Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Chương 1549: Không Phí Một Binh Một Tốt

Trong ba người thì Dương Thần nhận ra hai người, một người lưng đeo phi kiếm là Tuyệt Kiếm đạo nhân, cùng với tiền bối của phái Côn Lôn Lăng Hư Tử.

Tuy nhiên, Lăng Hư Tử so với lúc trước đã có tiến bộ không nhỏ, đã tiến đến Quỳ Thủy sơ kì.

Còn một gã tóc đen râu dài hắn chưa từng gặp bao giờ, trên người mặc một chiếc áo bào màu tím, lộ ra vẻ đạo cốt tiên phong, tu vi Minh Thủy sơ kì, không cần đoán cũng biết, đây chính là Huyền Cơ Tử.

Dương Công Minh vẫy tay chào Dương Thần, sau đó tươi cười với ba người Huyền Cơ Tử, chậm rãi đi bộ ra khỏi sân nhỏ, giống như không cần biết thêm điều gì .

Khi thấy Dương Thần và Đường Uyển xuất hiện, Huyền Cơ Tử vuốt râu, từ từ nhấp một ngụm trà, vẻ mặt rất bình thản, cũng không có ý đứng dậy chào.

Ngược lại, Lăng Hư Tử đứng lên đầu tiên, có chút vui mừng mà nói : đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

- Dương Thần, không ngờ mới có một hai năm không gặp, mà người lại gây ra náo loạn lớn như thế ở Huyễn Cảnh, tu vi lại đạt đến cảnh giới kia thật sự là khiến cho ta cảm thấy khâm phục.

Dương Thần đối với tu sĩ của Côn Lôn vẫn có chút thiện cảm, trước đây chính là do y chỉ dẫn nên mới bước qua được cảnh giới Tiên Thiên.

Lần này gặp lại, Lăng Hư Tử cũng không thay đổi thái độ, chân thành chúc mừng hắn.

- Đạo trưởng cũng có tiến bộ không nhỏ, không biết đã tiến vào Huyền giai chưa ?

Dương Thần thuận miệng hỏi.

Lăng Hư Tử nói :

- Mới tiến vào Huyền giai không lâu, tuy nhiên so với cậu thì còn kém xa.

Do tác dụng của Nhất Diệp Chướng Mục nên Dương Thần có thể đè nén được tu vi, không ai có thể nhìn ra, nhưng việc Dương Thần đạt đến Thái Thanh Thần lôi kiếp ở Huyễn cảnh ai ai cũng biết, nên cũng không cần hoài nghi. - Hừ

Huyền Cơ Tử lúc này lạnh giọng nói :

- Lăng Hư Tử, lần này đến đây, không phải cho ngươi có cơ hội nói chuyện đâu.

Lăng Hư Tử sắc mặt cứng đờ, cũng biết là không phải, lùi lại phía sau, tất nhiên dù sao Huyền Cơ Tử vẫn là trưởng lão, nên y không thể chống lại.

Huyền Cơ Tử lúc này mới thong thả đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Thần và Đường Uyển, ngước mắt nhìn Dương Thần :

- Ngươi chính là Dương Thần đã đại náo Tiêu gia và Lạc gia?

Dương Thần để Đường Uyển đứng ngay bên cạnh mình, cô gái không thể khống chế được cảm xúc của mình, cả người run rẩy, bởi vì người đang đứng trước mắt, chính là người đã giết hại cha mẹ và anh chị em của cô. - Ngươi đến tìm ta, là muốn hỏi chuyện vô ích này sao?

Dương Thần cười lạnh, y chẳng qua chỉ là một tu sĩ Minh Thủy sơ kì, nếu mình không muốn nghe y nói, thì giết y cũng chỉ trong nháy mắt, chẳng nhẽ y lại còn tưởng mình sợ sứ giả Hồng Mông mà không dám đụng đến y.

Huyền Cơ Tử đúng là tưởng như vậ hoàn toàn tin rằng là Dương Thần sẽ không dám đấu với Hồng Mông đến cùng, dù nói thế nào, thì Hồng Mông cũng có quan hệ trực tiếp với chính phủ Hoa Hạ, là tổ chức bảo vệ hòa bình của Hoa Hạ. - Miệng lưỡi của ngươi cũng thật ngông cuồng, ngươi không biết là ngươi đã gây ra đại họa sao!?

Huyền Cơ Tử sắc mặt không vui nói.

- Nói nghe xem nào…

- Còn phải để sứ giả như ta phải nói sao? nguồn tunghoanh.com

Huyền Cơ Tử cười nói :

- Trong đầu ngươi thật sự đã biết rõ điều này, ngươi đã chọc giận Lạc gia và Tiêu gia, hơn nữa ngươi còn chọc giận cả thế lực sau lưng Mông gia, vì vậy nên ngươi mới trốn ra nước ngoài có phải vậy không ? - Nói nhiều như vậy, ta cũng không biết ngươi tìm đến ta có chuyện gì.

