- Ồ, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nói...
Dương Thần vội vàng giải thích, nhưng Lạc Tiểu Tiểu lại đấm vào ngực hắn một lần nữa.
- Được rồi! Em biết anh hay xấu hổ, sợ em không đồng ý phải không, thực ra ngay từ đầu người ta đã nói thích anh rồi, không sợ em từ chối anh đâu...
- Tuy nơi này không lý tưởng lắm, nhưng... tạm thời đồng ý đã, sau này tìm một nơi lãng mạn để tỏ tình lại với em cũng được.
- Nhưng sau này không phải cái gì em cũng nghe theo anh, còn phải xem thái độ anh ra sao đã...
Lạc Tiểu Tiểu nói bô bô một tràng, nép vào ngực Dương Thần như con én nhỏ, tựa hồ chắc như đinh đóng cột rồi.
Dương Thần muốn giải thích, nhưng lại nghĩ, nói mình không thích cô ta một chút nào, vậy cũng không đúng, hình như lúc này chưa phải thời điểm để nói chuyện rò ràng với cô gái này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Thần đành thở dài, trước mắt như vậy đã, cứ đợi sau khi ra khỏi đây, sẽ còn nhiều thời gian để bộc bạch hết.
Nhưng suy nghĩ một phía của Tiểu Tiểu cũng đã khiến Dương Thần có chút xao lòng.
Cuối cùng, Dương Thần nghĩ tới miếng ngọc bội có hình con hươu đang cầm trên tay. lại nhét vào tay Tiểu Tiểu, nói:
- Cô tự cầm lấy miếng ngọc bội này đi, chắc chắn sẽ ra khỏi nơi đây, tôi tự tin rẳng sẽ đưa cô ra khỏi đây.
Nhưng Lạc Tiểu Tiểu lại lắc đầu từ chối:
- Coi như là tín vật đính ước em tặng anh đi.
- Đính ước... tín vật!?
Dương Thần dở khóc dở cười.
Nhưng, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện... từ từ xem nào, ngọc bội?
- Cái này...
Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc rồi hói:
- Lạc cô nương, đã từng thấy một miếng ngọc bội làm từ chất liệu ngọc Côn Lôn, trên mặt có hình hoa lê chưa?
Lạc Tiểu Tiểu rùng mình, chóp chóp mắt hỏi:
- Ý anh nói đến ngọc bội Hoa Lê của bố tôi?
- Của bố cô?
Trong đầu Dương Thần đột nhiên xuất hiện nhiều ý nghĩ:
- Cô chắc cha mình có một miếng chứ?
- Dì nhiên rồi, đó là vật mẹ tôi để lại. tôi từng thấy mấy lần, bố tôi giữ khư khư, nhưng trên đời này không phải chỉ có duy nhất một miếng ngọc Côn Lôn có khắc hình hoa lê, tôi cũng không chắc vật anh nhắc đến là miếng ngọc bội của bố tôi hay không.
Tiểu Tiểu nói.
Dương Thần lặng im, hắn không nghĩ rẳng trên đời lại có chuyện trùng họp như vậy, liền xâu chuỏi các manh mối.
Dò hỏi Vàng niệm diễn sinh kinh của mình, Đường gia bảo, nhà họ Vương phụ thuộc nhà họ Lạc, Vương Thánh hư cấu, Vương Thư thật sự tồn tại. ngọc bội hoa lê của Côn Lôn, còn nữa... miếng ngọc bội có khắc hình con hươu, tên hồi nhó của Tiểu Tiểu là Lộc Nhi...
Lộc... Lộ?
Cuối cùng coi như Dương Thần cũng làm rò sự việc, không khỏi cười cay đắng, Lạc Thiên Thu kia quả thật biết vòng vo, xem ra, Đường Lộ Di chín phần mười là mẹ đẻ của Lạc Tiểu Tiểu.
Tên Vương Miện kia chẳng qua chịu sự sai khiến của Lạc Thiên Thu, lợi dụng mối quan hệ của Đường Lộ Di, hắn và Thái Ngưng, dùng tên aiả Vương Thư từng đặt cho con gái để lừa gạt.
Vương Thánh năm đó, thực ra chính là tên giả của Lạc Thiên Thu trên thế giới phàm tục, cũng giống như Tiêu Mạc Tranh dùng tên giả Mạc Tranh, chỉ có điều Lạc Thiên Thu nói xằng nói bậy nhiều hơn.
Còn về Vương Thư của nhà họ Vương, hiển nhiên cũng là diễn một vỡ kịch, đợi tìm được cơ hội sẽ lẳng lặng quay về Huyễn Cảnh.
Nhưng, vì cô ta quả thực tên là Vương Thư, cho nên khi gọi tên, về cơ bản cảm thấy rất bình thường, không phát hiện ra sơ hở.
Lạc Thiên Thu đặt nhũ danh cho Lạc Tiểu Tiểu là Lộc Nhi, chẳng lẽ, trong thâm tâm gã, luôn thương nhớ Đường Lộ Di.
Có thể trước đây Dương Thần sẽ không tin, Lạc Thiên Thu sẽ coi trọng tình yêu nam nữ, nhưng hiện nay, nghe Lạc Tiểu Tiểu nói vậy, ngẫm ra cũng có khả năng.
Nếu đúng như vậy, Lạc Thiên Thu không chỉ là bố đẻ của Lạc Tiểu Tiểu, còn là tình nhân của Đường Lộ Di, mối quan hệ này khiến Dương Thần cảm thấy, việc giết gã dường như ngày càng khó khăn.
Cứ đợi đến lúc đó xem sao, thăm dò thái độ của gã rồi tính tiếp, Dương Thần âm thầm tính toán.
Trong thế giới đen tối và không thể dò xét, hai người có suy nghĩ riêng, không ngừng bám theo quả cầu đen bay phía trước.
Vì luôn trong cái nơi quỷ quái này, Dương Thần đã không tính nồi rút cuộc đã vào đây bao nhiêu ngày, nhưng chắc chắn đã sắp được nửa tháng.
Nếu không phải hai người chẳng cần ăn uống, có thể đã chết đói trong đây.
Một thời gian sau, khi Dương Thần đang buồn chán dùng thần thức để đọc điển tích pháp thuật lấy từ tay lãnh chủ ma linh, quả cầu đen trên tay bỗng truyền đến một lực tương tác khác thường.
Tinh thần Dương Thần phấn chấn hẳn lên, trong lòng khấp khởi vui mừng, chết tiệt thật, hóa ra vật này không ngủ gật, đã đến lúc kết thúc việc này rồi sao?
Chỉ cảm thấy quả cầu đen từ từ gia tăng vận tốc và sức mạnh tiến về phía trước, dường như phía trước có vật gì đang hấp dẫn nó.
Lạc Tiểu Tiểu cũng ý thức được sự thay đổi của tình hình, đã có hy vọng, đôi mắt đẹp mở thật to.
Lại trải qua một quãng thời gian nữa, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một quầng sáng nhỏ.
Là một điểm sáng tròn và mờ nhạt, tỏa ra quầng sáng tím yếu ớt.
Dương Thần biết rằng, đó là do khoảng cách quá xa, nhưng không còn nghi ngờ gì, hơn phân nửa khả năng đó chính là lối thoát!
Có thể thấy cửa ra rõ ràng rồi, Dương Thần chẳng thể chậm rãi chạy theo quả cầu đen nữa, vội vàng ôm Tiểu Tiểu bay về phía đốm sáng.
Nhưng không ngờ, càng lại gần, cảnh vật trước mắt càng khiến hai người hồn xiêu phách lạc, giật mình và thất thần.
Đốm sáng này, đợi sau khi lại gần mới phát hiện lại là một cánh cửa ánh sáng dường như vừa nhìn không thể trông thấy hết.
Ánh sáng tím nhàn nhạt, không để cho tà khí hắc ám xung quanh lại gần, tóa ra vầng sáng tím êm dịu.
Dương Thần cảm thấy mình tựa hồ đang đứng trên đỉnh núi cao nghìn mét, nhó bé như con cánh kiến.
- Đây là vật gì? Là lối thoát ư?
Tiểu Tiểu hỏi một cách mơ hồ, khung cảnh này quả khiến người ta lay động.
Dương Thần nhíu mày:
-Tôi không chắc, nhưng quả cầu đen dẫn chúng ta tới đây, nhiều khả năng là lối thoát... chỉ có điều, vật này chắn ngang, dường như không có lối vào. - Hay là thử dùng pháp thuật mở quầng sáng này ra?
- Không được, vật này rất cổ quái, không cảm nhận thấy bất cứ sự xê dịch nào, để đề phòng bất trắc, không thể làm liều.
Dương Thần phủ định.
Giữa lúc Dương Thần bí bách, đột nhiên nghĩ ra, quả cầu đen trong tay còn đang ra sức ngọ ngoạy, xem ra quả cầu đen này còn chưa đến đích.
Dương Thần tiếp tục đi theo hướng quả cầu đen chỉ dẫn, trong phạm vi của quầng sáng, tiếp tục di chuyển.
Lần này, không bao lâu sau, lại có phát hiện mới.
Chỉ thấy, tại trung tâm của quầng sáng, lại có một đĩa tròn đen như mực, to ngang cái chậu rửa mặt, đang xoay tròn chậm rãi.
Quầng sáng tím này, cùng chuyển động theo cái đĩa tròn kia và được tòa ra xung quanh nó.
Nói cách khác, cái đĩa tròn nho nhỏ kia chính là động cơ của quầng sáng lớn.
Trong cái thế giới hắc ám khổng lồ này, một quầng sáng lớn và dị thường và cái đĩa tròn đen sì nắm giữa, người thường trông thấy sẽ sợ phát khiếp.
Chất liệu của đĩa tròn không ngờ giống hệt như quả cầu đen Dương Thần đang cầm trên tay, hơn nữa, trên bề mặt của nó còn khắc nhiều ký hiệu Dương Thần không thể lý giải.
Những ký hiệu này, cũng gần giống như đường vân trên Côn Lôn kính và Bàn cổ phủ.
Chẳng lẽ nói, tất cả những thứ đó đều là kiệt tác của Tiên nhân Thượng cổ? Họ tạo ra thế giới cổ quái như vậy để làm gì nhi?
Dương Thần nghĩ mãi không ra câu trả lời, cảm nhận được quả cầu đen trong tay vẫn đang ra sức chuyển động, ngẫm nghĩ một lát, liền kéo đỉnh Hỗn Độn ở bên cạnh lại gần một chút, mới quyết định buông tay.
Khung cảnh sau đó khiến Dương Thần và Lạc Tiểu Tiểu nín thở mà chăm chú quan sát.
Quả cầu đen, sau khi bay ra khỏi lòng bàn tay Dương Thần, quả nhiên hướng về phía đĩa tròn!
Ở giữa đĩa tròn, có một điểm lõm hình bán cầu rất vừa vặn, quả cầu đen lập tức khảm vào.
- Hóa ra quả cầu đen ban đầu nằm trong vật này? Có phải đây là chìa khóa để mở cánh cửa quầng sáng? Chiếc đĩa tròn là ổ khóa?
Lạc Tiểu Tiểu suy đoán.
Trong lòng Dương Thần cũng nghĩ như vậy, nhưng lúc này hắn hơi căng thẳng, sợ xảy ra bất trắc.
Sau khi quả cầu đen khớp vào đĩa tròn, toàn bộ mặt trên của đĩa tròn, những ký hiệu nhỏ và dày chi chít giống như vô số ký hiệu lấp lánh có sự sống, bắt đầu phát ra ánh sáng trắng lúc rõ lúc không.
Tốc độ quay của đĩa tròn, cùng với sự xuất hiện của những ký hiệu lấp lánh, không ngừng giảm đi, vầng sáng xung quanh cũng không ngừng thu hẹp lại!
Quầng sáng bắt đầu từ phía rìa ngoài, dần dần thu hẹp lại, còn đám tà khí kia, tựa hồ như con ngựa hoang được cởi bỏ yên cương, bắt đầu tiến vào phía sau quầng sáng mà chẳng cần kiêng nể, bao trùm hết không gian rộng lớn trong lối đi.
Tốc độ thu hẹp của quầng sáng ngày càng nhanh, qua nửa tuần trà, cả quầng sáng đã thu nhỏ lại chỉ còn hơn mười tấc, giống như cánh cửa lớn hình tròn có màu tím, xuất hiện trước mặt Dương Thần và Tiểu Tiểu.
Còn đĩa tròn, dường như đã hoàn thành nhiệm vụ, lặng lẽ di chuyển thẳng tới bên cái cánh cửa, sau đó nắm im, bất động.