Chương 38: Đi khám thai thôi em!
Giám đốc Phân giai đoạn này bận bịu với chuyến đi học hỏi ở Canada, nửa năm. Ít ai biết được, người âm thầm bày ra việc này, chính là Phó Tổng.
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, chim chóc ríu rít, Trương Ngọc Uyển Nhi nhìn hai gò hồng đào của mình mà phát ngượng, nhờ mẹ tu bổ một tháng, giờ trông...đúng là béo mập tròn mẩy.
-"Mẹ à, con ngại lắm, giờ con biết mặc áo quần gì đây?"
-"Cái váy xanh diệp lục mẹ mua đấy, mặc vào!"
-"Nhưng...nhưng..."
-"Nhưng nhị gì, mặc nhanh cho tôi nhờ!"
Mặc dù không thích lắm, nhưng vẫn không dám cãi mẹ à, đành phải chui vào nhà tắm thay đồ.
-"Cái gì, bé ngốc này, con bỏ cái áo khoác ngoài ra mau!"
-"Dạ?"
-"Bỏ áo ngoài..."
-"Không...không mẹ ơi, xấu hổ lắm..."
-"Trời ơi xấu hổ cái nỗi gì, điểm quyến rũ nhất của người phụ nữ mà con, cả tháng nay mất công ăn móng giò hầm đu đủ làm gì? Bỏ ra ẹ!"
Ngượng chết mất, đã nghe lời rồi mà mẹ yêu quý của cô còn cố đẩy chúng lên...
-"Thanh xuân là đây chứ đâu, mi không biết chứ ngày xưa ba mi trăng hoa khắp chốn, mẹ mày mà không áp dụng chiêu ngực đằng trước mông theo sau tấn công hàng ngày thì có mà giờ nhà chắc mấy tiểu tam rồi, các con cũng ra đường hết ý à..."
Vâng, mẹ đúng là cao thủ số một nha.
-"Xuống nhà làm đẹp uốn xoăn xoăn rồi búi ẹ nào!"
-"Thôi mẹ ạ, thôi con buộc tóc được rồi..."
-"Quê chết, đi xem mắt thế thì xấu hổ cả mẹ luôn ấy!"
'Điều 6: Vợ không được động hóa chất vào mái tóc, tóc phải để đen dài suôn mượt tự nhiên như bây giờ.'
Nhi lưỡng lự, nhớ lại điều khoản nào đó...rồi tự nhiên ấp úng, chẳng biết nói thế nào.
-"Con...cậu...con..."
-"Kệ nó, mẹ bảo kê, đi đi..."
Thôi, thà trái ý cậu còn hơn cãi lời mẹ, đành đi xuống.
......
......
CL Restaurant, không hổ danh là nhà hàng sang trọng bậc nhất khu vực. Đồ ăn giá khiến người ta hoa mắt, nhưng nó vẫn rất đông, khách hàng muốn có chỗ phải đặt trước mấy ngày. Nổi tiếng không chỉ vì hoa lệ, mà còn bởi vì thức ăn ở đây là thực phẩm sạch nhất, tươi ngon nhất được cung cấp trực tiếp từ nông trại của CL Group.
Chiếc bàn ở gần cửa sổ, Phó Tổng đang dùng bữa trưa với người yêu.
-"Thức ăn tốt chứ?"
Ngọc Nhi nũng nịu.
-"Ngon lắm!"
-"Cố ăn nhiều, em còn đang ốm lắm!"
Cô khẽ cười, anh dặn dò xong lại tập trung ăn uống.
-"Công việc ổn không anh?"
-"Ổn!"
-"Mọi thứ tốt chứ, nhân viên nghe lời anh chứ?"
-"Tốt!"
Cái gì mà tốt, bọn nhân viên CL, toàn bọn không biết trước biết sau, khi nào cô về làm dâu, cô sẽ chỉnh, chỉnh, chỉnh lại hết một thể. Ngứa hết cả mắt.
-"Anh yêu dạo này hơi gầy đó!"
-"Anh bình thường..."
Cô cố nở nụ cười diễm lệ, mắt nhìn anh, tay vờ nghịch dây áo, làm cho nó hững hờ, nửa tuột nửa không, rồi kều chân anh, nói ngọt ngào.
-"Thấy người ta mặc váy này đẹp không?"
