Cô Vợ Tái Sinh Chương 518

 


Chương 518






Chương 518: Kết cục

Sau khi về nhà, thái độ của Thương Trăn quả nhiên hòa hoãn đi không ít, nhưng cũng chỉ hòa hoãn mà thôi, chẳng qua điều này khiến Phong Hành Diễm có nhiều thời gian và cơ hội để làm cô cảm động hơn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một năm sau, vào một ngày nào đó, trong một siêu thị.

Tay trái của Phong Hành Diễm cầm lạt điều, tay phải cầm khoai tây chiên, có chút do dự.

“Trăn Trăn, em thật sự muốn ăn những đồ ăn vặt này ư? Thật ra chúng ta có thể về nhà để đầu bếp làm, anh bảo đảm hương vị sẽ ngon hơn ở đây.”

Vết sẹo trên mặt Thương Trăn đã biến mất, lúc này làn da cô trắng nõn, đi đến chỗ nào đều dễ dàng khiến cho người khác vây xem, vì thế cô đội mũ lưỡi trai, tay cầm coca, nói: “Xem phim không ăn vặt, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó…”

Cuộc sống bây giờ, trước đây, cô hoàn toàn không nghĩ đến, cô không cần bị người ta bóc lột giá trị lợi dụng, không cần bởi vì hoài bích kỳ tội* mà lo lắng cho an toàn của bản thân. Nửa năm trước, Phong Hành Diễm đã nghĩ ra biện pháp để phá vỡ những lời đồn đại nói cô có thể kéo dài tính mạng cho người khác, cô trở thành một người bình thường, loại bình thường này, chính là thứ cô muốn.

(*Hoài bích kỳ tội: Câu gốc là thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (匹夫无罪怀璧其罪): người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội.)

Hơn nữa Phong Hành Diễm quả thực cưng chiều Thương Trăn như một cô công chúa, ban đầu Thương Trăn cảm thấy kháng cự, bởi vì cô lo lắng một khi chính mình sa vào đó, sau cùng sẽ rơi vào kết cục thê thảm. Thế nhưng một năm này, tất cả sự kiên nhẫn của Phong Hành Diễm, cô đều nhìn ở trong mắt, khiến cho cô dần dần buông xuống bất an, trái tim dần dần bình tĩnh lại.

Giống như trước mắt, Phong Hành Diễm sẵn lòng mặc quần bò và áo Tshirt do cô mua, anh hoàn toàn không giống một người đàn ông 30 tuổi, ngược lại anh giống như một người thiếu niên, mang theo vô hạn năng lượng và ánh sáng.

Giống như khi cô kiên quyết muốn ăn vặt, anh sẽ làm khó, sau cùng cam chịu, cầm khoai tây chiên và lạt điều, nghiêm túc chọn lựa, cẩn thận kiểm tra đối chiếu thành phần trong đấy, sau đó tìm ra loại ít có hại nhất, miễn cưỡng bỏ vào giỏ hàng.

Giống như bởi vì cô vô tình nói một câu muốn, anh sẽ đi một nửa vòng trái đất để mua một thứ đã bị lấy đi, buông bỏ lòng kiêu ngạo để năn nỉ người kia từ bỏ thứ mình yêu thích, sau cùng vui vẻ trở về hiến vật quý.

Giống như hơn 300 đêm đi qua, anh nhiều lần khát vọng, bởi vì cô từ chối mà khắc chế.



Anh như thế, thật sự không có cách nào khiến cho người ta không bỏ đi lòng đề phòng, làm cho người ta không thể không tin tưởng, lời anh nói là thật, biểu hiện là thật, thích cô cũng là thật.

“Đủ rồi, chúng ta đi thôi!”

Thương Trăn kéo Phong Hành Diễm đi tính tiền, sau đó mang theo những đồ đã mua đi đến rạp chiếu phim, bọn họ giống như một cặp đôi bình thường, không chút khoa trương, ngồi ở hàng ghế dưới cùng không có ai ngồi đến trong rạp chiếu phim.

Lần này bọn họ xem một bộ phim điện ảnh về tình yêu, nội dung trong đó không qua hấp dẫn, bởi vì những gập ghềnh giữa bọn họ còn kịch tính hơn tất cả những bộ phim điện ảnh.

Chẳng qua bọn họ xem rất nghiêm túc, bởi vì xem cùng đối phương.

Lúc nhìn thấy nam nữ chính ở bên nhau, Phong Hành Diễm đến gần, bắt đầu hỏi vấn đề mà anh đã từng hỏi qua rất nhiều lần.

“Trăn Trăn, nam nữ chính đã ở bên nhau, khi nào em gả cho anh?”

Đây chính là điều Thương Trăn cảm thấy thú vị nhất, bởi vì ở trong tiềm thức của Phong Hành Diễm, dường như không có bước nói chuyện yêu đương, anh luôn muốn nhân lúc cô không chú ý, trực tiếp nhảy qua các giai đoạn khác, đi thẳng vào vấn đề.

Thương Trăn “xuỵt” một tiếng: “Xem phim không nói chuyện.”

Một lát sau, nam chính thâm tình cầu hôn nữ chính.

Phong Hành Diễm ở một bên chua xót nói: “Nếu như anh tỏ tình cầu hôn, người nào đó cũng có thể đồng ý như vậy thì tốt!”

Thương Trăn uống một ngụm coca, cười hỏi: “Vậy cũng phải xem tỏ tình như nào chứ? Nam chính nói thích vẻ đẹp của nữ chính, thích nữ chính hiền lành thiện lương, vậy còn anh? Anh thích điểm gì ở em?”

Phong Hành Diễm gần như không chút nghĩ ngợi nói: “Thích em còn cần lý do ư?”

Anh chưa từng nghĩ đến một số vấn đề hư vô mờ mịt đó, anh thích Thương Trăn, muốn cùng cô ở bên nhau, chỉ đơn giản như thế.

Thương Trăn giật mình, lắc đầu, tiếp tục xem phim.

Sau cùng, bộ phim điện ảnh dần dần đi đến hồi kết khi nam nữ chính hôn nhau, Phong Hành Diễm không ngừng cảm thán, nếu như tất cả các cặp đôi yêu đương đều thuận lợi như trong phim điện ảnh thì thật tốt.

Anh không nhịn được, một lần nữa nói với Thương Trăn: “Trăn Trăn, khoa học đã chứng minh, nếu như đàn ông đói khát quá lâu, rất dễ trở nên lãnh cảm! Vì thế, rốt cuộc khi nào em gả cho anh?”

Giống như bị Phong Hành Diễm lặp đi lặp lại hỏi làm cho không kiên nhẫn được nữa, Thương Trăn nhìn hình ảnh sau cùng của bộ phim điện ảnh, tùy ý xua tay nói.

“Được rồi, được rồi…. Trước hết bắt đầu từ yêu đương!”

Phong Hành Diễm lắc đầu: “Anh không biết đâu, lần này em nhất định phải… Khoan đã, em vừa mới nói gì?”

Lúc nói đến câu cuối, giọng nói của anh bỗng nhiên cao hơn! Nhưng bởi vì bộ phim vừa kết thúc, tất cả mọi người đều đứng dậy đi ra ngoài, không ai chú ý đến anh, càng không biết lúc này anh có bao nhiêu kích động!

“Trăn Trăn, Trăn Trăn, Trăn Trăn! Em vừa mới nói gì?”

Thương Trăn nhìn thấy anh từ trên ghế nhảy dựng lên, hai mắt sáng rực, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu.

“Em nói… Kết hôn gì chứ? Ít nhất nên bắt đầu từ yêu đương trước!”

Sau khi cô nói xong liền cầm túi đứng dậy, lôi kéo Phong Hành Diễm còn đang choáng váng đi ra ngoài, khóe miệng lại vô thức giương lên.

Nhưng lúc bọn họ chuẩn bị ra cửa, Phong Hành Diễm giống như đột nhiên lấy lại tinh thần, anh đột ngột đóng cửa lại, ngăn cách tất cả người qua đường, chống đỡ cô ở trên cửa!

“Trăn Trăn, em chấp nhận anh rồi à? Em thật sự chấp nhận anh rồi!”

Lúc này, phía sau lưng Thương Trăn truyền đến tiếng gõ cửa và giọng nói của nhân viên dọn vệ sinh “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”

Bọn họ còn phải đi vào quét dọn vệ sinh!

Thấy có người thúc giục, Thương Trăn vội vàng giãy dụa, hai tay chống đỡ giữa hai người, nói.

“Được rồi, có việc gì thì ra ngoài rồi nói… Chúng ta…”

Cô còn chưa nói xong liền bị Phong Hành Diễm chặn miệng, giây phút hôn cô, anh gần như vui đến phát khóc.

Quá lâu! Anh chờ giây phút này quá lâu rồi, những nỗ lực trong thời gian dài đổi lấy được sự đồng ý của cô, như vậy, mọi thứ đều đáng giá!

Phong Hành Diễm dùng sức hôn cô, trong một góc tối, cơ thể cao lớn của anh đè lên người cô ở một góc, không chịu buông tay, trong rạp chiếu phim lớn như thế chỉ có hai người bọn họ, bên ngoài còn có người không rõ tình hình, vẫn đang dùng sức hò hét, gõ cửa, mọi thứ quả thật quá điên cuồng.

Mặt Thương Trăn đỏ lên, muốn từ chối nhưng lại bị anh ôm chặt hơn, muốn hít thở lại cảm thấy mình càng thêm ngạt thở, đây… Là cảm giác yêu đương ư?

Một nụ hôn kết thúc, Thương Trăn bị kích thích đến choáng váng.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trên sợi tóc của Phong Hành Diễm có ánh sáng chiếu đến, nhìn thấy đôi mắt sáng rực của anh, còn có nụ cười đắc ý rất khoa trương trên khóe miệng anh, tất cả mọi thứ đều khiến người ta rung động lòng người.

Phong Hành Diễm từ trong cảm xúc mãnh liệt trở lại bình thường, anh nhìn cô, hai tay giữ lấy bờ vai Thương Trăn, khó có thể diễn tả hết sự nghiêm túc của mình.

Anh trịnh trọng, chậm rãi nói với cô

“Trăn Trăn, anh yêu em! Cảm ơn em đã cho anh cơ hội.”

Hơn nữa, cả hai đời cô đều cho anh cơ hội, cuộc sống nhiều thăng trầm, anh có tài đức gì, lại có thể may mắn được hai lần?

Một lúc lâu sau, ánh mắt Thương Trăn mới dừng lại trên mắt anh, người hơn hai mươi tuổi ngây thơ hơn 18 tuổi sao? Chẳng qua cô không cam lòng yếu thế, kiêu ngạo hừ một tiếng.

“Đừng cho rằng như thế là xong, muốn theo đuổi em, anh còn phải đi một con đường dài!”

“Dạ dạ dạ, vợ à, anh nhất định sẽ không lơ là!”

“Hả? Ai là vợ của anh!”



“Toàn hoàn văn!”

 

_______________

Các bạn đang đọc truyện  thuộc thể loại 

Truyện đến đây là kết thúc, chúc các bạn có những giờ giải trí vui vè cùng

Mời các bạn xem thêm các bộ khác tại

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện