Cực Phẩm Gia Đinh Chương 46: Đại tiểu thư đích ngộ hội

 

Tiểu nha đầu này có tính si mê thái quá, Lâm Vãn Vinh vội vàng chuyển chủ đề nói:

“Chuyện này sau này hãy nói đi. Nhị tiểu thư, ta có chuyện này muốn hỏi nàng đây. Nàng có thể lựa chọn trả lời hoặc không nhưng nhất định phải nói thật đó .”

Tiêu Ngọc Sương gật đầu nói:

-“Lâm Tam , ngươi yên tâm, chỉ cần là nói với ngươi thì ta sẽ không nói dối đâu.”

Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nói:

-“Trong câu chuyện anh hùng xạ điêu này nàng thích Dương Khang hay Quách Tĩnh?”

Vấn đề này rất thú vị, ở thế giới trước đây của hắn tuyệt đại đa số nam sinh đều thích Quách Tĩnh vì có lẽ là hắn thật thà lại không hề có uy hiếp gì đối với đàn ông. Còn các nữ sinh thì đại bộ phận lại thích Dương Khang vì hắn khá đẹp trai và còn biết chiều chuộng con gái nữa.

Tiêu Ngọc Sương hơi đỏ mặt xấu hổ cúi mặt thầm nghĩ, sao hắn lại hỏi một vấn đề khiến người ta xấu hổ như vậy chứ, lẽ nào là có ý gì khác?

Nàng nghĩ ngợi một lát rồi nét mặt ửng hồng như hoa đào. Nàng nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu trả lời:

-“Ta, ta hơi thích Dương Khang.”

-“Vì sao vậy?”

Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, con gái đều thích xấu xa một chút.

-“Vì hắn giống ngươi.”

Tiêu Ngọc Sương khẽ nói.

Ta ngã đây, Lâm Vãn Vinh hoàn toàn buồn rầu, như vậy là đang khen ta hay làm tổn thương ta đây.

-“Ta đâu có xấu như vậy chứ?”

Lâm Vãn Vinh làm bộ mặt đau khổ nói.

-“Hắn làm sao xấu bằng ngươi chứ, ngươi cũng không biết lừa gạt bao nhiêu người con gái rồi.”

Tiêu Ngọc Sương đỏ mặt nói.

Lâm Vãn Vinh không còn gì để nói.Thì ra trong mắt nhị tiểu thư ta lại là một con sói độc ác sao, nhưng ta đâu có lừa gạt con gái chứ, cùng lắm cũng chỉ gạt tiểu nha đầu Xảo Xảo một chút thôi.

-“Lâm Tam, vậy ngươi thích Hoàng Dung hay là Mục Niệm Từ?”

Tiểu cô nương nghĩ một lát rồi căng thẳng hỏi.

Trời ạ . Vấn đề này thực sự hắn chưa từng nghĩ đến bởi vì chưa tưng có ai hỏi như vậy cả. Lâm Vãn Vinh nghĩ một lát rồi thẳng thắn trả lời:

-“Hình như là ta thích cả hai.”

-“Rốt cuộc ngươi thích ai nhiều hơn một chút chứ?”

Tiêu Ngọc Sương bĩu môi nói.

-“Cái này…Mục Niệm Từ thì thích hợp lấy về làm vợ còn Hoàng Dung thì thích hợp làm hồng nhan tri kỉ, ta cũng không thể phân định rõ ta rốt cuộc thích ai hơn nữa.”

Lâm Vãn Vinh lúng túng nói.

-“Tham lam.”

Nhị tiểu thư khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu đi không nói gì nữa, cũng không biết nàng đang nghĩ những gì nữa.

Thấy sắc mặt nàng có gì đó không đúng, Lâm Vãn Vinh vội vàng cáo từ bước xuống lầu, Tiêu Ngọc Sương cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Vừa đi đến dưới lầu thì hắn nghe thấy giọng nói của nhị tiểu thư vọng xuống:

-“Lâm Tam, ngày mai ngươi vẫn phải kể chuyện cho ta nghe đó, nếu không ta sẽ khiến ngươi không thể thích cả Mục Niệm Từ và Hoàng Dung được đâu.”

Cái gì, đây là uy hiếp sao?

Lâm Vãn Vinh đi ra khỏi lầu, nghĩ đến những lời của tiểu nha đầu đó thì không nén nổi lắc đầu, trong lòng thấy có chút buồn cười.

