Chương 443
Chương 443: Làm việc quan trọng
Thương Trăn thấy thế ngầm gật đầu, được Phong Hành Diễm dẫn đi tham quan công ty, bởi vì rất rộng, cho nên bọn họ chỉ đi tham quan đơn giản, cuối cùng, tới văn phòng của tổng giám đốc.
Bóng dáng Thương Trăn và Phong Hành Diễm vừa biến mất, mọi người vừa rồi còn đang “bận rộn” cuối cùng không kìm nén nổi hưng phấn, trong công ty bùng nổ rồi!
“Thấy được không? Đó là chuyên gia y dược thiên tài nổi tiếng thế giới – – Thương Trăn! Trước đây tôi xem tivi còn cảm thấy giả bộ, sao Thương Trăn có thể xinh đẹp như vậy! Không ngờ người thật còn đẹp hơn nữa! Khí chất, tướng mạo đó! Độ tuổi ấy, bộ óc đó! Quan trọng là gả cho tổng giám đốc của chúng ta! Trời ạ! Sao trên thế giới này lại có người phụ nữ có mệnh tốt như vậy? Ông trời đúng là quá bất công rồi!”
“Đúng vậy, quá bất công, tôi mà như cô ấy tôi sẽ vui cả ngày… Nhưng ông trời đều ưu ái cô ấy, thật ghen tị… Sắp khóc rồi!”
“Tôi không cầu xuất sắc như cô ấy, chỉ cần có thể gả cho tổng giám đốc, tôi cảm thấy mỹ mãn lắm rồi…”
Lời người này nói lập tức bị oán hận lại!
“Hừ! Tổng giám đốc của chúng ta là người bình thường sao? Không có một chút ưu điểm còn muốn gả cho tổng giám đốc, nằm mơ!”
“Tổng giám đốc, chỉ có nhân tài như Thương Trăn mới xưng đôi như vậy?”
…
Đủ loại cảm khái xuất hiện, nhưng phần lớn đều là chúc phúc, dù sao giữa phụ nữ với nhau, nếu chênh lệch quá lớn, chỉ có thể sản sinh ra hâm mộ rồi.
Thương Trăn nhìn cuộc nói chuyện của mọi người, lén lút thở phào nhẹ nhõm, hơi nhếch miệng.
Phong Hành Diễm ôm lấy cô từ phía sau, cười nói, “Nhìn xem, bọn họ nói gì thế? Khiến vợ của tổng giám đốc cao hứng như vậy?”
Thương Trăn vội vàng che màn hình, cười trợn mắt nhìn anh, “Không biết xấu hổ.”
Phong Hành Diễm mở to mắt nhìn, nhìn cô với vẻ lên án, “Trăn Trăn em thay đổi rồi! trước đây em không nói anh như vậy! Đây là em học ai thế?”
Thương Trăn chớp mắt cười nói, “Anh đó, đều là học anh!”
Bàng Thất ở một bên thấy vậy cười chua xót… Vì sao anh ta luôn có cảm giác khi cậu chủ nhìn mợ chủ, có khả năng nhào tới bất cứ lúc nào nhỉ? Anh ta đừng nên ở đây làm bóng đèn thì hơn…
Nghĩ như vậy, anh ta nhỏ giọng nói, “Mợ chủ, cô xem xong chưa?” Xem xong thì đưa di động cho anh ta để anh ta ra ngoài!
Lúc này Thương Trăn mới nhìn anh ta, nở nụ cười xấu hổ, đưa di động cho anh ta, “Cảm ơn anh.”
Ai ngờ vừa đưa di động ra đã bị Phong Hành Diễm đoạt mất! Anh cũng muốn nhìn xem đám người này nói thế nào về anh và Trăn Trăn!
Thương Trăn không muốn cho anh xem, vội vàng đi qua cướp, bị Phong Hành Diễm kéo một cái, thuận lợi ôm vào trong lòng, ngồi lên trên đùi anh.
“Gấp cái gì? Chúng ta cùng xem đi!”
Sau đó anh thấy có người hỏi, “Mọi người nói xem vợ của tổng giám đốc xinh đẹp như vậy, vì sao tổng giám đốc kết hôn lâu như vậy mới dẫn tới?”
“Chuyện này anh không biết đâu?” Một người có vẻ biết chuyện nói, “Tổng giám đốc thương nàng dâu như vậy! Còn mang tới, người khác nhìn nhiều anh ấy sẽ ghen! Hơn nữa mọi người không thấy tinh thần của vợ tổng giám đốc không tốt sao? Nói cho mọi người biết! Mỗi ngày vợ của tổng giám đốc đều không có tinh thần, gương mặt hồng nhuận nhưng bước chân lảo đảo, mọi người đoán xem là có chuyện gì?”
“Buổi tối đuổi tà ma! Ha ha ha ha…”
“Ai da! Nếu là như vậy, vợ của tổng giám đốc đúng là đáng thương, không phải hôm nay mới xuống giường được đấy chứ?”
“Dựa theo tin tức vợ của tổng giám đốc vô cùng khiêm tốn, bình thường ít khi ra cửa, tôi nghĩ tôi hiểu được rồi…”
“Không biết vì sao đột nhiên hâm mộ vợ của tổng giám đốc… Mọi người nghĩ mà xem, mỗi ngày tổng giám đốc đều kiên trì tập thể hình, hơn nữa cơ thể cao lớn, cộng thêm một phần tư huyết mạch da trắng… Không thể nghĩ nữa… Mẹ kiếp! Tôi sắp chảy máu mũi rồi! ! !”
“Không phải chỉ có mình cô, cùng hâm mộ! !”
“Đã có thể tưởng tượng được mức độ hạnh phúc (tính phúc) của vợ tổng giám đốc rồi!”
“A a a a! Ghen tị khiến tôi vặn vẹo biến hình rồi! !”
Thương Trăn càng nhìn càng đỏ mặt, vội vàng dùng hai tay che màn hình, trừng Phong Hành Diễm!
“Không cho anh nhìn!”
Phong Hành Diễm ngồi trên ghế Boss, ôm cô cười hỏi, “Vì sao không cho nhìn? Bọn họ nói không sai mà!”
Mặt Thương Trăn càng đỏ hơn, nhưng là tức!
“Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy…”
“Em không hiểu đâu…” Phong Hành Diễm nở nụ cười đắc ý, “Đối với đàn ông mà nói, lời nói của bọn họ là khích lệ đấy!”
“… Không chơi với anh nữa!”
Thương Trăn đứng dậy muốn đi, nhưng bị Phong Hành Diễm ôm chặt rồi!
“Còn muốn chạy à? Không để lại chút ưu đãi được sao?”
Trong đôi mắt màu tím của anh tràn đầy ý cười, nhất là lúc Thương Trăn thẹn thùng, ánh mắt anh rất có tính xâm lược, giống như có thể lột sạch người ta!
“Anh muốn làm gì? Nơi này là văn phòng đấy!”
Tuy hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng đây là nơi làm việc!
“Văn phòng thì làm sao? Trăn Trăn, anh chỉ muốn hôn em một lát mà thôi, em nghĩ đi đâu vậy?”
Mặt Thương Trăn đỏ lên, vội vàng hôn anh một cái nói, “Mau thả em ra đi!”
“Không thả, em là nàng dâu của anh, vì sao không cho anh ôm? Không buông!” Phong Hành Diễm cọ vào cổ cô nói.
Cơ thể cao lớn bao Thương Trăn lại, mà Thương Trăn ngồi trong lòng Phong Hành Diễm, gương mặt đỏ bừng, bởi vì cô cảm thấy cầm thú nào đó lại rộn rạo rồi.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng xuyên qua vải mỏng truyền tới, khiến toàn thân cô mềm nhũn, giống như sắp hòa tan.
“Sao anh có thể như vậy…” Rõ ràng là lên án, nhưng lọt vào tai Phong Hành Diễm lại như làm nũng, không chỉ Phong Hành Diễm, Bàng Thất nghe xong chân cũng mềm nhũn, lần này, anh ta không cần di động nữa, xoay người rời đi, nhưng đáng giận chính là, hai người trên ghế vốn không phát hiện anh ta đã ra ngoài!
“Anh thế nào?”
Phong Hành Diễm bị cô đẩy, trong đôi mắt dấy lên hai ngọn lửa màu tím, chỉ thấy anh hất hết đồ trên bàn ra, ôm cô đặt lên bàn làm việc, Thương Trăn thở nhẹ một tiếng, bị đè rồi!
“Cầm thú! Buông ra… Đây là công ty!”
“Ừm, anh biết đây là công ty.”
Phong Hành Diễm cười cởi quần áo trên người Thương Trăn, đột nhiên híp mắt nói, “Anh muốn làm như vậy lâu rồi, mỗi lần anh làm việc ở đây, đều nghĩ khi nào làm em ở đây một lần! Nhất định rất sảng khoái!”
Lời nói của anh khiến mặt Thương Trăn đỏ bừng, cô vội vàng giãy dụa! Nhưng cô không dám lớn tiếng gọi người, giọng nói áp lực kia, giống như con mèo nhỏ đang ham muốn…
“Anh… Cầm thú!”
Trong mắt Thương Trăn ngập nước, tôn lên làn da trắng nõn mềm mại, khỏi phải nói mê người cỡ nào!
Vì thế Phong Hành Diễm không có kiên nhẫn cởi từng cúc áo, trực tiếp xé toang áo sơ mi của cô ra!
Mấy cúc áo bị kéo rơi xuống đất, da thịt tuyết trắng của Thương Trăn hình thành tương phản rõ rệt với bàn làm việc màu đen, khiến anh không nhịn được hầu kết xoay động…
“Đáng ghét! Anh, không biết xấu hổ! Không được nhìn!”
Thương Trăn cắn môi trừng anh, nhưng Phong Hành Diễm cảm nhận được cô vì kích thích mà bắp thịt căng cứng, mỉm cười.
“Anh còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa, em sẽ biết ngay thôi!”
“A… Không được, như vậy không được!”
“… Cầu xin anh, đừng như vậy mà…”
“Hu hu hu… Anh thật đáng ghét…”
——————–