“Phụ thân, mẫu thân!” Đằng Thanh Sơn bước nhanh vào sân nhà mình.
Trong gian phòng chính Đằng Vĩnh Phàm cười rất vui vẻ: “Thanh Sơn, cha chờ con đã được một lúc. Thực ra con mỗi ngày luyện thương ba bốn canh giờ cũng đủ rồi.” Lúc này Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cùng con gái Đằng Thanh Vũ đang ngồi vây quanh cái bàn gỗ, Đằng Thanh Sơn cũng đặt thương dựa vào tường rồi ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
“Con biết.” Đằng Thanh Sơn vừa ăn hai miếng, liền ngẩng đầu đề nghị: “Phụ thân, mẫu thân, con muốn gia nhập đội thợ săn.”
“Đội thợ săn?” Viên Lan có chút ngập ngừng đưa mắt nhìn về phía trượng phu,
Đằng Vĩnh Phàm nhíu mày: “Thanh Sơn, con mới có chín tuổi mà đã muốn gia nhập đội thợ săn?” Đội thợ săn là một đội ngũ dũng mãnh nhất trong tộc do một nhóm nam nhân hợp thành do Đằng Vĩnh Lôi dẫn đầu, họ thường xuyên vào trong Đại Duyên Sơn săn thú để các hộ trong Đằng gia trang ít nhất đều có thịt ăn. Hơn nữa lông thú cũng có thể bán lấy tiền.
“Khí lực của con ở trong gia trang chắc hẳn có thể đứng trước hàng thứ mười.” Đằng Thanh Sơn cười nói thêm.
Nhắc tới điều này, trên mặt Đằng Vĩnh Phàm không khỏi hiện lên tia tiếu ý.
Trong buổi lễ mừng chín tuổi, Đằng Thanh Sơn đã nâng được cự thạch sáu trăm cân, hơn nữa đó còn chưa phải cực hạn của nó. Chỉ nói tới lực lượng Đằng Thanh Sơn chính xác có thể đứng trên hàng thứ mười trong Đằng gia trang. (Ý nói là top ten)
“Ha ha…Con vốn có thiên phú tốt, vậy thì cũng nên rèn luyện thêm!” Sống trong thế giới tàn khốc này Đằng Vĩnh Phàm cũng thông suốt, ông cười đồng ý: “Từ ngày mai trở đi, con sẽ gia nhập đội thợ săn! Buổi chiều ta lập tức đến nói một tiếng với ngoại công của con, chờ đến sáng sớm ngày mai con trực tiếp tới luyện võ trường hội họp cùng với đội thợ săn trong tộc!”
“Cảm ơn phụ thân!” Đằng Thanh Sơn mừng rỡ.
Viên Lan ở bên cạnh lại không nhịn được trừng mắt với Đằng Vĩnh Phàm, bà hình như đang trách Đằng Vĩnh Phàm đáp ứng lời của con trai.
“Ca, huynh có thể mang về cho muội một chú thỏ con không?” Đôi mắt to trong veo của Thanh Vũ nhìn chằm chằm Thanh Sơn như dò hỏi.
“Không thành vấn đề!” Đằng Thanh Sơn khẳng định.
“Ca luôn tốt nhất với muội.” Tiêu Viêm cười hì hì.
“Thanh Sơn này.” Đằng Vĩnh Phàm đột nhiên nói: “Ta thấy con hãy mang theo người vài ngọn phi đao, chẳng phải con thường xuyên luyện phi đao trong rừng cây phía tây sao?”
“Thỉnh thoảng con cũng luyện một chút.” Đằng Thanh Sơn trả lời, phụ thân là thợ rèn nên tự mình đi rèn chục ngọn phi đao vốn rất đơn giản. Kiếp trước nó tốn rất nhiều tâm huyết vào phi đao, bây giờ chỉ lúc nghỉ ngơi sau khi luyện thương mới mang phi đao ra nghịch một chút nhằm luyện lại bàn tay mà thôi.
Dù sao phi đao có thể tấn công từ xa, hoàn toàn có thể phối hợp với trường thương của nó.
“Ta cũng nhắc nhở con, luyện thứ gì thì phải thật chuyên tâm.” Đằng Vĩnh Phàm thuận miệng nói một câu.
oOo
Sáng sớm ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng.
Muội muội Thanh Vũ còn đang ngủ say, mà cả nhà ba người Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan, Đằng Thanh Sơn đã sớm ở trong sân nhà rồi.
“Thanh Sơn, con tuy có thiên phú và thương pháp cũng không tệ. Nhưng trên Đại Duyên Sơn mãnh thú, độc xà rất nhiều, con cần phải cẩn thận. Nếu thực sự chiến đấu với mãnh thú, ngàn vạn lần không thể run sợ.” Đằng Vĩnh Phàm vẫn trịnh trọng nhắc nhở, ông biết rõ với lực lượng của rất nhiều người, thương pháp tuy giỏi nhưng khi gặp chiến đấu sinh tử, vừa nhìn thấy máu đã bị dọa cho chân nhũn như con chi chi vậy còn đấu đá gì nữa?
Nếu như bị dọa nhũn cả chân, cho dù có thực lực cũng không thể phát huy được!
“Thanh Sơn.” Mẫu thân Viên Lan cũng nhắc nhở, “Con đừng có khoe tài khi đi cùng với những tộc nhân khác, hãy tới đây để a nương mặc bộ da thú này cho con.”
Chân xỏ ủng da, trên người còn khoác bộ áo da thú, bộ da thú này là lột từ một con dã thú da dày, qua khâu xử lý sau đó mới chế tạo. Nó mặc bộ áo da thú này chẳng khác nào mặc một bộ khải giáp đơn giản, rất có tác dụng phòng vệ.
“Hai người hãy yên tâm! Con đi trước đây.”
Đằng Thanh Sơn cầm theo cây thanh lam trường thương (trường thương bằng gỗ lim màu xanh?), bước nhanh ra ngoài sân.
…………..
Hiện giờ còn rất sớm, trên luyện võ trường trời mới tờ mờ sáng, giờ luyện còn chưa bắt đầu nên luyện võ trường người cũng không nhiều. Song những đội viên của đội thợ săn mỗi người đều đã bắt đầu tụ tập, không ít người đang lớn giọng đàm luận, người người đều hào sảng, tự nhiên vô cùng.
“Ha ha…Đệ nhất hảo hán tương lai của Đằng gia trang chúng ta tới kìa!” Đằng Thanh Sơn vừa bước vào luyện võ trường lập tức nghe thấy thanh âm không xa, nó không nhịn được cười liền bước về phía đó.
“Thanh Sơn!” Đằng Vĩnh Lôi bước mau tới, cất tiếng cười ha ha, vỗ mạnh vào bả vai Thanh Sơn một cái, “Hảo tiểu tử, chín tuổi đã gia nhập đội thợ săn. Trong lịch sử Đằng gia trang chúng ta con chính là người đầu tiên!”
“Ta mười ba tuổi mới vào, Thanh Sơn thực sự quá lợi hại.” Một thiếu niên cường tráng vóc người cao hơn bảy thước cũng mặc áo da thú cười nói.
“Biểu ca.” Đằng Thanh Sơn mỉm cười mở miệng chào, người đó chính là Đằng Thanh Hổ.
Trên luyện võ trường còn có vài tộc nhân đang cố gắng huấn luyện, trong ánh mắt những tộc nhân nhìn về phía thành viên đội thợ săn đều ẩn chứa một tia hâm mộ. Có thể trở thành một thành viên trong đội phải là một hảo hán có tiếng tăm trong tộc, mỗi người đều có thực lực không thể khinh thường.
Đội thợ săn bao gồm cả Đằng Thanh Sơn sáng nay vừa gia nhập, tất cả có ba mươi hai người.
“Tốt! Tất cả mọi người, xuất phát!”
Ba mươi hai thợ săn của Đằng gia trang, mỗi người đều cầm trường thương, lưng đeo trường cung, mặc áo da thú bắt đầu bước đi.
“Thanh Sơn, sau khi lên núi con nhớ đừng có để tụt hậu, rất nhiều người lần đầu tiên lên núi đã bị lạc đường, hơn nữa có vài hiểm họa bọn họ cũng chưa biết. Con mới lên lần đầu tiên cần phải nhìn nhiều, nghe nhiều!” Dọc đường Đằng Vĩnh Lôi chỉ điểm cho Đằng Thanh Sơn, nó im lặng lắng nghe.
Thực ra ở kiếp trước bản lĩnh sinh tồn trong cuộc sống hoang dã là điều mỗi sát thủ bắt buộc phải học.
Chỉ là rừng núi của thế giới này so với rừng núi kiếp trước có giống nhau hay không, Đằng Thanh Sơn cũng chưa xác định được, cho nên nó cũng không dám coi thường.
oOo
Sáng sớm Đại Duyên Sơn hoàn toàn vắng lặng, một đội ngũ thợ săn tiến vào sâu trong Đại Sơn.
“Bên ngoài ngọn núi không có mãnh thú, đa số là thỏ và gà hoang, còn những con mãnh thú đều ở sâu bên trong rừng!” Đằng Vĩnh Lôi dọc đường đi giảng giải, trong lúc nói chuyện, tại bụi gai bên cạnh có một con thỏ non hình như bị đám người làm cho hoảng sợ, ‘Vù’ một tiếng liền chạy trốn.
Đôi mắt Đằng Thanh Sơn lóe sáng, trường thương trong tay như độc xà đâm cực nhanh tới con thỏ.
“Bồng!” Mũi thương đâm vào cạnh người con thỏ hoang, rồi sau đó mũi thương rung lên, gẩy lên người con thỏ lật nó lăn một vòng, Đằng Thanh Sơn lao tới trước vươn tay tóm lấy con thỏ.
“Hảo thương pháp.” Xung quanh không ít tộc nhân thấy thế đều thầm khen một tiếng.
Có thể không thương hại mà bắt được nó chứng tỏ rằng rất khó.
“Bắt sống làm gì?” Đằng Vĩnh Lôi cười hỏi.
“Đại bá, Thanh Vũ nhà con bảo con mang một chú thỏ hoang về cho nó chơi đùa.” Đằng Thanh Sơn vừa nói liền trói con thỏ lại, trực tiếp bỏ vào cái bọc sau lưng.
Tộc nhân xung quanh đều không nhịn được cười rộ lên, hiện tại còn chưa tới sâu trong đại sơn, mỗi tộc nhân hiển nhiên đều rất thoải mái, dọc đường cả đội cũng săn được hai con gà hoang, qua gần một canh giờ đội thợ săn cuối cùng đã bước vào khu vực nguy hiểm, cũng là khu vực săn thú nhiều nhất.
“Lấy tinh thần lên nào!” Đằng Vĩnh Lôi thấp giọng nói.
Lúc giữa trưa.
Sâu trong Đại Duyên Sơn, đám thợ săn của Đằng gia trang đang tới gần nguồn nước chuẩn bị nướng một con chó rừng (Duyên: con này là con giề vậy A sex? Sex: Tông lang là con sói có bờm. Duyên: tỷ cho nó thành chó rừng rồi, sói - một giống loài của chó mà, thôi gọi chó rừng cho thuần Việt. :))).
“Hôm nay vận khí không được tốt, đến bây giờ cũng chỉ săn được hai con gà hoang, một con chó rừng, một con lợn lòi.” Đằng Thanh Hổ trong miệng lẩm bẩm, Đằng Thanh Sơn liếc mắt sang con chó rừng đã bị lột da mang nướng kia, “Nguyên nhân có thể là do thiên địa linh khí, quả nhiên ngay cả cùng loài mãnh thú trong đại sơn này cũng lớn hơn so với dã thú của thế giới kiếp trước.”
Ở kiếp trước, một con chó rừng nặng không quá năm sáu chục cân mà con chó rừng này lại hơn trăm cân.
Ba mươi hai tộc nhân, ăn hết quá nửa một con chó rừng nướng.
“Nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục xuất phát.” Đằng Vĩnh Lôi sờ sờ mũi, “Hừ, tối thiểu phải giết thêm hai ba con lợn lòi nữa rồi trở về, tầm đó mới đủ.” Trong Đằng gia trang có hơn hai nghìn người, hiện tại chút ít mồi săn này cơ bản không đủ phần để chia, một con lợn lòi nặng vài trăm cân, chỉ cần săn hai hoặc ba con là đủ rồi.
Lợn lòi thân hình lớn, thịt ngon, nhưng săn lại khá khó.
Dù sao lợn lòi trong Đại Sơn lực công kích mạnh không kém chút nào so với mãnh hổ.
“Hử?” Tai Đằng Thanh Sơn vừa nhúc nhích, nó không nhịn được quay đầu nhìn về chỗ không xa, chỉ thấy một bóng trắng vừa lóe lên rồi biến mất.
“Là tuyết điêu (1)!” Trong tộc nhân truyền đến tiếng kinh hô.
(1) Chim ưng tuyết.
“Mau đuổi theo!” Đằng Vĩnh Lôi nhảy dựng lên.
Ba mươi hai tộc nhân ngay cả vưu trư vừa săn được cũng quẳng ngay tại chỗ mà tản ra, đuổi theo bóng trắng!
Đó chính là tuyết điêu!
Da điêu bình thường ở trong thành giá trị khoảng hai ngàn bạch ngân, mà một tấm da tuyết điêu hoàn hảo giá trị thấp nhất là ba nghìn hai trăm bạch ngân, nếu có thể giết con tuyết điêu này chẳng khác nào giết được một trăm con lợn lòi. Trong núi gặp được tuyết điêu, đúng là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Ba mươi hai tộc nhân đều chen lấn đuổi theo.
“Hưu!” “Hưu!” “Hưu!”
Song song với truy đuổi, đám tộc nhân cũng bắn ra từng làn tên, con tuyết điêu kia lại cực kỳ linh hoạt nên khá dễ dàng tránh thoát, mắt họ trông con tuyết điêu càng ngày chạy càng xa.
“Bắt lấy nó.” Đằng Vĩnh Lôi vội vàng hô.
“Đuổi không kịp.” Trên mặt Đằng Thanh Hổ cũng tràn đầy sốt ruột, con tuyết điêu quả thật quá linh hoạt.
Người duy nhất có thể miễn cưỡng đuổi theo con tuyết điêu chỉ có Đằng Thanh Sơn! Đằng Thanh Sơn lúc này linh hoạt như linh hầu, rất nhanh nhảy tới nhảy lui không ngớt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào bụi gai phía trước nơi con tuyết điêu không ngừng tháo chạy. Bất kể tuyết điêu chạy tới đâu Đằng Thanh Sơn đều có thể theo sát nó.
“Chính là lúc này!” Đôi mắt Đằng Thanh Sơn lóe sáng, tay phải vung lên!
“Hưu!” Một đạo hàn quan trong nháy mắt quét qua thiên không.
Con tuyết điêu rất có linh tính kia rít lên một tiếng, tốc độ lại tăng lên nhưng đã quá muộn, một ngọn phi đao đã cắm thẳng vào chân sau của nó.
“Làm tốt lắm.” Đằng Vĩnh Lôi cùng nhóm người đuổi theo không xa đều kích động vỗ tay hoan hô, phải biết rằng tiền hàng năm cả Đằng gia trang dâng nộp cho ‘Bạch Mã bang’ cũng chỉ mới 1000 lượng bạc, mà con tuyết điêu này giá trị thấp nhất cũng là ba ngàn hai trăm lượng, chính là ba vạn xâu tiền, cũng chính là ba trăm vạn tiền, mỗi một đồng tiền có thể mua được một cái bánh bao nhân thịt.
Đây là một khoản tiền trời cho cực lớn a!
“Còn muốn chạy?” Đằng Thanh Sơn nhảy vọt tớii, tay phải lập tức tóm ngay lấy.
“Xuy—“ Tuyết điêu bất ngờ xoay người đưa miệng đớp, hàm răng sắc bén như giống lưỡi cưa kia có thể cắn đứt đao kiếm.
Đằng Thanh Sơn vừa lật tay liền dễ dàng né được cú đớp đó, úp tay vỗ thẳng vào đầu tuyết điêu.
Khóe miệng tuyết điêu bắn ra tia máu, con vật ngã lăn quay.
Thanh Sơn tóm lấy rồi rút ngọn phi đao trên đùi tuyết điêu, nó không nhịn được cười.
“Ha ha…Thanh Sơn. Làm tốt lắm!” Đám tộc nhân đều đã đi tới, ai cũng nhìn chằm chằm vào con tuyết điêu xinh đẹp, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn.