Đạo Mộ Bút Ký Chương 26 - Hộp tử ngọc

Tử ngọc chính là thạch anh tím, thường dùng để chế tác bùa hộ thân hoặc vật trừ tà, ít khi có người dùng để làm hộp. Chiếc hộp này xem ra được tạc từ ngọc nguyên khối, vô cùng quý giá. Tử ngọc rất khó điêu khắc nên mặt trên hộp không hề có hoa văn gì, viền hộp chỉ khảm một đường viền bằng vàng, nhìn nơi đặt hộp có thể kết luận đây là vật kê đầu cho thi thể. Thông thường, gối ngọc đã quý giá lắm rồi, tử ngọc lại càng vô giá, chỉ e đến Hoàng đế cũng không được đãi ngộ tốt đến mức này.

Chúng tôi cẩn thận nâng chiếc hộp lên đặt xuống mặt đất. Hộp không khóa, mở ra là thấy ngay một cuộn lụa tơ tằm dát vàng, từng sợi từng sợi đều nạm tơ vàng, được bảo tồn khá nguyên vẹn, trải rộng ra có thể nhìn thấy một hàng chữ “Minh Công Thương Vương Địa Thư” viết từ trái sang, ngoài ra bên cạnh còn chi chít những chữ nhỏ.

Bàn Tử cơ hồ tỏ ra hứng thú với cuốn sách lụa hơn áo ngọc nhưng xem mãi vẫn không hiểu, lầm bầm vài tiếng rồi lại chạy tới chúi mũi vào nghiên cứu áo ngọc của hắn. Muộn Du Bình rút cây đao cắm trên cây, nằm ghé vào một bên giường ngọc, lẳng lặng nhìn vào thi thể Lỗ Thương vương một cách chăm chú, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ.

Tôi cùng chú Ba ngồi xuống cạnh hắn, tỉ mỉ xem xét từng chữ trên sách lụa. Trình độ của tôi chỉ đủ để hiểu vài đoạn ngăn ngắn, nhưng ghép chúng lại với nhau thì có thể đoán được đại ý. Những điều Minh Công Thương Vương Địa Thư này ghi chép lại quả thực vượt ngoài trí tưởng tượng; nếu chưa trải qua những việc quái dị, tôi sẽ chẳng đời nào tin trên thế gian này còn có chuyện hoang đường đến vậy.

Cạnh hàng chữ Minh Công Thương Vương Địa Thư có một hàng chữ nhỏ do đích thân Lỗ Thương vương viết, nhưng chỉ lác đác vài chữ, còn toàn bộ mặt sau là những sự kiện trọng đại trong cuộc đời, từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi. Nếu muốn phiên dịch toàn bộ thì có khi dăm bữa nửa tháng cũng chưa xong, may thay tôi lại hiểu được hai dấu mốc quan trọng nhất.

Thứ nhất là chuyện Lỗ Thương Vương lấy được Quỷ ấn. Trên sách lụa viết tuy có chút giản lược nhưng tôi vẫn đọc được đại khái.

Năm hai mươi lăm tuổi, y kế thừa chức quan của phụ thân, làm trong đội quân đào mồ quật mả của Lỗ quốc, tìm báu vật để sung vào quân lương. Có lần, y thâm nhập một ngôi mộ chưa rõ niên đại, bên trong quan tài lại là một con cự xà nằm im không hề nhúc nhích. Lỗ Thương Vương gan to tày trời, thầm nghĩ cự xà nằm trong quan tài rõ ràng là giống yêu nghiệt, liền một đao chặt đứt con rắn; sau đó còn kiên quyết hạ lệnh cho quân lính phải mổ bụng nó, kết quả lấy được từ trong bụng rắn một chiếc hộp tử kim.

Tôi xem đến đây không khỏi sửng sốt, lẽ nào chiếc hộp đang nằm trong túi tôi chính là mổ bụng rắn mà có được? Chú Ba thấy tôi im lặng, sốt ruột bảo: “Đừng có ngừng, mau đọc tiếp đi!” Tôi cũng chịu không nghĩ được gì thêm, đành phải định thần trở lại mà tiếp tục đọc.

Lỗ Thương vương đối với chiếc hộp này cũng chẳng để tâm, chỉ cho là con rắn đó nuốt vào. Đến đêm khi đã ngủ say, y nằm mộng thấy một ông già râu tóc bạc phơ tìm đến, bảo y: “Xin hỏi vì lẽ gì lại phải giết ta?”

Lỗ Thương Vương ngày thường vốn là con người tàn nhẫn hiếu sát, giết người không ít mà giết xong là quên béng, không sao nhớ được ông già này là ai, bèn đáp: “Muốn giết thì giết!”

