- A... a...
Người câm nhảy xuống ngựa, dắt dây cương, chỉ chỉ vào tai mình, rồi chỉ chỉ vào miệng, hai tay ra sức vung vẫy, ra hiệu nghe không được nàng nói gì.
Hết thẩy người câm, đa phần là điếc, Nguyệt Nha Nhi tự nhiên biết đạo lý này. Nàng ngồi trên ngựa, nhìn thẳng vào mặt người câm, tỏ vẻ thất vọng:
- Ta dường như gặp ngươi ở đâu rồi... Ngươi thật có phải là người câm không?!
Người câm dùng sức lắc lắc đầu, ánh mắt mờ mịt, căn bản nghe không hiểu nàng đang nói cái gì. Ngọc Già than thở:
- Đáng tiếc, sao ngươi lại là người câm được chứ?
Nguyệt Nha Nhi nói tiếng Đột Quyết, Lâm Vãn Vinh chẳng hiểu lấy một câu nào, vẻ lo lắng bất lực tràn đầy trong mắt, thần thái rất giống những người câm điếc, hắn cũng chẳng cần đóng kịch nữa.
Chạy một mạch tới đây, cũng không biết chạy bao xa rồi, xa xa không nhìn thấy đám người Hồ nữa, con đại mã Đột Quyết dần dần chậm lại.
Nhớ tới tình hình trong trận điêu dương cuối cùng, Nguyệt Nha Nhi nhíu mày, đột nhiên nhảy xuống ngựa, ngăn trước người tên câm, chỉ chỉ vào đầu ngựa, bàn tay nhỏ bé đưa lên má, ngửa đầu ra vẻ uống nước, rồi đưa nắm tay lên mặt mình, lắc lắc đầu, rồi mở to hai mắt nhìn hắn.
“Đây là cái gì?” Người câm nhìn thẳng vào mặt nàng, vẻ sững sờ.
Các động tác của Ngọc Già vừa rồi chắc là muốn nói gì đó. Lâm Vãn Vinh nhìn cánh tay nàng một lát, đột nhiên hiểu ra, nha đầu này dùng ngôn ngữ người câm. Bấy giờ, ngôn ngữ bằng tay không hề có tiêu chuẩn gì cả, chỉ là Ngọc Già có thiên phú cực cao, diễn tả rất gãy gọn, làm người ta vừa thấy là hiểu ngay. Nàng hỏi:
- Tại sao ngươi phun nước vào ngựa?
Người câm đưa mặt gần mũi ngựa, làm ra tư thế ngửi ngửi, rồi ngẩng đầu lên ú ớ hai tiếng, dương dương đắc ý nhìn nàng.
Ngọc Già giật mình hiểu ra, chính bởi vì hắn người câm, do đó mũi hắn rất linh mẫn, có thể ngửi được dược thảo mình bôi vào dây cương và đầu ngựa. Hắn hắt nước vào đầu và mũi ngựa là để hòa tan dược phấn, khiến thanh thông mã thoát khỏi sợ mùi thuốc.
- Tại sao ngươi nghĩ đến việc ta bôi dược thảo vào mũi thanh thông mã, còn những chỗ khác thì sao?!
Ngọc Già lấy tay chỉ chỉ vào ngực hắn, rồi lại điểm điểm vào ngực mình, lắc lắc đầu, làm ra tư thế nghi hoặc, rồi vỗ vỗ vào mũi con ngựa Đột Quyết, rồi dùng múa máy ở những chỗ khác.
Người câm khẽ gật đầu, trong lòng cười thầm: “Thật không thấy không biết a! Nha đầu Nguyệt Nha Nhi thì ra là một giáo sư dạy chữ tượng hình rất tốt.”
Hắn đi đến bên cạnh con ngựa, nhè nhẹ vuốt ve lưng ngựa, rồi chỉ chỉ vào mình. Sau đó vỗ ngực, làm vẻ trái tim đang nhảy lên, miệng ú ớ vài tiếng. Động tác tuy tức cười, nhưng Ngọc Già có thể hiểu ý của hắn:
- Ngựa giống với chúng ta, đều có sinh mạng cả!
Nàng cười gật gù, đang muốn nói chuyện, ánh mắt dừng lại trên cổ tay hắn, vừa lướt qua, ánh mắt đột nhiên đình lại.
Làm sao vậy? Lâm Vãn Vinh giật mình, còn chưa kịp phản ứng gì thì Ngọc Già đã cau mày, chỉ vào cổ tay hắn, khẽ hỏi:
- Đây là cái gì?!
Lâm Vãn Vinh vội vàng nhìn vào cổ tay mình, một vết sẹo cong cong nhàn nhạt, dưới ánh hoàng hôn còn sót lại, bỗng lóe sáng lờ mờ.
“Không xong!” Trong lòng hắn khẩn cấp kêu lên, muốn thu tay lại thì đã không kịp. Đây là vết sẹo mà ngày đó khi hắn chỉnh trị Ngọc Già thì nàng kịch liệt phản kháng cắn cho một cú, lần này thấy nó, với tâm tính cố chấp ương ngạnh của Ngọc Già, ai biết nàng nhớ được cái gì chứ.
- A... a...
Người câm vội vã múa loạn hai tay, làm vẻ có một con chó lớn hung mãnh chụp mồi, Ngọc Già nghi hoặc hỏi:
- Ngươi nói đây là chó cắn sao? Ta thấy hình như không phải, hình như là ta cắn...
Nàng kịp thời dừng lời, mặt hơi đỏ ửng: “Đem mình so với chó như vậy thì không thể được. Thân là kim đao đại Khả Hãn sao có thể nói thế chứ!? Cũng may người nghe lại là một người câm.”
Nguyệt Nha Nhi khẽ gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nghi hoặc:
- Cũng không biết là chuyện gì, ta cuối cùng cảm thấy tựa hồ gặp qua ngươi ở nơi nào rồi. Ngươi có gặp ta chưa?!
Người câm mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt.
“Thật ra mình lại quên, người này vừa điếc vừa câm, làm sao có thể nghe ta nói được chứ?” Ngọc Già lắc lắc đầu, cười rồi vỗ vỗ vài cái vào đầu con đại mã Đột Quyết, dong tay ra hiệu:
- Tốt lắm, ngươi nói tiếp đi, tại sao lại nghĩ đến việc ta đem dược thảo bôi vào mũi thanh thông mã?
Thật vất vả mới làm nàng đổi chủ đề, người câm gật gật đầu, bước đến gần bên người con đại mã Đột Quyết. Hắn vỗ vỗ lưng ngựa, rồi lướt theo đầu ngựa vuốt ve cái tai, mắt, mũi và miệng, sau đó chỉ lên bầu trời và thảo nguyên, một tay đưa lên trước ngực, làm ra vẻ nhận thức được cái gì.
Nguyệt Nha Nhi ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Ngươi nói, ngựa cũng giống chúng ta, nó có cảm giác thảo nguyên và bầu trời, cũng phải dựa vào mắt, mũi, miệng và chân nữa! Tiểu mã của ta sở dĩ không đi, đơn giản là chỉ vì bị tác động vào một trong số đó, do đó, ngươi mới có thể bắt đầu khám từ chân ngựa, sau đó lại quan sát ngũ quan?!
Nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Vãn Vinh, nói cực nhanh, thanh âm trong trẻo như gió, dựa vào vài câu Đột Quyết đáng thương của Lâm Tam, sao có thể hiểu được nàng nói cái gì.
- A... a...
Người câm vội vàng khoát tay, ra hiệu ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì.
Nhìn người câm mở to hai mắt nhìn, bộ dạng ngu ngơ không hiểu, Ngọc Già khẽ nói:
- Ngươi không nghe thấy ta nói gì cũng không sao, nhưng ta hiểu được ý nghĩ ngươi. Có lẽ, ngươi là người câm thông minh nhất trên thảo nguyên, nhưng, ngươi lại trộm bôi tình dược lên ngựa của ta, như vậy là vô cùng bất kính với ta, ngươi hiểu chưa? Sắc mặt nàng lạnh lùng, đôi mày thanh tú xếch lên, thần thái nghiêm trang, không giận tự uy. Chỉ tiếc, đối phương vừa câm vừa điếc, hắn chỉ mở to hai mắt, giống như một tên ngu ngốc ngơ ngẩn nhìn nàng, khiến vẻ uy nghiêm của nàng không chỗ nào có thể phát huy được.
Người câm này dưới mắt mọi người mà cướp đại Khả Hãn đi, mọi người đều tự mình chứng kiến. Bây giờ không thể nào tùy tiện xử trí hắn được, đến cả uy thế đại Khả Hãn mà đối với hắn cũng vô dụng. Ngọc Già cắn cắn răng, có chút phẫn nộ rồi nhưng đành bất lực nói:
- Lần này ngươi là vì bảo vệ tộc nhân ngươi, ta có thể thông cảm được. Nhưng lần sau, không được làm như thế. Nếu tái phạm để ta thấy ngươi sử dụng thủ đoạn hạ lưu này, ta sẽ đánh gãy chân ngươi, để ngươi không thể cưỡi ngựa được nữa! Ngươi nghe rõ không?
Người câm ‘ừm ừm’ vài tiếng, đi tới bên lưng ngựa, lưng quay về nàng, nhè nhẹ vuốt ve bờm ngựa, lặng lẽ không nói một lời.
Thấy bộ dạng kinh sợ và ấm ức của hắn, trong lòng Kim Đao đại Khả Hãn cũng không biết sao lại đột nhiên có chút cảm giác chua xót. Nàng ngơ ngác nhìn người câm đang mang vẻ cô đơn kia, rồi nàng sững sờ hồi lâu, thầm thì:
- Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?!
Một câu này, người câm tự nhiên nghe không hiểu một chút nào, chỉ nhè nhẹ vuốt lưng ngựa, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã.
Ngọc Già chờ đợi một lát, không thấy hắn đáp lại. Trong lòng nhất thời rộn lên. Cũng không biết nàng lấy đâu ra khí lực, bước mạnh lên vài bước, đến trước người hắn, mở to hai mắt nhìn thẳng vào hắn:
- Người câm, ta muốn xem hình dạng ngươi!
Nàng vừa đi tới, lập tức làm Lâm Vãn Vinh sợ hết hồn. Chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của nha đầu này khẽ cong lên, lại không biết nàng muốn làm gì. Nếu hỏi hắn lúc này chuyện gì hắn tiếc nuối nhất, thì đó là hắn không học tiếng Đột Quyết.
Hắn thật là một người câm! Nhìn thấy người đối diện ngớ người ngu ngơ, dáng vẻ ra sao cũng không biết, trong lòng Ngọc Già khe khẽ thở than, ra tay nhanh như thiểm điện, chụp vào mũ trùm của hắn.
Lúc này, cho dù nghe không được, nhưng cũng có thể nhìn được! “Chẳng lẽ bị nàng khám phá rồi?!” Phía sau là con ngựa, không còn chỗ lùi nữa, Lâm Vãn Vinh kinh hãi nhìn bàn tay ngọc ngà gần trong gang tấc, hắn suy nghĩ như điện, cắn răng đang muốn hạ thủ bắt nàng, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng hô hào:
- Đại Khả Hãn, đại Khả Hãn...