Hắn vừa bước được vài bước thì nghe thấy một tiếng hừ lạnh lùng, một bóng người đứng chắn trước mặt .

-“Tránh ra, đừng cản đường.”

Lâm Vãn Vinh cảm thấy rất phiền phức bèn nói.

-“Hừ..”

Lần này thì nghe thấy rõ rồi, là giọng của một thiếu nữ. Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn thì thấy người giống Tiêu phu nhân đến sáu bảy phần..á..Tiêu đại tiểu thư.

-“Thì ra là đại tiểu thư, Lâm Tam xin ra mắt với tiểu thư.”

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói. Hắn và đại tiểu thư có chút không đúng, đêm hôm đó suýt nữa đã phải ăn một trận đòn rồi. Tuy vẫn chưa bị đánh thật nhưng cũng toát mồ hôi lạnh. Đối với đại tiểu thư “gan góc” này, hắn xin ‘kính quỷ thần nhi viễn chi’ mà thôi.(*)

-“Ngươi vừa từ phòng Ngọc Sương ra phải không?”

Ánh mắt Tiêu Ngọc Nhược phát ra những tia nhìn phẫn nộ, nàng lạnh lùng nói.

Đã bị nàng nhìn thấy rồi, cũng chẳng có gì để phủ nhận cả, huống hồ hắn cũng chẳng làm gì xấu. Lâm Vãn Vinh tự hỏi lòng không hề thấy hổ thẹn bèn lớn giọng trả lời:

-“Đúng vậy.”

-“Lâm Tam ngươi đừng cho rằng Ngọc Sương còn nhỏ, ngươi lại giỏi giảo biện mà muội muội ta có thể để ngươi tuỳ tiện ức hiếp đâu. Ngươi đừng vọng tưởng.”

Tiêu đại tiểu thư tức giận nói.

-“Đại tiểu thư nàng nói như vậy là có ý gì vậy? Ta ức hiếp nhị tiểu thư lúc nào?”

Lâm Vãn Vinh mơ hồ rồi, cô nương này từ đâu đột ngột xuất hiện vậy, lại còn khí thế hùng hổ như thế nữa chứ, lẽ nào đại di mụ đến rồi?

-“Ngươi còn dám giảo biện?Ta hỏi ngươi, vừa nãy ngươi vào phòng Ngọc Sương làm gì?”

Tiêu Ngọc Nhược hận tên gia đinh đáng ghét này đến mức nghiến răng kèn kẹt. Tên nô tài này to gan lớn mật lại dám mạo phạm đến muội muội của nàng thì nàng làm sao có thể nín nhịn được cơ chứ.

Lúc Tiêu Ngọc Nhược phẫn nộ, gương mặt kiều diễm đỏ ửng lên, đôi môi ngọc hơi cắn khẽ, bộ ngực phập phồng thật là diễm lệ vô song, so với phong cách một phụ nữ mạnh mẽ hàng ngày của nàng lại có một ý vị riêng.

Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ ngắm nhìn thầm nghĩ, ba người phụ nữ trong Tiêu gia này từ già đến trẻ đều thật xinh đẹp. Tuy nhiên lúc này đại tiểu thư khí sắc không tốt, Lâm Vãn Vinh không muốn ***ng độ với nàng nên đường hoàng hiên ngang nói:

-“Ta đến kể chuyện cho nhị tiểu thư nghe.”

-“Kể chuyện? Lý do này của ngươi ai có thể tin được chứ? Dã tâm lang sói của ngươi tưởng rằng không ai có thể nhận ra hay sao? Ngươi muốn nhân Ngọc Sương còn nhỏ không biết gì lừa gạt nó. Ngươi.. ngươi làm sao có thể làm ra những chuyện đó được chứ?”

Thấy Lâm Vãn Vinh nhún nhường, Tiêu Ngọc Nhược càng tức giận hơn, tên gia đinh lòng dạ xấu xa này nếu không thanh trừ thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây.

