Chương 494
Chương 494: Phiên ngoại: Cứu người
Có một ngày, Phong Hành Diễm tỉnh lại, đột nhiên mở to mắt nhìn!
Cảnh tượng trước mắt đều rất quen thuộc, nhưng là căn phòng của anh trước đây! Nhưng từ khi ở bên Trăn Trăn, phòng của anh đã to hơn rồi mà!
Những hoa cỏ Trăn Trăn trồng vì anh, dùng để lưu thông khí huyết ngủ ngon đều không thấy nữa!
Anh vì khiến Trăn Trăn duy trì tâm tình vui vẻ, đã sơn tường thành màu vàng nhạt màu xanh cũng biến mất rồi!
Vừa sờ trong tay, lúc này anh mới ý thức được việc lớn không hay rồi! Bởi vì Trăn Trăn, cũng không thấy nữa!
Đây là chuyện gì? Trăn Trăn đi đâu rồi?
Anh cố gắng nghĩ lại chuyện hôm qua, nhưng cảm thấy đầu óc rất mơ hồ, mà lúc này, cửa mở ra, quản gia nghe thấy động tĩnh, cung kính đứng trước mặt anh.
“Cậu chủ, buổi sáng tốt lành, bữa sáng đã chuẩn bị xong, ngoài ra, sáng sớm ông Ngô đã đợi bên ngoài, nói muốn gặp mặt cậu.”
Phong Hành Diễm xoa trán, “Trăn Trăn đâu?”
Quản gia sửng sốt.
Phong Hành Diễm hơi bất mãn, “Vợ tôi, Trăn Trăn đâu?”
Quản gia nghe xong, mở to mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên ông ta nói lắp bắp!
“Cậu, cậu chủ… Cậu chưa, chưa kết hôn mà…”
Chưa kết hôn?
Phong Hành Diễm khiếp sợ! Thấy biểu cảm hoảng sợ của quản gia không giống giả vờ, lông mày anh nhíu chặt, cảm giác bối rối càng ngày càng mãnh liệt! Chuyện này là sao đây? Trăn Trăn đi đâu rồi?
Anh vén chăn xuống giường, mặc quần áo rồi bước nhanh ra ngoài, rất nhanh, anh phát hiện bầu không khí trong nhà thay đổi, người giúp việc đều im lặng làm việc, anh tìm lần lượt từng phòng, không có, không chỉ không thấy Trăn Trăn, ngay cả dấu vết tồn tại của cô cũng không có!
Trái tim Phong Hành Diễm cảm thấy lạnh lẽo, trong tiềm thức, anh giống như nghĩ ra được gì đó, nhưng không dám nghĩ sâu, lúc này, cuối cùng anh cũng gặp Lý Uyển Oánh!
Đôi mắt Lý Uyển Oánh đỏ bừng, giống như vừa khóc. Nhìn thấy Phong Hành Diễm, anh còn chưa mở miệng, Lý Uyển Oánh đã trợn mắt nhìn anh, tức giận nói.
“Lần này hay rồi, không thấy Trăn Trăn nữa, con vui chưa? Mẹ biết con vẫn luôn muốn từ hôn, cũng biết con không thích Trăn Trăn, bây giờ con bé bị bắt đi, cả đời này con không cần phải nhìn con bé nữa rồi!”
Phong Hành Diễm rùng mình, khẩn trương hỏi, “Sao lại thế này? Trăn Trăn ở đâu?”
Lý Uyển Oánh cảm thấy hơi kỳ lạ nhìn anh, trái lại hừ lạnh một tiếng, “Những lời Bàng Long nói hôm qua không phải con không nghe thấy! Cameras quay được con bé bị người ta bắt đi, mẹ đã nói người mẹ thấy hôm qua là Trăn Trăn rồi, lúc ấy bảo con đuổi theo con không đi, bây giờ thì hay rồi, con bé bị bắt đi, mẹ điều tra cả đêm cũng không điều tra ra được đám người đó là ai! Mẹ mặc kệ, bây giờ, bất luận là con làm gì, đều phải tìm được con bé!”
“Trăn Trăn bị người ta bắt đi rồi?”
Lý Uyển Oánh không ngờ vẻ mặt Phong Hành Diễm còn kích động hơn bà ấy! Đôi mắt anh đỏ bừng, không nói hai lời lấy điện thoại ra gọi cho Bàng Long.
Bàng Long nhận được điện thoại của Phong Hành Diễm còn có chút mơ hồ, bởi vì cho đến bây giờ anh ta chưa từng thấy cậu chủ hốt hoảng như thế!
“Tôi muốn cậu trong vòng một tiếng, cho dù dùng bất kỳ phương pháp gì, nhất định phải tìm được Trăn Trăn! Nếu cần cameras toàn thành phố, cần thông tin về nhân khẩu, thì bảo Hữu Hoành liên lạc với cơ quan có liên quan, tóm lại là làm gì cũng đều được, hôm nay tôi nhất định phải gặp được cô ấy!”
Phong Hành Diễm hạ lệnh xong, Bàng Long còn có chút mơ hồ, Trăn Trăn là ai? Anh ta nghĩ một lúc lâu mới nhớ tới người này là ai, không khỏi lắc đầu.
Nhất định là bà chủ ép cậu chủ làm như thế, bà chủ thương cô Thương như con gái ruột, cô Thương mất tích ba năm, bây giờ đột nhiên xuất hiện, chẳng trách bà chủ sốt ruột như thế, nhất định phải nhìn thấy cô.
Tóm lại, nếu cậu chủ hạ lệnh như thế, như vậy cho dù anh ta lật tung thành phố Hải Trung, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Mà Phong Hành Diễm nói điện thoại xong, không ngồi yên được một giây nào, Trăn Trăn bị người ta bắt đi, với thể chất của cô, nhất định sẽ gặp nguy hiểm!
Bàng Thất… Bàng Thất đâu? Sao lúc này Bàng Thất không ở đây?
Phong Hành Diễm giống như mãnh thú tức giận, khiến Lý Uyển Oánh cũng rất sợ hãi, bà ấy bảo Phong Hành Diễm tìm người giúp, nhưng Hành Diễm cũng không cần… Tức giận như vậy chứ?
Lúc này Tả Kỳ đi vào, nói với Phong Hành Diễm.
“Cậu chủ, ông Ngô đã đợi năm tiếng, tối hôm qua anh nói nếu hôm nay ông ta biểu hiện ra thành ý, thì cho ông ta một cơ hội, vậy bây giờ?”
Đã là lúc nào rồi, ai muốn gặp ông Ngô?
Phong Hành Diễm nắm chặt áo anh ta, vẻ mặt khó coi hỏi, “Bàng Thất đâu? Lúc này cậu ta chết đâu rồi?”
Tả Kỳ luôn trấn định lúc này lập tức đờ đẫn, bởi vì cho đến bây giờ anh ta chưa từng thấy cậu chủ biểu lộ cảm xúc như vậy, anh ta im lặng một lát, cố gắng duy trì tốc độ nói.
“Bàng Thất đang làm ở nước L, cậu chủ anh tìm anh ta sao?”
Cuối cùng Phong Hành Diễm cũng nhớ tới vấn đề quan trọng rồi!
“Bây giờ tôi bao nhiêu tuổi?” Anh không chắc chắn lắm hỏi.
Lý Uyển Oánh sợ hãi nói, “Hành Diễm… Con, con làm sao vậy? Con 29 mà…”
Phong Hành Diễm khiếp sợ, đã gần biết được đáp án, “Vậy Trăn Trăn thì sao? Bây giờ cô ấy có quan hệ gì với con?”
Lý Uyển Oánh khó xử nhìn Phong Hành Diễm, không đồng ý nói, “Đã là lúc này rồi… Chẳng lẽ con còn vội vàng muốn từ hôn với con bé?”
Quả nhiên!
Phong Hành Diễm nhìn xung quanh, đột nhiên trong đầu đau xót, trí nhớ của cơ thể 29 năm này đã xuất hiện rồi!
Hắn quay trở về lúc Trăn Trăn chịu đủ khó khăn ở đời trước, hơn nữa, bây giờ Trăn Trăn vô cùng nguy hiểm! Anh nhất định phải lập tức tìm được cô!
Bởi vì sử dụng toàn bộ quyền hạn, đám Bàng Long cùng ra tay, cuối cùng cũng tìm được trong vòng nửa tiếng, tìm được năm tên bắt cóc chuẩn bị lẻn ra nước ngoài, cũng là người bắt Thương Trăn.
Phong Hành Diễm tới đó trước tiên, nhìn thấy năm tên bắt cóc bị bắt, còn đang rên rỉ nói mình không bắt người, trong mắt Phong Hành Diễm cuộn trào tàn nhẫn, dù thế nào cũng không đè xuống được!
Trong không khí tràn đầy sát khí khiến mọi người đều cúi đầu, không rõ hôm nay cậu chủ bị sao vậy.
“Đánh, đánh tới khi bọn họ nói thật mới thôi!”
Anh ra lệnh, lập tức có mấy người đi qua, chuyên chọn chỗ đau mà đánh! Mới đầu năm người kia còn cứng miệng, thề sống thề chết không chịu nói, nhưng không lâu sau, liền không chịu nổi.
Cuối cùng, có người lớn tiếng nói, “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Tôi nói! Tôi nói mà!”
Đôi mắt Phong Hành Diễm nhìn chằm chằm anh ta nói, “Nói mau!”
Người nọ hấp hối nói, “Đúng vậy… Là nhà họ Vạn cho tiền chúng tôi làm như vậy… Chúng tôi không biết gì mà…”
Nhà họ Vạn? Phong Hành Diễm thoáng suy nghĩ, sắc mặt đột nhiên thay đổi!
Nguy rồi!
*
Trong khu nhà cao cấp của nhà họ Vạn, giọng nói bén nhọn của Vạn Thanh Thanh vang vọng trong phòng.
“Anh! Vì sao không giết chị ta? Bây giờ người phụ nữ này làm hỏng chuyện tốt của em! Trực tiếp giết chết chị ta đi, dù sao em cũng không cần chị ta nữa rồi!”
Vạn Thiệu Luân mỉm cười, nhìn Thương Trăn quỳ rạp trên đất, tràn đầy vết thương, cao cao tại thượng nói.
“Giết chết sao? Cô ta mang tới phiền phức lớn cho chúng ta như thế, tạo thành tổn thất lớn như vậy, chết đi? Cũng quá lợi cho cô ta rồi.”