Chương 496
Chương 496: Phiên ngoại: Kiểm tra
Ngay lúc hai bên sắp bắn nhau, Thương Trăn đột nhiên kéo áo Phong Hành Diễm.
Lúc này mặt cô vùi vào trong ngực Phong Hành Diễm hoàn toàn, rầu rĩ nói, “Trong tay anh ta, có chất lỏng virus K…”
Thương Trăn sợ hãi lát nữa bắn nhau thật, sẽ tạo thành virus K lan tràn, cho nên mới chịu đựng cảm giác không thoải mái, nói với anh.
Phong Hành Diễm vừa nghe, liền hiểu rõ lo lắng của cô, đứa ngốc này, đã là lúc này rồi, cô còn lo lắng cho anh!
“Vậy còn em? Em có bị anh ta…”
Thương Trăn vội vàng lắc đầu, thiếu chút nữa, là cô bị tiêm virus K, may mà có Phong Hành Diễm…
Sắc mặt Vạn Thiệu Luân thay đổi, sau đó nghe Phong Hành Diễm lạnh lùng nói.
“A… Virus K? Rất tốt, Bàng Long, trông chừng nơi này, bất luận kẻ nào cũng không được rời đi!”
Lúc này Vạn Thiệu Luân hơi sợ hãi, anh ta vội vàng nói, “Anh Phong, quan hệ giữa hai nhà chúng ta không tính là quá tốt, nhưng tuyệt đối không tệ, anh đây là có ý gì? Tôi đâu đắc tội anh!”
“Anh đắc tội tôi còn chưa rõ ràng sao?” Tay Phong Hành Diễm ôm Thương Trăn chặt hơn, “Anh động vào người phụ nữ của tôi!”
Toàn thân Thương Trăn đều cứng ngắc, bởi vì những lời này của Phong Hành Diễm.
Mà Vạn Thiệu Luân thì vừa tức giận vừa muốn cười, “Anh Phong, anh nói Thương Trăn là người phụ nữ của anh sao? Có phải là anh điên rồi không? Cả thành phố Hải Trung, ai chẳng biết anh muốn từ hôn, ai chẳng biết anh không thích Thương Trăn! Anh mà để ý cô ta, ngày hôm qua, cô ta sẽ rơi vào tay tôi sao?”
Lời nói của Vạn Thiệu Luân khiến Thương Trăn tỉnh táo lại, trong lòng cô chua xót, nếu có thể, lúc này cô tuyệt đối không muốn ở trong lòng Phong Hành Diễm!
Cảm nhận được kháng cự của Thương Trăn, trong lòng Phong Hành Diễm vô cùng khó chịu, anh nhớ tới trí nhớ lúc trước, đều ước gì có thể đánh mình hai cái, đáng tiếc bây giờ không phải lúc nói chuyện này.
Phong Hành Diễm nghiến răng nói, “Tôi mặc kệ trước đây thế nào, tôi làm chuyện gì, dù sao từ hôm nay trở đi, cô ấy là người vợ mà tôi muốn kết hôn duy nhất! Ai dám động vào cô ấy, các người là kết cục! Ngay cả virus K cũng dám chiết xuất ra, Vạn Thiệu Luân, đời sau anh ở trong tù đi!”
Thấy Phong Hành Diễm quyết tâm hại bọn họ, Vạn Thanh Thanh hoang mang lo sợ nhìn Vạn Thiệu Luân, mà vẻ mặt Vạn Thiệu Luân âm u, bị ép tới mức này, anh ta không có biện pháp, nghiến răng âm thầm làm một động tác.
Phong Hành Diễm thấy thế, nở nụ cười, trước khi người của Vạn Thiệu Luân ra tay, anh đột nhiên ôm Thương Trăn lao ra ngoài cửa sổ!
Chỉ nghe “pằng” một tiếng vang lên, cùng với tiếng thét chói tai và thủy tinh vỡ vụn, Phong Hành Diễm dùng hơn nửa cơ thể ngăn cản những mảnh thủy tinh, mang theo Thương Trăn nhảy từ tầng hai xuống!
Ánh mặt trời chiếu lên mảnh thủy tinh kia, ở trong mắt Thương Trăn, giống như vô số sao trên trời nổ tung, trôi qua trên người anh… Bất an ở trong lòng cô khi nhìn thấy đôi mắt kiên định của Phong Hành Diễm, đột nhiên có một chút bình an, cô được cứu, bởi người không có khả năng cứu cô nhất, kéo cô ra khỏi quỷ môn quan, bên tai, còn có giọng nói bình tĩnh của Phong Hành Diễm.
“Đừng sợ, sau này, anh sẽ không để em bị thương nữa.”
Cuối cùng Thương Trăn nhắm mắt hôn mê.
Đây là mơ sao? Nếu cô thật sự không cần phải chạy trốn, không cần bị thương nữa, không cần lại vùng vẫy, như vậy, cô nguyện ý không tỉnh lại trong giấc mơ này.
Tiếng súng kịch liệt vang lên trên tầng hai, lại bị xe của Phong Hành Diễm bỏ lại phía sau, một loạt xe cảnh sát rít gào mà tới, cảnh sát trưởng xuống xe nhìn thấy Phong Hành Diễm, liền nghênh đón.
“Cậu Phong, đây là…”
Ông ta nhìn người phụ nữ Phong Hành Diễm ôm trong lòng, không thấy rõ mặt, nhưng có thể khiến cậu Phong ôm cẩn thận trong lòng như thế, chỉ sợ… Nhà họ Phong sắp có việc mừng rồi!
Phong Hành Diễm lạnh lùng nói, “Mọi chuyện tôi đã nói rõ với ông rồi, chất lỏng virus K xuất hiện ở thành phố Hải Trung cũng không phải việc nhỏ! Hơn nữa, tôi tới cứu người, Vạn Thiệu Luân còn muốn giết người diệt khẩu! Chuyện này, tất phải cho tôi một công đạo!”
“Dạ dạ…” Cảnh sát trưởng vội vàng gật đầu, vẫy tay bảo thuộc hạ tiến vào, mở miệng đảm bảo, “Chỉ cần chất lỏng virus K là thật, lần này nhà họ Vạn tuyệt đối không thể bao che!”
Phong Hành Diễm gật đầu, sau đó không quan tâm lời ông ta nói nữa, trực tiếp bảo người rời đi, Trăn Trăn có nhiều vết thương cần chữa trị, anh không thể ở đây lâu.
Phong Hành Diễm mang Thương Trăn trở về nhà họ Phong, Lý Uyển Oánh lập tức ra đón, bà ấy đã không gặp Trăn Trăn ba năm rồi! Không phải là bà ấy không muốn tìm cô, nhưng Trăn Trăn giống như cố ý trốn tránh bà ấy… Chỉ là cho dù thế nào, bây giờ, bà ấy tìm được Trăn Trăn, dù thế nào cũng không thể để cô rời đi nữa!
Nhưng bà ấy không ngờ tới, Thương Trăn được Phong Hành Diễm ôm vào.
Bà ấy vô cùng kinh ngạc, nhưng lúc nhìn thấy Thương Trăn, tất cả kinh ngạc biến thành phẫn nộ và đau lòng!
“Chuyện này là sao đây? Ai làm? Trăn Trăn của bác… Ai dám làm như vậy với cháu?”
Phong Hành Diễm không có thời gian trả lời bà ấy, anh lo lắng kêu lên, “Ông Nghiêm đâu? Mau gọi ông ấy tới đây!”
Lý Uyển Oánh vội vàng lau nước mắt, “Để mẹ đi gọi!”
Phong Hành Diễm ôm thẳng Thương Trăn vào phòng mình, cẩn thận đặt cô lên giường…
Làm xong mọi chuyện, anh mới đánh giá bộ dạng cô, vết thương mà cô phải chịu, hơn nữa cũng hiểu rõ vì sao lúc trước cô lại che mặt mình.
Mặt cô bị người ta rạch…
Thâm sâu đủ cả, vết sẹo màu nâu sẫm lần lượt thay đổi, vẽ loạn trên gương mặt cô, bộ dạng này, nếu là trước đây, anh tuyệt đối không thèm nhìn lấy một cái, nhưng vì cô là Trăn Trăn… Mỗi một vết thương, giống như ấn ký in sâu vào trong lòng anh, cảm thấy đau lòng.
“Ông Nghiêm tới rồi!”
Lý Uyển Oánh bởi vì quá mau, tự mình kéo Nghiêm Hứa trên giường xuống.
Phong Hành Diễm nhìn ông Nghiêm, đôi mắt sáng rực!
“Mau tới đây nhìn cô ấy, cô ấy bị thương rất nhiều! Ông phải nhanh chóng chữa khỏi cho cô ấy!”
Nghiêm Hứa bị thái độ của Phong Hành Diễm làm cho hoảng sợ, ông ta ít khi thấy cậu chủ lo lắng cho ai như thế, ngay cả lúc Lý Uyển Oánh bị bệnh, tuy anh rất sốt ruột, nhưng có thể duy trì trấn định, mà bây giờ, anh lại vô cùng rối loạn, trên trán đã chảy mồ hôi lạnh!
“Được, để tôi khám xem.”
Vẻ mặt ông Nghiêm nghiêm túc kiểm tra cơ thể của Thương Trăn, sau khi kiểm tra, ông ta hơi chần chừ nói, “Vì tránh không kiểm tra được những nơi khác, tôi cần phải cởi quần áo của cô ấy.”
“Cái gì? Không được!”
Phong Hành Diễm vừa nghe phản đối theo bản năng, nhưng nghĩ tới vết thương trên người Thương Trăn, cho dù anh rất không muốn, cũng do dự rồi…
Lý Uyển Oánh vội vàng nói, “Trong mắt bác sĩ đâu có giới tính gì, ông Nghiêm, nhanh khám cho Trăn Trăn!”
Nghiêm Hứa nhìn Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm gật đầu một cách gian nan, biểu cảm không nỡ không tình nguyện kia, khiến ông Nghiêm không nhịn được nở nụ cười.
“Không sao, cậu chủ cậu nhìn, thuật lại cho tôi cũng được, nhưng phải cẩn thận một chút.”
Phong Hành Diễm vội vàng phối hợp, bộ dạng tha thiết này của anh giống như thay đổi thành người khác, ông Nghiêm là Lý Uyển Oánh liếc nhau, đều nhìn thấy được nghi ngờ trong mắt đối phương.