Chương 455
Chương 455: Đuổi việc
Hàn Tiểu Mộc nhìn cô như nhìn kẻ thù, không biết Thương Trăn hạ mê dược gì cho tổng giám đốc, vậy mà tổng giám đốc biến thành như vậy… Khiến cô ta vô cùng thất vọng, còn khó chịu! Càng khiến cô ta khó có thể tiếp nhận chính là, anh còn vì người phụ nữ ác độc này mà đuổi việc cô ta!
Thương Trăn lắc đầu, chỉ đứa bé trai nói, “Cô xem đứa bé gầy như vậy, trên cánh tay đều là vết thương, nói không chừng là đứa bé bị người xấu lừa bán, đưa đứa bé tới cục cảnh sát, nói không chừng cuối cùng đứa bé được đưa tới viện mồ côi, hoặc tìm được cha mẹ ruột, cớ sao không làm?”
Hàn Tiểu Mộc nghe vậy cười mỉa, “Đúng là cô chủ không biết sự hiểm ác của thế gian! Nơi này bị bạo hành là chuyện rất bình thường, hơn nữa đứa bé xóm nghèo không gầy như thế sao? Cô luôn chắc chắn là bị lừa bán, bị tổ chức sai khiến, đợi cảnh sát phát hiện đứa bé không phải, thông báo người nhà tới đón người, cảnh sát sẽ công phu sư tử ngoạm! Rõ ràng là cô muốn hại chết đứa bé để trút cơn giận, cần gì phải chụp mũ tốt bụng lên người mình?”
Cô ta càng nói càng trào phúng, loại người như Thương Trăn, tâm địa ác độc còn muốn thanh danh, cô ta thấy nhiều rồi!
Thương Trăn không có chút tức giận, chỉ đứa bé nói, “Tay đứa bé không bị gãy, mà chỉ trật khớp, vừa rồi Bàng Thất không dùng nhiều sức đã khiến đứa bé trật khớp, có thể thấy là trật khớp theo quán tính, loại tình huống này của đứa bé, nhất định là bình thường chịu ngược đãi, hơn nữa vòng tay của tôi, là Lam Bảo Thạch, nhìn bề ngoài ai biết là đáng giá? Đứa bé không trộm thứ gì, lại cứ trộm nó, không phải bị người ta sai khiến, thì vì cái gì.”
Nói tới đây, cô cười mà như không cười nói, “Hơn nữa như lời cô nói, loại nhà tư bản như chúng tôi xử lý mọi chuyện không giống cô, chúng tôi chỉ cần chào hỏi với người Ai Cập, tất nhiên là sẽ có người điều tra cuộc sống của đứa bé này, một khi xác định được cảnh ngộ đứa bé gặp phải, sẽ đưa đứa bé tới nơi đứa bé nên đến.”
Hàn Tiểu Mộc nghe xong lời cô nói, mặt đỏ lên, vừa tức vừa lúng túng! Hóa ra Thương Trăn thực sự nghĩ vậy sao? Không có khả năng!
“Vậy vì sao cô còn muốn đưa đứa bé tới cục cảnh sát! Nếu cô muốn giúp người, không thể trực tiếp giúp sao? Hay là muốn tố cáo tội danh làm hỏng đồ của đứa bé…”
Thương Trăn lắc đầu cười, “Nếu đứa bé không làm hỏng vật phẩm quý giá, chẳng phải người có lòng hơi chuẩn bị một chút thì có thể đưa đứa bé ra ngoài sao? Hơn nữa, tôi giúp cậu bé vì sao phải tự thân tự lực, nhà tư bản, không nên chỉ mở miệng thôi sao? Đứa nhỏ này vốn không là trách nhiệm của tôi, tôi thuận tay giúp đứa bé một chút, không cần thiết thay cảnh sát ôm lấy mọi việc? Vì sao tôi phải tự tìm phiền phức? Cô cho rằng, chúng tôi có nhiều thời gian sao?”
“Nói đến cùng là các người cảm thấy giúp đứa bé không đáng giá! Cô mở miệng nói là giúp người, nhưng vốn không có lòng! Ai biết không phải cô cố ý nói vậy, thực ra là ném đứa bé vào tù mặc kệ?”
Phong Hành Diễm kéo Thương Trăn, ý là cần gì phải nhiều lời với đứa ngốc làm gì?
Thương Trăn cũng hiểu được cô hơi buồn cười, cuối cùng nói.
“Anh nói đúng, quả thật không đáng giá, cô có biết thời gian của chúng tôi rất đáng giá không? Hơn nữa, tôi giúp đứa bé thoát khỏi giam giữ, cho đứa bé một cuộc sống mới đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nghe ý của cô, tôi còn phải mua nhà, nuôi lớn đứa bé rồi cho tiền đứa bé cưới vợ sinh con? Cô tốt bụng như vậy, cô có thể nuôi đứa bé! Đứa bé ở sau lưng cô, nếu cô cảm thấy tôi tàn nhẫn, cô nuôi đứa bé đi, tôi đảm bảo không nói một câu.”
Nói xong, Thương Trăn xoay người rời đi với Phong Hành Diễm.
Hàn Tiểu Mộc bị bỏ lại, cô ta nhìn mình, lại nhìn bóng lưng của Phong Hành Diễm, Thương Trăn, tay nắm chặt thành quyền, la lớn!
“Cô có tiền như vậy! Cô chỉ cần chi một chút, đứa bé đều hưởng thụ cả đời, nhưng cô lại ném đứa bé cho tôi, rốt cuộc là trái tim cô làm bằng gì?”
Thương Trăn quay lưng về phía cô ta vẫy tay, Tả Kỳ hiểu rõ, quay đầu đưa đứa bé tới cục cảnh sát, những lời này của Hàn Tiểu Mộc, rõ ràng là không muốn nhận nuôi, nếu không muốn, anh ta không cần đứng đây đợi.
Cứ như vậy, Hàn Tiểu Mộc bị để lại một mình trên đường, thiện lương của cô ta, khiến cô ta giống như một kẻ ngu…
Lúc trở về, Phong Hành Diễm rất tức giận!
Anh vốn định trở về mới đuổi việc Hàn Tiểu Mộc… Dù sao dự án này còn cần Hàn Tiểu Mộc, cần đến khắp nơi, bây giờ cô ta còn là nhân viên của anh, nhưng nhân viên của anh ngu ngốc như thế, thật sự khiến anh hơi mất mặt!
Thương Trăn cười khẽ, “Em nhớ trước đây anh nói cô ta không tệ? Làm việc nghiêm túc chịu trách nhiệm? Ừm, đúng là rất nghiêm túc chịu trách nhiệm.”
Phong Hành Diễm che mặt, ảo não nói, “Đừng nói nữa, lần trước cô ta phát sốt tuyệt đối là cháy hỏng đầu! Trước đây cô ta không ngu ngốc như vậy, thật đó!”
Thương Trăn hơi nhíu mày, “Chẳng lẽ anh không cảm thấy cô ta… Rất đặc biệt sao? Vì thiện lương của mình, mà dám cãi nhau với nhà tư bản…”
Vẻ mặt Phong Hành Diễm khó chịu nhìn cô, “Có thể đừng nói tiếp được không, gan anh đau…”
Đầu óc anh bị nước vào, lúc trước mới nói Hàn Tiểu Mộc rất tốt, quả nhiên không thể nhìn con người qua vẻ bề ngoài!
Thương Trăn nhún vai, “Tùy, chúng ta trở về, sửa cái vòng tay này một chút.”
Phong Hành Diễm nhíu mày, “Có gì phải sửa?” Anh cảm thấy Thương Trăn đeo thứ từng được sửa lại, là điềm xấu!
Thương Trăn cười khẽ, “Anh tặng, em đều rất thích, lắc tay này, em chuẩn bị coi là thứ trân quý.”
Cô nói như vậy, trong lòng Phong Hành Diễm ấm áp, mười ngón tay đan xen với cô, đùa nói.
“Được, sửa một cái, ừm, chúng ta mới mua, thứ này hẳn là còn bảo hành?”
Thương Trăn gật đầu, “Không sửa được thì khiếu nại bọn họ.”
“Ừm!”
Vì thế hai người tay nắm tay trở về, trò cười lúc trước nhanh chóng bị bọn họ ném ra sau đầu.
Chuyện của đứa bé kia nhanh chóng có kết quả, tay đứa bé được chữa trị xong, liền đưa tới cục cảnh sát, qua điều tra, xác định là đứa bé bị lừa bán.
Là bọn buôn người thấy vòng tay của Thương Trăn, phân biệt được hàng tốt hàng xấu, cho nên mới bảo đứa bé đi trộm, ai biết bị bắt mang đi.
Bọn buôn người muốn cứu người, trái lại bị cảnh sát bắt, Phong Hành Diễm chào hỏi bạn của anh ở Ai Cập, bọn họ không dám không nhận việc này, đứa bé kia được đưa tới viện mồ côi, sau này, đứa bé tuyệt đối có cuộc sống tốt hơn.
Sau khi Hàn Tiểu Mộc biết, cả người đều lo sợ bất an, cô ta trở về khách sạn xong, vẻ mặt Bàng Thất đầy tiếc nuối nói với cô ta, “Lời tổng giám đốc nói lúc trước cô cũng nghe rồi đấy, anh ấy không muốn thấy cô nữa, đây là vé máy bay về nước, cô đến công ty từ chức đi, tới phòng tài vụ tính tiền lương luôn.”
Hàn Tiểu Mộc nắm vé máy bay, hốt hoảng nói, “Làm sao có thể? Dự án này luôn là tôi theo, tổng giám đốc không có khả năng đuổi việc tôi lúc này! Nhất định là lúc đó anh ấy nói linh tinh…”
Bàng Thất ngăn cản cô ta, “Thật có lỗi, tổng giám đốc đã điều người khác tới, hơn nữa, tổng giám đốc không nói linh tinh.” Đương nhiên, đối với mợ chủ chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Đương nhiên là Hàn Tiểu Mộc không cam lòng, cảm xúc của cô ta hơi kích động!
“Tổng giám đốc đâu? Tôi muốn gặp anh ấy! Vừa rồi tôi nói vậy cũng là thói quen thường tình của con người, người bình thường đều có lòng đồng tình, anh ấy không thể vì thiện lương của tôi mà đuổi việc tôi được!”
——————–