Chương 425
Chương 425: Nguyên nhân
“Trăn Trăn! Anh về rồi!”
Phong Hành Diễm vừa lên lầu liền ôm Thương Trăn, Thương Trăn giật mình, theo bản năng nói: “Hàng xóm trước kia của anh trở về, anh không nói chuyện với người ta à?”
Phong Hành Diễm kỳ quái hỏi: “Anh và cô ta có gì để nói chuyện?”
Thương Trăn lộ ra vẻ trầm tư: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy em và cô ta có chút tương tự à?”
Phong Hành Diễm đột nhiên có chút hiểu rõ Thương Trăn đang nghĩ gì!
“Chẳng lẽ em cảm thấy…” Anh lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: “Chẳng lẽ em cảm thấy anh thích mẫu người như em, cho nên lúc gặp hàng lậu gần giống liền có khả năng dao động ư?”
Nói đến đây, chính anh đều cảm thấy không thể tin nổi, cười lắc đầu: “Trăn Trăn, em sẽ không thật sự nghĩ như thế chứ?” Anh càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng, bởi vì anh và Trăn Trăn đã trải qua nhiều chuyện như thế, cả hai hẳn là rất tin tưởng vào tình cảm của đối phương mới đúng!
Trăn Trăn hơi nhíu mày, không nói gì.
Cô thế mà lại thật sự nghĩ như vậy?
Sắc mặt Phong Hành Diễm khó có thể tin được, trong nháy mắt, sắc mặt anh thay đổi, đột nhiên nói: “Em chờ một chút.”
Sau đó anh đi xuống lầu.
Phong Hành Diễm suy đoán, nhất định là đời trước Trăn Trăn đã nghe qua anh và Lý Thục Viện có gì đó, cho nên mới cảm thấy chán ghét như thế, chuyện này đơn giản.
Sau khi anh xuống lầu, nhìn thấy Lý Thục Viện còn chưa đi, anh đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng rồi, cô trở về thật đúng lúc, đến lúc đó cô nhớ tới tham dự hôn lễ của tôi và Trăn Trăn rồi hãy đi nhé.”
Nụ cười của Lý Thục Viện hơi cứng lại, một người đàn ông bình thường thẳng thắn nói chuyện về một người phụ nữ khác ở trước mặt bạn, chứng minh anh ta không có ý tứ gì với bạn, nhưng trong tiềm thức Lý Thục Viện vẫn muốn chinh phục một lần, bởi vì cha cô ta nói: “Chinh phục những người đàn ông bình thường đó có ý nghĩa gì? Có bản lĩnh thì con đi chinh phục cậu Phong đi, sau này con muốn làm gì, cha đều không ngăn cản con!”
Hơn nữa lúc cô ta đến liền nghe được không ít việc anh Phong đối xử thật lòng với Thương Trăn như thế nào, còn Thương Trăn lại làm ra vẻ từ chối, không để ý đến. Trong lòng càng cảm thấy hứng thú với Phong Hành Diễm, dưới cái nhìn của cô ta, không có người đàn ông nào không thể thông đồng được, chỉ có tiểu tam không biết cách, mà chuyện cô ta thích làm nhất, chính là đem chuyện người khác không làm được biến thành có thể.
Nhưng tình hình trước mắt có chút vượt qua dự liệu của cô ta.
“Lần này em trở về… Không có ý định đi.” Cô ta lộ ra vẻ cô đơn, theo như những gì cô hiểu rõ về Phong Hành Diễm, người đàn ông chưa từng nhận qua thất bại, thứ có thể đả động đến anh chính là loại hình “u buồn cao lãnh”, cộng thêm theo như cô ta thấy, Thương Trăn gần như chính là kiểu người này, cho nên trước khi đến đây, cô ta đã luyện tập qua nhiều lần tính cách này, ai ngờ Phong Hành Diễm lại nhíu mày.
“Không đi? Không phải cô thích thiết kế ư?” Hơn nữa phần lớn người học thiết kế đều hướng ra nước ngoài, sao lại không đi?
“Đúng thế, ở nước ngoài gặp một chút việc, cho nên không đi nữa… Hôm nay trở về, nhà em đã lâu không thu dọn, vì thế, có lẽ phải làm phiền mọi người một đêm, anh… Sẽ cho em ngủ nhờ chứ?”
Lý Thục Viện chớp mắt, khẽ cười.
Cuối cùng Phong Hành Diễm cũng hiểu loại cảm giác không thoải mái kia là ở đâu, tính mục đích của Lý Thục Viện rất mạnh, hơn nữa cô ta đang cố ý bắt chước Trăn Trăn, điều này khiến anh cảm thấy rất chán ghét.
Anh nhìn thoáng qua mẹ anh: “Trong nhà chuẩn bị làm việc vui, không phải người xem quẻ đã nói, trong khoảng thời gian này không nên để người ngoài ở lại qua đêm ư?”
Lần này, Lý Thục Viện gần như không duy trì được nụ cười giả dối nữa.
Thấy Phong Hành Diễm không đồng ý, Lý Uyển Oánh vội vàng nói: “Nhìn xem mẹ này, mẹ lại quên mất chuyện đó! Thục Viện, hôm nay chỉ sợ…”
“Không, không sao, để cháu đi, anh Phong có thể tiễn em một đoạn đường không?”
