Chương 460
Chương 460: Cái gì tôi cũng không thấy
Phong Hành Diễm vừa mở miệng, Quan Nguyệt Nhu liền sợ đến mức cơ thể run lên! Nhưng cơ thể nho nhỏ kia không biết lấy đâu ra dũng khí, rõ ràng là bị dọa tới mức mặt trắng bệch cũng không đi.
“Tôi..Tôi còn…Tôi rất sạch! Xin, xinh anh chấp nhận tôi!”
Phong Hành Diễm thật sự hết nói nổi, người phụ nữ này còn cố chấp nữa sao?
Ở dưới ngọn đèn ấm áp đôi mắt màu tím của anh xuất hiện lạnh lùng, Quan Nguyệt Nhu thấy vậy, cảm thấy anh giống như một vị thần cao thượng mà không chạm vào được.
Môi mỏng của anh khẽ cử động, nói ra những lời khiến cô ta sợ hãi không thôi.
“Không nên ép tôi nói lại lần ba, tôi nói là tôi không cần!”
Bình thường gặp tình huống như này, anh nói như vậy đối phương cũng biết điều mà đi ra, nhưng người Phong Hành Diễm gặp là Quan Nguyệt Nhu, nhìn cô ta nhu nhược nhưng vô cùng cố chấp, lúc này thấy Phong Hành Diễm thực sự là không có hứng thú với cô ta, cô ta không thể không liều xem!
Vì thế cô ta nghiến răng một cái, cởi áo tắm trên người xuống, lộ ra áo ngủ vô cùng khiêu gợi, trong nháy mắt Phong Hành Diễm híp mắt lại, bộ áo ngủ này, Trăn Trăn cũng có…
Nghĩ đến lúc Thương Trăn bị anh ép phải mặc bộ áo ngủ gợi cảm này, trên mặt của anh đầy lửa nóng, thân hình cô hoàn mỹ, không có chỗ nào không làm anh điên cuồng!
Đáng chết…Anh không dễ dàng gì mới không nghĩ đến Trăn Trăn! Giờ nghĩ tới cô, đêm nay anh ngủ thế nào đây?
Quan Nguyệt Nhu phát hiện ánh mắt anh xuất hiện tính xâm lược, giống như muốn nuốt sống cô ta! Cơ thể không tự chủ được run rẩy…Cô ta run sợ, lại kiên định bước từng bước đến gần, căng thẳng nói…
“Phong…Anh Phong…Tôi biết anh ghét tôi…Nhưng xin anh muốn tôi…Ông Lý nói, chỉ cần tôi có thể…Có thể lấy lòng anh, ông ấy sẽ cho tôi 30 vạn…”
Nói đến đây, đột nhiên nước mắt cô ta chảy xuống, rõ ràng là cô ta chủ động, nhưng tình cảnh này lại giống như Phong Hành Diễm bắt cô ta làm như vậy, cô ta không thể không chịu khuất phục.
Cô ta vội lau nước mắt, cúi đầu nức nở nói, “Mẹ tôi bị bệnh, trong nhà không có tiền, tôi cần 30 vạn gấp để mổ cho mẹ, tôi…Tôi cũng là bị ép buộc, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn anh, chỉ cần, chỉ cần anh đồng ý muốn tôi…”
Mỗi khi cô ta nói một câu sẽ tiến gần một bước, sau đó thành công đi đến trước mặt Phong Hành Diễm, nhìn anh với vẻ chờ đợi, người đàn ông ở trước mặt vô cùng trẻ tuổi, nhưng trên người có một loại khí chất cao quý, cánh tay căng chặt vừa tạo cho người ta cảm giác nguy hiểm, vừa có sức lực mạnh mẽ…Người đàn ông như vậy…Bình thường cô ta sẽ không bao giờ gặp được…Bán mình cho anh, có lẽ cô ta buôn bán có lời.
Quan Nguyệt Như cứ thôi miên mình như vậy, nhưng lại không nhịn được mà rơi lệ, bởi vì cô ta cảm thấy trong mắt người đàn ông này, có lẽ cô chỉ là một món đồ chơi, rẻ tiền như cô Lý trong quán bar.
Phong Hành Diễm nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, lông mày càng nhíu chặt lại!
“Cô nói cô cần tiền, còn cha cô đâu?”
Nước mắt của Quan Nguyệt Nhu càng chảy nhiều hơn, bộ dạng nhu nhược động lòng người này, nếu đổi lại là ở chỗ người khác, tuyệt đối sẽ thấy đau lòng.
“Cha…Cha ham bài bạc, nợ rất nhiều tiền, bị bắt trả nợ, đã chạy rồi…Bây giờ không biết ở đâu..”
Phong Hành Diễm vừa nhìn thì biết cô ta không có nói dối, nhìn qua cô ta mới mười tám mười chín tuổi, kiểu người còn chưa rành chuyện đời, may là gặp được anh, chứ gặp người khác, chỉ sợ xương cốt đều không còn.
Vì thế anh khẽ vươn tay, với lấy ví tiền trên đầu giường, cầm lấy bút viết soàn soạt vài chữ, xé chi phiếu cho cô ta.
“Cầm lấy, đi khám bệnh cho mẹ cô! Sau này không cần làm chuyện này, bây giờ thì đi ra ngoài!”
