Chương 469
Chương 469: Chết đuối
Khoảng thời gian gần đây, Phong Hành Diễm rất bận, hơn nữa cần phải công tác xa nhà, vì có thể chăm sóc cho vợ, anh không để ý đến Lý Uyển Oánh ngăn cản, lén đưa Thương Trăn ra khỏi nhà, đi đến một hòn đảo ở nước ngoài.
Thời tiết trong nước đã hơi lạnh, nhưng nơi này rất ấm áp, Thương Trăn nhìn thấy bầu trời trong xanh và biển, cô rất vui vẻ!
Phong Hành Diễm thấy cô thích nơi này, tất cả lịch trình trong ngày đầu tiên đều được lùi lại, cùng cô đi dạo trên bờ biển, lười biếng một ngày, đến ngày hôm sau liền bắt đầu tập trung vào công việc bận rộn.
Trước khi đi, Phong Hành Diễm nghiêm túc nói với cô.
“Không cho phép em và Bàng Thất tách ra, không được đi đến những nơi hỗn loạn, không cho phép em phơi nắng trên bờ biển quá lâu, không cho phép em chơi vui vẻ mà không nhớ đến anh! Phải biết rằng, lúc em đang chơi, chồng của em còn đang vất vả làm việc…”
Vẻ mặt anh rất uể oải, sắc đẹp ngay trước mặt, biển xanh, trời xanh, ai muốn làm việc chứ!
Bỗng nhiên anh giật mình, nhấn mạnh: “Điều quan trọng nhất chính là, không cho phép em chấp nhận những người đàn ông trong lòng mang ý đồ xấu đến bắt chuyện!”
Thương Trăn nhìn anh: “Đàn ông như thế nào thì được tính là trong lòng mang ý đồ xấu?”
Phong Hành Diễm nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tất cả đàn ông chủ động tìm đến em, trong lòng đều mang ý đồ xấu!”
Thương Trăn không nhịn được cười: “Em biết rồi! Anh nhanh đi làm việc đi!”
Vẻ mặt Phong Hành Diễm quyến luyến: “… Anh đi thật đây…”
“Nhanh lên! Ngài Chương đã chờ anh ở bên ngoài rất lâu rồi.”
Lúc này Phong Hành Diễm mới lưu luyến bước từng bước ra khỏi phòng.
Hiện tại bọn họ đang ở trong một căn biệt thự bằng gỗ gần bãi biển do đối tác sắp xếp, bốn phía của căn nhà đều rất thông thoáng, gió biển ấm áp thổi đến, quả thật khiến người ta say mê.
Chẳng qua Phong Hành Diễm đi không bao lâu, Thương Trăn liền thấy tập văn kiện quan trọng được để trên bàn, người này…
Cô gọi Bàng Thất vào, để anh ta đưa đi, Bàng Thất cười nói: “Tôi sẽ cho người khác đến lấy đưa đi, cậu chủ bảo tôi bảo vệ cho cô, tôi không dám rời đi.”
Thương Trăn trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi chỉ phơi nắng ở ngay cạnh bờ biển hoặc đi bơi thôi, không đi đâu hết, các anh đừng trêu chọc tôi nữa có được không…”
Lúc Phong Hành Diễm không có ở đây, một đám người vây xung quanh cô, mỗi lần cô muốn làm gì đó, những người khác đều có vẻ mặt khẩn trương, cô bảo bọn họ đừng như thế, bọn họ liền trêu chọc cô, nói: “Khó mà làm được, nếu cô có sơ suất gì, cậu chủ lại đánh gãy chân chúng tôi!”
Thật đúng là, nghĩ đến lại xấu hổ…
Bàng Thất nghĩ đến việc hòn đảo nhỏ này đã âm thầm bị giới nghiêm, chỉ cần là người thân phận có vấn đề sẽ không được lên, mợ chủ ở chỗ này sẽ không có tai họa ngầm gì, cho nên nói.
“Vậy được rồi, tôi sẽ đưa đi, chẳng qua mợ chủ à… Vì cái mạng nhỏ này của chúng tôi, cô tuyệt đối đừng đi lung tung khắp nơi, được chứ?”
“Tôi biết rồi…” Thương Trăn bất mãn nói.
Chờ Bàng Thất rời đi, Thương Trăn nhìn thời tiết hôm nay không thể phơi nắng, phù hợp để đi bơi, cho nên thay đồ bơi đi ra.
Trên bờ cát không có nhiều người, tốp ba tốp năm đều đang vui đùa, Thương Trăn nhìn mặt biển xanh thẳm trước mặt mình, khóe môi hơi cong lên, sau đó hòa mình vào cái ôm của biển!
Nước biển rất mặn và độc, cô cố gắng tránh chỗ ra vào, ở trong biển bơi lội.
Cảm giác được nước biển vây quanh rất thoải mái, ngâm mình trong nước biển nhìn bầu trời trong xanh thật đúng là một loại hưởng thụ.
Hôm qua Thương Trăn đến nơi còn chưa kịp bơi, hôm nay còn là ngày đầu tiên cô ở trong biển bơi lội. Cô cảm thấy rất mới mẻ, cho nên bơi thật lâu, vô thức bơi ra xa…
Thương Trăn quay người, phát hiện mình cách bờ hơi xa, cho nên chuẩn bị quay đầu về, nhưng lúc này, cô bị chuột rút!!!
Thương Trăn cảm thấy mình bị chuột rút, nhưng cô để châm trong phòng, không mang theo, cô muốn ấn vào huyệt ở chân, nhưng người chìm xuống, cô chỉ có thể dùng hai tay liều mạng đập lên mặt nước, sau đó kêu cứu!
Nhưng không biết có phải là do cô xui xẻo hay không, cô dùng sức hét lên, liều mạng vung tay, nhưng người trên bờ biển, không ai nhìn cô.
Trong lòng cô hoảng hốt, dần dần mất đi bình tĩnh, chẳng lẽ cô không bị người hại chết, sau cùng bị chết đuối?
Thương Trăn sặc mấy ngụm nước biển, hương vị mặn đắng khiến cổ họng như bị thiêu đốt.
Cô đột nhiên từ bỏ kêu cứu, cắn răng nỗ lực bơi về, bởi vì không có người nhìn cô, nếu cô tiếp tục kêu cứu, rất có thể ngay cả cơ hội sống cuối cùng cũng không có.
Chịu đựng bị chuột rút, hai tay của cô dùng sức đập lên mặt nước, hướng về phía bờ từng chút một! Trong lúc đó cô uống mấy ngụm nước biển! Nhưng trước mắt, mặt nước càng lúc càng cao, cô nhiều lần bị sóng biển bao phủ, trong đầu tuyệt vọng!
Chẳng lẽ… Cô sẽ chết như thế?
Nếu như có thể đi lên, cô tuyệt đối sẽ không xuống biển nữa…
Đúng lúc này, cô một cái tay đột nhiên cầm lấy tay cô, kéo cô lên, cả người cô nổi lên mặt nước, hít một hơi thật sâu!
“Cô không sao chứ?”
Bốn chữ này giống như tiếng trời vang lên bên tai Thương Trăn, trong hỗn loạn, Thương Trăn không nhìn thấy rõ, chỉ biết là một người đàn ông trẻ tuổi cứu được cô, cánh tay đang giữ lấy cô rất rắn chắc, cô vừa hơi buông lỏng liền được anh ta đưa theo trở về, bản thân cô cũng dùng sức đạp nước, giảm gánh nặng cho anh ta.
Sau khi lên bờ, Thương Trăn nôn ra số nước biển đã uống vào, nhưng miệng, mũi, phổi vẫn cảm thấy khó chịu, loại cảm giác mặn đắng kia như thiêu đốt, làm sao cũng không mất đi được.
Người cứu cô lên đưa đến một chai nước, Thương Trăn vội vàng uống mấy ngụm để súc miệng, loại cảm giác khó chịu kia thoáng dịu đi, cô ngồi trên bờ cát, trước ngực chập trùng, may mắn chính mình trở về từ cõi chết.
Nhìn thấy mặt biển xanh thẳm, dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng rực rỡ, bao la lại dịu dàng, cảm giác ngạt thở kia dần biến mất! Sự tàn nhẫn kia giống như ảo giác, dường như từ trước đến nay, nó chưa từng lộ ra một mặt dữ tợn, không có việc thiếu chút nữa lấy mạng của cô.
“Chân cô bị chuột rút à?”
Một đôi tay ấm áp ấn lên bắp chân của Thương Trăn: “Chẳng qua tình huống này của cô, lần sau trước khi xuống nước, cô tốt nhất nên khởi động một số vị trí dây chằng quan trọng trong cơ thể.”
Lúc này Thương Trăn mới nhìn về phía người cứu cô, vô cùng cảm kích! Vừa rồi cô thật sự cảm thấy mình sắp chết ở trong nước biển!
“Cảm ơn anh!” Cô khàn giọng, chân thành nói: “Tôi thiếu chút nữa đã cho rằng mình phải chết… Cảm ơn anh!”
Người cứu cô có mái tóc ngắn và vầng trán no đủ, ngũ quan của anh ta kiên nghị, trong mắt lại ngập tràn ánh nắng, cười một tiếng sẽ để lộ hàm răng trắng, cao lớn, anh tuấn.
“Sao có thể như vậy được? Lúc đó biểu hiện của cô rất tốt, không có vì hoảng sợ mà bối rối, tôi nghĩ, cho dù không có tôi, sau cùng cô vẫn có thể bơi về.”
Thương Trăn cười khổ: “Lúc đó tôi vừa bơi vừa uống nước biển, chờ chính tôi bơi về, vậy có bao nhiêu khó chịu…”
Nghĩ đến liền thấy khổ…
Người đàn ông lại cười, vươn tay về phía cô: “Chào cô, tôi tên là Vân Phi, cô thì sao?”
Thương Trăn mệt mỏi bắt tay với anh ta: “Tôi là Thương Trăn, một lần nữa cảm ơn cô!”
“Thương Trăn?” Anh ta gãi đầu suy tư: “Hình như tôi từng nghe qua cái tên này.”
Thương Trăn lại ho khan mấy tiếng, anh ta vội vàng không truy hỏi đề tài này, đỡ cô đứng lên.
“Cô còn muốn xuống nước không?”
——————–