Chương 440
Chương 440: Sổ tay các loại đồ ngọt dùng để ăn
Thương Trăn bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Vậy thì một lần có được không? Em vừa mới khỏi ốm, cơ thể còn rất yếu…”
Cô còn chưa nói hết, Phong Hành Diễm đã xé quần áo của cô, Thương Trăn kêu lên một tiếng, trốn vào trong chăn, Phong Hành Diễm đưa tay kéo cô ra! Cánh tay rắn chắc rất có lực, khiến Thương Trăn cảm nhận sự ẩn nhẫn và cuồng dã của anh, một giây sau, cô đã bị đâm xuyên rồi!
“Á! Em không muốn!… Anh nhẹ một chút!”
“Không nhẹ được! Nếu không nặng, đâu gọi là trừng phạt.”
Thương Trăn bị anh xông thẳng vào, hơi không chịu được, rên rỉ, nhỏ giọng nói: “… Không được, em, em không chịu được như thế!”
“Em chịu được!” Phong Hành Diễm thở hổn hển, cười xấu xa: “Ông Nghiêm nói, tình trạng này của em, ra mồ hôi mới xem như hoàn toàn khỏi bệnh.”
Sau đó, tất cả phản kháng của Thương Trăn đều bị đâm rã rời thành từng mảnh, sau cùng cô nghẹn ngào thề, sau này cô không ăn kem nữa! Đây đều do kem gây họa.
“Thật sự không ăn nữa?” Phong Hành Diễm cười hỏi.
Thương Trăn lắc đầu: “Không ăn! Em không tiếp tục ăn nữa!”
Một giây sau, Phong Hành Diễm đột nhiên rời khỏi cô, Thương Trăn giật mình, sau đó liền nghe thấy tiếng tủ lạnh mở ra, hả? Nghỉ ngơi giữa hiệp? Có lòng từ bi buông tha cho cô? Phong Hành Diễm sẽ tốt bụng như thế ư?
Trong lúc cô đang xoắn xuýt, Phong Hành Diễm quay lại, anh cầm trong tay một thứ nho nhỏ, Thương Trăn tập trung nhìn vào, là kem?
Đây là quá nóng, dự định ăn gì đó mát để hạ hỏa à?
Phong Hành Diễm nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô, đột nhiên cười.
“Em muốn ăn không?”
Thương Trăn lắc đầu, cô vừa mới thề không ăn, tuy nhiên, kem ăn thật ngon…
“Được rồi, em không ăn, vậy anh ăn.” Phong Hành Diễm cười, mở nắp hộp ra.
Cơ thể Thương Trăn buông lỏng, quá tốt rồi, nếu giữa chừng anh ăn kem, nói không chừng hào hứng biến mất, cô có thể ngủ được rồi.
Ai ngờ, Phong Hành Diễm mở hộp kem ra, không trực tiếp ăn, mà chính là bôi lên người cô!
“Anh, anh làm gì?” Thương Trăn sợ ngây người, bởi vì nhiệt độ trong phòng ổn định, cô không cảm thấy lạnh, chỉ có hơi không hiểu hành động của anh, đây là muốn làm gì?
Một giây sau, Phong Hành Diễm dùng hành động để nói cho cô biết, anh muốn ăn kem như thế nào!
Chỉ thấy anh cúi đầu, liếm sạch kem trên người cô, Thương Trăn thông minh hiểu ra, sau đó cả người đỏ lên, cơ thể hiện ra màu phấn hồng ngon miệng!
“Sao anh có thể như vậy?”
Cô ôm ngực muốn chạy, lại một lần nữa bị Phong Hành Diễm kéo về, anh đắc ý liếm môi, cười xấu xa: “Đây là phương thức chính xác để ăn kem, khó trách em thích ăn, anh cũng rất thích…”
“Em không muốn… Em không thích! Rất xấu hổ!”
Nhưng cho dù Thương Trăn có phản kháng như thế nào, Phong Hành Diễm đều thành công bôi kem lên bất kỳ vị trí nào trên người cô, bao gồm…
Sau đó anh vui vẻ thưởng thức bữa tiệc kem! Trong đó đủ các loại hình ảnh xấu hổ, Thương Trăn không muốn nghĩ đến.
Tóm lại, một đêm qua đi, ngày hôm sau, Thương Trăn chịu đựng cơ thể đau nhức, mang hết tất cả kem trong phòng đi! Bởi vì nhìn thấy những thứ này, cô liền có loại ảo giác chính mình cũng biến thành kem, hình ảnh tối hôm qua bị hòa tan thoáng hiện ra, cô thở hổn hển lắc đầu, sau đó kem được mang hết đến phòng bếp.
“Tạm biệt!” Về sau những thứ này, đừng mơ xuất hiện trong phòng cô nữa!
Sau khi được bổ sung kiến thức mới về tư thế, Phong Hành Diễm về đến nhà, nhìn vào trong tủ lạnh nhà mình, anh hơi nhướng mày, sau đó dạy cho cô một bài học, cái gì gọi là học một biết mười.
