Chương 449
Chương 449: Hạnh phúc như diều giấy và dây
Hàn Tiểu Mộc khóc lóc chạy đi xong, không ít người đều cười trộm.
Tuy Hàn Tiểu Mộc thường xuyên giúp người khác, nhưng rất nhiều phụ nữ đều không thích cô ta, không có nguyên nhân!
Nhưng đồng nghiệp nam thấy cô ta ấm ức, phần lớn là lộ ra biểu cảm đau lòng, trong đó có một thư ký nam thấy cô ta khóc, vội vàng chặn cô ta ở phòng trà nước.
“Sao lại thế này? Sao em lại khóc? Chẳng lẽ là tổng giám đốc mắng em?” Anh ta vừa lau nước mắt cho Hàn Tiểu Mộc, vừa trấn an cô ta, “Tính tình tổng giám đốc thế nào không phải là em không biết, lúc bận rộn bị quấy rầy, chẳng trách giọng điệu sẽ không tốt, sao em lại chạy như vậy?”
Đôi mắt Hàn Tiểu Mộc sưng đỏ nhìn anh ta, “Không thể trách tổng giám đốc… Là em… Em… Không cẩn thận đụng vào một người phụ nữ của tổng giám đốc…”
“Em nói vợ của tổng giám đốc sao?” Thư ký nam cười nói, “Hôm nay vợ của tổng giám đốc tới công ty lần đầu, em gặp được à?”
Hàn Tiểu Mộc lộ ra biểu cảm sợ hãi, “Hóa ra là vợ của tổng giám đốc… Chẳng trách…”
“Chẳng trách gì?” Thư ký nam ngửi ra được gì đó, nhíu mày, “Chẳng lẽ vợ của tổng giám đốc mắng em? Vì sao? Bởi vì tổng giám đốc trọng dụng em sao? Không thể nào!”
Hàn Tiểu Mộc sợ hãi xua tay liên tục!
“Không… Không có, cô ta không có, là em, đều là lỗi của em…”
Cô ta nói mơ hồ không rõ khiến thư ký nam rất tức giận, vì sao cô gái mình thích không làm gì lại bị mắng, là vợ của tổng giám đốc thì oai lắm sao?
“Không ngờ cô ta lại là người như vậy! Uổng công lúc trước anh kính nể cô ta! Không được, anh phải lén nói cho đám bạn của anh, nếu vợ của tổng giám đốc là loại tiểu nhân, vậy chúng ta phải cẩn thận một chút rồi!” Nói xong, liền mở di động chuẩn bị truyền tin.
Hàn Tiểu Mộc nhìn anh ta không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ… Mình không nói tới Thương Trăn, là Lưu Văn tự mình hiểu lầm, cho dù mình giải thích chỉ sợ cũng không giải thích rõ lắm.
Mang theo loại ý nghĩ lừa mình dối người này, cô ta nhỏ giọng nói, “Em hơi sốt, em đi trước đây… Anh xin phép Tiết Thụy giúp em được không?”
Lưu Văn nghe vậy khẩn trương nhìn cô ta, “Phát sốt sao? Có cần anh đưa em đến bệnh viện không?”
Hàn Tiểu Mộc vội vàng lắc đầu, “Không cần, anh làm việc đi, hôm nay vợ của tổng giám đốc tới… Anh… Vẫn nên biểu hiện thật tốt đi.”
Ý của cô ta không rõ càng khiến Lưu Văn cảm thấy Thương Trăn là người không dễ đối phó, vẻ mặt tức giận, nhưng không đành lòng, anh ta lúng túng nói, “Vậy em đi đường cẩn thận, có vấn đề gì nhất định phải gọi điện cho anh!”
Hàn Tiểu Mộc gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi rời đi.
Cô ta giả bộ không biết Lưu Văn hiểu lầm, trong công ty đám đàn ông thích bát quái nhất, cũng giả vờ không biết Lưu Văn thích cô ta, cô ta không thừa nhận những lời mình mới nói là xuất phát từ tâm cơ, toàn bộ đều do Lưu Văn tự mình hiểu lầm, là như vậy.
Cô ta đi rồi, Lưu Văn tức giận mở nhóm chat nhỏ trong công ty, mà Thương Trăn ở sau cửa sổ thờ ơ nhìn, không ngăn cản.
Thú vị.
Hơn nữa nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Hàn Tiểu Mộc, cô lại càng nhếch miệng cười.
Tuy Hàn Tiểu Mộc giả bệnh… Nhưng cô ta thật sự cảm thấy không thoải mái.
Cô ta thích tổng giám đốc rất lâu, cô ta tin! Không có người nào yêu tổng giám đốc hơn cô ta!
Nhưng tổng giám đốc lại ở trước mặt cô ta, chàng chàng thiếp thiếp với một người phụ nữ khác!