Lần này Phong Hành Diễm vui vẻ đồng ý.
Sau khi ra cửa, sắc mặt Lý Thục Viện lạnh xuống.
“Em có thể biết vì sao không?” Đôi mắt xinh đẹp của cô ta không có biểu tình gì, nhưng lại có chút thương cảm nói: “Em không nghĩ đến anh lại bài xích em như thế, hoặc là nói, cô Thương nói gì đó với anh?”
Phong Hành Diễm lắc đầu: “Là ý tứ của chính tôi, bây giờ tôi chuẩn bị kết hôn, cô là một người phụ nữ chưa lập gia đình lại ở nhà của tôi, như thế không quá tiện, xin lỗi.”
Lý Thục Viện thấy anh khó chơi như thế, dáng vẻ tránh xa người ngàn dặm, trong lòng thầm hận.
“Em thế mà không biết anh Phong lại là một người “sợ vợ” như vậy, nhất định là cô Thương đã nói gì đó với anh? Em cảm giác được, cô ta không thích em.”
Phong Hành Diễm đột nhiên dừng bước: “Cô ấy không phải là nguyên nhân.”
Lý Thục Viện thấy anh mở mắt nói dối, cô ta càng thêm giận dữ: “Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không phải vậy, vì sao sau khi anh lên lầu một lần liền thay đổi thái độ với em?”
Lúc trước anh có thái độ gì với cô ta? Người phụ nữ này không phải đã quá tự tin rồi đấy chứ?
Phong Hành Diễm đột nhiên cười, dáng dấp anh đẹp trai, dưới ánh trăng, cười một tiếng tà khí lại mang theo hương vị trào phúng.
“Cô chỉ là người hàng xóm trước kia của tôi mà thôi, ở chỗ tôi, cô không hề có địa vị gì, vì sao Trăn Trăn lại không thích cô?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Thục Viện trắng bệnh.
Phong Hành Diễm cười nói: “Cửa ở đằng kia, đi thong thả, không tiễn.”
Lý Thục Viện không nghĩ đến Phong Hành Diễm lại là một người không thân sĩ như thế, cô ta giẫm lên giày cao gót, nổi giận bước đi.
Cô ta không muốn chinh phục một người đàn ông như thế! Một tảng đá cứng, chinh phục anh không có thú vị gì!
Xuyên qua cửa sổ, Thương Trăn nhìn thấy Phong Hành Diễm tiễn Lý Thục Viện ra về, cô có chút không hiểu. Còn Phong Hành Diễm, sau khi tiễn cô ta về, anh không đi thẳng về phòng mà chính là đi tìm Tô Vi.
Gần đây Tô Vi đang điều trị tâm lý cho những người phụ nữ bị lừa bán, chịu đủ trắc trở, cho nên mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc, buổi tối anh ta nghỉ ngơi từ rất sớm, lúc này bị Phong Hành Diễm gọi dậy, anh ta chỉnh trang lại quần áo, mới hỏi: “Đã muộn như vậy, có chuyện gì không?”
Phong Hành Diễm nói: “Tôi có một số chuyện quan trọng muốn hỏi anh, có tiện đi vào không?”
Tô Vi gật đầu, sau đó liền nghe Phong Hành Diễm nhanh chóng đem chuyện của Thương Trăn nói ra, đương nhiên anh không hoàn toàn nói hết, chỉ che giấu chuyện Thương Trăn sống lại.
“Anh hỏi tôi, cô ấy đang lo lắng gì sao? Chẳng phải đây là một chuyện rất rõ ràng sao?” Tô Vi cười nói.
Phong Hành Diễm lập tức ngồi ngay ngắn: “Xin rửa tai lắng nghe!”
Tô Vi đeo kính lên, ngồi xuống đối diện anh, nhẹ giọng nói: “Anh nói, lúc cô ấy nghèo túng nhất đều bị anh nhìn thấy, mà trước kia, một khoảng thời gian rất dài, cô ấy đều không được anh chào đón, sau này tính cách của cô ấy trở nên mạnh mẽ, anh mới thích cô ấy?”
Cho dù nói như thế không sai, nhưng vì sao nghe xong lại thấy là lạ?
Phong Hành Diễm nói: “Trước kia tôi… Chỉ vì hiểu lầm một số chuyện, vì thế mới có thành kiến với cô ấy!”
Tô Vi nhìn anh cười: “Chúng ta chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình, được chứ?”
“Được.” Phong Hành Diễm nặng nề nói, bởi vì hình như anh đã loáng thoáng hiểu ra vì sao Thương Trăn lại không đồng ý.
Tô Vi nói cho anh biết: “Lúc cô ấy nghèo túng nhất, anh nhìn thấy được dáng vẻ thê thảm nhất của cô ấy, đồng thời anh không thích cô ấy. Như vậy trong tiềm thức của cô ấy sẽ cảm thấy, thứ anh thích chỉ là một biểu hiện giả dối, một người không hoàn toàn là cô ấy, cô ấy sẽ lo lắng, sau khi kết hôn, cô ấy chậm rãi khôi phục lại như trước kia, mà anh, anh cũng sẽ từ từ quay lại dáng vẻ như lúc trước.”
——————–