Ông già kia đột ngột hóa thân thành cự xà lao vào cắn y, ai ngờ Lỗ Thương Vương kia hung ác vô cùng, trong mộng lại vung đao lên chém con rắn bị thương, một bước sấn tới định chặt đứt đầu rắn. Con rắn thình lình mở miệng van xin, nói thân xác đã chết rồi, nay nếu hồn phách cũng bị giết sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh. Nếu y thả nó đi, nó sẽ trả ơn y bằng hai bảo vật có khả năng giúp y đạt được quyền cao chức trọng. Thời đó, chức quan trộm mộ tuy trực tiếp thuộc quyền quản lý của Hoàng đế nhưng xét về địa vị chỉ bé như hạt vừng, mà Lỗ Thương Vương lại luôn chắc mẩm thân phận mình vô cùng cao quý, khỏi phải nói điều kiện này đối với y có sức hấp dẫn đến nhường nào. Y liền đáp ứng.

Con rắn lúc đó mới chỉ cho y cách mở chiếc hộp tử kim mổ được từ bụng nó, còn truyền thụ phương pháp sử dụng bảo vật bên trong. Lỗ Thương Vương sau khi nghe xong, hiểu được những lẽ huyền diệu trong đó, thầm nghĩ việc này ứng với thiên cơ, đương nhiên bất khả lộ cho cả thiên hạ, liền một đao chặt bay đầu con rắn.

Tôi đọc đến đây không khỏi líu lưỡi. Tên Lỗ Thương vương này đúng là quá mức độc ác!

Bàn Tử nghe đến đấy liền chạy tới hỏi: “Một trong hai bảo vật đó chắc chắn là Quỷ ấn, thứ còn lại không biết là gì đây? Trong sách cổ từ trước đến giờ chưa hề nhắc tới, phải chăng chính là áo ngọc này?”

Tôi ra hiệu bảo hắn đừng nóng ruột, đoạn tự mình dò tiếp xuống dưới.

Lỗ Thương Vương sau khi tỉnh giấc liền thử phương pháp trong mộng một lần, quả nhiên đã mở được chiếc hộp tử kim, nhưng đến chỗ này y không hề viết đó là bảo vật gì, chỉ miêu tả rằng dùng thử “tương đối thuận tay”. Y cho rằng chuyện này không thể để người khác hay biết, bao nhiêu tùy tùng mang đi, kể cả người nhà bọn họ y đều nhất nhất tàn sát, ngay đến đứa trẻ vừa đầy tháng cũng không buông tha.

Tôi xem tới đây liền hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ tên Lỗ Thương vương này rõ ràng thần kinh có vấn đề, nếu không làm sao có thể hung tàn đến mức ấy.

Bàn Tử xen vào: “Y đơn thân độc mã mà giết được cả đống người như thế, dám chắc là dùng bảo vật kia rồi! Sốt ruột muốn chết đi, cậu xem xem bên dưới có viết đó là thứ quỷ quái gì không?!”

Tôi mắng: “Mẹ nó, anh làm gì mà cứ đứng đây nói nhảm mãi thế? Đi mà lấy áo ngọc của anh đi!”

Hắn nhếch mép: “Được được, tôi không ngắt lời cậu nữa là xong. Mà mẹ nhà cậu còn không mau đọc tiếp đi, ngứa hết cả ruột rồi đây này!”

Tôi chẳng thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục xem cuốn sách.

Mấy mươi năm sau đó, y nhờ có hai bảo vật mà bách chiến bách thắng, bất kể đánh giặc hay việc triều chính đều không thua một ai, danh tiếng lừng lẫy một thời. Nhưng đến lúc tuổi xế bóng, do nhiều năm tiếp xúc với thi khí nên thân thể sinh nhiều bệnh tật hiểm nghèo, vô cùng khổ sở. Cuối cùng Hoàng đế lo ngại y tuổi đã quá lớn liền tước binh quyền, lệnh cho y chỉ cần chuyên tâm đổ đấu, không cần lo chuyện quân vụ. Làm như thế đối với y khác nào bị giáng chức.

Sức khỏe mỗi ngày một sa sút, y bắt đầu lo sợ Diêm vương đòi mạng. Có đêm y nằm mộng thấy con cự xà năm đó, nó nói với y khí số ngươi tận đến nơi rồi, bọn ta đều đang ở Địa phủ chờ ngươi đây. Y thoáng nhìn, nhận ra toàn những sinh linh trước kia y giết bừa giết bãi. Đến khi y giật mình tỉnh dậy, nhớ lại những hình ảnh trong giấc mơ thì vô cùng kinh hãi, đành phải đi tìm quân sư để thỉnh giáo.

Quân sư của y là một thiết diện tiên sinh, tinh thông mệnh lý phong thủy. Lão ngẫm nghĩ một hồi rồi nói với Lỗ Thương vương, từ thời thượng cổ có một loại áo ngọc, mang trên mình có thể khiến người ta cải lão hoàn đồng, trường sinh bất lão, nhưng đáng tiếc đã sớm biệt tăm, nếu muốn có nó, may ra chỉ có thể mò tìm trong các cổ mộ mà thôi. Lỗ Thương vương khi ấy đã rơi vào tình cảnh cùng đường mạt lộ, mặc xác lão thiết diện tiên sinh đó nói thật hay không cũng làm y le lói một tia hi vọng, hơn nữa, đổ đấu rõ ràng là lợi thế của y. Từ đó y thức trắng đêm vùi đầu vào sách cổ, thời gian này tư liệu sách vở vẫn còn tương đối phong phú, nhiều thứ chưa bị thất truyền. Sau cùng, y phát hiện trong một cuốn sách có đề cập đến áo ngọc trong một ngôi mộ lớn.

Tiếp theo, y dùng hơn ba ngàn người, trong vòng nửa năm ngày đêm phá núi, rốt cuộc cũng tìm được một khu Hoàng lăng thời Tây Chu. Thời điểm đó, thực lực của mỗi quốc gia đều chưa có gì đáng kể, nên Hoàng lăng này cũng có thể coi là lớn. Lăng mộ phá núi mà xây nên, lợi dụng huyệt động có sẵn trong tự nhiên, đường vào mộ bày trận theo nguyên lý trong Chu Dịch bát quái, phức tạp vô cùng. Nếu không phải Lỗ Thương vương tinh thông kỳ môn độn giáp thì có lẽ không cách nào vào được bên trong. Điều kỳ lạ nhất là bên trong hang động của chủ mộ có một đại thụ được xưng là Cửu đầu xà bách, dưới gốc cây đặt giường ngọc, bên trên là xác khô của một nam thanh niên trong tư thế ngồi mặc áo liệm đen tuyền.

Thiết diện tiên sinh kia xem xong liền một mực quả quyết đây chính là áo ngọc. Xác nam thanh niên kia giống như chết mà không phải là chết, trong một khoảng thời gian nhất định, da chết trên mình thi thể sẽ bong ra, đồng thời tái sinh một lớp da mới. Lão đoán thanh niên khi chết đi chắc chắn đã là một ông lão già quắt rồi.

Thiết diện tiên sinh bản lĩnh phi phàm, còn biết cả phương pháp khống chế huyết thi. Lão dùng cách thức đặc biệt cởi chiếc áo ra khỏi nam thi, đồng thời đóng kín quan tài đá trong mộ phụ. Lỗ Thương vương dựa theo kế hoạch thiết diện tiên sinh bày ra, uống thuốc giả chết, trước mặt Hoàng đế diễn một màn kịch hay. Hoàng đế tin y thực sự có thể qua lại giữa hai giới âm dương, khỏi nói đã sợ hãi đến mất mật như thế nào. Để trấn an, Hoàng đế còn ban cho y mộ phần cao quý hơn cả bậc vương hầu. Tay chân thân tín của y lấy lý do mở phần mộ, ngấm ngầm xây một cổ mộ hình quạt ngay phía trên Hoàng lăng Tây Chu. Y đương nhiên thừa biết những kỹ xảo của dân trộm mộ, bày ra bảy quan tài giả, rồi tự táng mình trong cổ thụ ngàn năm nơi mộ Tây Chu.

Trước khi nằm vào quan tài, toàn bộ những kẻ xây mộ y đều giết hết, ném xác xuống sông, không chỉ có thế còn đầu độc chết tất cả tùy tùng, chỉ giữ lại hai kẻ thân tín nhất, một nam một nữ. Hai người đó sau khi nhập liệm cho y, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ cũng uống thuốc độc mà chết. Tôi đoán chừng những xác ướp cổ trong động xác kia về sau mới dần dần tích lại.

Lúc đó, lòng tôi bỗng dâng lên một mối ngờ vực, liền quay sang hỏi chú Ba: “Kết cục cuối cùng của vị thiết diện tiên sinh kia không hề thấy trong này đả động tới, không lẽ lão cũng tuẫn táng theo?”

Chú Ba lắc đầu đáp: “Kẻ đó cực kỳ thông minh, hẳn đã sớm đoán ra Lỗ Thương vương chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu, không ngu trung đến mức bồi táng với hắn đâu.”

Muộn Du Bình thản nhiên nói: “Tất nhiên lão không theo bồi táng, bởi rốt cuộc kẻ được mặc áo ngọc chẳng phải Lỗ Thương vương nào cả, mà chính là lão.”

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện