Chương 508
Chương 508: Ngồi chế giễu
“Chẳng phải cô rất mong đợi một ngày này sao?”
Thương Trăn đi đến trước mặt cô ta, đứng cách cô ta ba mét, trầm mặc không nói.
Vạn Thanh Thanh nhìn thấy dáng vẻ này của cô lại có chút chân tay luống cuống.
“Cô sẽ không vì muốn tôi bị tù chung thân mà cố ý nói dối chứ? Cô hận tôi như vậy cơ mà? Cơ hội để tẩy trắng tốt như thế, cô cũng không muốn sao?”
Thương Trăn nhìn cô ta: “Vì sao tôi phải cần?”
Cô đột nhiên nhếch môi cười.
“Nói tôi ăn cắp, hại tôi mất hết danh dự là cô! Thừa nhận mình ăn trộm của tôi, ép tôi phải phối hợp cũng chính là cô, cô thật sự cho rằng, tôi là thứ mà cô vẫy tay thì đến, xua tay thì đi ư? Tôi nói cho cô biết, những thứ cô vừa nói, tôi không biết, không rõ ràng, không thừa nhận.”
Lời Thương Trăn nói khiến cho sắc mặt Vạn Thanh Thanh trắng bệch, cô ta khó có thể tin nổi Thương Trăn, miệng há to, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Thương Trăn thế mà bởi vì hận cô ta, vì để cho cô ta bị phán tù chung thân, không thừa nhận sự thật bị cô ta ăn cắp.
Sau khi nói xong, Thương Trăn chậm rãi quay người lại, Vạn Thanh Thanh hét to một tiếng, hai tay giữ lấy rào chắn.
“Thương Trăn! Cô có ý gì!”
Thương Trăn hơi dừng bước, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, hành động của cô rơi vào trong mắt Vạn Thanh Thanh, thật giống như nhìn thấy còn đường sống duy nhất đang cách xa cô ta!
“Khoan đã! Thương Trăn, cô nói đi, rốt cuộc phải làm sao thì cô mới thừa nhận chuyện tôi ăn cắp thành quả nghiên cứu của cô, cô nói đi!”
Lúc này Thương Trăn mới đứng lại, quay người nhìn cô ta.
“Tôi hỏi cô, năm tôi 18 tuổi, ở khu nhà cũ của họ Phong, có phải chính cô đã bỏ thuốc tôi, hai người đàn ông kia, có phải là do cô tìm đến?”
“Là tôi, là tôi!”
Thấy có hy vọng, Vạn Thanh Thanh không ngừng thừa nhận.
“Hai người đàn ông đó là do tôi tìm đến, tôi ghen ghét cô và anh Phong có hôn ước, cho nên mới vào lúc nhà họ Phong tổ chức yến hội, hại cô như thế. Sau khi sự việc xảy ra, hai người đàn ông kia nói bọn họ không thành công, chính tôi đã nói với bọn họ, bọn họ phải cắn chết không bỏ, thừa nhận là đã thành công, như thế mới có thể hủy hoại trong sạch của cô, mới có thể làm cho anh Phong càng thêm chán ghét cô.”
Thương Trăn nghiêng người nhìn cô ta, thật lâu sau không nói gì.
Vạn Thanh Thanh thấy cô vẫn thờ ơ, hai tay nắm chặt lan can, nghẹn ngào khóc.
“Còn có chuyện cô thất thân cho anh Phong… Cũng là do tôi và Nhạc Mộng Như thiết kế, những chuyện mà tôi nhằm vào cô, Nhạc Mộng Như không thiếu phần tham dự, tôi muốn đuổi giết cô để diệt khẩu, chính là Nhạc Mộng Như tiết lộ hành tung của cô! Ngoại trừ những thứ đó ra, còn có rất nhiều chuyện, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi, tôi thật sự biết sai rồi! Hu hu hu… Cầu xin cô, cô nói cho bọn họ biết sự thật đi…”
Toàn bộ phòng xét xử lặng ngắt như thế, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ, phức tạp nhìn Vạn Thanh Thanh, qua nhiều năm như thế, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người vội vàng khai ra những chuyện ác mà mình đã làm, còn xin người bị hại thừa nhận sự thật mình bị hãm hại, thật đúng là…
Có người nhìn Thương Trăn, ánh mắt tràn ngập thương hại, lúc trước chuyện xấu Thương Trăn ngủ với hai người đàn ông ở trong chính nhà của vị hôn phu bị lan truyền đi xa! Trong lúc rỗi rãi, bọn họ cũng lấy ra làm đề tài nói chuyện, chê cười cô, nhưng tất cả mọi chuyện, thế mà đều là giả, cô còn là người bị hại, đây thật là…
Chờ Vạn Thanh Thanh khóc gần xong, Thương Trăn mới nói với quan tòa.
“Thưa quan tòa, tôi có thể chứng minh những lời Vạn Thanh Thanh nói là sự thật, cô ta ngay cả thiết bị y tế cũng không biết sử dụng, càng không có khả năng chiết xuất ra được nguyên dịch của virus K, hơn nữa Vạn Thanh Thanh không biết y thuật. Lúc trước khi cô ta chữa bệnh cứu người, cô ta đều sẽ dẫn theo tôi, buộc tôi cứu chữa cho người bệnh, mà cô ta, ngay cả thành phần của thuốc cảm cúm thông thường cũng không rõ, bao gồm cả bài tập, luận văn trước đó ở trường, đều là do tôi làm thay cô ta, tôi nhớ rất rõ nội dung trong đó, thực lực của tôi như thế nào, những bạn học và thầy cô lúc trước đều có thể chứng minh, thậm chí tôi có thể chứng minh ngay tại chỗ, vì thế Vạn Thanh Thanh là vô tội!”
Vạn Thanh Thanh nghe thấy thế, ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn quan tòa.
“Đúng thế! Đừng nói là nghiên cứu y dược, lúc đó thành tích học tập của tôi rất kém, chuyện này chỉ cần đến trường học là điều tra được, hơn nữa những người bạn kia của tôi đều biết việc tôi trộm thành quả nghiên cứu của Thương Trăn mới thành danh, bọn họ đều có thể làm chứng!”
Thấy Vạn Thanh Thanh kích động như vậy, khóe môi Thương Trăn hơi cong lên: “Nhưng, ở đây, tôi muốn kiện Vạn Thanh Thanh tội bôi nhọ danh dự, cố ý giết người, hãm hại, vi phạm bản quyền… Rất nhiều tội danh! Cô ta vừa mới thừa nhận, tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng!”
Trong nháy mắt Vạn Thanh Thanh liền ngây ngẩn cả người, cô ta không nghĩ đến Thương Trăn lại đột nhiên làm loạn! Cô ta rõ ràng đã thừa nhận tất cả, nhưng sau cùng vẫn không chạy thoát được vận mệnh ngồi tù?
Sau khi Thương Trăn nói xong, cô không muốn nhìn vẻ mặt của Vạn Thanh Thanh nữa, mà lúc này, Vạn Thanh Thanh không phản bác, bởi vì cô ta căn bản không biết, những thứ mà Thương Trăn vừa nói kia, hậu quả có nghiêm trọng hơn việc bị tù chung thân hay không.
Bởi vì những tội danh Thương Trăn vừa nói cần thời gian thu thập chứng cứ, cho nên lần xét xử công khai này, cứ như thế kết thúc.
Chờ sau khi tất cả mọi người đi ra, Vạn Hằng bị cản ở bên ngoài vội vàng đi đến hỏi những người khác về tình hình.
Có người nhận ra Vạn Hằng, tất cả đều không cho ông ta sắc mặt tốt, Vạn Thanh Thanh làm chuyện xấu, nhà họ Vạn không tránh khỏi việc có liên quan, bọn họ chính là cá mè một lứa.
Nhưng cũng có người cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Tổng giám đốc Vạn, ông yên tâm đi, Vạn Thanh Thanh, người này xem như bị hủy, ở trước mặt mọi người, cô ta đã thừa nhận tất cả hành vi phạm tội của mình, bị Thương Trăn khởi kiện, sau cùng không tránh khỏi ngồi tù, chỉ xem bị phán mấy năm mà thôi!”
Vạn Hằng nghe thấy thế, sắc mặt trầm xuống, ông ta chỉ có một đứa con gái duy nhất, chẳng lẽ thật sự thấy chết không cứu?
Người kia thấy thế, tiếp tục nói: “Không chỉ như thế, sau khi Thương Trăn tống Vạn Thanh Thanh vào tù, chỉ sợ tiếp đến sẽ là nhà họ Vạn, dù sao các người trộm đồ của người ta, kiếm nhiều tiền như thế, hiện tại cuối cùng cũng đến lúc trả lại.”
Sau khi ông ta nói xong, cũng không để ý đến sắc mặt đáng sợ của Vạn Hằng, lắc đầu cười, rời đi.
Vốn dĩ Vạn Hằng còn có một chút tâm trạng muốn cứu Vạn Thanh Thanh, nhưng lần này công ty của ông ta sắp bị kiện, ông ta đâu còn tâm tư quan tâm đến những thứ khác?
Vì thế Vạn Hằng liếc thoáng qua tòa án, cắn răng quay về, chuẩn bị chuyên tâm đấu với Vạn Thiệu Luân.
Chẳng qua Vạn Hằng đã xem nhẹ một chuyện, ông ta không cứu Vạn Thanh Thanh, phải xem mẹ Vạn Thanh Thanh có đồng ý hay không!
Lâm Tuyết Hàm thấy Vạn Hằng tay trắng trở về, Vạn Thanh Thanh vẫn phải ngồi tù, mỗi ngày đều đến tìm ông ta ầm ĩ, ngay cả nhà họ Lâm cũng tìm ông ta gây chuyện.
Lại thêm cổ đông ủng hộ Vạn Thiệu Luân ở bên gây áp lực, Vạn Hằng đột nhiên có loại cảm giác rơi vào đầm lầy.
Cố tình lúc này, mấy người em trai của ông ta lại bắt đầu ầm ĩ muốn tách ra, cho nên mỗi ngày nhà họ Vạn đều có vở kịch hay diễn ra.
Lúc này, Thương Trăn ở nhà, mỗi ngày đều nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Vạn Hằng trên tin tức, còn có những công nhân viên gây chuyện, cô bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện không chân thực.
Rõ ràng một nhà họ Vạn vinh quang, làm sao đột nhiên lại rối loạn?
Giống như không chịu nổi một kích, bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Cô rõ ràng không làm gì, thế mà lại trở thành người thắng cuối cùng? Hiện tại những người kia không dễ chịu gì, cô chỉ cần hơi dùng lực, hình như liền có thể trả thù.