Ban đêm, khi mật ong được bôi lên người Thương Trăn, Thương Trăn khóc không ra nước mắt, cô có loại ảo giác mình bị hóa thành chất lỏng, mà nhiệt tình của Phong Hành Diễm giống như đang nói, so với mật ong, cô còn thơm ngọt, mê người hơn, khiến cho người ta không cách nào tự kiềm chế.
Ngày hôm sau, mật ong cũng bị biến mất khỏi tủ lạnh.
Thương Trăn vừa đỡ eo, vừa xụ mặt đem tất cả những thứ có thể bôi được lên người trong tủ lạnh như mứt hoa quả… Đều mang ra ngoài!
Lần này, Phong Hành Diễm cũng không thể coi cô như món bánh ngọt!
Nhưng sau khi đi làm về, Phong Hành Diễm giống như không cần đoán cũng biết, anh tự mang bơ về nhà…
Sau khi Thương Trăn lại một lần nữa bị ăn xong sạch sẽ, cô mệt mỏi nói cho anh biết: “Ăn nhiều đồ ngọt sẽ không tốt, rất ngán!”
Phong Hành Diễm ấn cô xuống, giọng nói khàn khàn.
“Đối với em, ăn cả đời cũng không ngán!” Sau đó anh quả nhiên làm như thế, dùng hành động để chứng minh anh thật sự không ngán chút nào!
Ngày hôm sau, Thương Trăn lại không thể xuống giường.
Lúc Lý Uyển Oánh mang canh đến cho Thương Trăn, Thương Trăn hận không thể tìm một cái lỗ nào trên mặt đất để chui xuống! Bị mệt đến mức cần mẹ chồng phải chăm sóc, chắc chắn không có ai như thế!
Toàn bộ quá trình, Thương Trăn đều không dám nhìn Lý Uyển Oánh, bởi vì ánh mắt của Lý Uyển Oánh nhất định là trêu chọc, khiến người ta xấu hổ muốn chết!
“Ồ? Sao càng ngày Trăn Trăn nhà chúng ta càng đẹp hơn thế này? Nhìn làn da này xem, vừa trắng vừa hồng, mẹ thật hâm mộ!”
Thương Trăn cúi đầu trầm mặc uống canh, không nói gì.
Chẳng qua gần đây làn da của cô thay đổi rất nhiều, mỗi lần sau khi vui vẻ với Phong Hành Diễm, anh đều không cho cô mặc quần áo, để cô ngủ trần truồng, đối với làn da của cô càng thêm yêu thích không buông tay, hơn nữa còn nói bên trong đó có công lao của anh.
Không thể nghĩ, quá xấu hổ! Phong Hành Diễm là tên xấu xa!
“Nhìn thấy hai đứa hạnh phúc, mẹ liền vui vẻ!”
Lý Uyển Oánh cười nói, nhưng có hơi kỳ lạ hỏi một câu: “Chẳng qua hai đứa thường xuyên như vậy, sao lâu như thế không…”
Bà ấy dùng ánh mắt nhìn về phía bụng Thương Trăn, trong nháy mắt Thương Trăn liền hiểu! Vì sao không mang thai… Cô không tiện nói!
Từ khi cô nói cho Phong Hành Diễm biết, thời cổ đại có một huyệt vị áp dụng vào trong chuyện giường chiếu có thể tăng khả năng tránh thai, Phong Hành Diễm liền nhớ kỹ, đương nhiên nếu như ngoài ý muốn mang thai, sinh ra là được.
Cho nên cô ấp úng, một lúc lâu mới nói rõ ràng với Lý Uyển Oánh, Lý Uyển Oánh kỳ lạ hỏi: “Hành Diễm không muốn có đứa nhỏ ư? Vì sao?”
Thương Trăn lắc đầu, cô không hỏi, bởi vì sau mỗi lần đó, cô đều mệt mỏi ngủ thiếp đi, đâu có thời gian hỏi?
Cho nên chờ Phong Hành Diễm về nhà, Lý Uyển Oánh liền hỏi anh.
Lúc đó Phong Hành Diễm đang uống nước, nghe bà ấy hỏi như vậy, cười nói: “Chúng con còn trẻ, không vội, hơn nữa…” Anh không muốn nhanh như thế có một đứa nhóc đi ra chia sẻ Trăn Trăn với anh! Con của anh cũng không được.
Lý Uyển Oánh chua xót nói: “Thì ra trước kia con nói sớm sinh một cục cưng cho mẹ chơi, đều là lừa mẹ!”
Phong Hành Diễm cười dỗ mẹ mình.
“Mẹ còn trẻ như thế, vội cái gì chứ? Mười tháng mang thai quá vất vả, khi còn nhỏ Trăn Trăn lại chịu khổ… Qua mấy năm nữa, chờ Trăn Trăn 25 tuổi, lúc đó có con cũng không muộn.”
“Được rồi.” Lý Uyển Oánh lộ vẻ tức giận, chẳng qua trong lòng lại cầu nguyện, nếu là ngoài ý muốn mang thai thì tốt rồi, dù sao chỉ cần có, vợ chồng bọn họ nhất định sẽ giữ lại, đến lúc đó trong nhà có thêm một đứa nhóc, thật đáng yêu.
——————–
Các bạn đang đọc truyện thuộc thể loại