- Không chỉ như vậy, Miêu tộc còn có quyền bình đẳng như người Hoa, cũng có thể đọc sách, viết chữ, thi cử, đỗ trạng nguyên, nhập triều làm quan, phong hầu bái tướng y như người Hoa.
Hắn mỉm cười nói tiếp:
- Có lẽ sẽ có một ngày, trong các quan viên lớn nhỏ ở Tự Châu sẽ xuất hiện bóng dáng của rất nhiều người Miêu, nói không chừng đến cả phủ doãn Tự Châu cũng có xuất thân người Miêu ấy chứ!
Chúng nhân còn đang hưng phấn vì chuyện Trưởng lão Nghị sự đoàn, hắn lại nhắc đến tiếp chuyện người Miêu có thể thi trạng nguyên, làm đại quan, quả thực khiến tất cả mọi người đều vô cùng chấn động.
Bố Y lão đa là người trầm ổn nhất, nhưng nghe xong cũng không khỏi trợn mắt há mồm:
- Ngươi… ngươi nói thật sao? Người Miêu chúng ta thật sự có thể làm quan?”
Lâm Tam nghiêm chỉnh đáp:
- Đại Hoa chúng ta dân chúng đông đảo, trăm tộc cùng sống với nhau, đời đời đều thân thiết như môi với răng, chẳng khác chi anh em ruột thịt. Bất luận thân phận địa vị ra sao, bất luận thuộc dân tộc nào, người người cũng đều là bình đẳng như nhau. Hương thân của Miêu tộc và bách tính của Hoa tộc cũng vậy, đều chăm chỉ chất phác, thông tuệ thiện lương, đương nhiên cũng có thể làm quan rồi!
Mấy cái kiến nghị của hắn, quả thực là vô cùng tiên tiến, chư vị trưởng lão nghe mà đều hưng phấn vô cùng, bắt đầu ồn ào nghị luận với nhau.
Qua một hồi lâu, một trưởng lão lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là người thế nào, dựa vào cái gì mà nói ra những lời này? Cách nghĩ của ngươi tuy tốt, nhưng chỉ là ý của một mình người mà thôi, phải có hoàng đế ở kinh thành gật đầu mới được! Chỉ bằng vào một tên tiểu mễ đa trẻ tuổi như ngươi, chỉ nói suông như thế thì tính làm gì?
“Ta là người thế nào?” Hắn liếc nhìn sang An Bích Như. Thấy An tỷ tỷ đang đưa tình nhìn hắn, chỉ lắc đầu mỉm cười, nhưng lại không nói gì.
- Nói suông thì đương nhiên không thể tính rồi.
Hắn cười hì hì nháy mắt một cái:
- Tuy vậy, con người ta đây chủ ý xấu rất nhiều, trong kinh thành bằng hữu cũng không ít, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, nhất định có thể hoàn thành việc đó. Nếu không tin, các vị có thể hỏi thử Thánh cô xem!
“Thánh cô?” Chư vị trưởng lão đều vội vã nhìn về phía An Bích Như. Sư phụ tỷ tỷ mỉm cười lườm hắn một cái, lặng lẽ gật đầu.
Vị Hồng Miêu tiểu a ca này cười híp mắt lại, khuôn mặt không chút đứng đắn, mọi người đều không dám tin tưởng hoàn toàn, nhưng Thánh cô là lãnh tụ tinh thần của toàn Miêu trại, nàng đã gật đầu rồi, chuyện này tự nhiên chẳng thể là giả.
Loáng một cái, trong thạch thất đã lại ồn ào cả lên lần nữa, nếu thực sự có thể thi hành đúng theo như tên người Hoa này nói, đưa Trưởng lão đoàn vào ở trong nha phủ, cùng với quan phủ kiềm chế lẫn nhau, như vậy thì địa vị của người Miêu ở Tự Châu sẽ phát sinh một biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hoa Miêu một nhà, người người bình đẳng, đây là một cảnh tượng dụ nhân biết bao, đến lúc đó các hương thân ở toàn Tự Châu đều có thể thoải mái sinh sống rồi.
Trong khi đa số mọi người đang chìm đắm trong giấc mộng tươi đẹp thì vẫn còn có mấy người giữ được sự tỉnh táo. Một vị lão đầu đứng ngay phía sau Hàn Nông, nhìn địa vị chắc chỉ dưới Hàn Nông, là trưởng lão đứng thứ hai ở Miêu tộc này rồi, nhị trưởng lão nghi hoặc nhìn hắn, lớn tiếng truy hỏi:
- Ngươi là một người Hoa, tại sao lại giúp đỡ Miêu tộc chúng ta như vậy?
- Tại sao ta lại không thể giúp đỡ Miêu tộc chứ? Hoa Miêu lưỡng tộc vốn là tình thân như thủ túc, làm cho tất cả hương thân đều có thể sống những ngày tốt đẹp, là tâm nguyện mà mỗi con người lương thiện đều mong muốn, ta đương nhiên cũng không phải ngoại lệ rồi!
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Nhị trưởng lão nhìn hắn ánh mắt gian xảo đang rực sáng lấp lánh kia, tự nhiên là chẳng thể hoàn toàn tin tưởng.
- Điều này…
Lâm Tam liếc sang hồ li tỷ tỷ, An Bích Như khuôn mặt đỏ hồng, hơi cúi đầu xuống, có được sự cổ vũ to lớn này, hắn lập tức vui vẻ nói tiếp:
- Kì thực, tại hạ tới Miêu tộc lần này, chính là vì làm một chuyện đại sự quan trọng nhất trong đời một người, mong được các vị trưởng lão a thúc thành toàn cho!
Hắn ôm quyền hướng về phía chúng nhân khom người liên tục, rất là cung kính, kiến nghị mà vừa rồi hắn đề ra, đã được các trưởng lão khẳng định là chính xác, ấn tượng của mọi người đối với hắn cũng đã thay đổi. Một vị trưởng lão thân thiện hỏi:
- Tiểu mễ đa, vì chuyện gì mà khiến ngươi phải tới đây?
- A thúc, ta muốn xin Miêu tộc một thứ bảo bối mỹ lệ nhất!
“Bảo bối mỹ lệ nhất? Đó là thứ gì vậy?” Các vị trưởng lão nghe rồi đưa mắt nghi hoặc nhìn nhau. An Bích Như lén lườm hắn một cái, trong mắt tràn ngập vẻ dịu ngọt. Hàn Nông nhíu mày hỏi:
- Muốn gì thì cứ nói thẳng ra, quanh co làm gì?
- Vâng, vâng!
Lâm Tam ngượng ngùng cười nói:
- Ta muốn lấy Thánh cô làm vợ!
- Cái gì…
Trừ Hàn Nông ra, các vị trưởng lão nghe mà đều đại kinh thất sắc, đồng loạt phẫn nộ quát to:
- Ngươi muốn lấy Thánh cô? Chuyện này tuyệt đối không thể nào!
- Tại sao?
Lâm Tam nhíu mày, lấy làm khó hiểu hỏi.
- Thánh cô là phượng hoàng mỹ lệ nhất của Miêu tộc chúng ta. Vô số mễ đa kính ngưỡng ái mộ người, sao có thể gả cho một tên người Hoa như ngươi chứ?
Nhị trưởng lão hừ một tiếng đáp.
- Người Hoa thì sao chứ?
Lâm Tam cười khà khà:
- Trên lịch sử Hoa Miêu cũng đã từng thông hôn với nhau rồi, ta và Thánh cô tình đầu ý hợp, tại sao không thể lấy nàng chứ?
- Thánh cô là người đứng đầu Miêu tộc chúng ta, nếu gả người cho một tên người Hoa, vậy Miêu tộc chúng ta phải làm sao đây?
Nhị trưởng lão hai môi mím chặt, không nhường một bước.
Tự Châu là nơi Hoa Miêu ở lẫn với nhau, hai tộc thông hôn cũng là chuyện thường thấy, cũng chẳng tính là kỳ lạ. Chỉ là thân phận của An Bích Như có chút đặc thù, nàng thân là cột trụ tinh thần của Miêu tộc, được vô số người kính ngưỡng, nàng muốn gả cho một người Hoa, người Miêu làm sao có thể dễ dàng đáp ứng chứ.
Trong các trưởng lão tại đây, Hàn Nông đại trưởng lão là người duy nhất đã biết trước một chút. Thấy hai bên đều không chịu nhượng bộ, cục diện nhất thời rơi vào thế giằng co liền vội nói:
- Có gả hay không, gả cho ai, theo lý thì nên do Thánh cô quyết định, hay là chúng ta nghe ý kiến của người đi đã.