Vừa rồi cô ta cố ý cắt ngang bọn họ, ở ngoài cửa, cô ta nghe rất lâu, nghe thấy sau cửa truyền tới tiếng nói dịu dàng của tổng giám đốc, đây là lần đầu tiên cô ta biết tổng giám đốc còn mặt trẻ con như thế, đáng yêu như thế, còn mê người như thế, hơn nữa biết được tổng giám đốc sẽ nhiệt tình như vậy, âm thanh hôn môi ái muội kia, ngăn cách ván cửa, đều khiến cô ta ướt.
Nhưng mọi chuyện không dành cho cô ta! Lúc đối mặt với cô ta, tổng giám đốc luôn có biểu cảm của làm việc, không nói nhiều một câu.
Cho nên cô ta không khống chế được mình gõ cửa, may mà cô ta vì tức giận, mà mặt đỏ bừng, dưới tình thế cấp bách, nói phát sốt là qua được, cộng thêm tổng giám đốc không quan tâm cô ta bị bệnh thật hay giả, toàn bộ lực chú ý của anh đều bị người phụ nữ lạnh như băng kia câu mất rồi.
Không cam lòng! Cô ta nhất kiến chung tình với tổng giám đốc, hơn nửa năm này, cô ta không có một ngày không phải nhìn ảnh của anh mới ngủ được, vì sao anh không yêu cô ta?
Cô ta tin Thương Trăn chỉ là mệnh tốt, quen tổng giám đốc sớm hơn cô ta mà thôi, nếu người quen với tổng giám đốc ngay từ đầu là cô ta, tổng giám đốc nhất định sẽ bị cô ta đả động, yêu cô ta!
Sau khi về nhà, Hàn Tiểu Mộc lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cô ta lần lượt thôi miên mình không nghĩ chuyện lúc trước nữa, tuy cô ta vì những lời nói với Lưu Văn lúc trước, mà cảm thấy áy náy, nhưng cô ta tin mình vẫn thiện lương, cô ta… Cô ta không thương tổn Thương Trăn không phải sao? Còn Lưu Văn sẽ nói gì, không nằm trong phạm vi khống chế của cô ta, dù sao Thương Trăn ít tới công ty, đối với cô ta cũng không ảnh hưởng gì…
Nhưng cô ta không ngờ tới là, từ đó về sau, mỗi ngày Thương Trăn đều tới công ty đưa cơm tình yêu cho tổng giám đốc, sau đó ngẩn ngơ cả ngày.
Phong Hành Diễm nhìn ba món mặn một món canh trên bàn, thì vô cùng cảm động.
“Trăn Trăn, yêu em quá cơ! Sao em có thể đột nhiên nghĩ tới chuyện mỗi ngày đưa cơm cho anh?”
Thương Trăn hơi nhíu mày, “Còn không phải anh nói mỗi ngày mình làm việc, đều gầy đi sao? Cho nên em bồi bổ cho anh.”
Phong Hành Diễm nhìn chằm chằm cô, đột nhiên cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng nõn, híp mắt nói, “Nói thật đi! Có phải phát hiện chồng em rất tốt, sợ bị người ta cướp đi, cho nên mỗi ngày đều tới giám sát?”
Thương Trăn hừ một tiếng, “Ăn đều không chặn được miệng anh đúng không? Vậy sau này em không mang nữa.”
“Đừng đừng.” Phong Hành Diễm vội vàng nói, “Hoan nghênh kiểm tra! Anh vui còn không kịp nữa là! Em ở đây, mỗi ngày em nhìn bao nhiêu văn kiện cũng không thấy mệt!”
Lúc này Thương Trăn mới hài lòng, “Vậy, anh phải ăn hết đồ ăn em làm đấy.”
“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Phong Hành Diễm ân cần gắp một miếng thịt cho Thương Trăn, “Trăn Trăn cũng phải bồi bổ, cơ thể em còn quá yếu…” Vậy mà không chịu nổi một ngày ba lần, không bồi bổ không được!
Thương Trăn đoán được anh nghĩ gì, không khách sáo nói, “Anh đủ rồi đấy, nhanh lên, giữa trưa anh không có khả năng nghỉ ngơi, còn một cuộc họp cần anh mở mà!”
Phong Hành Diễm vội vàng gật đầu, nhưng trong đôi mắt tràn đầy ý cười, anh gắp một miếng thịt, nhưng không ăn, trái lại nở nụ cười.
“Cuối cùng bây giờ anh cũng biết vì sao người khác đều phải yêu đương kết hôn, Trăn Trăn, có em, anh rất hạnh phúc.”
Không chỉ hạnh phúc, còn rất thỏa mãn, trong lòng giống như được nhồi đầy, tràn ngập an bình.
Sau khi virus K trên người anh được loại bỏ, rất nhiều lúc phải ra nước ngoài, nhưng vì Thương Trăn, anh đều không đi thì không đi, đi thì cũng về cùng ngày, người khác muốn giữ cũng không giữ được.
Trước đây không lo lắng nên không biết, bay giờ có, giống như có sợi dây vô hình kéo lại, cho dù anh bay xa mấy, trái tim vẫn luôn chung thủy, không rời một tấc, cũng không thể rời đi.
——————–