- Sở dĩ bổn tọa nói như vậy, là bởi vì kẻ cho bản tọa biết về tin tức về công pháp của ngươi rất thần bí; Trong một đêm tự nhiên có bức thư được bỏ trên bàn sách của bổn tọa. Bổn tọa hoàn toàn không cảm nhận được kẻ nào đã vào đó. - Từ điểm này thấy được, kẻ này không phải bình thường, bổn tọa không có khả năng trêu trọc, nên cũng không suy đoán nhiều.
- Mà ngươi nói cái gì truy sát sư phụ ngươi, bổn tọa còn không biết sư phụ ngươi là người phương nào, làm sao biết chuyện này! Vì thế ta không thể trả lời! Tin hay không thì tùy.
Dương Thần nghe việc này rất vô nghĩa nhưng nhìn Lạc Thiên Thu như vậy tựa hồ không giả.
Lạc Thiên Thu không chỉ một lần lừa dối, Dương Thần cảm thấy có điểm không đúng, rốt cuộc lão ta đang giở âm mưu quỷ kế gì.
Mọi người thấy Dương Thần rơi vào trầm tư, không có ý giết người nữa, có được cơ hội thở dốc.
Liễu Thì Nguyên cùng Diêm Tú Minh liếc nhìn nhau, ngầm hiểu, mang theo đám tu sĩ Hồng Mông nhanh chóng rút lui khỏi.
Dương Thần cũng không đuổi theo bọn họ, tới đẳng cấp này muốn giết cũng chỉ cần nhấc tay nhưng với tính mệnh của đám người này với hắn đã không có ảnh hưởng gì lớn. Giết thêm một người, giết ít hơn một người bản chất cũng không có gì khác nhau.
Anh em Yến gia thở phào nhẹ nhõm, tên sát nhân cuồng ma này xem ra đã buông tha bọn họ rồi.
Yến Phi Vân nhanh tay kéo Yến Vô Trần rời khỏi.
Nhưng Yến Vô Trần đẩy tai con gái ra, hít một hơi thật sâu, thở ra nói:
- Nhục nhã này hôm nay là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời Yến mỗ! Đánh tôi bị thương, đoạt đi pháp bảo, vốn Yến mỗ thà chết trận cũng không vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng. - Nhưng vì con cháu Yến gia, Yến Vô Trần không thể chết… Từ nay về sau, Yến Vô Trần tôi nợ cậu một mạng, chí ít lúc tôi còn tại vị, Yến gia trong Hồng Mông sẽ không là địch với cậu.
Dương Thần giương mắt nhìn ông ta, mỉm cười nói:
- Được rồi, ông già, cho ông đi thì đi đi, ta cũng không cần cái ân tình mà ông nói, ta nói lại, ta là nể mặt Yến bà bà.
- Các người có chết hay không với ta chỉ là một ý nghĩ, cho nên, đừng có nhắc cái gì là chỗ tốt cho ta.
- Làm kẻ địch của ta? Ha, ha, ha…Các ông còn không xứng?
Yến Vô Trần biến sắc, muốn nổi giận, nhưng vẫn bị anh em Yến Phi Vân mạnh mẽ kéo lại, khuyên ông ta ngàn vạn lần đừng trêu trọc Dương Thần nữa, rất sợ kẻ điên này lật lọng muốn giết người.
Cuối cùng, Yến Vô Trần muối mặt, nghiến răng nghiến lợi rời đi.
Yến Tam Nương nhìn toàn trường một chút chỉ còn lại Dương Thần cùng Lạc Thiên Thu, cũng không còn lo lắng an nguy của Dương Thần nữa, thở dài yếu ớt, nói:
- Dương thiếu gia, cậu có thành tựu hôm này, Tam Nương cũng không phải lo lắng nữa rồi, bảo trọng; Tam Nương lại tạ ơn Dương thiếu gia lần nữa đã khai ân.
Dương Thần cười, gật đầu:
- Yến bà bà, chỉ cần bà nguyện ý, thỉnh thoảng trở lại Yến Kinh thăm ông già kia, trên miệng ông ta không nói ra, nhưng trong lòng khẳng định nhớ tới bà! Đừng lo lắng gì cả, người nào dám cản trở bà, cháu làm thịt kẻ đó!
Yến Tam Nương vui mừng nhìn Dương Thần, như nhìn con cháu của mình công thành danh toại, vui vẻ, nở nụ cười gật đầu sau đó nhẹ nhàng lướt đi.
Lúc này, chỉ còn Lạc Thiên Thu không hề sợ hãi giằng co với Dương Thần, không phải lão ta không muốn đi mà lão biết, những người khác có thể đi nhưng Dương Thần sẽ bỏ qua cho ông ta sao? Rất khó!
Dương Thần nhìn Lạc Thiên Thu, thần sắc trở nên lạnh lẽo:
- Nói thật, tôi không biết lời ông là thật hay giả, chính vì thế tôi cảm thấy ông rất nguy hiểm, nếu đã như thế tôi phải làm thịt ông.
- Bổn tọa biết ngươi sẽ nói vậy, vậy thì tới đây đi, tuy phần thắng không lớn nhưng bản tọa cũng không khoanh tay chịu chết!
Lạc Thiên Thu nói xong, Tâm Ma thần binh trước người lão lóe ra điện mang màu đỏ sậm, phóng tới trước mặt Dương Thần, giống như một đạo thiểm điện hình người.
Dương Thần sớm có chuẩn bị, triệu ra Hỗn Độn đỉnh đón đầu ném tới, muốn ăn tươi chân nguyên tràn đầy của Tâm Ma thần binh.
Tâm Ma thần binh kia là đối thủ hôm nay của hỗn độn hung hồn, bị cái miệng hỗn độn to tướng tràn ngập máu tươi nuốt sống!
- Bạo!
Lạc Thiên Thu hét lớn một tiếng, vừa lúc Tâm Ma thần binh rơi vào miệng hỗn độn, đột nhiên nổ tung!
- Không tốt!
Trong lòng Dương Thần thầm kêu không ổn, lão ta không phải dùng thần binh để công kích mà muốn hy sinh Tâm Ma thần binh này, ôm bom cảm tử.
Tâm Ma thần binh này còn phải mất một thời gian mới có thể một lần nữa tụ thành, tuy rằng đáng tiếc, tiêu hao rất nhiều chân nguyên nhưng Lạc Thiên Thu cũng bất chấp tất cả.
Tâm Ma thần binh ẩn chứa chân nguyên nén ép của Lạc Thiên Thu nổ tung, uy lực sao có thể tưởng tượng nổi, nháy mắt hung hồn hỗn độn phình to gấp trăm lần, giống như bom nguyên tử phát nổ trong thân thể hỗn độn khiến hung hồn hỗn độn xé nát.
Bùm!
Một tiếng nổ mạnh, phá nát trời xanh.
Hung hồn Hỗn độn tuy bất tử bất diệt nhưng lần này bị nổ không nhẹ, thân thể bị tứ phân ngũ liệt, hóa thành vô số hỗn độn lực loạn lưu, gào thét thảm khốc trên bầu trời rách nát.
Nhất thời, bầu trời trở nên mịt mờ, sát khí tràn ngập.
Cũng may, Thần Lôi của Dương Thần có thể kháng trụ, vụ nổ không đủ uy hiếp tới hắn, chỉ khiến hắn hơi chậm chạp một chút.
Tranh thủ chút thời gian, Lạc Thiên Thu hóa thành đạo lưu quang lao ra.
Nhưng Dương Thần sao có thể thả hổ về rừng, thần niệm lướt qua, tập trung truy tìm phương hướng Lạc Thiên Thu chạy trốn, nháy mắt thu lại Hỗn Độn đỉnh, sau đó cấp tốc đuổi theo hướng Đông Bắc!
Phương hướng Lạc Thiên Thu chạy trốn dĩ nhiên là Lạc gia, lão ta dự định triệu tập cao thủ liều chết đánh cược một lần.
Tuy Dương Thần tốc độ nhanh hơn, nhưng Lạc Thiên Thu đã thoát ra khỏi phạm vi Lôi Vân, cũng không đủ thời gian tập trung lực lượng thiên địa ngưng tụ Lôi Vân một lần nữa, Dương Thần không thể tùy ý triệu hoán thần lôi từ trên trời phóng xuống.
Đây cũng chính là hy vọng của Lạc Thiên Thu, chỉ có thể thoát ra khỏi phạm vi bao trùm của Lôi Vân, Dương Thần cũng chỉ có thể phóng ra Thần Lôi của bản thân, việc né tránh dễ dàng hơn, uy lực yếu hẳn.
Thế nhưng điều này cũng không phải có nghĩa lão ta có thể chống đỡ, bởi tốc độ Thần Lôi quá nhanh, chỉ có thể dự đoán trước phương hướng thi triển mới có thể né tránh.
Vì thế, Lạc Thiên Thu cũng không ẩn dấu việc lão tinh thông Bắc Minh Băng Phách, giao thủ với Dương Thần trước đó, có chiêu nào dùng chiêu đó.
Mỗi nơi Lạc Thiên Thu bay qua, Bắc Minh Huyền Băng đều ngưng tụ thành bức tường Huyền Băng, từ hư không xuất hiện bức tường phòng hộ vừa gây nhiễu loạn tầm nhìn Dương Thần, còn khiến hắn bị cản trở.
Dương Thần nhìn thân ảnh Lạc Thiên Thu phía trước luôn phiêu diêu bất định, có hằng hà sa số nhưng bức tường băng khúc xạ ánh sáng mặt trời, khiến tầm nhìn bị ảnh hưởng, không khỏi có chút nghẹn, có lực mà không xuất ra được.
Dứt khoát đã làm thì làm luôn, Dương Thần cũng lười suy nghĩ, trực tiếp hai tay ngưng tụ ra Thái Thanh Thần Lôi, thiểm điện màu tím lam như tiêu thương liên tục phóng ra.
Thái Thanh Thần Lôi không phải là tên lửa đạn đạo có khả năng xác định mục tiêu, thẳng tắp xẹt qua bầu trời, dễ dàng đánh nát tường băng nhưng tiếc là sượt qua thân thể Lạc Thiên Thu trong gang tấc.
Tố chất tâm lý Lạc Thiên Thu rất tốt, bị Thần Lôi lướt qua ngực, mặt trắng bệch, đầu đổ mồ hôi.
Mà cũng may, là Thái Thanh Thần Lôi của Dương Thần không lớn, nếu không đã bị cọ qua thân thể rồi.
Hai người một đuổi một chạy, giằng co hơn mười giây, nhưng bầu trời xuất hiện khắp nơi Huyền Băng bị nghiền nát thành mảnh nhỏ, Thần Lôi màu tím lam xuyên qua mà tới, như tách rời hư không.
Đột nhiên, từ hướng Đông Bắc có mười mấy tên tu sĩ bay tới, nháy mắt tới vị trí của Lạc Thiên Thu.
Lạc Thiên Thu phát hiện, kinh sợ, gào thét:
- Con tới đây làm gì?
Lão ta răn dạy, không phải ai khác là Lạc Tiểu Tiểu mang theo một đám tu sĩ Lạc gia.
Dương Thần muốn thừa thế bổ tới một đạo Lôi Phách nhưng thấy Lạc Tiểu Tiểu ở đó, dừng tay, chân mày cau lại.
Cô bé này khiến hắn có chút khó khăn, mặc kệ xuất phát từ góc độ nào, thì mình và Tiêu Chỉ Tình từng thiếu nợ cô ấy, lại hàm oan cô ấy vài lần, lại còn bị đánh mấy bận.
Đối mặt với người như vậy, Dương Thần không cách nào xuống tay, uy lực Thái Thanh Thần Lôi rất mạnh, nhỡ ngộ sát cô thì đời này trong lòng khó có thể bình an.
Lạc Tiểu Tiểu mặc một thân nghê thường màu hồng nhạt, nhìn thấy cha như vậy, bất chấp bị giáo huấn, cầm lấy tay Lạc Thiên Thu khóc nức nở, nghẹn ngào nói:
- Cha! Cha chạy mau, con gái tới ngăn cản tên bại hoại này!
Nói xong, Lạc Tiểu Tiểu đứng phía trước Lạc Thiên Thu, hô lớn:
- Tên khốn! Có bản lĩnh thì tới giết tôi đi! Anh bắt nạt tôi chưa đủ còn muốn giết cha tôi! Anh chẳng lẽ không thấy hổ thẹn sao?