Chương 420
Chương 420: Còng tay
Chịu khổ mấy ngày, cuối cùng đến ngày thứ năm, Thương Trăn cũng được “ra tù”, cô vẫn không thể nói chuyện, hơn nữa còn phải cẩn thận điều dưỡng, chẳng qua người đã có tinh thần, hơn nữa so với trước kia, người cô càng thêm có sức sống.
Nhưng lúc xuất viện, cô lại bị một người phụ nữ điên điên khùng khùng ngăn cản.
Bà ta chạy đến quỳ gối trước mặt Thương Trăn.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy những người này, Phong Hành Diễm đã cảm thấy phiền, gọi người kéo người phụ nữ này đi, nhưng bà ta không đi, liều mạng giãy dụa.
“Trăn Trăn, Trăn Trăn! Cầu xin cô thả Thanh Thanh đi! Con bé sắp bị phán tù chung thân!”
Người tới chính là Lâm Tuyết Hàm, sau khi Vạn Thanh Thanh vào tù, bà ta thành công tiếp nhận tiền tài của Vạn Thanh Thanh, bởi vì Vạn Thanh Thanh cần người giúp cô ta chào hỏi, cô ta không tin ai, lúc này chỉ tin Lâm Tuyết Hàm, cho nên không lo nhiều được như thế.
Đáng tiếc, trước đó những thứ Vạn Hằng để lại đã bị Vạn Thanh Thanh tiêu gần hết, những người nhà họ Vạn khác đều rối rít cùng bọn họ phân chia rõ giới hạn, Lâm Tuyết Hàm không còn cách nào khác, đành phải đem số bất động sản còn lại bán đổ bán tháo trong thời gian ngắn mới đổi được một ít tiền, nhưng cho dù trong tay bà ta có tiền, làm sao đấu được nhà họ Phong?
Vốn dĩ lấy hành vi phạm tội của Vạn Thanh Thanh có thể bị phán tử hình, là do Phong Hành Diễm nói với luật sư thả ra một chút, để cho cô ta bị phán chung thân là đủ, dù sao loại phụ nữ này, chết? Quá hời cho cô ta rồi.
Thương Trăn có chút hứng thú nhìn Lâm Tuyết Hàm, lại nhìn Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm có chút bất đắc dĩ để người ta buông Lâm Tuyết Hàm ra, lại bất mãn nói với Thương Trăn.
“Loại người này có gì đáng nhìn? Em muốn nhìn, có thể nhìn anh!”
Da mặt thật dày!
Sắc mặt Thương Trăn không thay đổi nhìn anh, sau đó lại nhìn Lâm Tuyết Hàm, Lâm Tuyết Hàm đã khóc đến mức thở không ra hơi.
“Thanh Thanh còn trẻ như thế. Con bé còn có một tương lai, một cuộc sống tốt đẹp ở phía trước! Sao có thể cứ như vậy sống trong tù đến hết đời! Trăn Trăn… Cầu xin cô, nể mặt hai người cùng nhau lớn lên, nể mặt hai người làm chị em hơn mười năm, buông tha cho con bé! Cầu xin cô, hu hu hu…”
Thấy Thương Trăn không nói gì, bà ta còn tiếp tục nói: “Bây giờ tôi muốn gặp mặt con bé một lần đều khó, tôi lấy tiền đi tìm người giúp đỡ, người khác đều tránh tôi như tránh tà…Trăn Trăn, cô đừng đuổi tận giết tuyệt như thế được không? Cô rõ ràng không phải như thế!”
Bà ta muốn đến nắm lấy quần Thương Trăn, nhưng bị Phong Hành Diễm chặn lại.
Thương Trăn lôi kéo tay áo Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm quay đầu nhìn cô, nhanh chóng hiểu được ý cô.
Anh cúi đầu, không chút thương hại nào, nói với Lâm Tuyết Hàm.
“Vạn Thanh Thanh cố ý giết người, hơn nữa còn bắt cóc Trăn Trăn, cho dù cô ta có chết một vạn lần cũng chưa hết tội, tôi có thể cho bà cơ hội gặp cô ta một lần, nhìn thấy cô ta, nhớ rõ nói cho cô ta biết, đời này, cô ta đừng nghĩ đến việc từ trong tù đi ra, bởi vì tôi sẽ không cho cô ta bất kỳ cơ hội làm thương tổn đến Trăn Trăn nữa!”
Sau khi nói xong, Phong Hành Diễm liền dẫn theo Thương Trăn rời đi, Lâm Tuyết Hàm sao có thể chấp nhận loại kết quả này? Bà ta kéo áo Phong Hành Diễm, nhưng lại bắt hụt, muốn bổ nhào đến, lại bị người ta cản, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thương Trăn và Phong Hành Diễm rời đi.
Không… Không thể như thế, chẳng lẽ Thanh Thanh của bà ta bị hủy hoại như thế sao?
Lúc này, cuối cùng Lâm Tuyết Hàm cũng hối hận, nếu trước đó bà ta không gây ra những tội nghiệt đó, bây giờ sẽ không như vậy, nếu như bà ta không nhiều lần muốn hại Thương Trăn, sẽ không có kết quả như thế! Bà ta hối hận, bởi vì bà ta không chỉ làm hại chính mình, còn hại cả con gái của bà ta…
Hiện tại bà ta nên làm gì? Bà ta còn có thể làm sao
Sau khi lên xe, Phong Hành Diễm còn cảm thấy xúi quẩy, anh thậm chí còn nghĩ, có nên tìm lý do nhốt luôn Lâm Tuyết Hàm vào không.
Qua chuyện lần này, vốn dĩ anh khinh thường so đo với phụ nữ, bây giờ lại có thể không chút do dự đuổi tận giết tuyệt, nếu như cần thiết phải làm thế.
Anh lấy khăn ra lau tay cho Thương Trăn.
“Vừa rồi người phụ nữ kia có đụng đến em không? Anh cảm thấy có lẽ Lâm Tuyết Hàm bị bệnh, cho nên hai mẹ con bà ta đều vô cùng độc ác!”
Thương Trăn nghe xong liền cười, dù sao hiện tại bọn họ không hại được cô, bọn họ có bệnh hay không thì sao chứ?
“Đúng rồi, lần trước tổ chức hắc bang đã bắt em, anh đã để cho người đi diệt trừ. Bọn họ vì bắt em đã tổn thất không nhỏ, sau cùng còn chưa bắt được liền bắt đầu nội loạn, cho nên anh căn bản không cần tốn quá nhiều sức lực.”
Anh nói xong lại sốt ruột nói tiếp: “Nhưng những người bị bệnh nan y, cả đám đều nhìn chằm chằm em, giống như em có thể chữa được mọi bệnh tật vậy, không mời được còn muốn dùng sức mạnh, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”
Thương Trăn vỗ lên mu bàn tay anh, ý bảo không vội, sau này còn có cơ hội.
Lúc này, Phong Hành Diễm lại chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn cái gì? Thương Trăn dùng ánh mắt ra hiệu.
Phong Hành Diễm sờ lên cằm nói: “Anh đang nghĩ, có nên đưa cho em một chiếc răng giả không, đặt định vị vào đó.”
Anh nhỏ giọng nói: “Linh kiện định vị đặt ở bên ngoài, người thạo nghề sẽ lấy đi trước tiên, mà anh, anh không thể một lần nữa mất đi em.”
Lúc nói những lời này, anh nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, bây giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Thương Trăn vội vàng che miệng, không được! Đừng mơ động đến hàm răng của cô.
Phong Hành Diễm thử thương lượng với cô: “Không đau, cũng không phải là nhổ hết, chỉ là một chiếc răng hàm thôi, sau đó để thiết bị định vị vào đó, lắp răng giả lên, tiêm thuốc tê vào, không đau chút nào!”
Không! Thà chết không làm! Thương Trăn ngồi cách xa anh, sao anh lại có suy nghĩ đáng sợ như thế?
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ánh mắt Phong Hành Diễm giống như dò xét trên dưới người cô: “Cấy vào trong thịt không phải là không được, dù sao rất nhỏ…”
Không được, không được! Thương Trăn hung dữ phản kháng, cho dù vẻ mặt còn có chút chết lặng, nhưng ánh mắt lại có sức sống hơn không ít, Phong Hành Diễm nhìn cô, đột nhiên cười vui vẻ, khẽ vươn tay ôm cô vào trong ngực.
“Trăn Trăn của anh đâu cần thiết bị định vị?”Anh cười xấu xa: “Anh chuẩn bị mua một chiếc còng tay, đem chúng ta còng tay lại cùng một chỗ, sau đó vứt chìa khóa đi, được chứ?”
Thương Trăn ở trong ngực anh cọ xát, tùy ý anh, chỉ cần anh không nhổ răng cô, không cắt thịt cô, muốn còng tay thì còng tay!
Sau khi hai người về nhà, Trăn Trăn liền nhận được cái ôm nhiệt tình của Lý Uyển Oánh, lúc người một nhà trò chuyện vui vẻ trong bữa cơm tối, bà ấy còn nói đại nạn không chết nhất định có phúc (tai nạn lớn không chết thì sau đó sẽ gặp nhiều may mắn).
Cùng lúc đó, trong nhà tù lớn nhất của thành phố Hải Trung.
Lâm Tuyết Hàm có được đặc cách của Phong Hành Diễm, nhận được cơ hội vào thăm duy nhất.
Sau khi bà ta đi vào, không phải đợi lâu, Vạn Thanh Thanh đã đi đến đối diện bà ta, vừa nhìn thấy bà ta, Vạn Thanh Thanh đã kích động nhào đến.
“Sao rồi? Chuyện con dặn, mẹ đã làm xong chưa?” Cô ta không muốn phải ngồi tù cả đời! Một chút cũng không muốn.
Thấy Lâm Tuyết Hàm không nói gì, cô ta lại nói: “Chẳng lẽ cầm tiền rồi, mẹ còn không biết nên làm như thế nào ư? Con chỉ bảo mẹ đi sửa hộ khẩu mà thôi, dù sao con vừa mới tròn 19 tuổi không lâu, mẹ chỉ cần động tay động chân lên tuổi tác của con là được, để cho con trở thành vị thành niên, chuyện đơn giản như thế, chẳng lẽ mẹ không làm được?”
——————–
Các bạn đang đọc truyện thuộc thể loại