Quan Nguyệt Nhu ngây ngẩn cả người, nhưng không nhận, cô ta chỉ nhìn chi phiếu, nhìn một lát thì cau mày, vẻ mặt rất khó coi mà nhìn Phong Hành Diễm, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động!
Cô ta vì tuyệt vọng mới bán mình, không ngờ sẽ gặp người đàn ông như vậy, tuy vẻ mặt anh lạnh lùng, bộ dạng người sống chớ tới gần, nhưng trái tim anh, nhất định là rất mềm mại.
Người như anh, thật sự không thể không khiến trái tim thiếu nữ đập thình thịch…
“Cầm lấy!” Phong Hành Diễm cảm thấy người phụ nữ này thật khó hiểu, cầm tiền ra ngoài, chuyện đơn giản như thế còn nghĩ cái gì?
Ai ngờ Quan Nguyệt Nhu lắc đầu, “Tôi… Tôi không thể vô duyên vô cớ cầm tiền của anh được.”
Phong Hành Diễm thở dài, tối muộn quấy rầy anh ngủ thì không nói, còn dây dưa lằng nhằng, thật sự ép anh tức giận!
Anh nhét chi phiếu vào tay người phụ nữ, tức giận nói.
“Mau cút!”
Anh vừa nói cút, khiến ái mộ trong lòng người phụ nữ mới dâng lên liền bể nát, cũng cảm nhận được nhục nhã! Nhất định là người đàn ông này nghĩ cô ta giống mấy người làm gái, cho nên mới lạnh lùng như thế, thà rằng chi tiền cũng không muốn ngủ với cô ta, nhưng cô ta không phải! Cho dù phải, cô ta không cần bố thí này!
Hơn nữa, rõ ràng là vừa rồi người đàn ông này động tình với cô ta, nóng bỏng lúc đó tuyệt đối không phải ảo giác, một khi đã như vậy, vì sao không cần cô ta, là chê cô ta bẩn sao?
Nghĩ như vậy, cô ta nghiến răng xé chi phiếu, Phong Hành Diễm kinh ngạc nhìn cô ta, có chút không hiểu nổi vừa rồi người phụ nữ này như động vật nhỏ nhát gan, sao đột nhiên có cá tính như thế.
Cô ta nhìn Phong Hành Diễm, đôi mắt rưng rưng, nói năng có khí phách, “Tuy tôi cần tiền! Nhưng tôi không cần bố thí! Nếu anh không cần cơ thể tôi, tôi không thể lấy tiền của anh! Tuy tôi bán cơ thể, nhưng không có nghĩa là tôi không có tôn nghiêm!”
Đúng là khó hiểu! Sao gần đây anh gặp nhiều phụ nữ kỳ lạ đến thế?
Anh không còn kiên nhẫn, chỉ vào cửa lạnh lùng nói, “Cút ra ngoài!”
Quan Nguyệt Nhu bị anh đột nhiên quát lớn làm cho sợ hãi, đôi mắt hoảng sợ, nhưng đã tới bước này, cô ta không còn đường lui rồi.
Cô ta nghiến răng cởi áo ngủ của mình, rõ ràng là hai chân run run, nhưng quật cường nói, “Thực xin lỗi, tôi cần khoản tiền này, nhưng tôi không thể lấy không, tôi dùng cơ thể của tôi tới đổi!”
Nói xong, cô ta buông tay, quần áo liền rơi xuống, nhưng một giây sau, một chiếc chăn trên giường được ném tới, che kín cô ta, Phong Hành Diễm thề, anh không nhìn thấy gì cả!
Quan Nguyệt Nhu thở nhẹ một tiếng, đã bị Phong Hành Diễm ném cả người cả chăn ra ngoài, cửa đóng sầm lại, Phong Hành Diễm không thể không khóa trái, sau đó mới chà xát cánh tay, da đầu run lên.
Nhớ tới lời người phụ nữ mới nói, trong lòng anh cảm thấy lạnh lẽo. Nói giống như cơ thể cô ta hiếm lạ lắm, có thể suy nghĩ anh không muốn chuyện này không?
Đúng là đáng ghét, anh ngủ một mình không có Trăn Trăn đã rất đáng thương rồi! Nửa đêm còn bị người thần kinh tới quấy nhiều! Xem ra lần sau ra ngoài ở phải bảo người ta gác đêm, nếu không thì không cẩn thận nhìn thấy thứ không nên nhìn, Trăn Trăn biết tuyệt đối sẽ không tha cho anh!
Lúc Quan Nguyệt Nhu bị ném ra, vẻ mặt vẫn mơ hồ! Bởi vì bên trong cô ta không mặc gì, cũng không dám hét to, chỉ quấn chặt chăn, chật vật đứng ở cửa.
Sau khi bị ném ra, cô ta không còn dũng khí gõ cửa, mà người đàn ông kia không chịu chạm vào cô ta, cô ta lại gõ cửa, không phải tự rước lấy nhục sao?
Nghĩ như vậy Quan Nguyệt Nhu lo lắng, làm sao bây giờ… Nếu người đàn ông này không ngủ với cô ta, chi phí phẫu thuật của mẹ cô ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, cô ta phải bán mình cho người khác?
Không biết vì sao, vốn đã hạ quyết tâm bán mình, nhưng lúc này cô ta lại kháng cự, không biết vì sao.
____________________
Các bạn đang đọc truyện thuộc thể loại