Đi theo cô gái vào thang máy, thang máy cũng có đôi chút cũ nát y như cái tòa nhà này, bốn bề xung quanh được dán các loại quảng cáo hệt như ngoài cột điện. Từ bệnh thầm kín tới khám chữa răng, bệnh nặng bệnh nhẹ chữa theo phương thức cổ truyền, và cùng với mỗi ngóc ngách, con đường góc phố, muôn màu muôn vẻ, từ ngữ trau truốt, hoa mỹ khiến cho các công ty quảng cáo thực thụ cũng phải cảm thấy hổ thẹn.
Dương Thần thích thú xem các lời quảng cáo, gật đầu không ngừng, nói:
- Mấy cái quảng cáo này hay, tôi thích.
Cô gái nãy giờ mỉm cười duyên dáng bỗng nhiên chao đảo, cô xấu hổ cười:
- Ngài có đôi mắt thật tinh đời!
Thang máy chạy một mạch đến tầng cuối cùng mới dừng lại. Ra khỏi thang máy, Dương Thần có chút giật mình sững sờ khi ngửi thấy mùi hôi, mùi khói thuốc nồng nặc.
Chỉ thấy trước mắt là một căn phòng làm việc rất lớn, bàn ghế xếp đặt vô cùng lộn xộn. Các loại giấy in, giấy báo, giấy ăn, giấy vệ sinh, thậm chí còn có cả mấy loại mà phụ nữ thường dùng để dán trong người cũng bị vất văng dưới đất. Hầu hết màn hình máy tính ở đây bị bụi bẩn bám đầy, nhìn còn chẳng rõ, nhiều cái đã bị đập tan tành.
Cả văn phòng giống như trăm năm chưa từng được quét dọn qua, bụi bay lơ lửng trong không trung, đến cả chiếc đèn huỳnh quang trên trần nhà đã rơi xuống một nửa.
Cảnh tượng như vậy giống như là một văn phòng bị bỏ hoang từ lâu, hơn nữa trông nó như đã từng bị người ta cố tình đập phá, điều này khiến Dương Thần không khỏi thắc mắc, những viên chức trong này lại là một đám đông náo động.
Chỉ thấy một đống người ăn mặc quái dị, đủ các thể loại, hoặc nam nữ thanh niên, hoặc trung niên túm năm tụm ba ở các cạnh bàn, không ồn ào lớn tiếng kêu đổ xúc xắc thì cũng là tiếng đánh bài xì tố, tiếng đánh mạt chược, thậm chí chơi cả trò domino.
Phần lớn đàn ông ở đây đều phì phèo điếu thuốc trên miệng, đàn bà con gái trang điểm lộng lẫy, mặt tô son trát phấn dày đặc lượn lờ xung quanh đám đàn ông, cũng không biết là muốn bị đàn ông trọc ghẹo hay chính mình muốn trọc ghẹo đàn ông.
Hít thở cái không khí ngột ngạt hôi hám ấy, cuối cùng Dương Thần cũng hiểu được bạn bè toàn mở “công ty xã hội đen” chả trách Quốc tế Ngọc Lôi chẳng có người dám đến đòi nợ, không chừng sau khi phát hiện sự việc này, tổ chức xã hội cũng chẳng ai dám đến.
Thật ra Dương Thần chỉ nói đúng một nữa, Quốc Tế Ngọc Lôi đích thực là sau khi xảy ra chuyện mới phát hiện ra Công ty phục trang Hoa Thành căn bản không phải là công ty hợp pháp gì, lúc ấy bởi vì số tiền giao dịch không lớn lắm cho nên nhận tiền đặt cọc xong liền giao hàng. Sau này thì cũng có cho người đến đòi nợ, tiếc là những người ấy sau khi nhìn thấy chân tướng thật sự của Công tu phục trang Hoa Thành thì đều chạy mất dép. Giám đốc công ty phục trang Hoa Thành thậm chí còn tuyên bố nếu như còn dám đến đòi nợ thì sẽ đánh chết người đó ném xác về.
Vì chưa tới thời hạn trong giao ước, Quốc tế Ngọc Lôi cũng không thể kiện ra tòa, đành phải chịu bị động.
Lần này Mạc Thiện Ny để Dương Thần đến, rõ ràng có mục đích “ mượn dao giết người” khiến Dương Thần lập tức phải chủ động rời khỏi công ty.
Đối với người bình thường gặp trường hợp thế này sẽ cảm thấy khủng khiếp, nhưng những cảnh khủng bố thế này lại rất quen thuộc với Dương Thần, thậm chí còn có đôi chút trẻ con.
Cô lễ tân xoay người, đang muốn nhìn thấy kẻ “ không óc” sẽ kinh sợ tới cỡ nào, nhưng lại thấy Dương Thần lại có vẻ rất thích thú, nhìn bốn phía xung quanh và cười.
Cô gái cười nhạo, nghĩ trong lòng: “ đúng là cái đồ ngu ngốc, xem chút nữa hắn còn cười được nữa không”.
- Thưa ông, phòng giám đốc ở bên kia, xin mời theo tôi.
Cô gái nheo mắt cười nhạo nói.
