Chương 483
Chương 483: Người phụ nữ này không đơn giản
Thương Trăn phản ứng lại rất nhanh, vươn tay ra theo bản năng, một tay đã nhấc cậu bé lên, nhìn cậu bé vung đôi tay, chân nhỏ đá loạn xạ trên không, gương mặt lanh lùng.
“Cháu muốn chạy đi đâu?”
Giống! Giống quá! Sau khi người xấu bắt được nhân vật chính, đều nói như vậy!
Ánh mắt cậu bé tràn ngập sợ hãi, nhưng miệng lại không chịu thua, nói:
“Dì buông cháu ra! Cháu là con trai duy nhất của cha! Dì dám làm cháu bị thương, cha nhất định sẽ không bỏ qua cho dì!”
Thương Trăn nghe cậu bé nói như vậy, vừa tức lại vừa buồn cười, nếu con của cô mà nói như vậy, thì cô thà không sinh nó còn hơn!
Thương Trăn không khỏi cảm thấy có chút tức giận.
“Dì đang chữa bệnh cho cháu, cháu ngoan ngoãn chút đi.”
Nói xong liền để cậu ngồi lên sô pha, rút kim châm ra lần nữa.
Thấy người phụ nữa độc ác xấu xa vẫn không chịu buông tha cho mình, cậu bé sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch… Vội vàng ngồi rúc mình vào một góc ghế sô pha.
“Cháu nói cho dì biết… Cháu… Cháu không dễ chọc đâu…”
Gương mặt lạnh lùng của Thương Trăn tiến sát lại, không nói nhiều đè chân cậu bé.
“Đừng nhúc nhích!”
Nhìn thấy kim châm càng ngày càng gần, cậu bé bỗng nhiên sợ hãi tột độ, hét lên:
“Mẹ ơi! Cứu con! Mẹ ơi cứu con!”
Lúc này, bỗng nhiên có một người phụ nữ chạy vào, cô ta nhìn thấy Thương Trăn cầm kim đâm vào cậu bé, sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng đẩy Thương Trăn ra, ôm chặt lấy cậu bé!
Cậu bé vừa thấy mẹ mình thì bật khóc, vừa khóc vừa cáo trạng:
“Ô ô ô.. Mẹ ơi, dì muốn dùng kim đâm con! Ô ô ô…… Thật đáng sợ!!”
Mà Văn Hi ngẩng đầu, thấy trong tay Thương Trăn, quả nhiên là một cây châm dài, đầu kim còn ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ngay lập tức, không biết oán khí từ đâu bốc lên, chỉ một giây sau đã bùng nổ!
“Cô Thương! Cô đang làm gì con tôi vậy?”
Đôi mắt Văn Hi đỏ bừng giống như thú mẹ bảo vệ thú con, phẫn nộ nói:
“Tôi biết cô rất phiền lòng về sự xuất hiện của mẹ con tôi! Nhưng ít nhất thì cô cũng nên che giấu sự tàn nhẫn của mình lại! Con trai tôi nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, có gì thì cô hãy nhằm vào tôi! Bắt nạt một đứa trẻ làm cái gì?”
Phong Hành Diễm ôm ga trải giường trở về, nghe thấy thế, trong phút chốc sắc mặt trở nên vô cùng khó coi!
“Cô nói bậy gì đấy? Còn nữa, ai cho phép cô vào đây?”
Anh quát lên, trong nháy mắt, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, tưởng chừng có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, ngay cả cậu bé cũng không dám khóc, chỉ dám nhìn mẹ mình với vẻ đáng thương.
Văn Hi cảm thấy vô cùng ấm ức! Sự thật rành rành như vậy, rõ ràng là Thương Trăn ra tay độc ác với con cô ta, cô ta đứng ra bảo vệ con, như vậy là không đúng sao? Cho dù Phong Hành Diễm thích Thương Trăn, nhưng chẳng lẽ lại không cần phân biệt thị phi như vậy?
Phong Hành Diễm ném ga trải giường xuống sô pha, đến bên cạnh Thương Trăn, khẩn trương hỏi:
“Em có sao không?”
Văn Hi sợ Thương Trăn hại con trai cô ta, còn anh thì sợ Văn Hi bắt nạt Trăn Trăn hơn! Tuy Trăn Trăn nhà anh nhìn có vẻ rất sắc bén, nhưng trong lòng lại vô cùng mềm mại. Muốn bắt nạt cô, phải hỏi Phong Hành Diễm anh có đồng ý hay không!
Vẻ mặt anh tàn nhẫn nhìn chằm chằm Văn Hi.
“Cô chạy tới náo loạn cái gì hả?”
Văn Hi đau lòng ôm con, muốn bật khóc nhưng đối mặt với sự bất công của Phong Hành Diễm, cô ta nghiến răng nói:
“Em vừa đi đến thì thấy Thương Trăn muốn lấy kim đâm con. Thằng bé còn nhỏ như vậy, em nói cô ta hai câu thì làm sao? Chẳng lẽ như vậy là quá đáng?”
