Đằng Thanh Sơn và Lâm Thanh ngồi đối diện nhau trong quán cà phê Bạch Vân cách Dương Liễu trà xã không xa. Thời gian trôi đi rất nhanh và đã đến lúc mặt trời xuống núi.
“Nhanh thật.” Lâm Thanh nhìn thoáng qua cửa sổ. Đã trải qua một ngày rồi mà hôm nay nàng cảm giác thấy thời gian trôi đi thật nhanh. Lâm Thanh nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trên mặt xuất hiện một nụ cười ngọt ngào. Mỗi khi nhìn thấy Đằng Thanh Sơn nàng đều cảm thấy rất thoải mái. Trái tim luôn trống trải không có điểm tựa của nàng nay đã thấy ấm áp hơn.
Lúc đó Đằng Thanh Sơn cõng nàng đi hơn hai mươi dặm đường núi. Cảm giác khi ở trên lưng của Đằng Thanh Sơn khiến nàng cả đời cũng không thể quên. Đời này đến giờ nàng chưa từng bao giờ cảm giác thấy “an toàn”, tâm linh bình tĩnh như vậy.
“Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy nhìn hắn, cho đến khi biển cạn đá mòn thì tốt biết mấy.” Lâm Thanh đáy lòng thầm nhủ, chính là trong đầu không thể không hiện lên hình ảnh của một người khiến cho Lâm Thanh trong lòng hơi run lên.
“Không, ta không thể lại vướng mắc Đằng Thanh Sơn như vậy nữa. Tại An Nghi huyện thành còn không sao nhưng đây là Dương Châu thành. Nếu như bị hắn phát hiện thì Đằng Thanh Sơn sẽ hỏng bét mất!”
Chính là vừa nghĩ đến không thể lại gặp mặt Đằng Thanh Sơn thì trong đáy lòng Lâm Thanh làm sao lại không thấy cam tâm. Gặp mặt tại núi Đại Hưng An đã là duyên phận. Còn có thể gặp mặt tại An Nghi huyện thành thì lại càng thêm là duyên phận. Giờ đây lại một lần gặp gỡ tại Dương Châu thành, ngay cả Lâm Thanh đều cảm thấy đây là ông trời thành toàn cho nàng.
“Phật nói, kiếp trước nhìn thấy nhau năm trăm lần thì mới có thể đổi lấy kiếp này một lần gặp nhau. Ta và Đằng Thanh Sơn liên tục ba lần nhân cơ duyên xảo hợp gặp mặt, đây phải là duyên phận mà ông trời đã xác định.”
Lâm Thanh đáy lòng rất đau khổ, “Nhưng … ta lại không thể hại Đằng Thanh Sơn.” Nội tâm đấu tranh khiến cho Lâm Thanh vô cùng do dự. Đằng Thanh Sơn hơi lắc đầu. Hôm nay hắn chờ một ngày nhưng vẫn không nhìn thấy đệ đệ “Thanh Hà”.
“Ồ?” Đằng Thanh Sơn đột nhiên chú ý đến tiếng nhạc vang lên trong quán cà phê lại chính là giai điệu của bài hát “Nhất trường du hí nhất trường mộng” (Một cuộc chơi một giấc mộng) của Tề Tần.
“Lâm Thanh, ca khúc này của Tề Tần thế nào?” Đằng Thanh Sơn mỉm cười hỏi.
Lâm Thanh lúc này thần trí mới tỉnh lại, vừa nghe Đằng Thanh Sơn hỏi liền cười: “Nhất trường du hí nhất trường mộng? Tề Tần chính là hát lại ca khúc này của Vương Kiệt.”
“Vậy à, tôi chỉ nghe ca khúc do Tề Tần hát.” Đằng Thanh Sơn nói.
Lâm Thanh kinh ngạc, một người nghe nhạc sao lại có thể chỉ nghe một người hát. Thích một người ca hát là một chuyện nhưng cũng không có khả năng hoàn toàn từ bỏ những bài hát của người khác a.
Lâm Thanh không thể không tò mò hỏi: “Vì sao anh chỉ nghe Tề Tần hát?”
“Bởi vì anh ta có một ca khúc tên là Lang.” Đằng Thanh Sơn tùy ý nói.
“Lang?” Lâm Thanh đáy lòng càng nghi hoặc.
“Thôi, tôi phải về đây. Sau này nếu có cơ hội sẽ gặp lại.” Đằng Thanh Sơn đứng lên cười nói. Lâm Thanh còn không kịp nói thêm điều gì thì Đằng Thanh Sơn đã quay đầu đi ra ngoài. Lâm Thanh há miệng như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại vô lực ngồi xuống. Nghe tiếng ca thê lương vang lên Lâm Thanh cười chua xót: “Nhất trường du hí nhất trường mộng? Vậy thì ta hãy coi tất cả những điều này chỉ là một giấc mộng mà thôi.” Nói xong nàng liền cầm lấy cốc rượu bên cạnh lên và uống một hơi hết sạch.
*
Lâm Thanh đột nhiên xuất hiện tại Dương Châu đối với Đằng Thanh Sơn mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ, hắn cũng chỉ là cảm thán một tiếng. Núi Đại Hưng An, An Nghi huyện thành, Dương Châu thành liên tục ba lần gặp mặt Lâm Thanh chỉ là quá xảo hợp mà thôi. Đương nhiên Đằng Thanh Sơn cũng chỉ là cảm thán mà thôi.
“Hô, hô ~~”
Tiếng gió đêm rít lên, cành của cây đào trong sân cũng không ngừng lung lay theo gió. Một đạo nhân ảnh đang không ngừng di động trong sân và tiếng không khí rạn nứt, tiếng gió rít lại vang lên. Bởi vì thanh âm trầm thấp, thêm vàocác ngôi nhà cách nhau tương đối xa nên điều này đối với cư dân chung quanh ảnh hưởng không quá lớn.
Đột nhiên Đằng Thanh Sơn dừng thân hình lại, trong mắt hắn xuất hiện một tia nghi hoặc.
“Tông sư cảnh giới, rốt cuộc làm sao mới có thể bước vào tông sư cảnh giới?”
Đằng Thanh Sơn đáy lòng tràn đầy nghi vấn, “Ta đã tu luyện nhiều năm như vậy, giờ đây nội kính này hầu như đã có thể phát ra từ làn da trên khắp toàn thân, chỉ còn lại phần khó khăn nhất là da mặt! Bước cuối cùng này rốt cuộc phải đột phá thế nào?”
“Sư phụ vài chục năm bị vây khốn tại điểm này, cho đến cuối cùng cũng không thể bước vào tông sư cảnh giới.”
Đằng Thanh Sơn than thở không thôi, trong lòng đối với tông sư cảnh giới càng tăng thêm khát vọng. Hắn không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa.
“Ta đi đến Dương Châu thành đã tám ngày rồi. Ròng rã tám ngày ta một lần cũng không nhìn thấy Thanh Hà.” Đằng Thanh Sơn trong lòng có chút lo lắng, dò hỏi Elena thì Elena bản thân lại tràn đầy lòng tin, vạn phần khẳng định rằng Thanh Hà chính là phụ trách khu vực Dương Châu nên chỉ ở tại đó. Đằng Thanh Sơn cũng không có biện pháp gì khác.
Hắn chỉ có thể thở nhẹ một tiếng, nhắm mắt tĩnh tu.
…
Lúc bình minh, giữa trời đất chính là tranh sáng tranh tối. Lúc này không khí lành lạnh rất mát mẻ. Đằng Thanh Sơn nhắm mắt ngồi khoanh chân tại trong sân. Trời đất vô cùng yên tĩnh.
“Oanh!”
Cánh cửa gỗ dày trước sân giống như là bị pháo đạn bắn trúng đột nhiên bị tan nát. Số lượng lớn mảnh gỗ giống như những mũi tên hướng phía trong bắn tới, bao phủ về hướng Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, hai tay hắn lập tức tạo thành hình hổ trảo cào mạnh lên mặt đất một cái, trực tiếp cào ra vài lỗ hổng trên mặt đất. Cả người hắn quay cuồng hướng tới trước đồng thời dưới chân dậm mạnh, thân hình giống như một con khỉ lập tức nhảy lên nóc nhà. Chính tại lúc đó có thanh âm rất nhỏ vang lên.
" Phốc! Phốc! Phốc!"
Liên tục ba tiếng vang lên!
Trong ba viên đạn có hai viên bay sát thân thể của Đằng Thanh Sơn, thiếu chút nữa bắn trúng hắn.
“Hai người bọn họ cuối cùng đã đến, có mang theo ống giảm thanh.”
Đằng Thanh Sơn nằm rạp trên nóc nhà quan sát bằng ánh mắt lạnh lùng giống như một con sói hoang đang săn mồi. Tay phải hắn lặng lẽ đưa xuống dưới chân, trong tay đã xuất hiện một thanh chủy thủ. Nói là chủy thủ nhưng trên thực tế thì đó chỉ là một con dao cắt trái cây bình thường mà thôi. Có phi đao trong tay khí thế của Đằng Thanh Sơn càng mạnh.
“Hô –“ Trong không khí truyền đến tiếng gió rít. Một thân ảnh cao lớn cường tráng từ cửa trước xông vào giống như một chiếc xe tăng đang phóng tới với tốc độ cao. Thân ảnh này nháy mắt phát hiện ra Đằng Thanh Sơn đã nhảy lên nóc nhà, gã không hề do dự trực tiếp dậm chân một cái muốn nhảy lên. Đằng Thanh Sơn liền nhận ra đây là một người da trắng đầu trọc!
Cùng lúc đó, trước cửa sân lại xuất hiện một nam tử da vàng trông có vẻ gầy gò. Nam tử này tay cầm một khẩu súng màu bạc, ánh mắt lạnh lùng giống như núi băng vạn năm không tan. Đúng lúc tên da trắng nhảy lên, hắn hướng về Đằng Thanh Sơn nổ súng.
" Phốc! Phốc!"
Liên tục hai phát súng. Thời điểm hắn nổ súng và thời điểm tên da trắng cường tráng nhảy lên phối hợp hầu như hoàn hảo.
Nếu như Đằng Thanh Sơn ở trên nóc nhà tập trung sử dụng phi đao để đối phó với tên da trắng thì hắn tuyệt đối không thể chạy thoát được khi đối diện với viên đạn của S cấp sát thủ “thần thương thủ” Tôn Trạch. Nếu như hắn muốn toàn lực né tránh viên đạn thì khi đối diện với cận thân cường giả ‘ toái thể cơ’ Dole Goth Grove cũng sẽ lâm vào cảnh khó khăn. Trong chốc lát Đằng Thanh Sơn tựa hồ như không có biện pháp.
" Hanh!"
Ngay khi Tôn Trạch nổ súng, trong nháy mắt khi Dole Goth Grove nhảy lên thì Đằng Thanh Sơn đồng dạng cũng không hề do dự, dưới chân dùng lực chấn tan mái nhà, còn Đằng Thanh Sơn thì trực tiếp hướng phía dưới hạ xuống.
Hắn hạ xuống dưới khiến cho thế công của hai người bên đối phương hoàn toàn bị thất bại. Đằng Thanh Sơn ánh mắt như điện nhìn vào phía trên, tay phải ổn định không hề run rẩy. Đột nhiên hắn phất tay --
" Hưu!"
Trong tranh sáng tranh tối của bình minh, thanh phi đao rực rỡ như một đạo sét giữa không gian, xuyên thủng nóc nhà.
“Xuy!”
Âm thanh quen thuộc đó vang lên khiến cho khóe miệng của Đằng Thanh Sơn hiện lên nụ cười. Hiển nhiên là phi đao đã kích trúng mục tiêu. Đằng Thanh Sơn cả người nhảy lên, linh hoạt nhanh chóng chui vào trong phòng. Hắn đưa tay xuống dưới gầm giường, hai tay mỗi bên đều cầm năm con dao. Tại một thành phố việc mua dao gọt trái cây là chuyện rất đơn giản. Đằng Thanh Sơn hai tay chạm vào ống quần, mười con dao này liền tra vào vỏ dao đeo trên đó.
" Bồng!"
Đột ngột những viên gạch trên đầu Đằng Thanh Sơn vỡ vụn, một thân ảnh khủng bố như quái thú thời tiền sử từ trên cao rơi xuống.
" Dole Goth Grove! Nếu ta cận chiến với quái thú này thì tỉ lệ giành thắng lợi là không cao. Hơn nữa một khi bị hắn quấn lấy lúc đó Tôn Trạch lại nổ súng thì ta chết chắc!” Đằng Thanh Sơn sắc mặt biến đổi, dậm chân một cái trông rất giống như một con voi lớn vụng về nhưng thân hình hắn lại quỷ dị di chuyển về phía sau vài mét. Sau đó hai tay hai chân hắn dùng lực, giống như một con hổ nhảy lên nháy mắt đã tiến vào trong sân.
Là cường giả của Hình Ý quyền, Đằng Thanh Sơn tất nhiên có tốc độ cực nhanh. Từ trong phòng nhảy ra sân, không khí lạnh buổi sớm tạt vào mặt hắn nhưng đồng dạng theo đến chính là những viên đạn!
" Phốc!"
Một viên đạn hầu như đã tính chuẩn tốc độ và phương hướng nhảy của Đằng Thanh Sơn vừa vặn bay đến cản đường hắn. Đằng Thanh Sơn sớm đã có chuẩn bị liền phất tay phóng ra một thanh phi đao. Trên thân kim loại lạnh lẽo của phi đao chớp lên vẻ sáng bóng, xuyên qua vài mét không gian chuẩn xác đến cực điểm va chạm với viên đạn.
“Thương!”
Viên đạn đó lập tức bị bay sang một bên.
" Phốc!"
Nhưng mà cùng lúc đó một viên đã khác tiếp tục bay đến. Luận uy lực thì phi đao của Đằng Thanh Sơn uy lực còn lớn hơn đạn súng bắn ra, chính là tính về tốc độ thì Đằng Thanh Sơn phóng ra được một thanh phi đao thì những khẩu súng đã được cải tiến chuyên nghiệp đã có thể bắn ra vài viên đạn rồi.
“Hanh.”
Đằng Thanh Sơn tại giữa không trung vặn người, cả người hắn giống như một con du long. Viên đạn trực tiếp bắn tới tay phải của Đằng Thanh Sơn, trong nháy mắt tay phải của hắn liền giống như một sợi gân bò bị kéo căng, đồng thời tay phải của hắn vừa xoay vừa tiến tới, toàn bộ cánh tay giống như có vài sợi gân bò đàn hồi đang xoắn lại. Một cỗ khí kính hình trôn ốc mạnh mẽ sản sinh ra.
" Phốc!"
Nội kính hình trôn ốc giống như đầu mũi kim bắn ra, cùng với đầu của viên đạn va chạm khiến cho lực xuyên thấu của viên đạn bị giảm mạnh, đồng thời khi viên đạn bắn vào cơ bắp lập tức liền bị cơ bắp mạnh mẽ giữ lại.
“Hanh.” Hầu như nháy mắt, viên đạn liền bị cơ bắp đẩy ra rơi xuống mặt đất. Viên đạn rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh trong trẻo khiến cho “thần thương thủ” Tôn Trạch mỉm cười, cũng khiến cho người vừa từ trong phòng đi ra là ‘ toái thể cơ’ Dole Goth Grove trên mặt xuất hiện nụ cười. Một người đứng tại cửa trước của sân, một người đứng tại cửa phòng. Hai người mỉm cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn đứng dưới gốc cây đào tại một góc của sân, sắc mặt bình tĩnh như mặt nước.
“ 'Phi đao' cô lang không hổ là siêu cấp cường giả có thể một mình diệt sát tổ chức Red. Vừa rồi ta liên tục bắn hai phát đạn vậy mà chỉ khiến cho tay phải của ngươi hơi thụ thương mà thôi. Năng lực không chế của ngươi đối với cơ bắp là ta không thể với tới. Bội phục, bội phục.”
Thần thương thủ “Tôn Trạch” trông giống như là một thiếu niên tuấn tú. Bất quá hai mắt hắn lạnh lẽo âm độc, giống như là con rắn độc trong rừng rậm Amazon.
Đằng Thanh Sơn rất rõ Tôn Trạch là cường giả tu tập một trong tam đại nội gia quyền là “Bát Quái chưởng”. Tuổi chân thật của hắn chắc cũng phải xấp xỉ bản thân và cũng sớm đã phải tu luyện ra nội kính. Phối hợp với súng ngắn thì hắn thật là một vị sứ giả của tử thần khiến cho vô số người kinh hoàng.
“Lang, ngươi là một cường giả. Dole Goth Grove ta bội phục ngươi. Ngươi hãy tự sát đi thôi.” Người da trắng thân hình cao lớn giống như gấu bắc cực trầm thấp nói.
Đằng Thanh Sơn ánh mắt hơi lướt qua viên đạn trên mặt đất, trên viên đạn còn mang theo vết máu. Đằng Thanh Sơn đáy lòng thầm thở dài một tiếng, mặc dù bản thân chỉ thiếu chút nữa liền có thể đạt đến tông sư cảnh giới, năng lực khống chế cơ bắp cũng đã đạt đến trình độ cực cao chính là vẫn không thể làm được dễ dàng chống lại viên đạn đặc chế này. Viên đạn đó trên thực tế đã ảnh hưởng đến tay phải của Đằng Thanh Sơn khiến thực lực của hắn bị giảm đi.
“Nhìn năng lực đề kháng đạn của thân thể ngươi ta đoán là ngươi chắc đã đạt đến nội gia đỉnh cao, chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào tông sư cảnh giới phải không.” Tôn Trạch thở dài một tiếng,
”Đáng tiếc, lại thêm một vị nội gia cường giả phải chết.” Hai người liên thủ vốn đã ở vào thế thượng phong, hiện tại Đằng Thanh Sơn lại thụ thương khiến bọn họ càng chắc chắn chiến thắng không thể nghi ngờ gì cả.
“Lang. Cùng là người tu tập nội gia, ta tôn trọng ngươi. Ngươi tự sát đi thôi, để khi chết đi có thể diện một chút.” Tôn Trạch nói.
Loại siêu cấp cường giả như bọn họ chiến đấu đến cuối cùng đầu óc tan nát hoặc là thân thể tan tành đều là bình thường. Khiến cho Đằng Thanh Sơn chết đi có thể diện cũng là hai người này một chút thương xót.
“Tự sát?” Đằng Thanh Sơn ánh mắt như dao lướt qua hai người này "Thật nực cười, ai sống ai chết còn chưa biết được. Mạng của ta tại đây, có bản lĩnh thì đến mà lấy!”