Lâm Vãn Vinh cuối cùng cũng nghe ra ý tứ trong ngữ khí của nàng, hoá ra nàng ấy cho rằng hắn muốn tán tỉnh muội muội của nàng đây. Trời ạ, cảm giác tự kỉ vủa cô nương này quá nhiều rồi đó. Với nhãn quang và sự từng trải của Lâm Vãn Vinh thì nhị tiểu thư tuổi tác còn quá nhỏ, ở thế giới trước đây của hắn thì cũng chỉ là một nữ sinh mới vào cao trung thôi, hắn lại không có bệnh về sinh lí. Làm sao có thể có quan hệ gì với nhị tiểu thư được cơ chứ. Lâm Vãn Vinh giở khóc giở cười.

Nhưng ngữ khí của Tiêu đại tiểu thư thực sự khiến hắn thấy không thoải mái. Mẹ kiếp, thân phận thấp thì sao chứ, thân phận của nàng thì cao sao, hay là sắp bị người khác chiếm đoạt hết rồi, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả thân phận một gia đinh như ta nàng cũng không bằng đâu.

-“Đại tiểu thư, ta nghĩ nàng hiểu lầm rồi. Giữa ta và nhị tiểu thư vô cùng trong sáng, chẳng có chuyện gì cả.Nàng ấy mới có mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, nàng nghi ngờ ta cũng không sao nhưng nàng nghi ngờ muội muội của mình như vậy nàng cảm thấy có đúng không?”

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói. Lòng kiêu ngạo của hắn đã dâng lên rồi thì ngay cả thiên vương hắn cũng không sợ huống hồ là một cô gái.

-“Ngươi, tên nô tài đáng ghét ngươi lại dám mắng ta vô sỉ sao?”

Tiêu Ngọc Nhược nắm chặt nắm đấm lại , nếu không phải vì chú ý đến thân phận thì nàng đã xông đến đánh chết tên gia đinh kia rồi.

-“Lẽ nào không phải sao? Ngay muội muội của mình nàng cũng không tin tưởng, còn bắt ta nói nàng có phẩm đức cao sang sao?”

Lâm Vãn Vinh cảm thấy buồn cười nói:

-“Ngậm máu phun người, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hôm nay chuyện vu khống này của nàng mà được truyền ra ngoài, ta thì không quan trọng nhưng một cô gái ngây thơ trong trắng như băng tuyết là nhị tiểu thư thì nàng bảo nàng ấy phải làm thế nào đây? Nàng ấy sẽ đối xử thế nào với tỷ tỷ như nàng? Nói nàng vô sỉ còn là nhẹ đó.”

-“Ngươi….”

Tiêu Ngọc Nhược cảm thấy mình sắp nổ tung ra rồi, để bảo vệ danh tiếng của muội muội nàng đã cố tình đuổi hết bọn hạ nhân đi, vốn cho rằng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này nhưng không ngờ tên gia đinh này lại xảo quyệt giảo biện như vậy, nàng nhất thời không nói lại hắn. Nghe tên gia đinh này giảo biện, nàng nghiến răng đến nỗi phát ra tiếng kêu kèn kẹt, khuôn mặt xinh đẹp bừng bừng lửa giận.

-“Đại tiểu thư, nhị tiểu thư vẫn là trẻ con, nàng ấy cần các người quan tâm chăm sóc.Nàng và phu nhân có bận hơn thế nữa thì cũng phải dành chút thời gian quan tâm đến nàng ấy.Tiền bạc có nhiều hơn thế nữa cũng không mua được tình thân, đợi khi nàng mất đi rồi thì đến lúc muốn trân trọng cũng đã muộn mất rồi.”

Lâm Vãn Vinh dùng những từ ngữ nặng nề nói.

Hắn đang bộc phát tình cảm trong chính lòng mình, sau khi đến cái thế giới này, hắn và cha mẹ em gái đã sinh tử biệt li rồi, nghĩ đến dáng vẻ đau thương tuyệt vọng của họ mà mắt hắn đã rưng rưng lệ.

Tiêu Ngọc Nhược đã chấp chưởng Tiêu gia nhiều năm nay, bản thân nàng tinh minh cường kiền thì không cần nói nữa nhưng do tự mình quyết sách đã nhiều rồi nên tạo nên cho nàng một tính cách có phần hơi cố chấp. Đầu tiên nàng đã cho rằng Lâm Tam có mưu đồ với Tiêu Ngọc Sương , thêm vào đó ấn tượng về hắn đêm đó của nàng rất tệ, ấn tượng này nhất thời rất khó có thể thay đổi được.

Nàng căn bản không nghe Lâm Vãn Vinh nói những gì mà chỉ nghiến răng nói:

-“Tên nô tài ngươi, ngươi cho rằng ta không dám làm gì ngươi sao?”

Lâm Vãn Vinh giận dữ nói:

-“Tiêu đại tiểu thư, ta là một nhân công hợp đồng của Tiêu gia chứ không phải nô tài gì cả, có khế ước làm chứng, nàng hãy nhìn cho rõ đi. Ta không phải nương nhờ vào các người để sống , có thể sẽ có một ngày các người phải nương nhờ vào sự vui buồn của ta để sống đó.”

-“Ngươi…”

Tiêu đại tiểu thư cuối cùng thì cũng bùng nổ rồi, không biết nàng nhặt được ở đâu một hòn đá, giận dữ ném lại phía Lâm Vãn Vinh .

Trời ạ, nói không lại là đánh sao, Lâm Vãn Vinh giật mình vội vàng tránh né nói:

-“này! Nàng điên rồi phải không?”

Trong cơn tức giận, Tiêu đại tiểu thư sớm đã quên mất đi gọi bọn hạ nhân mà cứ thế lao thẳng lên, giương nắm đấm lên đánh về phia Lâm Vãn Vinh , nhìn tư thế thì giống như đã từng luyện qua võ công , chỉ là hầu như không hề trúng vào hắn.

Lâm Vãn Vinh vẫn tiếp tục trốn nói:

-“Nàng thực sự điên rồi phải không?”

-“Ta đánh chết tên cẩu nô tài ngươi!”

Tiêu đại tiểu thư giơ nắm đấm đánh thẳng vào người Lâm Vãn Vinh một quyền.

Trời ạ, không đánh nàng thì không được đây. Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm tức giận, hắn dùng hai tay bắt lấy quyền của nàng, đưa một chân ra ngáng chân nàng đang đá tới, thuận thế hung hăng đè nàng lên trên hòn giả sơn, lớn tiếng nói:

-“Nàng tỉnh lại đi, tỉnh lại…”

Tiêu đại tiểu thư hổn hển thở gấp, lửa giận ngút trời nhìn hắn nói:

-“Tên nô tài ngươi, mau buông ta ra không ta sẽ khiến ngươi chết không yên đâu.”

Lâm Vãn Vinh thực sự tức giận rồi, hắn giơ một tay lên , giận dữ đánh lên cặp mông mềm mại của đại tiểu thư, một tiếng tét vang lên rất rõ, Tiêu đại tiểu thư kên lên á một tiếng rồi hai người đều đần cả ra .

Lâm Vãn Vinh đờ đẫn nghĩ rằng cô nương này có cặp mông thật nở nang, còn Tiêu Ngọc Nhược thì lại nghĩ là mình đã bị tên gia đinh làm ô uế, nàng không sống nữa.

-“Ta liều mạng với ngươi.”

Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, cố gắng giãy giụa, hai tay quơ lung tung nắm lấy người Lâm Vãn Vinh . Lâm Vãn Vinh thấy nàng điên cuồng như vậy thầm nghĩ, mẹ kiếp, chuyện này là thế nào đây, bị phụ nữ đánh, mùi vị này lão tử chưa từng thử qua bao giờ đâu.

Dù sao thì một cái cũng là đánh, mười cái cũng là đánh, cây cầu coi như được kết rồi, thấy đại tiểu thư không ngừng giãy giụa, Lâm Vãn Vinh lại đánh một cái thật mạnh lên cặp mông nở nang mềm mại của nàng.

Phát đánh này dùng lực rất lớn, Tiêu Ngọc Nhược chỉ cảm thấy phần dưới cơ thể tê đi, cảm giác đau đớn khiến thần kinh nàng có chút tê dại, cơ thể run rẩy như bị một luồng điện chạy qua, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói, vừa giống đau đớn vừa như dễ chịu, bất giác nàng kêu lên một tiếng “ô” khe khẽ.

Lâm Vãn Vinh thấy nét mặt nàng rất đau khổ nhưng trong mắt lại mơ màng chư có một lớp khói nước bao phủ, đôi môi hồng hơi hé, quả là một nhan sắc kiều diễm đến kì dị.

Cô nương này, không biết lớn như thế nào mà mông thật không nhỏ đâu, Lâm Vãn Vinh thầm nuốt nước miếng, cố tình đánh mạnh một cái nữa. Da thịt săn chắc của Tiêu Ngọc Nhược khiến tay hắn như nảy lại, một mùi thơm của da thịt thoang thoảng bay đến tạo nên một cảm giác êm ái làm cho hắn không nén nổi bèn nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông nở nang đó.

-“Ối …”

Tiêu Ngọc Nhược chỉ cảm thấy cánh tay đó cảu hắn như có một ma lực kì dị khiến toàn thân nàng bủn rủn, trên cơ thể xuất hiện một màu hồng đào kì dị . Trong khi chịu đau, tình cảm của nàng ngày càng mãnh liệt hơn không nén nổi khẽ hừ một tiếng, âm thanh đó vừa nhẹ vừa nũng nịu, vừa như rên rỉ vừa như khát vọng. Trên cơ thể nàng như bị điện giật còn trong lòng thì khẽ run rẩy, một cảm giác hưởng thụ mơ hồ ẩn hiện.

Trong sự tức giận và cả kinh ngạc nữa, Tiêu Ngọc Nhược cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, rõ ràng là tên xấu xa kia đã lăng nhục nàng mà sao nàng lại có một cảm giác kì lạ như thế chứ? Mặt nàng ửng đỏ và cố gắng khống chế cảm giác kì lạ trong lòng đó, nàng cắn chặt hàm răng, hận không thể xé xác Lâm Tam ra được.

Thấy trong mắt Tiêu Ngọc Nhược bùng lên ngọn lửa tức giận vô biên, Lâm Vãn Vinh thầm than trong lòng, sự hiểu lầm này ngày càng lớn rồi, không ngờ hai cô nương nhà họ Tiêu đều nóng nảy như vậy mà cũng đều bị lão tử đánh mông.

Ái chà, Lâm Vãn Vinh đang nghĩ thì đột nhiên một cơn đau từ cánh tay truyền tới. Cúi đầu nhìn thì chỉ thấy Tiêu Ngọc Nhược đang hung hăng cắn tay của mình.

Mẹ kiếp, nàng làm gì vậy, Lâm Vãn Vinh thu tay lại rồi tiếp tục vỗ lên mông nàng một cái nữa, tình cảm chợt thay đổi, hắn hung dữ quát lên:

-“Được rồi, ta có mưu đồ với nhị tiểu thư, ta làm ô nhục nàng ấy, nàng đã vừa lòng chưa? Mẹ kiếp, phụ nữ các người đều thuộc họ nhà cẩu hay sao?”

Lâm Vãn Vinh buông Tiêu Ngọc Nhược ra, hắn thực sự không muốn để ý đến khuôn mặt đang bừng bừng tức giận của nàng nữa. Thật đen đủi, lão tử sinh ra đã có thù với Tiêu gia hay sao chứ? Hắn đấm mạnh một quyền lên trên hòn giả sơn.

-“Ngươi, cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi sao?”

Tiêu Ngọc Nhược lửa giận ngút trời nhìn về phía hắn, nàng thở mạnh một hơi, mặt mày đỏ ửng, trên mông vẫn còn một cảm giác nóng bỏng, khoái cảm kì quái đó khiến toàn thân nàng bủn rủn, chỉ có dựa vào hòn giả sơn nàng mới có thể đứng vững. Đều là do tên xấu xa đó hại cả, nàng giận dữ nhìn tên gia đinh đáng ghét đó chằm chằm tựa như nàng đã hận hắn đến tận xương tuỷ rồi.

Suy đoán theo chủ quan như vậy đến chết vẫn không hối cải, quả thật hắn đã bị cô nương này đánh bại rồi. Lâm Vãn Vinh than thở một tiếng nói:

-“Nàng sớm đã nhận định như vậy, ta thừa nhận hay không thì có gì khác biệt đâu chứ?”

Tiêu Ngọc Nhược nghiến răng nói:

-“Ngươi thừa nhận thì ta sẽ xử lí ngươi, còn nữa, tối này ngươi đánh ta, đánh vào…”

Ài, một cô gái như nàng thì một chữ “mông” sao dám nói ra khỏi miệng được.

-“Đánh vào mông của nàng đúng không…”

Lâm Vãn Vinh nói thay nàng:

-“Ta thật phục nàng rồi đó, chưa điều tra rõ ràng đã xúc động như vậy, cũng không biết thường ngày nàng giải quyết công việc ra sao. Lẽ nào khi nàng làm ăn buôn bán cũng làm việc một cách duy ý chí vậy sao? Nếu nàng cứ tiếp tục như vậy, Tiêu gia sớm muộn cũng bị huỷ hoại trong tay nàng thôi.”

Câu nói này tàn nhẫn vô cùng, cần phải biết là Tiêu Ngọc Nhược từ nhỏ đã rèn luyện bản thân vì muốn mình trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ như nương thân của mình vậy. Do đó đã tạo thành tính cách mạnh mẽ như vậy ở nàng, vì Tiêu gia, vì mẫu thân và muội muội, nàng quyết không cho phép bản thân thất bại, cho dù đó chỉ là một thất bại nho nhỏ thôi cũng không được. Nói nàng bướng bỉnh cũng được, nói nàng làm việc duy ý chí cố chấp cũng không sao, trên thực tế nếu không có tính cách như thế của nàng thì e rằng Tiêu gia sớm đã đổ rồi. Những năm này, nàng khổ tâm kinh doanh chính là để bảo vệ đại nghiệp của Tiêu gia, tất cả mọi thứ của nàng đều đã dâng hiến cho Tiêu gia. Bây giờ nghe thấy tên gia đinh đáng ghét này nói rằng Tiêu gia sẽ bị huỷ hoại trong tay mình thì chắc chắn đã động đến lòng tự trọng của nàng rồi.

Đến lúc này thì nàng đã bình tĩnh trở lại, nàng là người cầm lái Tiêu gia nên tâm tính đương nhiên là vô cùng kiên định rồi, chỉ là hôm nay gặp tên Lâm Tam này.

Không hiểu tại sao, cứ giống như trúng tà vậy nên mới lao vào đánh nhau với hắn không để ý đến thể thống gì nữa cả, như vậy đâu phải là phong cách của một người phụ nữ mạnh mẽ quản lí đại nghiệp của Tiêu gia chứ.

Trong lòng nàng cảm thấy rất kì lạ, sao nàng lại có thể làm ra những chuyện như vậy chứ nhưng bây giờ tâm lí đã bình tĩnh trở lại thì cũng đã hồi phục được thần thái thản nhiên vốn có, chỉ nhìn Lâm Tam một cái , trong mắt tuy vẫn còn vài phần chán ghét nhưng đã giảm bớt đi rất nhiều rồi. Lúc này Tiêu Ngọc Nhược lại trở thành đại tiểu thư chấp chưởng Tiêu gia rồi, trong mắt nàng tên Lâm Tam này chỉ là một tên nô tài mặt mũi đáng ghét mà thôi. Cứ nghĩ như vậy nàng lại không hề thấp thỏm nữa. Mặt nàng không hề có chút biểu lộ tình cảm nào nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nói:

-“Ngươi lừa gạt chủ nhân, hành hung chủ nhân, ngươi có nhận tội không?”

-“Ta chưa từng có tội gì thì nhận tội thế nào đây?”

Lâm Vãn Vinh nói.

-“Ngươi không nhận tội thì cũng không do ngươi được nữa rồi. Ngươi nghĩ Tiêu gia ta dễ dàng bị người khác ức hiếp như vậy sao?”

Đại tiểu thư lạnh lùng quát:

-“Lâm Tam, kể từ ngày mai ngươi sẽ không phải là…”

-“Tỷ tỷ, các người đang làm gì vậy?”

Giọng nói của Tiêu Ngọc Sương từ sau lưng hai người truyền đến, cắt ngang lời đại tiểu thư đang nói.

Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn thì thấy Tiêu nhị tiểu thư khoác qua một chiếc áo ngoài đang chậm rãi đi tới.

Tất cả hạ nhân trong viện đều đã bị Tiêu Ngọc Nhược đuổi ra hết nên động tĩnh của Tiêu Ngọc Nhược và Lâm Vãn Vinh tuy to nhưng chỉ có nhị tiểu thư nghe thấy.

Nàng thấy tỷ tỷ của mình và Lâm Tam đang đứng cùng nhau, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng nào có biết tên gia đinh được nàng uỷ thác trọng vọng đã sắp bị trục xuất khỏi Tiêu phủ rồi.