Phong Hành Diễm bất lực nhìn cô ta:
“Cô ở nước ngoài không xem tin tức hả? Trăn Trăn của tôi là bác sĩ nổi tiếng hàng đầu thế giới! Người khác muốn cô ấy châm còn phải quỳ lạy dâng tiền, vậy mà cô dám nghi ngờ cô ấy? Cô không phát hiện ra là con trai mình đang phát sốt sao? Trăn Trăn đang cứu nó!”
Lời nói của Phong Hành Diễm khiến Văn Hi ngây ngốc, dùng châm… cứu người? Không phải Thương Trăn chỉ biết nghiên cứu, ngăn chặn virus sao? Tại sao cô lại biết dùng thủ pháp cao cấp như châm cứu?
Trong nháy mắt, Văn Hi lại ý thức được sự chênh lệch giữa mình và Thương Trăn lần nữa. Nhưng cô ta không cam lòng, trong lòng vẫn âm u suy nghĩ, không thể đảm bảo là Thương Trăn không mượn cớ chữa bệnh cho con trai cô ta, để nhân cơ hội bắt nạt nó!
Nhìn thấy sự đề phòng và nghi ngờ trong mắt Văn Hi, Thương Trăn không muốn mặt nóng dán vào mông lạnh, vì thế liền cất kim châm đi, lạnh nhạt nói:
“Con trai cô phát sốt, bước đầu chẩn đoán là do xối nước lạnh, không cần đến tôi phải ra tay. Cô cho cậu bé uống thuốc hạ sốt, buổi tối chăm sóc nó thì để ý một chút, có việc gì thì gọi chúng tôi, còn bây giờ đi ra ngoài!”
Lạnh nhạt của Thương Trăn khiến Văn Hi không nói nên lời, hơn nữa Thương Trăn không nói hai lời liền đuổi cô ta đi, điều này cũng khiến Văn Hi cảm thấy vô cùng khó chịu!
Cô ta nhìn thoáng qua con trai bảo bối, thấy mặt cậu bé thật sự đỏ bừng, đúng là phát sốt, lập tức không còn tâm trí so đo, ôm con trai rời đi.
Thương Trăn nói với Phong Hành Diễm:
“Người giúp việc đã nghỉ rồi, anh đi lấy thuốc cho cô ta đi.”
Phong Hành Diễm thấy Thương Trăn có vẻ mệt mỏi, cho nên không nói gì thêm, ngoan ngoãn đi.
Thật là, vất vả lắm mới khiến tâm trạng của Trăn Trăn tốt lên một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn lại không vui!
Nghĩ đến điều này, anh trừng mắt nhìn cậu bé một cái, tất cả là do thằng nhóc không biết điều này! Anh cầu nguyện, tốt nhất là thằng nhóc không phải người nhà họ Phong… Nếu không anh nhất định sẽ “dạy bảo” cậu bé thật tốt!
Phong Hành Diễm đi ra cùng Văn Hi, Văn Hi ôm con, bỗng nhiên nhìn Phong Hành Diễm muốn nói lại thôi.
“Em thấy anh rất yêu cô ấy…”
Phong Hành Diễm nghe vậy thì híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Vân Hi, khiến Vân Hi cảm thấy cứng đờ.
“Vậy thì sao? Tôi yêu cô ấy, cô nghi ngờ gì về điều này à?”
Lời nói của Phong Hành Diễm khiến trái tim Văn Hi co rút đau đớn. Người đàn ông cô ta yêu thầm nhiều năm, còn sinh con cho anh, bởi vì thật sự không thể ngăn được nỗi nhớ dành cho anh mới về nước, nhưng không ngờ cô ta lại rơi vào kết cục như vậy.
“Không có nghi ngờ gì cả, em có thể nghi ngờ điều gì?”
Văn Hi nghiến răng, cười khổ, nói:
“Chẳng qua em cảm thấy cô ấy không thích con em. Qua ngày mai, em hi vọng có thể mang theo con trai rời đi, tuyệt đối sẽ không để nó ở lại đây!”
Dứt lời, cô ta nói tiếp:
“Anh cũng phải cẩn thận! Đừng bị tình yêu che mắt, em cảm thấy người phụ nữ tên Thương Trăn này không đơn giản như vậy đâu.”
Phong Hành Diễm thật sự bị cô ta chọc tức đến bật cười, không ngờ trên thế giới này còn tồn tại người như cô ta?
“Thứ nhất, gương mặt lạnh lùng của Trăn Trăn là trời sinh, không phải là do cô ấy có thành kiến với ai. Thứ hai, cô ấy cũng không có lí do gì phải thích con của cô, nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không hại nó! Thứ ba, Trăn Trăn của tôi là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế gian, không tới lượt một người ngoài như cô nói linh tinh.”
Nói xong, Phong Hành Diễm không muốn ở lại một giây, quay đầu rời đi, để lại Văn Hi nghiến răng, lặng lẽ rơi lệ. Cảm giác không cam lòng lại dâng trào mãnh liệt!
Rõ ràng người cam tâm tình nguyện sinh con cho anh là cô ta, tại sao ngay cả nửa ánh mắt, anh cũng không dành cho cô ta?