An Bích Như tuy phóng đãng vô cùng, nhưng nghe vậy hai gò má cũng không khỏi đỏ bừng lên. Chuyện này liên quan đến chung thân đại sự, sao có thể giữ nổi bình tĩnh chứ? Nàng lặng lẽ cúi thấp đầu, mặt mũi đỏ rực như ráng chiều, thỏ thẻ nói:
- Tên Lâm Tam này có nhiều chủ ý quỷ quái, thủ đoạn xấu xa, khi ta ở bên ngoài, hắn thường xuyên khi phụ ta…
“Không phải chứ!” Lâm Tam nghe mà sững sờ: “Tỷ tỷ, sao nàng lại đem mọi chuyện nói ngược lại hết như thế, ai nhiều chủ ý quỷ quái hơn, ai thủ đoạn xấu xa hơn, ai khi phụ ai? Lão thiên là rõ ràng nhất mà! Cứ thế này, đám người đằng gái của nàng, ai còn dám gả nàng cho ta chứ?”
Hắn lo lắng đến nóng ran hết cả đầu lên. Lén liếc về phía thánh cô trừng mắt một cái, An Bích Như cúi gằm mặt, mặt đỏ tới mang tai, khẽ nói tiếp:
- …Bị hắn khi phụ nhiều rồi, ta… ta dần dần cũng thành quen. Lúc tức giận thì cũng đánh hắn, cãi nhau với hắn. Nhưng khi không đánh không cãi, ngược lại lại cảm thấy nhớ nhung vô cùng…
Nghe nàng đã nói như vậy, các vị trưởng lão làm gì mà chẳng hiểu, tất cả không nén nổi trừng mắt, hung hăng nhìn tiểu a ca Hồng Miêu kia.
Trong lòng Lâm Tam rộn ràng, chỉ hận không thể vỗ tay cười lớn: “Sư phụ tỷ tỷ đúng là sư phụ tỷ tỷ, đến cả cách bộc bạch cũng không giống người thường!”
Hàn Nông hừ một tiếng:
- Theo quy củ của Miêu tộc chúng ta, cho dù ngươi có cầu thân Thánh cô, thì cũng nhất định phải tại Hoa Sơn tiết thủ thẳng mới được, phải bằng vào bản sự của mình, dùng tài năng khiến mọi người tâm phục. Bây giờ mà đã đề xuất cầu hôn, không khỏi có chút quá sớm rồi!
- Hiểu rồi, hiểu rồi!
Không ngờ đại trưởng lão tại thời khắc quan trọng này lại giúp hắn một tay, Lâm Tam cảm kích đến chút nữa thì rơi nước mắt, vội vã gật đầu hấp tấp đáp.
- Hiểu cái gì chứ?
Hàn Nông a thúc cười khà khà:
- Ngươi là một người Hoa, cứ không rõ không ràng như vậy lẩn vào Hoa Sơn tiết, nếu truyền ra ngoài, các mễ đa của Miêu tộc sao có thể phục ngươi chứ?!
- Vậy phải làm thế nào? Ta dù sao cũng đều là dùng chân bản sự a!
Lâm Tam lo lắng đến dậm châm thùm thụp.
Đại trưởng lão bên khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, thực khiến người ta nhìn mà tâm thần run rẩy. Lão gọi các vị trưởng lão tập trung lại, thì thầm thương nghị một hồi, sau đó mới đứng dậy, cười nói:
- Tiểu mễ đa tới từ kinh thành kia, ngươi thực sự thích Thánh cô chứ?
- Đương nhiên!
Lâm Tam gật đầu lia lịa.
- Vậy ngươi có nguyện ý vì người mà mất đi tính mệnh không?
Vấn đề này rất khó nói a, hắn liếc nhìn sang sư phụ tỷ tỷ một cái rồi khẽ đáp:
- Sinh mệnh có thể luân hồi, tình cảm thì lại không thể gặp lại được. Ta thích An tỷ tỷ, cho dù có vì nàng mà chết cả trăm lần, có gì là không thể chứ?
Hắn nói tuy rất nhẹ nhàng đơn giản, nhưng lại có một cái gì đó rất kiên định, chẳng thể nghi ngờ. An Bích Như ngây dại nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng, trong mắt đã ngân ngấn lệ, cúi đầu dịu dàng bảo:
- Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
- Được, đây là ngươi tự nói đó nhé!
