Tu sĩ này tu vi ở Nghịch Thủy trung kì, cũng được coi là cao thủ không tầm thường, ngồi ở hàng ghế dài, chắc là một trong những trưởng lão có địa vị cao nhất trong Ma Môn.
Dương Thần nhíu nhíu mày, sau đó khẽ mỉm cười với người kia:
- Nghe tôi nói hết đã...
- Có cái gì đáng để nghe chứ! Chẳng qua là ngươi muốn giở trò quỷ gì đó, đến đây rồi mà ngươi còn không giao linh bảo của gia tộc ta ra đây thì chúng ta căn bản không tin bất cứ cái gì ngươi nói!
Tu sĩ có râu cá trê này vừa hô như vậy xong, có không ít trưởng lão đang có mặt cũng gật đầu liên tục, hiển nhiên là đều thấy mục đích đến của Dương Thần có chút không tốt, mãi không chịu giao linh bảo ra, thậm chí còn không lấy ra.
Mông Tử Kha tỏ vẻ một chút, trấn an nói:
- Cát trưởng lão, bình tĩnh một chút chớ hấp tấp, người đã đến đây rồi, có nghe vị tiểu huynh đệ này nói lý do đến cũng không sao.
- Tộc trưởng, không phải Cát Phàn Đăng tôi làm mình làm mẩy, chỉ là tên ác tặc này nhiều lần đối địch với lực lượng của chúng ta ở thế tục, hôm nay lại đột nhiên vui vẻ vào trong Ma Môn của chúng ta, quả thực là bụng dạ khó lường! Nếu hắn không giao trả bảo linh thì chúng tôi làm sao biết được mục đích hắn đến đây là tốt hay xấu!
Xung quanh không ít Ma Tu đều đang bàn luận, quăng cho Dương Thần ánh mắt đầy thù địch.
Mông Tử Kha cũng không nói nữa, cười tủm tỉm nhìn Dương Thần, dường như có chút chờ mong.
Dương Thần sờ sờ cằm, híp mắt nhìn cái tên Cát trưởng lão với bộ râu cá trê kia:
- Kêu la ầm ĩ cái gì, rốt cục có để tôi nói hay không...
- Tên tặc tử nhà ngươi vô cùng ác độc, trước hết ngươi cứ ngoan ngoãn bó tay chịu trói, giao linh bảo ra thì chúng ta mới có thể nói chuyện với ngươi.
Cát Phàn Đăng gầm lên:
- Người đâu, bắt tên ác tặc này trước đã!
Yvừa nói xong thì có bốn tên Ma Tu Nghiệp hỏa kì tiến vào trong phòng hội nghị, đến bên cạnh Dương Thần, trên tay mỗi người đều cầm một cái vòng tròn bằng vàng, giống như là pháp bảo trói buộc tứ chi, chuẩn bị buộc vào người Dương Thần.
Dương Thần nhất thời có chút bực, dường như đầu mấy tên này có vấn đề, tưởng mình vào đại bản doanh của bọn chúng thì sẽ không dám động thủ vậy.
Cũng không nói nhiều, chân nguyên trong cơ thể bay vọt, dung hòa với sức mạnh của hỗn độn, chân nguyên lực vô biên với sức mạnh của đất trời trực tiếp đánh văng bốn tên tu vi Nghiệp hỏa kì ở xung quanh ra!
Bịch!
Sóng xung kích của chân nguyên trầm đục vang lên, mặt đất bằng đá cẩm thạch mà Dương Thần đang đứng có một vết lõm rất sâu, còn bốn tên tu vi Nghiệp hỏa kì kia bị chấn động đến mức bay ra ngoài, phun đầy máu.
Dương Thần đứng nguyên tại chỗ, căn bản không động đậy gì, sắc mặt âm trầm.
Mặc dù những người đang có mặt không ai có thể nhìn thấu tu vi của Dương Thần nhưng đều bị một phen kinh sợ.
- Còn dám phản kháng, quả nhiên không có ý tốt!
Cát Phàn Đăng mãnh liệt quát một tiếng, hoàn toàn không sợ gì mà vội vàng từ chỗ ngồi bay xuống, trên tay bốc lên một đoàn chân nguyên sương mùmàu đen, dường như là một khối mây lớn bảo phủ tất cả, muốn trực tiếp bao vây Dương Thần!
Dương Thần cười lạnh, pháp thuật này hay đấy, trong đó bao gồm cả một lượng lớn độc tố, chỉ tiếc là mình đã hoàn toàn bách độc bất xâm, y đã đụng phải thiết bản rồi.
Nhìn Cát Phàn Đăng xuống, Dương Thần không tránh né mà tăng tốc tiến lên trước đón đồng thời giơ một chân lên, uy áp của chân nguyên đột nhiên phóng thích!
Ầm!
Toàn bộ phòng hội nghị cảm thấy một cảm giác bị áp bách cực mạnh, tất cả những người có mặt, bao gồm cả Mông Tử Kha đang an tọa ở kia cũng lộ vẻ mặt kinh hãi!
Uy áp của chân nguyên này đã vượt qua sức tưởng tưởng của bọn họ quá nhiều, còn khiến người ta sợ hãi hơn cả uy áp của Mông Tử Kha!
Khi Cát Phàn Đăng ý thức được tình hình không ổn thì đã quá muộn.
Một chân của Dương Thần liền nhanh như chớp đập thẳng vào sau lưng y, cơ thể của Cát Phàn Đăng xiêu vẹo rồi đổ ùm xuống mặt đá cẩm thạch!
Ầm!
Đá cẩm thạch chia năm xẻ bảy, bắn hết ra xung quanh, cơ thể Cát Phàn Đăng đều bị đá cắm vào, ho ra mấy ngụm máu đặc, có thể thấy cơ thể đã bị trọng thương.
Đây là còn may vì Dương Thần dùng man lực đánh y, nếu như dùng Nhược Thủy hoặc Lam Hỏa đột nhiên cho y một phát, y không chuẩn bị chu đáo thì đã thần hồn câu diệt rồi.
Nhưng cho dù là như vậy thì uy áp chân nguyên mà Dương Thần dùng đã ăn sống Cát Phàn Đăng, sau đó lại dùng man lực của cơ thể đá một tên tu vi Nhược Thủy kì xuống mặt đá cẩm thạch là đã khiến tất cả mọi người có mặt ở đây như nghẹn ở cổ họng, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Có một số người theo bản năng nhìn Mông Tử Kha một cái, cho dù tộc trưởng ra tay thì e cũng không thể dễ dàng làm ngã một tu sĩ Nhược Thủy kì như vậy.
- Tôi đã nói với ông rồi, để tôi nói xong đã... Ngắt lời người khác là không lễ phép, ông không biết sao...
Dương Thần trên cao nhìn xuống mà nhìn Cát Phàn Đăng lọt tõm vào “vết lõm” nói.
Cát Phàn Đăng cố vận nguyên khí, cố gắng đứng lên cho dù toàn thân xương cốt đau đến xé ruột xé gan, lui lại vài bước, cắn răng nói:
- Ác tặc... ngươi...
Dương Thần không vui, xem ra nếu không giết tên này thì không thể tiếp tục nói chuyện.
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Dương Thần lại giơ chân lên lần nữa, vận chân nguyên định trực tiếp đá vỡ sọ y.
Chân vừa mới đá bay đi thì đột nhiên có một hào quang màu vàng nhạt lóe ra trước mắt Dương Thần!
Một pháp tướng mặt mày đáng ghét, mỏ nhọn răng nhọn, cả người đầy cơ bắp, phía sau có đôi cánh kim cương tự nhiên xuất hiện!
Một cước đá của Dương Thần vừa đúng lúc bị đôi cánh kim cương hợp lại của tên pháp tướng kia chặn lại!
Ầm!
Cùng với kích này của Dương Thần, pháp tướng cũng bị phá nát nhưng Dương Thần cũng không thể thành công giết chết cái tên Cát Phàn Đăng này.
Một ấn thủ lớn màu vàng rơi từ trên xuống, ấn thủ màu vàng nhạt giống như là một cái móng rồng, vô cùng lớn, bắt lấy Cát Phàn Đăng đang bị thương nặng ném trở về chỗ ngồi.
Dương Thần nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên thì quả nhiên nhìn thấy không biết từ lúc nào phía sau Mông Tử Kha đã có pháp luân màu vàng nhạt đang xoay tròn ở đó, thủ đoạn hai tay phòng ngự và cứu người chính là do ông ta thi triển.
Chả trách có thể làm thủ lĩnh Ma Môn, tên này mặc dù tu vi không cao bằng mình nhưng thủ đoạn lại rất đặc biệt, trong lòng Dương Thần cũng nâng ông ta lên một bậc mới.
Những người có mặt ở Ma Môn đều thở phào một hơi, sùng kính nhìn Mông Tử Kha, may mà có môn chủ, nếu không bọn họ cũng không thể cứu được Cát Phàn Đăng.
- Pháp tướng mà vừa nãy anh phóng thích hình như là Già Lâu La, một trong bát đại hộ pháp thần?
Dương Thần rất hứng thú hỏi:
- Còn cái ấn thủ kia của ông nữa, là móng rồng, tôi nhìn không sai chứ, hay là ông có pháp thuật triệu tập pháp tướng Bát bộ thiên long?
Mông Tử Kha hơi bất ngờ, cười nói:
- Dương tiểu đệ hiểu biết không ít nhỉ, không sai, chính là rồng và Già Lâu La trong tám bộ hộ pháp thần, nhưng không phải pháp thuật mà là pháp bảo của tôi, “bát bộ thiên ma pháp luân”, tôi không nỡ dùng sức mạnh của bát bộ hộ pháp.
Dương Thần giật mình, chả trách vừa nãy có một pháp luân màu vàng nhạt xoay tròn sau lưng ông ta, không khỏi hơi thèm thuồng, thứ này có thể triệu tập pháp tướng bát bộ thiên long, đó là thần hộ pháp Phật môn đấy, chắc không phải chỉ có mỗi phẩm pháp bảo đâu, rất có khả năng là tiên khí rồi, xem ra Hồng Hoang Môn có không ít thứ tốt.
Còn về tại sao Ma Tu lại có pháp bảo nhìn có vẻ Phật môn mới có thì Dương Thần cũng không thấy có gì lạ, Phật cũng chỉ là một loại đạo mà thôi, Ma Tu chỉ là phương thức tu luyện chứ không xung đột gì với Phật.
Mông Tử Kha dường như cảm nhận được sự tham lam trong mắt Dương Thần, trong lòng căng thẳng, theo bản năng liền lập tức thu pháp bảo, sợ Dương Thần sẽ nảy sinh chủ ý gì xấu. - Khụ khụ.
Mông Tử Kha ho khan hai tiếng, ông ta đã thử và biết được thực lực của Dương Thần, nói chuyện cũng dễ ra quyết định:
- Dương tiểu huynh đệ, thật là hậu sinh khả úy mà, hơn bốn trăm năm trước tôi không có tu vi cấp của cậu thật là xấu hổ...
Dương Thần thật đúng là không nhìn ra thằng này đã hơn bốn trăm tuổi, tuy nhiên đến cấp bậc tu vi như ông ta, quả thực nếu sống nghìn năm không già thì cũng là chuyện bình thường. - Dương tiểu huynh đệ đừng tức giận, Cát trưởng lão cũng chỉ suy nghĩ cho sự an nguy của Ma Môn chúng tôi mà thôi, mọi người nói chuyện hòa bình, chẳng phải tiểu huynh đệ có gì cần nói sao, cứ nói đi, không việc gì hết.
Mông Tử Kha vẫn tươi cười đón chào, trên thực tế ông ta cũng không có cách nào khác, nếu cứ đành mượn sức mạnh của toàn thể Ma Môn để làm Dương Thần gục xuống thì mất nhiều hơn được, huống chi chưa chắc đã thành. - Vẫn là môn chủ ông thông suốt.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Thực ra tôi muốn nói mâu thuẫn giữa chúng ta đầu tiên chỉ là do con cháu nhà họ Mông ở dưới thế tục nổi lên ác ý với người phụ nữ của tôi, vì người phụ nữ của mình tôi mới gạch tên nhà họ Mông. - Sau đó nhà họ Mông ở thế tục liên tiếp ra tay, tôi cũng không thể luôn chịu đánh nên lần lượt đánh trả, dần dần đưa đến cục diện ngày hôm nay.
- Nhưng từ đầu đến cuối, thực ra tôi không hề có suy nghĩ sẽ đấu với Hồng Hoang Môn các ông, nước sông không phạm nước giếng, các anh tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức, tôi sống cuộc sống với những người phụ nữ của mình, như vậy đều tốt với tất cả mọi người có đúng không? - Dương huynh đệ nói rất có lý, chỉ là nhà họ Mông ở thế tục không những là một phần của Ma Môn chúng tôi mà đồng thời cũng có sự nỗ lực của Yêu môn nên mới có ngày hôm nay, cho dù là biến thù thành bạn thì cũng cần có sự đồng ý của Yêu môn, và... linh bảo cũng cần giao trả.
Trong lòng Mông Tử Kha có chút buồn bực, Dương Thần dường như đến cầu hòa nhưng sao lúc nãy còn hống hách như vậy.