Dương Thần gật đầu, cười đáp:
-Văn phòng của các cô rất được, còn có thể hút thuốc trong này, hay lắm! hay lắm! Cô gái mang bộ mặt bí hiểm, cô hoài nghi liệu có phải Quốc Tế Ngọc Lôi sai một thằng ngốc tới đây.
Sự xuất hiện của Dương Thần thu hút không ít sự chú ý của nhân viên ở đây, vài tên cao to lực lưỡng lại gần cười nham hiểm, chúng nhìn Dương Thần khinh miệt. Một tên da mặt ngăm đen giơ tay sờ soạng người cô lễ tân và hỏi Dương Thần là ai.
Cô gái này chắc hẳn thường ngày có quan hệ không bình thường với đám người kia, bị tên mặt đen sờ soạng phần ngực mà ả cười khanh khách, khuôn mặt căng tràn sắc xuân đáp: - Quốc tế Ngọc Lôi cử người đến đòi nợ, hắn đòi đưa đi gặp đại ca.
- Lại là Quốc tế Ngọc Lôi?
Vài tên cười cười lớn.
- Hai tháng trước có tên bảo hắn đai đen Taekwondo, rốt cuộc cũng chỉ cần hai ba nhát là hắn tàn phế rồi, giờ tới thằng ranh này thuộc đai nào đây?
Đám nhân viên cười rộ lên, chúng nhìn ánh mắt Dương Thần một cách thích thú, giống như một con cá đang nằm trên thớt, chuẩn bị mổ thịt.
Một đứa con gái mặc áo đen ngắn tay, váy bò, mặt tròn đi lên phía trước, hướng về Dương Thần nhả khói thuốc, nói:
- Thằng em đẹp trai, đòi nợ làm gì, đi chơi với chị thôi.
- Cái con hồ ly tinh này đêm qua vẫn còn chưa ăn no sao, có cần mấy anh em ta thay nhau đại chiến với cô em vài trăm trận nữa?
Một tên tóc ngắn, người gầy gò như khỉ cười tiếp lời.
Đứa con gái cười lả lơi, ngửa trước ngửa sau, ngả nghiêng, điệu bộ không cự tuyệt.
- Được thôi, chị mày đứng ở đây, các chú em tới đi.
- Tôi thấy được đấy!
Tên mặt đen đang sờ mông con bé tiếp tân liếc mắt nhìn Dương Thần khinh khỉnh.
- Hôm nay tốt quá lại có thằng nhãi ranh dẫn xác tới cho anh em ta chơi rồi.
Nghe được một đám lâu la dọa dẫm mình, Dương Thần không khỏi buồn cười, chẳng buồn đáp lại chúng. Nhìn đứa con gái tiếp tân đã ở trong tay tên mặt đen, đôi môi đỏ mọng rên rỉ, ả cố hướng về phía phòng giám đốc. - Này tên nhóc, mày coi lời nói của bọn tao không ra cái quái gì hay tai mày điếc?
Tên mặt đen thấy Dương Thần không thèm đếm xỉa gì tới mình, hắn ta giận giữ.
Dương Thần phớt lờ hắn ta và tiếp tục đi.
Tên mặt đen đẩy đứa con gái ra khỏi lòng, nắm tay chỉ thẳng mặt Dương Thần lớn tiếng:
- Tên nhãi ranh, có tin mày tiến thêm bước nữa tao đạp chết mày không?
Lần này, Dương Thần dừng bước, từ từ quay lại liếc nhìn tên mặt đen.
Chỉ là cái liếc mắt, tên mặt đen đột nhiên thấy mình như bị rơi vào cái hố băng, máu như ngừng lưu thông.
Đây là ánh mắt gì vậy, không chút sức sống, không chút chống cự, áp bức đè nén mạnh mẽ khiến cho người trong phòng cũng cảm thấy ngột thở, ánh mắt kéo người ta rơi vào thế giới hoang tàn, thê lương độc một màu trắng xám mà chẳng thể kéo trở về. - Tôi đến để đòi nợ, không phải để chơi với các anh.
Dương Thần quay người, tay cầm túi tài liệu vất sang một bên, tới gần tên mặt đen, giọng bình thản:
- Lúc đầu, các anh không đưa tiền, cũng không vấn đề gì cả, đưa tôi tiền tôi còn ngại thủ tục phiền hà. Các anh nói như vậy, tôi sẽ đòi lại tiền, con người tôi thật ra rất dễ tính, anh đừng có quá quắt, trêu đùa thì mọi người đều vui vẻ nhưng các anh…Sao không mở mang đầu óc, tôi chỉ nói một lần.. - Tôi, ghét nhất, bị uy hiếp…
Vừa dứt lời, Dương Thần dường như biến mất trong tức khắc, lần xuất hiện tiếp theo, mọi người trong phòng chỉ nhìn thấy tên mặt đen vừa đứng lúc nãy, toàn thân co cứng, người hắn nhũn dần ngã nhào xuống đất, miệng sùi bọt mép, mắt đảo trắng rã, đúng là bị đau tới bất tỉnh.
Dương Thần đứng cạnh gã, thu hồi nắm đấm vừa đấm vào bụng tên mặt đen, chẳng chút bận tâm nhìn xung quanh cười nhạt hỏi:
- Còn đứng sững đó làm gì? Anh em các người bị đánh, các người không báo thù cho hắn sao?