-"Rất đẹp!"
Đẹp cái gì cơ chứ? Chính anh còn không thèm nhìn mà? Ghét thật. Hoàng Thế Hiển, người ngoài thì cảm thấy anh sẽ là mẫu người yêu vô cùng vô cùng tốt, nhưng chẳng biết có phải cô được voi đòi tiên không? Cảm giác mọi thứ anh làm cho cô, hình như chỉ là nghĩa vụ? Ngày nắng oi ả, mà sao cảm thấy lạnh lẽo?
-"Á!"
Tiếng cô gái khẽ kêu lên làm mọi người quay lại....và rồi, họ ngắm cô càng chăm chú hơn. Nhìn đã biết con nhà quyền quý, cô khoác lên mình bộ váy xanh sang trọng, giày cao gót Louboutin đính pha lê lấp lánh, túi xách Hermes hàng hiếm, chiếc cổ cao trắng ngần cùng với vẻ đầy đặn làm tôn lên vẻ quyến rũ mê người, mặt khác gương mặt baby trang điểm nhẹ khiến cho cô giống như một nàng công chúa trong cổ tích...có cái gì đó đẹp đẽ...có cái gì đó huyền ảo...
-"Cẩn thận chứ em, anh là Tiến!"
Người đàn ông lịch thiệp đã kịp thời đưa tay ra đỡ từ lúc nào, họ đứng với nhau, quả là hoàn hảo.
-"Cảm ơn anh...em đi giày cao gót không quen...anh đợi lâu chưa ạ?"
-"Với người đẹp thì đợi chờ bao lâu cũng không thành vấn đề..."
Cô đỏ bừng, theo anh về bàn, không biết rằng, phía xa xa, có người tay nắm chặt dĩa, ánh mắt như muốn giết người.
-"Nhi ăn gì em?"
-"Nó ăn tôm hấp sả...mực xào dứa, sườn chua ngon, canh cá quả, thịt gà rang muối....à...thôi nói chung là mang tất cả đồ ăn trong menu ra đây..."
Cậu...cậu làm gì ở đây vậy? Còn chưa hết ngạc nhiên thì cậu đã làm quen với đối tượng cô xem mắt.
-"Xin chào, tôi là anh trai của Nhi!"
À, đây là anh trai nuôi trong truyền thuyết của Uyển Nhi, người kế thừa CL Group, nổi tiếng đẹp trai tài giỏi được bao nhiêu người ngưỡng mộ đây sao? Cô gái cạnh anh ta cũng khá xinh, nhưng xem ra cũng không là gì so với người yêu tương lai của mình nhỉ? Tiến nghĩ ngợi, mỉm cười rồi lễ phép nói.
-"Dạ, em chào anh vợ ạ!"
Anh ơi, em ngoan thế mà sao cái mặt anh khó coi vậy? Em là em còn hơn tuổi anh đấy!
-"Mình là Ngọc Nhi, người yêu của Hiển!"
-"Dạ, em chào chị!"
Người ta là xem mắt nha, thế nào lại có hai đồng chí từ bàn khác chuyển sang thế này, xem mắt cùng hay sao?
-"Nhi nhà tôi ăn uống như lợn nên mỗi lần đi ăn cậu không phải hỏi, cứ gọi tất cả ra nhé!"
Uống cốc nước mà tý sặc, cậu thật là, có nhất thiết phải nói ra thế không?
-"Dạ, em biết rồi anh vợ!"
Phục vụ dọn dần thức ăn, Tiến mở rượu vang, điệu nghệ rót vào bốn ly.
-"Nào, chúng ta nâng cốc, đằng nào cũng sắp thành người một nhà rồi, anh, em kính anh!"
Không ngờ, Hoàng Thế Hiển lại cau mày.
-"Ba chúng ta uống thôi, em gái, em không được uống!"
-"Dạ?"
-"Cậu không biết gì à, em gái tôi tôi hiểu nó nhất, nó cứ uống rượu vào, chỉ cần một chút thôi là nói năng linh tinh, thậm chí còn đái bậy ngay giữa đường...cái mặt con này nó cũng dày lắm..."
-"Hả?"
-"Ôi trời thế đã là gì, hồi lớp 6 rồi nó vẫn còn ị đùn khắp phòng, hại người giúp việc nhà tôi hôm nào cũng khổ sở..."
Nhi thẹn muốn độn thổ, huých cậu, cãi nhỏ.
-"Em đâu có thế đâu mà cậu..."
-"Thôi, em gái, đừng xấu hổ làm gì, người ta đằng nào chả là chồng tương lai, biết về em một chút cũng không phải là điều không hay..."
-"Con gái mà thế là mất duyên lắm nha!"
Ngọc Nhi cũng phụ họa, trời ơi là trời, vợ chồng nhà cậu ốm hết rồi hay sao, nói năng đâu đâu à, mà Nhi có giải thích cũng không nổi, đau khổ quá trời.
-"Cái Nhi thế này thôi nhưng cũng mạnh bạo phết cậu ạ, năm nó lớp 7, nó từng đè thằng liên đội trưởng trường tôi ra, hôn hít tới tấp, hại thằng đó sợ xanh mặt, sau đó phải chuyển trường..."
-"Dạ!"
Tiến nghe, mặt hơi tai tái.
-"Tôi là tôi có mỗi một em gái bảo bối, cưng chiều hết mực, nhưng làm sao mình càng chiều em càng hư thì phải, cậu xem, lớn thế này rồi vẫn còn đánh anh, không vừa lòng cái gì là đánh, là cáu, mang người giúp việc ra làm thú tiêu khiển..."
-"..."
-"Đây, thức ăn ra rồi, em ăn đi...em gái tôi được cái khi đã ăn là không biết trời đất là gì...có đợt, nhà tôi ăn liên hoan, em tôi mải ăn quá, tới lúc ngẩng đầu lên, mọi người đi ngủ hết rồi..."
-"..."
-"Nhà tôi có con chó già sắp chết rồi, nhưng Nhi là rất yêu động vật, ngày nào cũng phải bế nó lên giương, rúc vào nách liếm lông nó mới ngủ được...mai sau hai đứa lấy nhau thì tôi sẽ cho người chở con Milu tới nhà cậu..."
.....
Đây là xem mắt hay là cuộc thi bịa chuyện vậy, mặt cô méo mó, anh Tiến nhìn toát mồ hôi trông tội tội, sau bữa ăn, anh vội vã cáo biệt.
Dù sao thì anh cũng là con một, với tình hình của mình, anh Sên dạy cô chỉ cần tới nói là có người yêu rồi về, chẳng qua là đối phó với mẹ thôi. Không ngờ cô chưa cần nói, cậu đã làm người ta sợ chạy mất dép. Nhưng mà có nhất thiết phải dìm em thế không hả cậu, cậu ơi, còn gì là mặt mũi em nữa!!!
-"Ngọc Nhi, em về trước!"
Có người tức phát điên, mà vẫn phải nhịn nhục.
Đời cũng lạ, tình "anh em" kể cũng thắm thiết, anh trai đi chơi với người yêu, gặp em gái, bỏ ngay người yêu lại, tự mình chở em gái về.
-"Cậu..."
Cô vẫn chưa đổi được cách xưng hô. Nghe cô gọi, tự nhiên lòng cậu thấy ấm. Giờ mới có cơ hội ngắm kĩ cô, lỗng lẫy xinh đẹp khiến người ta đờ đẫn.
-"Cậu!"
-"..."
-"Cậu ơi!"
-"..."
-"Ừ!"
Cậu vòng qua, thắt dây bảo hiểm cho cô, hơi thở cậu phả trên xương quai xanh, làm tim run rẩy.
-"Trông ngứa cả mắt!"
Ai cũng khen đẹp mà, chỉ mình cậu chê.
-"Lần sau đừng mặc như thế này ra ngoài nữa, nhìn kìa, nhìn kìa, lộ liễu, như mời trai vậy..."
Có người ấm ức quá, cãi lại.
-"Uầy, là mẹ mà, cậu bảo mẹ ý!"
-"Con gái con lứa, kín đáo vào, mày làm tao xấu hổ thay!"
Cậu lại tức rồi, quay về đúng bản chất luôn, cũng hay, Nhi thích cậu xưng mày tao hơn nha, xưng anh em xa lạ lắm.
-"Cậu mới là người làm em xấu hổ đấy!"
-"Cái gì?"
-"Cậu bêu xấu em quá trời luôn..."
-"Tao nghĩ ày thôi!"
-"Sao lại là nghĩ cho em?"
-"Ờ thì cái thằng đó nổi tiếng lăng nhăng, mày dính vào nó làm gì!"
-"Thật ạ?"
-"Ừ, khi nào gặp đối tượng tốt, yên tâm tao sẽ tâng bốc mày lên mây xanh..."
-"Vâng!"
-"Dù sao cũng là em rể tao, con rể ba mẹ tao, lựa kĩ một tý..."
-"Dạ!"
Cậu nói là nói thế, mà sự thực thì cậu có vẻ rất khó tính, suy cho cùng thì như cậu bảo, là cậu phải nhọc công suy nghĩ cho cả nhà họ Hoàng.
Cho nên là, mấy tuần Uyển Nhi xem mắt, mẹ thì ở nhà hỗ trợ trang điểm hết mình, cậu thì...phá...bằng những chiêu thức, cực kì tinh vi.
Có người cô thấy ưng ưng, căn bản anh ấy được, lại không thích có con, giống cô, nhà thì ba anh em trai rồi. Thế nào mà cậu từ đâu chạy xồng xộc tới.
-"Nhi, em ở đây làm gì? Thằng người yêu em nó đăng tìm em sống chết kìa...em ăn con nhà người ta, xong em lại bỏ thế hả? Đây là thằng thứ mấy trong tháng rồi, mà cũng lạ...sao em cứ để anh phải đi thu dọn tàn cục cho em vậy?"
Nói rồi cậu uống ngụm nước, quay sang tươi cười.
-"Xin chào, tôi là anh trai Nhi!"
Hết nói luôn!
Tiếp, lại có hôm xem mắt xong xuôi, cậu mới tới đón cô.
-"Đi khám thai thôi em!"
-"Sao ạ?"
-"Em đừng buồn, dù thằng đó có cao chạy xa bay thì vẫn còn anh trai đây tốt với em, luôn yêu thương chiều chuộng em..."
Vâng, anh trai yêu quý kéo em gái vào lòng, tống lên xe...đi khám thai...đối tượng chạy mất dép.
Có buổi, cậu bận họp tổng công ty, chỉ cần một cú điện thoại.
-"Nhi này, anh trai em vừa gọi điện cho anh!"
-"Sao cậu...à sao anh ấy biết số điện thoại của anh..."
-"Anh cũng không biết nữa!"
-"Anh ấy nói anh đưa em đi mua thuốc phụ khoa...nói mấy ngày hôm nay em bị ngứa..."
-"Dạ?"
-"Đi thôi!"
Anh ấy đưa cô đi mua, nhưng hôm sau không hẹn gặp lại nữa. Người được lòng cô, không cần con cái đã ít, người được lòng cậu thì...vô cùng vô cùng ít...đâm ra, Nhi xem mắt bao lâu rồi mà vẫn không hợp được ai, hại mẹ sốt hết cả ruột.
Tối, đang nằm thẩn thơ ở phòng thì cậu vào. Rất tự nhiên, trèo lên giường cô, hai "anh em" ngồi chơi tâm sự.
-"Tình hình chọn người yêu của mày thế nào rồi?"
Nhìn cậu, với ánh mắt "cậu biết rồi mà còn hỏi"? Nhưng thôi, vẫn ngoan.
-"Cũng bình thường cậu ạ, cậu và người yêu thế nào rồi?"
-"Cũng bình thường mày ạ!"
-"Dạ!"
-"Mày lớn rồi mà vẫn ngủ giường lâu đài..."
-"Em thích mà!"
-"Lấy chồng thì sao?"
-"Em chuyển giường này tới nhà anh ấy..."
Cô nói tự nhiên, đôi mắt cậu, ánh nét buồn.
-"Tao tưởng mày yêu thằng Sên?"
-"Dạ? Nhưng em đâu có dám cãi mẹ..."
Nhi vội vàng đáng trống lảng, cô với anh Sên cô cũng không tính, căn bản anh ấy cũng là con một, bác Súng cũng thích có cháu. Hiển tự dưng mắt sáng long lanh.
-"Mẹ bảo mày lấy ai mày cũng lấy à?"
-"Cũng không hẳn, mẹ cho em chọn người em thích mà..."
Cậu tụt hết cả hi vọng, rất muốn đè nó ra dần ột trận rồi hỏi, sao mày không thích tao, tao có gì không tốt, mày có biết bao nhiêu người yêu thầm tao không? Mày đúng là dở hơi. Mà thôi, cậu chẳng muốn sự việc phức tạp nữa.
-"Ê cậu ơi...sao tự dưng cậu buồn vậy?"
-"À, không có gì..."
-"Buồn gì thế cậu, phải vui lên chứ!"
Là mày gợi chuyện trước đấy nhé!
-"À, thì cũng hơi buồn thật...Ngọc Nhi chê tao kém cỏi..."
-"Ặc, cậu mà kém cỏi thì ai giỏi nữa..."
-"Cô ấy chê tao không biết hôn, hôn kém."
Cậu hôn đâu có kém nhỉ? Rõ ràng là...Nhi nghĩ lại mấy lần...lại bừng hết cả người.
-"Giờ tao mà không tập hôn khéo Ngọc Nhi bỏ theo người khác mất, mà chẳng có ai giúp tao cả..."
Nhìn đại thiếu gia khổ sở đập đầu vào gấu bông, vò tóc vò tai, mặt buồn gần như phát khóc, lòng thương của Trương Ngọc Uyển Nhi trỗi dậy, cô nói nhỏ.
-"Em giúp!"
-"Thật á?"
Thế Hiển như mở cờ trong bụng, cậu trả vờ mở điện thoại, vào mạng search các kiểu hôn, rồi làm như nghiên cứu kĩ càng lắm, nói rất đoàng hoàng.
-"Hôm nay thực hành kiểu này đi..."
-"Dạ?"
Chưa kịp phản ứng thì đã bị cậu ép lên người, có cái gì đó mềm mại bao phủ lên cánh môi, môi cậu chậm rãi nhâm nhi, cắn nhẹ, có cảm giác ấm áp, ngọt ngào, nóng bỏng, đầu óc như bay bổng phương nào, xương cốt cũng có cảm giác lâng lâng.
Nhi càng ngày càng đỏ mặt, vội vã cắn cậu rồi nhân cơ hội đẩy ra, kéo chăn trùm kín người rồi nói một mạch.
-"Cậu, cậu hôn giỏi lắm rồi, thôi không cần tập nữa đâu...có gì em bảo cô Ngọc Nhi cho, em bảo tình cảm của cậu là thật lòng, bảo cô ấy không bỏ cậu..."
Ai đó nheo mắt, cười như không cười.
*****
-"Anh, cho em viên thuốc ngủ!"
-"Cô làm gì vậy? Đừng nghĩ bậy..."
-"Anh hâm à, muốn úp sọt trai yêu nhà em thôi!"
Người đầu dây cười ha hả.
-"Tưởng cô tự tin về thân hình bốc lửa của mình lắm cơ mà!"
-"Vâng, giờ thì hết rồi, Hoàng Thế Hiển hình như không phải đàn ông hay sao...mà chắc tại vẫn vấn vương con nhỏ đó..."
-"Cô cũng khổ ghê nhỉ?"
-"Dạ, yêu nhau tần ấy thời gian rồi em còn chưa được hôn đây này!"
-"Hả?"
-"Thương em chưa? Thôi gửi cho em mấy viên vào, liều mạnh nhé!"
-"Trời ơi cổ hủ quá, ai dùng thuốc đó bây giờ..."
-"Thế dùng thuốc gì?"
-"Xuân dược...nghe thấy bao giờ chưa?"
Mắt Ngọc Nhi sáng lên, cô hỏi tới tấp.
-"Tưởng chỉ trong phim thôi, có ngoài đời á?"
-"Anh cô là bác sĩ để làm gì hả? Mà cô không nhớ gì à, lần trước chính cô cho người yêu anh uống thuốc đó mà. Tý chuyển cho cô!"
-"Trời anh đưa thuốc gì thì em bỏ vào nước của nó, để ý đâu. Yêu anh quá, chuyển nhanh nhé!"
-"Không có gì, coi như cảm ơn cô vì vụ người yêu của anh luôn...mà nghe anh dặn này..."
Cô nghe chăm chú, rồi khóe môi bất giác cười. Hoàng Thế Hiển, đợt này anh chạy đâu cho thoát!!!