Nguyệt Nha Nhi khẽ sửng sốt, ngọc thủ dừng giữa không trung, vội quay đầu lại, chỉ thấy ngoài mấy trăm trượng, ngàn vạn người Đột Quyết đang chạy vội đến, đi đầu là đám vệ sĩ Đột Quyết chịu trách nhiệm hộ vệ an toàn cho nàng. Tiểu Khả Hãn Tát Nhĩ Mộc đi giữa, quật roi vào khoái mã, nhanh chóng chạy vội tới. Cách hắn không xa, Nguyệt Thị tộc nhân vừa thủ thắng chạy như gió lốc trên thảo nguyên.
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ lui ra phía sau vài bước, mồ hôi chảy ròng ròng. Nếu bị Ngọc Già mở mũ trùm, công lao mấy tháng bôn ba, chỉ trong nháy mắt sẽ bị hủy bởi trong tích tắc. Tiên tử tỷ tỷ nói đúng, Ngọc Già tâm tính kiên định không gì sánh được, ở càng gần nàng lại càng nguy hiểm.
Kỵ binh Đột Quyết trong nháy mắt đã vọt tới trước mắt, làm mất đi cơ hội mở mũ trùm của hắn, Nguyệt Nha Nhi vội thu tay lại, trong mắt có chút thất vọng.
- Tỷ tỷ, tỷ không có việc gì chứ?!
Ngựa vừa tới nơi, tiểu Khả Hãn đã từ trên lưng ngựa phi thân xuống, hưng phấn vọt tới trước mặt Ngọc Già, giữ chặt tay đại Khả Hãn, nước mắt đã rưng rưng. Một đứa nhỏ năm sáu tuổi, trên vai gánh vác sức nặng vô cùng trầm trọng, thế mà đại Khả Hãn trong nháy mắt lại mất tích, có thể tưởng tượng áp lực to lớn như thế nào.
Ngọc Già giữ chặt tay tiểu Khả Hãn, gật đầu mỉm cười:
- Ta khỏe lắm, Tát Nhĩ Mộc, đừng lo cho ta!
Tát Nhĩ Mộc hưng phấn kêu lên, đi vòng quanh tỷ tỷ, ánh mắt dừng lại ở người đứng bên cạnh Ngọc Già:
- Tỷ tỷ, đây là Nguyệt Thị tộc nhân đã cướp tỷ đi hả?! Này, ngươi tên là gì, ngươi làm sao cướp được đại Khả Hãn thế?!
Hồ Bất Quy sớm lẻn đến bên người Lâm Vãn Vinh, hai người còn chưa kịp nói một câu, tiểu Khả Hãn đã đặt câu hỏi rồi. Dưới ánh mắt mọi người, lão Hồ cũng khó có thể phiên dịch, hắn gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng, lại nghe Ngọc Già khẽ nói:
- Hắn là một người câm... Tát Nhĩ Mộc, đừng hỏi, hắn không nói chuyện đâu!
Trong mắt Tát Nhĩ Mộc hiện lên vẻ thất vọng, hôm nay ném Hữu Vương xuống ngựa cũng chính là người câm này? Việc này quá bất ngờ.
- Tỷ tỷ, kim đao này...
Tiểu Khả Hãn nhìn vào kim đao trong tay rồi đưa cho Ngọc Già. Nó do dự một lát, rồi nhẹ giọng hỏi.
Tát Nhĩ Mộc vừa nói ra, bốn phía nhất thời yên tĩnh vô cùng. Kim đao về đâu, đó là nghi vấn cuối cùng trong Điêu Dương đại hội hôm nay, cũng là đáp án tất cả mọi người muốn biết. Đến cả lão Hồ cũng nhịn không được nín thở chờ đợi, nghe xem Ngọc Già nói như thế nào. Đại Khả Hãn nhận lấy kim đao, nắm trong tay, bàn tay thanh mảnh nắm chặt, hơi nổi lên vài sợi gân xanh nhạt.
Nàng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nhấc chân bước, không nhanh không chậm đi đến bên Lâm Vãn Vinh. Lão Cao hắc một tiếng, giữ chặt ống tay áo Lâm huynh đệ.
Bước chân Ngọc Già đạp trên cỏ thảo nguyên, tiếng loạt xoạt quanh quẩn trong lòng mọi người. Nhìn nàng từng bước đến gần người câm, không khí tựa như căng thẳng đến sắp nổ tung, đến cả một cây kim rơi các nghe rõ ràng.
Một bước, hai bước, ba bước, Ngọc Già mỉm cười, thân hình càng ngày càng gần, kim đao trong tay lóe ra ánh sáng chói lòa.
Đang lúc tất cả mọi người nghĩ rằng nàng lấy kim đao đưa cho người câm, Ngọc Già lại vượt qua hắn, dắt con đại mã Đột Quyết phía sau, xoay người nhảy lên.
- Tát Nhĩ Mộc, chúng ta đi!
Trong ánh hoàng hôn, ánh mắt đại Khả Hãn băng giá, khuôn mặt lóe ra kim quang rực rỡ, cao quí không thể xâm phạm. Nàng dùng sức huy động roi ngựa, tiểu Khả Hãn hét lớn, quay đầu ngựa, đi theo phía sau tỷ tỷ, mấy ngàn tinh kị chậm rãi bảo vệ.
“Đại Khả Hãn không coi trọng tộc nhân Nguyệt Thị!” Những người Hồ chung quanh lắc đầu thở dài, vẻ tiếc hận vô cùng: “Dũng sĩ Nguyệt Thị thắng được với Hữu Vương, bắt sống Khả Hãn, vô luận từ vũ lực đến trí mưu đều là khó tìm, thế mà cũng không thể thu được trái tim của kim đao Khả Hãn, thật sự đáng tiếc!”
Lão Cao hừ một tiếng, lộ vẻ ác độc:
- Lâm huynh đệ, đừng thất vọng. Chờ chúng ta bắt nàng lại, bắt nàng làm ấm giường cho người! Nàng không thể chạy thoát số mạng này đâu!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, chưa kịp nói chuyện, đã thấy mã đội phía trước chậm rãi dừng lại. Một con hắc mã vượt mọi người, nhanh như thiểm điện chạy tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên hí một tràng, thoáng cái đã đứng trước người hắn. Tên kỵ sĩ lập tức ghé tai nói nhỏ:
- Người câm, tối nay trong thành có một đại yến hội, ngươi có muốn tới không?!
Những người Hồ chung quanh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo là hoan hô ầm ĩ.
- A, a...
Lão Hồ lão Cao ở sau lưng hợp lực, nắm đầu người câm dùng sức ấn xuống, bắt hắn gật đầu tựa như kê đầu gà lên thớt, tiếng cười những người Đột Quyết càng lớn hơn.
Ngọc Già mỉm cười, nhẹ nhàng bảo:
- Ta không biết ta đã gặp ngươi bao giờ chưa! Nhưng ta thấy ngươi là dũng sĩ có phẩm hạnh xấu xa nhất, kị thuật kém cỏi nhất! Do đó, ta sẽ nhớ kĩ ngươi!
“Giá...” Đại Khả Hãn vừa nói xong, xoay người chạy đi, mấy ngàn người Đột Quyết hộ vệ phía sau bóng dáng mĩ lệ của nàng, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.
- Ý gì đây?
Nghe lão Hồ phiên dịch xong, Lâm Vãn Vinh ngơ ngác hỏi, hắn thật vất vả mới tìm được cơ hội mở miệng nói chuyện.
- Không có việc gì, nàng khích lệ ưu điểm của ngươi!
Lão Cao an ủi.
- Không phải ta hỏi việc này!
Lâm Vãn Vinh cười vung cước đá vào mông hắn:
- Ta nói, con ngựa Ngọc Già cưỡi vừa rồi, vì sao lại là ngựa của ta?