Đại trưởng lão tựa như đợi câu trả lời này của hắn, vừa nghe thì liền lập tức vỗ tay:
- Nể tình ngươi đường xa vất vả tới đây, đối với Thánh cô lại là một mối tình si, mấy người trưởng lão chúng ta sau khi thương nghị, quyết định cho ngươi một cơ hội!
- Cơ hội gì?
Lâm Tam mở to hai mắt, kinh hỉ vô ngần.
Hàn Nông chậm rãi đi tới bên vách tường đá, cũng chẳng biết lão ấn vào cơ quan nào, trong phòng lập tức gió lạnh ào ào, trên bức tường đá không ngờ lại xuất hiện một cánh cửa cực lớn, bên ngoài mây trắng lập lờ, vách núi cao vạn trượng.
- Chỉ cần ngươi có gan từ nơi này nhảy xuống, chúng ta sẽ không ngăn cản ngươi tham gia Hoa Sơn tiết nữa!
Đại trưởng lão đắc ý nói.
- A thúc…
Lời này của Hàn Nông vừa nói ra, An Bích Như thảng thốt kêu lên.
“Từ nơi đây nhảy xuống? Lâm Tam sợ đến ngây người ra, sơn trại của người Bạch Miêu vốn là được xây ở nơi cao nhất trên Ngũ Liên phong, bên ngoài bức tường đá này, mây trắng lượn bay, gió lạnh vù vù, thổi đến má cảm thấy đau rát, chẳng cần nghĩ cũng biết bên dưới nhất định là vực sâu vạn trượng, nếu thực sự từ nơi đây nhảy xuống, chỉ e đến cả miếng thịt thừa cũng chẳng tìm thấy.
- Ôi, a thúc…
Sắc mặt hắn trắng bệch, cố ra vẻ kính cẩn:
- Ta có bệnh sợ độ cao, có thể đổi sang cái khác không, lên núi đao xuống vạc dầu đều được!
- Sao, sợ rồi hả?
Mấy vị trưởng lão đồng thời cười lớn, trong mắt lộ ra vài phần khinh miệt:
- Đừng nói bọn ta không cho ngươi cơ hội, nếu không dám nhảy, vậy hãy ngoan ngoãn mà trở về kinh thành đi!
- Ai nói ta không dám nhảy?
Lâm Tam bị chọc giận, mặt đỏ gay, lạnh lùng cười hắc hắc: “Trên thế gian này, còn có chuyện mà Lâm mỗ ta không dám làm sao, có sao?!”
Hắn bước từng bước lớn tới thạch môn, vô cùng cẩn thận thử thò cánh tay ra xem, lập tức gió lạnh vùn vụt như đao chém, thổi vù vù vào cánh tay, sau nháy mắt cả cánh tay như đã cứng đơ ra như gỗ.
Nhìn ánh mắt trào phúng của mấy vị trưởng lão, hắn hừ lạnh một tiếng, hung hăng đạp mạnh vào bậc cửa đá kia, đang muốn bước lên, đột nhiên ống tay áo đã bị giữ chặt lại. An tỷ tỷ đứng sau lưng hắn, cuống quýt nói, thanh âm có phần tức giận:
- Ngươi điên rồi sao? Dưới đó là vực sâu vạn trượng!
- Vực sâu ta cũng chẳng sợ.
Hắn cười hì hì:
- Nếu ta thực sự chết đi, sẽ hóa thành lệ quỷ ngày ngày bám theo nàng!
An Bích Như phì cười một tiếng, khóe mắt đã hơi đỏ lên, nàng lẩm bẩm:
- Ngươi trước nay đều là một tiểu đệ đệ cơ trí, bây giờ cũng lại biến thành ngốc nghếch rồi, thực chẳng biết là ngươi trở nên ngốc nghếch hay là ta biến thành thông minh nữa!
- Đều như nhau cả thôi!
Hắn cười ha hả, nháy nháy mắt nói với nàng:
- Tỷ tỷ, ta muốn nắm tay của nàng!
“Đến cả kẻ gian cũng biến thành thực thà rồi!” An Bích Như “ừm” một tiếng, yêu kiều lườm hắn một cái, đột nhiên cảm thấy có một bàn tay nóng bỏng nắm chặt lấy tay mình, vô cùng ấm áp.
Tay của An tỷ tỷ vừa trắng lại vừa mịn, vô cùng mềm mại, hệt như một khối ngọc thượng đẳng vậy, Lâm Tam thở dài mấy tiếng rồi mặt dày hỏi:
- Tỷ tỷ, ta có thể thân mật với nàng một chút được không?
“Đây là lời gì vậy?” An Bích Như hai má nóng bừng, nàng dù sao cũng là Thánh cô danh chấn Miêu trại, trước mặt các vị trưởng lão đức cao vọng trọng lén cùng hắn nắm tay nắm chân đã là cực hạn rồi. Không ngờ tên tiểu tử này còn được thể lấn tới, đề ra cái yêu cầu quá đáng này, nàng hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn nữa.
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ đành than thở:
- Ta sắp phải nhảy xuống vực rồi, không ngờ đến cả nguyện vọng cuối cùng trong đời cũng chẳng được chấp nhận, thôi vậy, chấp nhận thôi! Ôi, ai bảo ta ngày ngày khi phụ nàng, đây là báo ứng của ta mà!
Hắn hết sức chậm chạp bước nửa bước ra ngoài thạch môn, An Bích Như thấy vậy lo lắng quát lên:
- Ngươi làm gì đó? Mau xuống đây!
- Đánh chết ta cũng không xuống!
Hắn tựa như một đứa trẻ đang dỗi, kiên quyết lắc đầu.
An Bích như dở khóc dở cười, ghé sát đến bên tai hắn khẽ nói:
-Mau xuống đây, ngoan, nghe lời đi nào, tỷ tỷ cho ngươi thơm một cái!
Lâm Vãn Vinh tim đập thình thịch, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ lạnh lùng, hừ một tiếng đáp:
- Ta mà không xuống, nàng có thể làm gì ta chứ?
- Vậy hậu quả sẽ nghiêm trọng rồi… An tỷ tỷ yêu kiều cười nói, thừa lúc người ta không để ý, lén hôn lên má hắn một cái, hai má nàng đỏ bừng, cười khúc khích:
- Thế này có phải là rất nghiêm trọng không?
“Quá nghiêm trọng rồi!” Cảm giác ấm áp mềm mại, khiến hắn hết sức thoải mái, tâm hồn bay bổng.
“Khục khục!” Động tác lén lút của nàng chung quy cũng có người nhìn thấy. Một vị trưởng lão phía sau ho lên vài tiếng, An Bích Như mặt mũi đỏ rực, vội vã lùi lại mấy bước, nửa thẹn nửa giận trừng mắt nhìn tiểu đệ đệ, hừ nhẹ nói:
- Giờ thì được chưa hả?! Xem ta thu thập ngươi thế nào nhé!
Lâm Tam đột nhiên ưỡn ngực lên, hưng phấn cởi chiếc chiến bào Hồng Miêu xuống, nhét bừa vào tay An Bích Như, nhìn đại trưởng lão ra vẻ nghiêm túc nói:
- Hàn Nông a thúc, ta quyết định rồi, từ nơi này nhảy xuống, các vị ai cũng không được ngăn cản ta đấy!
- Còn muốn nhảy sao?
An tỷ tỷ tức giận đến chỉ muốn đá thẳng vào mông hắn một cái, quát khẽ:
- Ngươi sẽ mất mạng đó!
- Không cần biết có mất mạng hay không, ta chỉ muốn lấy tỷ tỷ về nhà mà thôi!
Hắn tức giận hừ lên một tiếng, hướng về phía mọi người, lớn tiếng kêu to:
- Các vị chú ý, ta sắp nhảy đây!
- Ừm!
Đại trưởng lão gật gù.
- Không ai được kéo đâu đó, ta thực sự sắp nhảy đây!
Hắn lại hét lên lần nữa, từ từ thò đầu ra, hai chân run rẩy, hành động hết sức chậm chạp
- Yên tâm đi, sẽ không kéo đâu!
Bố Y lão đa cười khà khà.
- Ta…. ta thật sự sắp nhảy xuống đây…
- Ngươi xuống nhanh đi!
Hàn Nông a thúc đợi lâu quá, không kiên nhẫn được nữa, nhấc chân lên đá thẳng vào mông hắn một cước.
- Á…
Sau tiếng kêu thảm như lợn bị chọc tiết, thân hình hắn hệt như một khối đá lao thẳng xuống, rơi vào quần mây khói mịt mù.