Chương 505
Chương 505: Bởi vì yêu em
Người phụ nữ trước mặt bị kéo đi, Tô Vi hơi nhíu mày, nhìn thấy Phong Hành Diễm, chậm rãi cười nói.
“Thì ra là anh Phong…”
Anh ta liếc thoáng qua Thương Trăn, rất bình tĩnh nói: “Là bác gái Phong sắp xếp cho tôi và cô Thương xem mắt, hơn nữa, bác gái cũng không nói cô Thương đây là hoa đã có chủ…”
Phong Hành Diễm thiếu chút nữa hộc máu, lại là do mẹ anh sắp xếp!
Anh tức giận đến mức trán đau. Đối với Tô Vi cũng không có giọng điệu tốt: “Nói tóm lại, anh tốt nhất đừng có bất kỳ chủ ý xấu nào, Trăn Trăn là của tôi!”
Lúc này, cuối cùng Thương Trăn cũng lấy lại được tinh thần, hất tay Phong Hành Diễm ra.
“Anh Phong xin tự trọng, tôi và anh đã sớm không có quan hệ gì.”
Lúc tuyên bố chủ quyền lại bị phá như thế này, trong lòng cậu chủ Phong tan vỡ, anh nhìn Thương Trăn, lại không thể làm gì.
“Không sao, quan hệ giữa chúng ta, anh chưa nói kết thúc thì sẽ không kết thúc.”
Thương Trăn cười lạnh: “Vậy xin hỏi anh Phong, hôn thư giữa hai chúng ta đâu? Xé rồi! Ngay cả nhẫn đính hôn, các người cũng đã lấy lại, như vậy còn chưa tính là kết thúc, vậy thì thật đúng là buồn cười. Nói tóm lại, Phong Hành Diễm anh, tôi trèo cao không nổi, nếu anh còn nói mấy lời giống thật mà là giả này nữa, tôi sẽ dọn ra bên ngoài ở!”
Phong Hành Diễm tức giận muốn chết! Nhất là còn ở trước mặt tình địch, Trăn Trăn nói như thế, càng làm cho anh cảm thấy không có mặt mũi, thế nhưng nghe thấy Trăn Trăn uy hiếp anh, muốn dọn ra ngoài ở, anh liền tịt ngòi, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Tô Vi đang đứng bên cạnh, anh lại nuốt không trôi được cơn tức này!
Cho nên anh đột nhiên xoay người, trực tiếp khiêng Thương Trăn lên vai!
Không cho anh nói đúng không, như vậy anh liền dùng hành động để chứng minh!
Thương Trăn kêu lên một tiếng, tức giận nói: “Phong Hành Diễm! Anh làm gì thế! Mau thả tôi xuống!”
Phong Hành Diễm không để ý đến cô giãy dụa, nói với Tô Vi.
“Mẹ tôi đến thời kỳ mãn kinh, lời nói của bà ấy không thể tin được, Trăn Trăn vẫn là vị hôn thê của tôi, vì thế anh Tô đừng đến quấy rầy cô ấy nữa.”
Thương Trăn tức giận, đấm đá trên người anh.
“Phong Hành Diễm! Anh là tên xấu xa, dựa vào đâu mà anh đến quyết định cuộc sống của tôi? Tôi thấy anh Tô rất tốt, tôi thích người như anh ấy!”
Lời nói trong lúc tức giận của Thương Trăn khiến cho sắc mặt của Phong Hành Diễm bỗng nhiên trầm xuống! Anh không để ý đến Tô Vi nữa, trực tiếp đưa Thương Trăn rời đi.
Tô Vi nhìn thấy bọn họ rời đi, ý cười trong mắt anh ta dần dần nhạt đi, đầu ngón tay vẫn còn nhiệt độ của cô gái, nhưng cô thật sự có thể thuộc về anh ta sao?
Thương Trăn bị Phong Hành Diễm nhét vào trong xe, tất cả những người khác đều tránh ra rất xa, Bàng Thất càng thêm cảnh giác. Từ lúc mợ chủ nói ra câu “Tôi thích người như anh ấy”, anh ta đã cảm thấy chuyện lớn không tốt. Hiện tại xem ra, quả nhiên là như thế, ánh mắt kia của cậu chủ, giống như muốn xé xác cô ra, sẽ không ầm ĩ ra mạng người đấy chứ?
Thương Trăn bị ném vào chỗ ngồi phía sau của xe, cô còn chưa kịp phản ứng, Phong Hành Diễm đã đè cô lên ghế ngồi, nguy hiểm hỏi.
“Em thích Tô Vi?”
Thương Trăn thấy Phong Hành Diễm đột nhiên nổi giận, trong nháy mắt có hơi yếu thế, nhưng rất nhanh lại cắn răng nói: “Tôi thích ai thì liên quan gì đến anh?”
“Chết tiệt!” Phong Hành Diễm hận không thể chặn lại cái miệng nhỏ nhắn có thể làm tức chết người không phải đền mạng kia của cô, sau khi thấy được đôi môi hồng hào của cô, ánh mắt anh ngưng tụ, thật sự làm như thế!
Phong Hành Diễm cúi đầu, chạm vào một thứ mềm mại, nhưng đây không phải môi của Thương Trăn mà chính là lòng bàn tay cô.
Thương Trăn khó có thể tin nhìn anh, giọng nói cũng trở nên hoảng sợ: “Phong Hành Diễm, anh điên rồi à?”
Anh thế mà muốn hôn cô!
Hương thơm đặc thù trên người Thương Trăn bao vây lấy Phong Hành Diễm, trong nháy mắt, cơn giận của anh hoàn toàn biến mất, không còn sót thứ gì, ánh mắt nhìn cô vừa phức tạp lại nguy hiểm.
“Không thể sao?”
Tay của Phong Hành Diễm dùng sức nắm chặt lấy bàn tay cô đang ngăn cản trước mặt hai người, sau đó dần dần kéo ra, giọng nói trầm thấp hỏi.
“Vào năm 18 tuổi, em đã là người của anh, cho dù như thế cũng không thể ư?”
Mắt thấy Phong Hành Diễm càng lúc càng đến gần, cả người Thương Trăn đều run rẩy, cô cắn răng nói: “Tôi là người của anh? Sao tôi lại không biết? Tôi vẫn là một người non nớt, anh đừng giội nước bẩn về phía tôi!”
Ánh mắt Phong Hành Diễm tối sầm lại, cô nói như thế, khiến anh cảm thấy áy náy, đồng thời có loại xúc động vội vã, không nhịn được muốn chiếm hữu lấy cô, làm cô hoàn toàn biến thành vật riêng tư của anh.
“Vì thế, em đây là đang ám chỉ anh sao?”
Anh đến gần hơn, tham lam hít thở mùi hương thuộc về cô.
Thương Trăn cảm thấy khẩn trương, đồng thời càng thêm dùng sức trừng mắt nhìn anh!
“Tôi không có ý đó, anh đừng lý giải lung tung, còn có, anh cách xa tôi ra!”
Phong Hành Diễm thấy cô bài xích anh như thế, trong lòng bị tổn thương, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh lại rất muốn hôn cô.
Rốt cuộc, anh vẫn không thể nào kiềm chế được dụ hoặc, cúi đầu xuống, mà Thương Trăn lại nhanh chóng dịch ra, sau cùng, nụ hôn này của anh rơi vào trên lỗ tai Thương Trăn.
Hai người đều giật mình.
Một lát sau, Thương Trăn bỗng nhiên đẩy anh ra, giọng nói sắc bén.
“Phong Hành Diễm! Tôi cảnh cáo anh! Anh thử động vào tôi một chút thử xem!”
Bởi vì tức giận, hai mắt Thương Trăn đỏ ngầu, mặt của cô cũng đỏ lên, trước ngực chập trùng, cảm xúc cũng không ngừng dao động.
Lúc này cô giống như một con thỏ nhỏ bị Phong Hành Diễm đẩy ra khỏi áo giáp, lời cảnh cáo không có gì nguy hiểm này lại làm cho Phong Hành Diễm không có cách nào, nhanh chóng bị uy hiếp.
“Được, anh không động vào em, em đừng khóc!”
Thương Trăn đánh anh một cái: “Tôi còn lâu mới khóc! Anh đi ra!”
Phong Hành Diễm thuận thế bị cô đẩy ra, ngồi ở bên người cô, chăm chú nhìn cô.
“Trăn Trăn, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”
“Ai muốn nói chuyện với anh?” Thương Trăn quay đầu đi mở cửa xe bên này, lại bị Phong Hành Diễm ngăn cản.
Anh nghiêm túc nói: “Nếu em không nghe, như vậy anh chỉ có thể dùng một phương thức khác để em nghe anh nói.”
Thương Trăn nhìn anh “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Phong Hành Diễm dừng một lúc, nghiêm túc nói: “Anh không còn giống như trước kia nữa, trước kia, anh đối xử với em như thế, đó là do anh không đúng, em đồng ý cho anh thêm một cơ hội chứ? Ít nhất trước khi nhìn thấy hành động của anh, em đừng đi xem mắt với người đàn ông khác!”
Thương Trăn giận dữ trừng mắt nhìn anh, sau cùng lạnh lùng nói: “Anh nói thật đi, vì sao anh lại đột nhiên giống như biến thành một người khác vậy? Anh quấn lấy tôi như thế, rốt cuộc có mục đích gì?”
Phong Hành Diễm nhìn cô, há miệng thở dốc.
“… Cho dù anh nói thật, em cũng sẽ không tin.”
“Anh không nói, làm sao lại biết tôi không tin?” Thương Trăn hùng hổ dọa người, hỏi lại.
Phong Hành Diễm dứt khoát lớn tiếng nói!
“Vậy anh nói, anh yêu em, em tin không?”
Anh quát xong, Thương Trăn ngây ngẩn cả người! Trong xe cũng trở nên an tĩnh…
Thương Trăn siết chặt tay lại, sau đó đột nhiên đẩy anh ra, đẩy một chút còn chưa đủ, cô lại tiếp tục đẩy, giống như muốn đuổi người có ý đồ một lần nữa xâm chiếm thế giới của cô ra ngoài.
“Tôi thấy anh điên rồi!”
Sau khi nói xong, cô quả thật không thể chịu đựng được việc cùng Phong Hành Diễm ở chung trong một chiếc xe, cô nhanh chóng mở cửa, không quay đầu lại, cứ thế cắm đầu chạy!
Nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết của cô, sau khi Phong Hành Diễm ngạc nhiên, bỗng nhiên nhếch môi cười.
Bàng Thất vội vàng đuổi theo, mà Hữu Hoành thấy cậu chủ nhà mình vội vàng đuổi đến đây, bây giờ người chạy mất, thế mà không đuổi theo, có chút kỳ lạ hỏi: “Cậu chủ, anh không đuổi theo à?”
Phong Hành Diễm sờ lên mặt mình nói.
“Hữu Hoành, cậu nói xem, làm sao con nhóc này lại mạnh miệng như thế? Rõ ràng cô ấy còn thích tôi, vì sao không chịu thừa nhận?”
________________
Các bạn đang đọc truyện thuộc thể loại