-“Ngọc Sương, sao muội lại ra đây? Trời lạnh như vậy sao không biết mặc thêm áo vào chứ, muội thật là ngốc quá đi.”

Tiêu Ngọc Nhược bước tới đỡ lấy muội muội của mình nói.

Bất luận Tiêu Ngọc Nhược đối xử với người khác thế nào nhưng đối với muội muội của mình thì nàng thật sự rất thương yêu, điều này khiến cho cảm quan của Lâm Vãn Vinh đối với nàng có tốt hơn được một chút.

-“Vừa nãy muội nghe Lâm Tam kể một câu chuyện tên là anh hùng xạ điêu hay lắm.Tỷ tỷ à lát nữa muội sẽ kể lại cho tỷ nghe nhé.”

Tiêu Ngọc Sương nũng nịu nói.

Tiêu Ngọc Nhược nhìn Lâm Vãn Vinh một cái sâu thẳm, trong ánh mắt có chút gì đó lấy làm tiếc, nàng thở dài một cái rồi mỉm cười với Tiêu Ngọc Sương nói:

-“Một lát nữa ta sẽ đến, muội mau lên đi không sẽ bị cảm lạnh đó.”

Tiêu Ngọc Sương nói:

-“Không sao đâu tỷ tỷ, tỷ có biết không, tỷ và nương thân đều bận việc làm ăn buôn bán, trong cái viện này chẳng có ai nói chuyện với muội cả, chỉ có tên Lâm Tam này không sợ muội. Hắn lại biết kể chuyện cười, biết đọc thơ, giảng cố sự, còn biết vẽ tranh nữa. Trong cái viện này chỉ có mỗi mình hắn có thể nói chuyện với muội thôi.”

Đương nhiên là hắn không sợ muội rồi, ngay cả ta hắn còn không sợ nữa là, Tiêu Ngọc Nhược thầm nghĩ và lại giận dữ nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nhưng nhìn thấy dáng vẻ không thèm quan tâm của hắn, dường như việc nàng sắp đuổi hắn ra khỏi phủ không hề có chút uy hiếp nào với hắn cả. Nghĩ lại thì hắn chỉ kí khế ước làm nhân công hợp đồng của Tiêu gia trong một năm thì trong lòng nàng đã hiểu rõ rồi, tên Lâm Tam này dường như không hề muốn sống lâu ở Tiêu gia, thật buồn cười là nàng lại mang chuyện trục xuất hắn ra khỏi phủ để uy hiếp hắn.

Trong lòng nàng cũng không biết đấy là cảm giác gì, tên hạ nhân này không chỉ không để tâm đến Tiêu gia mà còn hung dữ với nàng như vậy, còn đánh mông nàng nữa…nghĩ đến đây, mặt nàng lại ửng hồng, nghiến chặt răng nàng thầm nghĩ, ngươi càng muốn dễ dàng trốn khỏi Tiêu gia chúng ta thì ta càng không cho ngươi toại nguyện.

-“Tỷ tỷ à, muội nói cho tỷ nghe nhé, Lâm Tam nói về chuyện liên doanh của nhà ta và nhà họ Đào…”

-“Ngọc Sương, ta đưa muội lên lầu nhé.”

Tiêu Ngọc Nhược vội vàng ngăn lời muội muội của mình, chuyện cơ mật như vậy không thể thảo luận trước mặt một tên hạ nhân được.

Tiêu Ngọc Sương ấm ức nhìn tỷ tỷ của mình một cái, Tiêu Ngọc Nhược thở dài nói:

-“Muội muội, những chuyện này cứ để ta và nương thân giải quyết đi, muội chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ là được rồi.”

Tiêu Ngọc Sương gật đầu nói:

-“Vâng! tỷ tỷ, Lâm Tam cũng nói như vậy đó.”

Xem ra Ngọc Sương đã trúng độc của tên Lâm Tam này không nhẹ rồi, Tiêu Ngọc Nhược giả bộ như không có việc gì nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nói:

-“Lâm Tam, ngươi ở đây đợi một lát, lát nữa ta có việc cần giao cho ngươi làm,”

Tiêu Ngọc Sương cười ngọt ngào với Lâm Vãn Vinh rồi theo tỷ tỷ lên lầu.

Lâm Vãn Vinh nhìn theo bóng dáng của Tiêu Ngọc Sương thầm nghĩ, tiểu nha đầu này ngày nào cũng vui vẻ lạc quan nhé, ngày mai ta sẽ bị tỷ tỷ của nàng đuổi ra khỏi Tiêu phủ rồi, chúng ta e rằng không có lúc nào gặp lại nhau nữa.

Lúc Tiêu Ngọc Nhược xuống lầu nhìn thấy tên gia đinh tên là Lâm Tam kia đang đứng bên cạnh hòn giả sơn, ánh mắt xa xăm, không biết đang nghĩ những gì mà lại có một cảm giác cô đơn như vậy.

Tiêu đại tiểu thư bước lại gần nói:

-“Không ngờ ngươi cũng có chút gan dạ đấy chứ.”

Lâm Vãn Vinh không thèm trả lời nàng, bị người ta đuổi đi rồi, nói ra thì danh tiếng rốt cuộc cũng không được hay ho cho lắm, hơn nữa cũng có chút hổ thẹn với lòng tín nhiệm của Nguỵ lão đầu.

-“Lâm Tam, sau này ngươi không được phép tiếp cận Ngọc Sương nữa, nó vẫn còn là một đứa trẻ còn chưa hiểu gì cả, ngươi không được làm tổn thương nó.”

Thần sắc nàng có vẻ suy sụp tựa như đang thương lượng với Lâm Vãn Vinh vậy, chỉ là ngữ khí vẫn bá đạo như cũ.

Lâm Vãn Vinh than thở:

-“Nàng ấy chính xác vẫn là một đứa trẻ, nàng có thể hoài nghi ta nhưng không nên hoài nghi nàng ấy.”

Hắn không biết làm thế nào chỉ lắc đầu , không muốn nói chuyện với đại tiểu thư luôn cho mình là đúng này, lãng phí nước miếng. Hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.

-“Ngày mai ngươi không cần phải đến thư phòng nữa, cứ về chỗ Phúc bá giúp đỡ ông ấy đi.”

Tiêu Ngọc Nhược nói với Lâm Vãn Vinh mà nét mặt không hề có chút biểu cảm nào.

Lâm Vãn Vinh hơi sững người ra một lát. Cô nương này không phải muốn trục xuất hắn ra khỏi Tiêu phủ sao? Sao tự nhiên lại thay đổi chủ ý như vậy? Lão tử đã đánh vào mông của nàng mà.

Tuy nhiên chiêu này của nàng rõ ràng là muốn tách Lâm Vãn Vinh và Tiêu Ngọc Sương ra. Đến thế sao. Lâm Vãn Vinh thầm cười trong lòng, hắn và nhị tiểu thư vốn chẳng có chuyện gì cả, đều chỉ là tiểu thư nàng tự cho mình là thông minh tưởng tượng ra thôi.Tuy nhiên, mấy ngày hôm nay hắn cần điều chế nước hoa, trốn khỏi nhị tiểu thư cũng vừa hay được yên tĩnh. Hơn nữa, nếu thật sự phải rời khỏi Tiêu gia thì việc điều chế nước hoa của hắn sẽ không có những điều kiện thuận lợi như thế này nữa. Hiện nay là thời kì quan trọng, vẫn nên chịu đựng một chút.

Nét mặt Lâm Vãn Vinh không hề có biểu cảm gì, cũng không nói chuyện, hắn không thèm nhìn Tiêu Ngọc Nhược, quay người đi thẳng thì nghe thấy Tiêu đại tiểu thư nói:

-“Còn nữa, buổi tối hôm nay.. những chuyện xảy ra ở đây, ta không hi vọng nghe thấy bất cứ một lời xì xầm nào đâu.”

Lâm Vãn Vinh cười lạnh lùng nói:

-“Yên tâm đi, đại tiểu thư. Cho dù nàng không cần đến thanh danh nhưng thanh danh của Lâm Tam ta thì vô cùng quý báu đó.”

Một tiếng boong phát ra, sau lưng hắn một cơn gió lạnh thổi qua, lại là một hòn đá được ném tới, lực ném rất nhanh và mạnh suýt chút nữa đã trúng phải Lâm Vãn Vinh .

Trời ạ, cô nương này là cuồng bạo lực sao? Lâm Vãn Vinh quay lại nắm tay giơ ngón giữa lên (0_o!) rồi tiêu sái bước đi trong ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Ngọc Nhược.

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện