leo lên vị trí khoảng giữa. Mà vòng đu quay nơi này cũng không tính là quá cao, cho nên, thật ra cũng không có nguy hiểm gì.
"Sao hả, có mát không?" Nhiếp Vô Danh cười nói.
"Ừm." Lăng Miểu nhẹ nhàng gật đầu.
"Hic, cậu thật là thảm, ngay cả vòng đu quay cũng chưa từng chơi." Nhiếp Vô Danh lắc đầu một cái.
"Tôi nghe nói... Cha mẹ của cậu cũng rất nghiêm khắc, cậu thường xuyên đi ra ngoài chơi à?" Lăng Miểu có chút hiếu kỳ.
"Nghiêm khắc thì nghiêm khắc, cha mẹ tôi cũng chưa bao giờ cho phép tôi đi ra ngoài chơi... Bất quá cũng còn may, tôi có một người em gái, con bé gọi là Nhiếp Vô Ưu. Con bé thường xuyên lén dẫn tôi đi ra ngoài chơi. Nếu như cha mẹ tôi tức giận, tôi liền nói là em gái cưỡng ép mình đi chơi, còn tôi đánh không lại nó." Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói.
"Phải không...?" Lăng Miểu như có điều suy nghĩ: "Nhiếp Vô Ưu... Tên rất dễ nghe."
"Dễ nghe cái gì chứ, hàm nghĩa chỉ là không sầu lo, không tim không phổi." Nhiếp Vô Danh nhìn ngắm phong cảnh phía xa nói.
"Thật hâm mộ cậu có một cô em gái." Lăng Miểu nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.
"Hâm mộ tôi?" Nhiếp Vô Danh thoáng sững sờ, chợt cười to nói: "Có cái gì đáng hâm mộ? Em gái tôi từ nhỏ đã bị ông ngoại tôi mang đi, rất ít về nhà. Ông ngoại tôi có khúc mắc với cha mẹ, không cho em gái tôi tiếp xúc với hai người. Hơn nữa ông ngoại tôi rất lợi hại, dạy dỗ em gái tôi rất tốt. Vì vậy cho nên hiện tại tôi cũng đánh không lại em gái, thường xuyên bị con bé khi dễ."
"Nhưng... để cho em gái khi dễ, nói không chừng cũng là một niềm hạnh phúc." Lăng Miểu hỏi.
"Ừm, cậu nói rất có lý, vậy cậu có muốn hạnh phúc một chút không? Tôi cũng có thể làm được, luận về bối phận, tôi nói này cô họ, tại sao hôm nay “cô” lại đánh “con”?" Nhiếp Vô Danh liếc nhìn Lăng Miểu một cái.
Lăng Miểu: "..."
"Mẹ tôi rất lợi hại, cậu có thể ở bên cạnh bà ấy học tập cho giỏi. Hơn nữa mẹ tôi đã nói rồi, thiên phú của cậu thật sự rất hiếm thấy, cũng chỉ có bà ấy có tư cách dạy cậu... Đợi sau này cậu lớn lên, sẽ có thể quay trở về Độc Lập Châu, bảo vệ em gái mình thật tốt." Lăng Miểu nhẹ giọng nói.