Chương 463
Chương 463: Lựa chọn
Quan Nguyệt Nhu nghe xong, cả người cô ta cứng đờ. Lý Vĩ Hồng có ý gì? Anh Phong không muốn cô ta, cho nên liền ném cô ta cho người khác có thể mang đến lợi ích cho ông ta?
Cô ta là người, không phải là hàng hóa!
Vì thế cô ta không còn cách nào chịu đựng nữa, dùng sức giãy dụa, trước đó cô ta từ chối, Vương Hữu Khai còn cho rằng cô ta xấu hổ, nhưng hiện tại, cô ta dùng sức giãy dụa như thế, sắc mặt của một bàn người đều có chút khó coi.
Hai tay của Vương Hữu Khai giữ lấy Quan Nguyệt Nhu, vẻ mặt giận dữ nói với Lý Vĩ Hồng!
“Ông Lý, sao thế, người con gái nuôi này của ông còn chưa được dạy dỗ tốt à?”
“Thả tôi ra!”
Quan Nguyệt Nhu đột nhiên kêu lên một câu! Vẻ mặt của mọi người càng thêm đặc sắc, đều là người có thân phận, bọn họ không thích lôi kéo, ép buộc.
Nhưng Vương Hữu Khai bị một cô nhóc từ chối như vậy, quả thật không có mặt mũi, ông ta bỗng nhiên đứng lên, giữ lấy tay Quan Nguyệt Nhu, kéo cô ta ra bên ngoài.
“Cô nhóc, chúng ta vẫn nên ra ngoài trò chuyện, đừng quấy rầy bọn họ ăn cơm.”
Phong Hành Diễm chỉ nhíu mày, sau đó tiếp tục nói chuyện với người khác, loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này cũng phải nhìn người.
Quan Nguyệt Nhu thấy thế, đột nhiên dùng sức cắn Vương Hữu Khai! Vương Hữu Khai hét lên một tiếng, trong cơn tức giận đánh cô ta một bạt tai.
Lần này, người trong phòng đều không nói gì, toàn bộ trong phòng đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ có tiếng khóc của Quan Nguyệt Nhu vang lên.
Lý Vĩ Hồng sốt ruột, vội vàng đi lên trấn an Vương Hữu Khai, đồng thời quay đầu, hung dữ, nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì với cô?”
Quan Nguyệt Nhu che mặt, run rẩy nói: “Không phải ông gọi tôi đến tiếp đãi anh ấy sao… Không phải ông…”
Lý Vĩ Hồng ngây người một lúc, đột nhiên nở một nụ cười âm trầm, ở bên tai cô ta nhỏ giọng nói, giọng điệu không có ý tốt: “Đã quyết định bán mình, cô còn giả bộ trinh tiết liệt nữ cái gì? Lúc trước tìm cô, tôi đã nói với cô, cô đi ngủ với người ta, tôi trả cô tiền, khi đó tôi còn không nói để cô ngủ với ai, chẳng phải cô vẫn đồng ý đó sao? Sao thế, xem trọng cậu Phong à? Không đồng ý ngủ với người khác? Đáng tiếc, cậu Phong chướng mắt cô! Nếu cô còn gây chuyện cho tôi, cô có tin, tôi tìm người luân phiên cưỡng hiếp cô không!”
Vốn dĩ Quan Nguyệt Nhu đang khóc nức nở, nhưng bị lời nói của Lý Vĩ Hồng dọa cho sắc mặt trắng bệch! Lý Vĩ Hồng đứng lên, mỉm cười, an ủi Vương Hữu Khai: “Tổng giám đốc Vương bớt giận, con nhóc này còn nhỏ, không hiểu chuyện…”
Vốn dĩ Vương Hữu Khai muốn nổi giận, nhưng thấy Phong Hành Diễm vẫn còn ở đó, ông ta không tiện nói gì, chỉ bực mình nói: “Rốt cuộc cô ta có theo tôi không, ông Lý, ông nói với tôi một câu!”
Lý Vĩ Hồng vội vàng nói: “Theo, theo! Tôi sẽ cho người đưa hai người ra ngoài…”
“Không!” Nào ngờ, Quan Nguyệt Nhu đột nhiên đứng lên, sau đó đi về phía Phong Hành Diễm, chẳng qua cô ta còn chưa đến gần đã bị Tả Kỳ ngăn lại, Phong Hành Diễm ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng xa cách khiến cho người ta sợ hãi.
Quan Nguyệt Nhu phát hiện ra cô ta căn bản không đoán ra được tâm tư của Phong Hành Diễm, thế nhưng cô ta không muốn bị Lý Vĩ Hồng đưa cho Vương Hữu Khai, bây giờ người có thể giúp cô ta, chỉ có người đàn ông này mà thôi.
Cô ta mím môi, nước mắt không ngừng rơi xuống, bịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Phong Hành Diễm, dáng vẻ hoa lê đái vũ này đều khiến cho đàn ông mềm lòng.
“Anh Phong! Anh mau cứu tôi! Tôi không muốn bị ông ta đưa đi… Hu hu hu… Anh mau cứu tôi…”
Cho dù cô ta khóc nhưng vẫn rất xinh đẹp, đàn ông xung quanh lộ ra vẻ mặt không đành lòng, nhưng Phong Hành Diễm cao cao tại thượng ngồi ở đó, sắc mặt không thay đổi.
“Chẳng phải cô muốn chữa bệnh cho mẹ mình sao?”
Anh cười lạnh, chậm rãi nói: “Tổng giám đốc Vương có tiền, đối với cô hào phóng, chỉ cần cô dỗ ông ấy vui vẻ, đừng nói là chút tiền thuốc men, cả một đời này, cô sẽ hoàn toàn khác biệt!”
Vương Hữu Khai nghe xong, vốn dĩ sắc mặt không vui, ngay lập tức lại vui vẻ, ông ta cười nói: “Đúng đó, đi theo tôi, trăm ngàn vạn đều là chuyện nhỏ, con nhóc này, cô khóc gì chứ?”
Quan Nguyệt Nhu không ngừng lắc đầu, cô ta cúi đầu, giữ lấy chân ghế Phong Hành Diễm, giữ thật chặt, khóc lóc than thở.
“Không… Không… Bọn họ đều không phải là anh… Tôi… Tôi không muốn bọn họ!”
Lúc cô ta nói xong, cô ta đã khóc đến mức thở không ra hơi, tuy người xung quanh đều cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn thấy cô ta khóc thê thảm như vậy, lại không nhịn được động lòng trắc ẩn, chỉ là người mà Quan Nguyệt Nhu chờ đợi, ý chí giống như sắt đá, hoàn toàn không hề bị lay động.
Thậm chí, anh còn cười…
“Vì thế, cô đi bán mình, còn muốn chọn khách làng chơi?”
Một câu của Phong Hành Diễm khiến cho Quan Nguyệt Nhu không khóc nổi, cô ta chỉ ngạc nhiên nhìn anh, dường như từ trước đến giờ, cô ta chưa từng gặp qua người như anh.
Phong Hành Diễm đưa tay ra, cách một chiếc khăn trắng giữ lấy cằm của cô ta, ép cô ta ngẩng cao đầu, gương mặt giống như thần khiến cho đại não người ta trống rỗng, tim đập thình thịch, nhưng lời anh nói lại có thể giẫm đạp người ta xuống vực sâu, hận không thể chết đi.
“Người ở chỗ này, ngày bình thường, cả một đời cô đều không gặp được, bây giờ xem trọng cô, cô lại không cần, cô dựa vào đâu chứ? Dựa vào gương mặt tẻ nhạt, vô vị này sao?”
Sau khi nói xong, anh nhẹ nhàng buông tay, chiếc khăn trắng rơi trên mặt đất, Quan Nguyệt Nhu co quắp ngồi trên mặt đất, giống như mất hồn.
Trong lòng Lý Vĩ Hồng rất khẩn trương! Ông ta không nghĩ đến người phụ nữ nhát như chuột, thế mà lại có thể bạo phát thành dáng vẻ này, ông ta xoa tay, bất an nói: “Cậu Phong… Cậu đừng để người phụ nữ này làm mất hứng, tôi đưa cô ta ra ngoài, có được không?”
Phong Hành Diễm nhìn thoáng qua ông ta, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho trong lòng Lý Vĩ Hồng run lên.
Phong Hành Diễm không nói gì, Quan Nguyệt Nhu cũng dừng khóc, lúc này trong phòng, không ai dám lên tiếng, thậm chí còn không dám phát ra tiếng thở lớn, đồng thời, cũng không ai biết, tâm trạng của cô gái ngồi dưới đất đã trải qua tuyệt vọng như thế nào…
Phong Hành Diễm thấy cô ta cuối cùng cũng bình tĩnh, hờ hững nói.
“Tôi hỏi cô một lần cuối, cô có bán mình không? Nếu bán, trong lúc ông ấy còn cảm thấy hứng thú với cô, tổng giám đốc Vương dĩ nhiên sẽ đối xử tốt với cô, nếu không bán, tôi cho cô 30 vạn, đừng xuất hiện trước mặt tôi, cô chọn đi!”
Quan Nguyệt Nhu há to miệng, cô ta nhìn Phong Hành Diễm, không nghĩ đến lúc này, anh còn sẵn lòng cho cô ta tiền…
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút buồn cười, rõ ràng ngay từ đầu đã hạ quyết tâm, cho dù là bán mình cho ai, chỉ cần có tiền là được, thế nhưng nhìn thấy anh, cô ta lại vô thức đánh mất trái tim. Chỉ là hiện thực đánh cho cô ta một kích đau đớn thê thảm, anh không cần cô ta! Cô ta muốn bán, chỉ có thể bán mình cho một số người giàu có, lại già nua, hơn nữa còn không có sự lựa chọn nào khác… Giấc mơ trước đó được cô ta vẽ lên quá đẹp, bây giờ giấc mộng tan vỡ, cho nên mới khó có thể tiếp nhận hiện thực.
Phong Hành Diễm không để tâm, 30 vạn mua được sự yên tĩnh không tính là gì, anh giúp cô ta, chỉ là xem xuất phát điểm ban đầu của cô ta bán mình vì mẹ.
“Nghĩ kỹ rồi chứ?” Anh lên tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Quan Nguyệt Nhu lau khô nước mắt, cô ta nhìn Phong Hành Diễm, lại nhìn người nơi này, nghĩ đến việc cô ta bị một trong số những người này đè dưới thân, cô ta siết chặt tay lại.
“Nghĩ kỹ…” Cô ta từ từ bò dậy, không dám nhìn thẳng Phong Hành Diễm nữa: “Tôi… Tôi lấy tiền!”
——————–