Chương 501
Chương 501: Vệ sĩ
Bàng Thất mở to hai mắt ra nhìn! Vừa rồi có phải anh ta nghe nhầm không…
“Mợ… Mợ chủ?”
Mới mấy năm không về, cậu chủ đã kết hôn rồi ư? Chuyện lớn như thế, sao anh ta không hay biết tin tức gì?
Phong Hành Diễm không vui hừ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy hình như Bàng Thất không thông minh lắm, anh chỉ đính hôn với một người, vị hôn thê của anh còn có thể là ai?
Bàng Thất nhìn thấy dáng vẻ này của anh, lắp bắp hỏi: “Chẳng lẽ là cô Nhạc?”
Tuyệt đối đừng là cô ả đê tiện Nhạc Mộng Như kia! Cậu chủ nhớ ơn cứu mạng của cô ta, đối với cô ta vẫn luôn nhẫn nhịn, thế nhưng Nhạc Mộng Như đâu có cứu anh ta, anh ta còn lâu mới muốn đi phục vụ người phụ nữ đó!
Phong Hành Diễm thiếu chút nữa đã hộc máu, anh thiếu chút nữa thì quên mất, anh còn chưa giải quyết Nhạc Mộng Như!
Sắc mặt anh đen kịt, nói: “Là Trăn Trăn! Cậu tỉnh táo lại cho tôi!”
Trăn Trăn? Tha thứ cho Bàng Thất phải nghĩ thật lâu mới nhớ ra người này là ai, sau đó trực tiếp sợ ngây người! Cậu chủ bị quỷ quấn thân à? Thế mà lại đi nhớ đến vị hôn thê đã bị anh lạnh nhạt từ tám trăm năm trước!
Phong Hành Diễm lười nói với anh ta, anh còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không có quá nhiều thời gian để giải thích.
“Nói tóm lại, sau này Trăn Trăn chính là mợ chủ của các cậu, cậu nhất định phải bảo vệ tốt cho cô ấy! Còn có!”
Phong Hành Diễm nhỏ giọng nói: “Trăn Trăn… Cô ấy bị hủy dung, lúc cậu nhìn thấy cô ấy, không cho phép lộ ra vẻ mặt gì khác thường, hiểu chưa?”
“… Hiểu, hiểu rồi!”
Lúc này Phong Hành Diễm mới gật đầu, sau khi dặn dò vài câu, anh liền đi sắp xếp chuyện khác.
Nhà họ Vạn không phải là một khối hoàn chỉnh, anh chỉ cần khơi mào cho Vạn Hằng và Vạn Thiệu Luân nội chiến, lại mua chuộc cổ đông khác của nhà họ Vạn phản công, muốn giết chết một nhà Vạn Hằng, đây là một chuyện rất đơn giản… Anh còn muốn giúp Trăn Trăn cải chính, đem kẻ đã ăn cắp thành quả và đạo văn của cô là Vạn Thanh Thanh, mạnh mẽ đạp xuống, anh còn muốn cho Nhạc Mộng Như kia một bài học, còn muốn Trăn Trăn thay đổi cách nhìn về anh! Thật đúng là có rất nhiều chuyện để làm…
Cố tình Phong Hành Diễm lại là một người nóng tính, anh ước gì bây giờ Trăn Trăn lại một lần nữa yêu anh, cùng anh ở bên nhau, cho nên càng nhiều chuyện, anh càng nóng nảy.
Bên kia, Bàng Thất đi đến bên người Thương Trăn.
“Chào mợ chủ! Tôi là người do cậu chủ phái đến để bảo vệ cô, tôi tên là Bàng Thất, sau này cô có thể tùy ý sai khiến.”
Thương Trăn nghe thấy anh ta nói mấy chữ đầu tiên liền nhíu mày, cô nhìn Lý Uyển Oánh, Lý Uyển Oánh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Trăn Trăn, đứa nhỏ Bàng Thất này là người bác nhìn lớn lên, có thằng bé đi theo cháu cũng tốt, cháu đừng từ chối, nếu không, bác không yên lòng.”
Lý Uyển Oánh nói như thế, Thương Trăn không từ chối, cô nhìn Bàng Thất, hơi nhíu mày nói: “Tôi có thể tùy ý sai khiến?”
Bàng Thất đứng thẳng tắp, vỗ ngực đảm bảo: “Tuyệt đối không có ý kiến khác!”
Thương Trăn nhún vai nói: “Được rồi, yêu cầu đầu tiên của tôi chính là, anh đừng gọi tôi là mợ chủ nữa, hiểu chưa? Tôi và cậu chủ của anh không hề có quan hệ gì.”
“Chuyện này…” Bàng Thất chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Thương Trăn, cơ thể run lên: “Vâng! Cô Thương.”
Thương Trăn gật đầu khen ngợi, đột nhiên cảm thấy Bàng Thất rất vừa mắt.
Tròng mắt Bàng Thất đảo quanh: “Sức khỏe của cô Thương đã tốt hơn chút nào chưa?”
Lý Uyển Oánh vỗ lên mu bàn tay Thương Trăn: “Trăn Trăn đã khỏe hơn nhiều.”
Bàng Thất cười nói: “Hôm nay thời tiết rất tốt, cô Thương có muốn đi ra ngoài thư giãn không?”
Lý Uyển Oánh nghe thấy thế, hai mắt của bà ấy sáng lên: “Đúng đấy, Trăn Trăn, cháu nên thường xuyên ra ngoài, bây giờ cháu không cần sợ gì hết, cháu đã đến nhà họ Phong, ai dám làm thương tổn đến cháu, bác nhất định sẽ cho người đó đẹp mặt!”
Thương Trăn hơi chần chờ nhìn bọn họ, nhiều năm trôi qua, trong đầu cô chưa từng có hai chữ “thư giãn”, bây giờ bảo cô đi ra ngoài chơi, cô cũng không biết chơi gì.
Bàng Thất nghĩ đến lời cậu chủ nói: “Tính tình của Trăn Trăn trầm mặc, chưa từng được ra ngoài chơi vui vẻ, cậu đi theo cô ấy, nhất định phải dỗ dành cho cô ấy vui vẻ, hiểu rồi chứ?”
Cho nên Bàng Thất vội vàng nói: “Cô Thương yên tâm, tôi đã nắm chắc tất cả những chỗ vui chơi trong thành phố Hải Trung, chúng ta có thể cưỡi ngựa, đua xe, đánh golf, ra biển, đi mua sắm, nghe ca hát! Nói tóm lại, cô muốn chơi gì đều được!”
Lý Uyển Oánh cũng liên tục gật đầu: “Được, được, được, bác sẽ đi cùng hai đứa.”
Sau khi nói xong liền kéo Thương Trăn đứng lên.
Thương Trăn hơi kháng cự, gương mặt của cô bị hủy dung, lúc này ra ngoài gặp người, thực sự có chút khó khăn.
Bàng Thất là người rất thông minh, từ khi biết tình hình của Thương Trăn, anh ta đã chuẩn bị xong.
Chỉ thấy anh ta búng tay một cái.
“Cô Thương không cần lo lắng, tôi đã mời chuyên viên trang điểm giỏi nhất của thành phố đến trang điểm cho cô, cô nhất định sẽ hài lòng!”
Sau khi nói xong liền đẩy Thương Trăn đến phòng trang điểm, ba chuyên viên trang điểm đã chờ ở đây từ rất lâu, bởi vì sớm nói qua, cho nên bọn họ đều biết tình hình hiện tại của Thương Trăn, vì thế lúc nhìn thấy mặt cô đều không có gì khác thường, chỉ nói với Lý Uyển Oánh.
“Bà chủ yên tâm, mọi việc giao cho chúng tôi, nửa tiếng nữa, chúng tôi sẽ trả lại một mỹ nhân xinh đẹp.”
Sau khi nói xong liền lôi kéo Thương Trăn đi vào, đóng cửa lại.
Sẹo trên mặt Thương Trăn, bởi vì cô tự mình điều trị, cho nên không bị lồi lõm, vết sẹo trên mặt cô đều rất phẳng, nhìn qua giống như dán lên.
Mấy chuyên viên trang điểm liếc nhìn nhau, nhanh chóng đưa ra chủ ý.
Ở bên ngoài, Lý Uyển Oánh khen ngợi Bàng Thất: “Vẫn là cậu nhanh trí, mấy người đàn ông trong nhà, cả đám không ai là cẩn thận như cậu, có cậu đi theo bên người Trăn Trăn, tôi rất yên tâm.”
Bàng Thất vội vàng nói: “Không, có thể đi theo bên cạnh mợ chủ là vinh hạnh của tôi.”
Lý Uyển Oánh nhíu mày: “Vừa rồi tôi đã muốn hỏi, vì sao cậu lại gọi Trăn Trăn là mợ chủ?”
Bàng Thất nghiêm túc nói: “Là do cậu chủ nói, từ trước đến nay, cậu chủ là người nói một không nói hai!”
Sắc mặt Lý Uyển Oánh đen lại, bà ấy nói với Bàng Thất: “Sau này cậu đi theo Trăn Trăn, không được mách lẻo với Hành Diễm, về sau bọn họ như thế nào, chuyện này nhìn vận mệnh của họ đi, cậu chỉ cần nhớ rõ nhiệm vụ của mình là được. Đầu tiên cậu là vệ sĩ của Trăn Trăn, sau đó mới là cấp dưới của Hành Diễm, cậu hiểu chưa?”
Bàng Thất do dự: “Nếu xảy ra chuyện gì mà lại báo cáo muộn với cậu chủ, tôi sẽ chết rất thê thảm…”
Lần này thái độ của Lý Uyển Oánh rất kiên quyết: “Có tôi ở đây, nếu Hành Diễm dám động đến cậu, tôi sẽ giả bộ bị ốm để bảo vệ cậu!”
Hai người bí mật nói chuyện một lúc, cuối cùng cửa cũng mở ra.
Thương Trăn mặc một chiếc váy dài màu xanh đi ra, làm cho mắt mọi người đều tỏa sáng!
Sẹo trên mặt cô đã được che đi, khôi phục lại dáng vẻ vốn có, quả nhiên giống như mọi người nghĩ, gương mặt tinh xảo, xinh đẹp không ai sánh được.
Mắt Lý Uyển Oánh đột nhiên đỏ lên, nếu như bà ấy sớm tìm được Trăn Trăn, Trăn Trăn sẽ không bị người ta hủy dung, vốn dĩ cô rất xinh đẹp.
Thấy Lý Uyển Oánh buồn rầu, vốn dĩ ban đầu Thương Trăn khó chịu, lập tức mỉm cười với bà ấy, giống như một bức tranh đột nhiên trở nên xinh đẹp, vẻ đẹp này của cô mang đến sức công phá lớn.
“Bác gái, nhìn cháu thế nào ạ?”
“Rất đẹp!” Lý Uyển Oánh vội vàng nói, sau đó lau nước mắt, lộ ra vẻ mặt tươi cười.