Dương Thần nói.

Huyền Cơ Tử xoa hai bàn tay, cười ngạo nghễ nói

- Ta là Sứ giả của Hồng Mông, được sự ủy nhiệm của Thái Thượng Trưởng lão Hồng Mông, vì thế tục yên ổn, không để cho ngươi và Dương gia tranh đấu với các gia tộc ẩn thế, ảnh hưởng đến sự bình yên của dân chúng, Hồng Mông đã quyết định sẽ bảo vệ cho ngươi nhưng có một điều kiện! - Chỉ cần có Hồng Mông bảo vệ, các gia tộc ẩn thế và thế lực sau lưng Mông gia sẽ không dám tự tiện hành động, bởi vì bọn chúng không thể chỉ vì gây chiến với ngươi mà động đến cả Hồng Mông.

Dương Thần nhíu mày, đang muốn nói điều gì, thì Huyền Cơ Tử giơ tay cản lại, tiếp tục nói

- Tiểu tử Dương gia, ngươi không cần vui mừng quá sớm, sứ giả ta nói là sẽ bảo vệ cho ngươi với một điều kiện…

Dương Thần cảm thấy buồn cười, tên này tưởng mình sẽ chấp nhận điều này.

Huyền Cơ Tử đắc ý nhìn Dương Thần cười cười, thấp giọng nói :

- Ngươi đã từng chọc giận Yến Phi Vân trưởng lão, mà Yến Phi Vân trưởng lão là con của Yến VôTrần trưởng lão, là một trong bốn vị trưởng lão có uy quyền nhất của Hồng Mông, còn chịu ra mặt giúp ngươi. - Bốn vị trưởng lão đã quyết định, chỉ cần ngươi chịu giao ra công pháp mà ngươi đang tu luyện, và đem tất cả linh đan cùng Hỗn Độn đỉnh cho Hồng Mông bảo quản thì Hồng Mông sẽ lập tức sai người bảo vệ ngươi, không để cho ngươi chịu bất cứ tổn thương nào.

Dương Thần còn tưởng mình nghe nhầm, xác nhận là tai không có vấn đề, không khỏi cười ha ha.

- Ngươi cười cái gì !?

Huyền Cơ Tử có vẻ không hiểu hắn đang suy nghĩ điều gì mà lại cười như vậy.

Dương Thần ôm bụng cười, chỉ vào mặt Huyền Cơ Tử nói :

- Huyền Cơ Tử đầu óc của ngươi có vấn đề sao? Hay là các vị trưởng lão ở Hồng Mông đều ở viện tâm thần ra?

- Ah thật không hiểu nổi… mấy lão già kia chỉ sợ bệnh tâm thần là gì cũng không biết. Ta chỉ nói đơn giản hai chữ thôi… Cút, nhanh!

- Ngươi…. Ngươi dám nhục mạ sứ giả Hồng Mông sao !?

Huyền Cơ Tử tức giận nói :

- Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi đã cướp sạch Lạc gia và Tiêu gia không biết bao nhiêu là linh đơn, đều đang giấu trên người ngươi, ngươi tưởng rằng mình có thể giữ được số linh đan đó sao? Nhân lúc này, khi bọn chúng còn chưa đến đòi lại thì ngươi hãy nhanh chóng giao toàn bộ số linh đan cho Hồng Mông, không thì chết không yên đâu!

Dương Thần mặt tỉnh bơ nói :

- Nếu như ta không giao ra thì sao.

Huyền Cơ Tử cười lanh, giọng nói truyền đến.

- Dương Thần, ngươi tốt nhất không nên cứng đầu. Ngươi cũng nên biết, việc ngươi sát hại hai đồ đệ Hách Trường Phong và Lục Hoa Đình của ta, chỉ cần ta bẩm báo sự việc lại, thì ngươi sẽ trở thành kẻ thù của Hồng Mông chúng ta!?

Dương Thần nhíu mày nói :

- Ah, thì ra bọn chúng là đồ đệ của ngươi.

- Hừ, ngươi tưởng rằng có thể giấu được sao? Lúc trước khi ngươi dùng Huyền Thủy phi kiếm đã bị không ít người nhìn thấy. Ta chỉ cần hai ngày là đã tìm hiểu rõ được toàn bộ sự việc… - Nếu như ngươi ngoan ngoãn dâng cho ta một ít linh đan, thì ta sẽ cân nhắc giấu giúp ngươi chuyện này. Nếu không ngươi không phải chỉ có chống lại Lạc gia và Tiêu gia mà còn có cả Hồng Mông chúng ta nữa!

Nói cho cùng, y cũng muốn tìm kiếm cho mình một chút lợi ích.

Dương Thần đã hiểu, không cần phải nói thêm về cái đề tài này nữa, trực tiếp mở miệng nói:

- Những chuyện ngươi làm, không phải là rất bẩn sao? Ngươi có nhớ người phụ nữ có thai Đường gia năm đó i đã bị ngươi làm nhục không ?

Tuyệt kiếm đạo nhân và Lăng Hư Tử ở phía sau có chút hoang mang, không hiểu hai người đang nói chuyện gì.

Huyền Cơ Tử mắt chớp chớp một hồi sau đó từ chối nói :

- Ta không hiểu ngươi đang nói chuyện gì …

Quan sát thấy biểu hiện của Huyền Cơ Tử, Đường Uyển lúc này đã xác nhận được chuyện đó, trong hốc mắt đã ngấn nước, vô cùng thống hận nhìn y, sát ý càng lúc càng dâng lên. - Ta cũng không muốn bắt ngươi phải thừa nhận, mặc kệ ngươi có làm gì, thì hôm nay ngươi cũng phải chết.

Dương Thần đột ngột phát ra một chân nguyên uy áp, giống như núi Thái Sơn tiến tới áp chế Huyền Cơ Tử!

- Dám dùng công pháp tà đạo để hút linh khí thuần âm của một người phụ nữ có thai, lại còn uy hiếp một cô gái yếu ớt, không hổ danh là đặc sứ của Hồng Mông.

Huyền Cơ Tử sợ hãi lùi hai bước, hét lớn :

- Ngươi nói cái gì!? Ngươi điên rồi sao!? Dám động thủ với cả đặc sứ của Hồng Mông!?

Tuyệt kiếm đạo nhân và Lăng Hư Tử đứng đằng sau đều bắt đầu lộ ra vẻ kinh sợ, không nghĩ là Dương Thần lại không kinh nể như vậy.

- Dương Thần! Không nên hành động! Huyền Cơ Tử trưởng lão là đặc sứ của Hồng Mông, giết y không phải chuyện đùa! Cậu bây giờ đang gặp khó khăn ở bốn phía! Nên cùng hợp tác với Hồng Mông!

Lăng Hư Tử hô to.

- Không cần đâu

Dương Thần cười lạnh nói :

- Tiêu gia và Lạc gia tốt xấu thế nào ta cũng đã đánh hai trận, nếu có bản lĩnh thì chúng có thể đến đoạt pháp bảo và linh đơn của ta.

- Bầy rùa già của Hồng Mông này thật ngu xuẩn, lại còn muốn không mất cái gì lấy tất cả bảo bối linh đan của ta, lại còn ra vẻ đạo mạo thanh cao, theo ý ta, so với các gia tộc ẩn thế còn không bằng!

Nói xong, thoắt một cái, bàn tay Dương Thần đã bao phủ đầu của Huyền Cơ Tử!

Huyền Cơ Tử bị chân nguyên của Dương Thần trấn áp, không thể phản kháng, toàn thân cứng đờ.

Dương Thần dùng một đạo Hỗn Độn chi lực đánh vào người y, thẳng vào đan điền, giống như một lực hấp dẫn cực đại, nhanh chóng hấp thu lấy chân nguyên lực của y.

Huyền Cơ Tử đau đớn, giống như là bên trong thân thể bị gì đó cắt gọt, hấp thu, đau đến khóc rống lên, tiếng kêu liên miên!

- A!!!

Tiếng kêu thê thảm vang lên, khiến cho Tuyệt Kiếm đạo nhân và Lăng Hư Tử ở phía sau sắc mặt tái nhợt.

Một tu sĩ Minh Thủy sơ kì ở Hồng Mông cũng được coi như một vị trưởng lão, nhưng dưới tay Dương Thần lại như như đứa bé ba tuổi không chịu nổi một chiêu, mặc cho hắn hấp thu!? - Ngươi…. ngươi không có chứng cứ ! Dựa vào cái gì!!!...

Huyền Cơ Tử nghẹn họng gào rú.

- Chứng cứ ?

Dương Thần cười nhạo

- Ta cũng không phải cảnh sát, ta giết người chỉ cần nghi ngờ là đủ, không cần chứng cứ…

Trong chớp mắt, Huyền Cơ Tử không thể nói chuyện được nữa, bởi vì chân nguyên trong thân thể y đã bị Dương Thần hấp thu sạch sẽ. Toàn bộ kinh mạch ngưng hoạt động, thân thể trở nên gầy yếu!

Dương Thần đem tên này vứt ra trước mặt Đường Uyển nói:

- Tốt, Tiểu Uyển, tu vi của y đã bị anh phế rồi, nhưng hắn vẫn còn sống, để tùy cho em xử lí.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện