Đại sư nói: Võ Hồn Điện gọi địa phương đó là Ma quỷ đảo, nhưng ta lại biết tên gọi chân chính của nó, Hải Thần Đảo, đây là nơi sinh hoạt của hồn sư, tự xưng là đứa con của biển. "
"Sau lần bị chém giết đó, Võ Hồn Điện cũng không dám có tâm tư trở lại nữa. Nếu ta suy đoán không lầm, trên đảo này, ít nhất có một hồn sư tối cường đại, theo lời Kiếm đấu la về tối cao phong hào đấu la, là cường giả trên chín lăm cấp, thậm chí là tuyệt thế đấu la chín mươi chín cấp. Nếu không, Võ Hồn Điện gặp phải thiệt hại lớn như vậy, sao có thể không trả thù? Một nguyên nhân khác là tại sao người trên Hải Thần Đảo lại không rời khỏi nơi này. "
Đường Tam ngạc nhiên nói: "Ở hồn sư giới còn có địa phương kỳ dị vậy ư, sao từ trước tới giờ không có nghe người nói qua? "
Đại sư thở dài một tiếng, nói: "Nếu có thể, ta vĩnh viễn không hy vọng ngươi và hồn sư nơi đó tiếp xúc. Trước kia ta không nghĩ rằng ngươi cùng bọn họ sẽ có quan hệ, tự nhiên sẽ không nói cho ngươi "
Đường Tam hỏi: "Người đã từng tới Hải Thần Đảo sao? "
Đại sư gật gật đầu: "Ta từng đi qua một lần. Cũng chính là thời điểm Võ Hồn Điện công kích Hải Thần Đảo. Lúc đó, ta và Bỉ Bỉ Đông còn ở một chỗ, Nghe nói có một địa phương thần kỳ như vậy, liền cùng bọn họ đi tới. Đến nơi rồi ta mới biết được, nguyên lai trong hồn sư giới còn có một đám hồn sư thần bí không một ai biết đến. Bọn họ chẳng những thần bí, hơn nữa lại cực kỳ cường đại. Ngày đó chúng ta tiếp xúc với bọn họ cảm thấy rất khó khăn "Hải Thần Đảo sở dĩ bị Võ Hồn Điện xưng là Ma quỷ đảo, chính là vì lần chiến đấu đó. Nhưng trên thực tế, tuy rằng hồn sư của Hải Thần Đảo rất khó tiếp xúc, nhưng bọn họ lại không phải những kẻ thích giết chóc. Họ đã qua nhiều thế hệ ở đó, tự gọi là đứa con của biển, danh xưng hải hồn sư. Hải hồn sư sở dĩ có võ hồn cực kỳ kì dị, đại bộ phận là có quan hệ với thủy sinh động vật. Bởi vậy, võ hồn của họ với chúng ta có khác biệt rất lớn. Hải Thần Đảo, trong đại hải, ở phía sườn tây đại lục. Ở nơi này, hải hồn sư võ hồn thủy sinh động vật không thể nghi ngờ là có thể phát huy thực lực đến mức độ cao nhất. Trên Hải Thần Đảo, cũng có rất đông các hồn thú kỳ dị, cho nên, có thể xem nơi đó như một mảnh đặc thù sâm lâm hồn thú".
Đường Tam hỏi: "Ở nơi đó có bao nhiêu hồn sư?"
Đại sư nói: "Sống trên Hải Thần Đảo, mỗi người đều là hồn sư, thận trọng ước tính là vượt quá hai nghìn người, thậm chí nhiều hơn. Sở dĩ ta phán định nơi này có đỉnh phong cấp bậc đấu la chính là vì khi đánh chết phong hào đấu là của Võ Hồn Điện, vài người có nhắc tới Hải Thần Đại Nhân bốn chữ, mà xem biểu tình và ngữ khí, đều không phải là cầu nguyện hải thần, mà như là xưng hô một người, một người chí cao trên Hải Thần Đảo. Mà những hải hồn sư kia đều là cấp bậc phong hào đấu la, có thể khiến bọn họ cung kính, tự nhiên phải là đỉnh cấp đấu la, còn có thể là chín mươi chín cấp tuyệt thế đấu la.
Nghe đại sư giảng thuật, trong lòng Đường Tam đã có vẻ muốn đến hải thần đảo đó: "Lão sư, ý của ngài là muốn ta tới Hải Thần Đảo trải nghiệm sao? "
Đại sư gật gật đầu: "Hải Thần Đảo. Không thể nghi ngờ là đầy rẫy nguy cơ, nhưng cũng tràn ngập các loại kỳ ngộ. Hải hồn sư cũng không thích giết chóc, ngoại nhân tới đó, chỉ cần thông qua khảo nghiệm là có thể lưu lại, trở thành một hải hồn sư. Nhưng có một điều là sau khi trở thành hải hồn sư, sẽ không thể rời khỏi nơi đó, đây là quy củ của Hải Thần Đảo. Lần đó Võ Hồn Điện là phản đối phương thức này của Hải Thần Đảo, lại đánh chết một ít hải hồn sư, mới khiến hải hồn sư đáp trả mãnh liệt, toàn lực công kích, cuối cùng trở ra chỉ còn mấy trăm người mà thôi. Có thể thấy được sự cường đại của hải hồn sư. Lấy thiên phú và năng lực của ngươi, tiến vào Hải Thần Đảo, ta không lo lắng, thông qua khảo nghiệm có lẽ cũng không có vấn đề gì. Nhưng quan trọng là… ngươi trở về như thế nào. Hết thảy chỉ có thể dựa vào thực lực của ngươi mà thôi. Muốn xuyên qua đại hải quay về đại lục sẽ phải đối mặt với sự truy kích của Hải Thần Đảo. Ta phải nhắc nhở ngươi, tuyệt đại hồn sư trên Hải Thần Đảo đều là thích hợp nhất về thủy chiến. Chỉ sợ là một gã hồn đấu la hải hồn sư, ở trong đại hải, cũng có thể tiêu diệt phong hào đấu la của lục địa.Ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng ngươi có năng lực phi hành là có thể dễ dàng thoát ly nơi đó, tại Hải Thần Đảo có một loại hồn sư với võ hồn hải âu, trong đó còn có một gã cấp bậc phong hào đấu la. Tốc độ trên mặt đất tuy có thua Đường Môn Bạch Hạc Trưởng Lão, nhưng ngươi dựa vào hồn cốt phi hành thì không có cơ hội nào cả. Nếu ngươi có thể thành công từ Hải Thần Đảo trở về, vậy thì, thực lực của ngươi ở các phương diện đều có tiến bộ nhảy vọt.
Đường Tam thoáng chút do dự nói: "Lão sư, hơn nửa năm thời gian nữa, thất tông trọng tuyển đại hội sẽ bắt đầu. Ta bây giờ rời đi, chỉ sợ không thể tham gia. Nếu như tất cả đều theo kịch bản của Võ Hồn Điện, sau này thật sự là càng khó đối phó với họ".
Đại sư lạnh nhạt cười, nói: "Ngươi cho là, bằng vào lực lượng của chúng ta hiện tại là có thể ngăn trở việc tiến hành thất tông trọng tuyển đại hội của Võ Hồn Điện lần này sao? Căn bản là không có khả năng. Ít nhất trong khoảng thời gian năm năm tới, sẽ là thời kỳ hưng thịnh của Võ Hồn Điện. Bất quá, bọn họ sẽ không tùy tiện động thủ với hai đại đế quốc. Võ Hồn Điện hủy diệt Lam Điện Phách Long Vương gia tộc chúng ta cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông kỳ thực là có chút nóng vội. Ở phương diện hồn sư dĩ nhiên Võ Hồn Điện chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng sở hữu vương quốc, công quốc, lại không thể so sánh với hai đại đế quốc. Chỉ cần Thiên Đấu Đế Quốc cùng Tinh La Đế Quốc liên thủ lại thì cho dù Võ Hồn Điện cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không khi đại chiến xảy ra, chỉ sợ dân số toàn đại lục sẽ giảm rất nhiều. Một khi lâm vào chiến loạn, Võ Hồn Điện chẳng những không thu được lợi ích lớn, ngược lại còn bị dân chúng căm ghét. Bởi vậy theo ta phán đoán thì Võ Hồn Điện sẽ thông qua thất tông trọng tuyển đại hội để tiến thêm một bước trong việc xác lập địa vị chí cao trong giới hồn sư. Đẩy nhanh việc hỗ trợ các vương quốc, công quốc đề cao sức mạnh của bản thân, từng bước xâm lấn lưỡng đại đế quốc mà không cần phải tập trung lực lượng hủy diệt hai đại đế quốc. Hai đại đế quốc ở trên đại lục thâm căn cố đế, muốn hoàn toàn xâm chiếm tuyệt không phải là việc có khả năng hoàn thành trong một sớm một chiều. Đồng thời, dưới áp lực khổng lồ, hai đại đế quốc cũng sẽ nỗ lực, mặc dù toàn cục là Võ Hồn Địa chiếm ưu thế, nhưng muốn xâm chiếm hai đại đế quốc cũng là một quá trình lâu dài. Lần này chúng ta cùng Võ Hồn Điện đã là kẻ thù, ngươi đánh bại Thiên Nhận Tuyết, nhất định sẽ khiến cho Võ Hồn Điện cực kỳ coi trọng. Lúc này, lựa chọn rời đi đề cao thực lực là tốt nhất. Tập trung sức mạnh rồi đánh ra một kích mới có thể mang tới lực lượng tối cường.
Nghe Đại sư phân tích, Đường Tam không khỏi liên tục gật đầu. Hắn tuy thông minh, nhưng đối với tình thế của đại lục làm sao có thể thấu triệt bằng đại sư? Âm thầm khâm phục lão sư đồng thời hắn cũng rất giật mình, lời đại sư gây cho hắn một loại cảm giác thông suốt.
Đại sư thở dài một tiếng, nói: "Điều ta lo lắng nhất là ngươi có thể từ Hải Thần Đảo trở về hay không. Chưa chân chính đối mặt, ngươi sẽ không minh bạch sự đáng sợ của hải hồn sư. Vũ hồn của bọn họ là hải sinh vật thuộc thủy thuộc tính, họ có vô tận năng lực kỳ dị.
Lúc này trong lòng Đường Tam đã có ý định: "sư phụ, để ta đi. Nếu không thể vượt qua khảo nghiệm rèn luyện lần này, ta còn có thể nào đối kháng cùng Vũ Hồn Điện? Ta nhất định sẽ đem áp lực chuyển hóa thành động lực, nhanh chóng đề thăng thực lực. Khi ta trở lại cũng là thời khắc chúng ta hành động. Ám khí Đường Môn cần phải có thời gian chế tạo, bản thân ta cũng không giúp được quá nhiều. Ta tin tưởng, ta nhất định sẽ bình an từ Hải Thần Đảo trở về.
Đại sư nở nụ cười. Hắn đã sớm đoán được sự lựa chọn của Đường Tam: "Không phải ngươi. Là các ngươi mới đúng. Chẳng lẽ ngươi cam lòng lưu lại Tiểu Vũ sao? Mang theo nàng đi cùng. Cần trải nghiệm không chỉ là ngươi. Còn có những người khác của Sử Lai Khắc Thất Quái. Bọn họ giống ngươi, đều đã đạt tới bình cảnh. Muốn bảo trì việc đề cao thực lực nhất định phải có sự trả giá. Hơn nữa, các ngươi cùng ở một chỗ, cũng có thể chiếu cố và ứng cứu lẫn nhau. "
"Thất quái? " Đường Tam thoáng chút sửng sốt. Khó hiểu nhìn đại sư.
Đại sư mỉm cười: "Ta đã bàn qua với Phất Lan Đức, Mã Hồng Tuấn thì không thành vấn đề. Hôm qua, ta cũng đã cùng Trữ Tông chủ nói qua. Hắn mặc dù còn có chút do dự, nhưng ta tin tưởng có thể thuyết phục được. Tại thời điểm ngươi đi Canh Tân Thành lần trước, ta đã phái đưa một phong thư, chắc hẳn hiện tại đã tới tay Mộc Bạch cùng Trúc Thanh. Có thể nói có được trải nghiệm gian nan như vậy là cơ hội tốt với các ngươi, không phải thất quái các người cùng hành động, ta làm sao có thể yên tâm? "
Nhìn ánh mắt ôn hòa của đại sư, hai mắt Đường Tam dần trở nên mông lung. Hắn biết, lão sư vì sự đề thăng của hắn trong tương lai đã suy tính việc này. Cũng một mực vì hắn lặng lẽ làm rất nhiều, rất nhiều. Vài năm qua, tóc mai đại sư đã có chút hoa râm, trong lòng Đường Tam, địa vị đại sư tuyệt không thua gì Đường Hạo, đại sư đối với Đường Tam nỗ lực, thậm chí so với Đường Hạo, còn muốn hơn nhiều, rất nhiều…
"Đi thôi. Ngươi không phải là còn muốn quay về Hạo Thiên Tông sao? Chờ sau khi ngươi từ Hạo Thiên Tông trở về, chắc hẳn bọn Mộc Bạch cũng không sai biệt lắm tới nơi. Chỗ Trữ Tông chủ, ta còn muốn làm nhiều việc cho hắn. Bảy người bọn ngươi mới là vương bài của bọn ta để trong tương lai chống lại Võ Hồn Điện. Lần này tới Hải Thần Đảo, ta tin tưởng các ngươi nhất định sẽ thắng lợi trở về.
Mang theo Tiểu Vũ rời khỏi hoàng cung, thật lâu Đường Tam vẫn không thể kiềm chế được tâm tình, đại sư vì hắn mà lặng lẽ nỗ lực, điều này sẽ được hắn khắc gi vào tận trái tim. Hắn tự nhiên sẽ không nói gì, phần tình này, hẵn vĩnh viễn ghi tâm, trong lòng hắn chính là có hai vị phụ thân.
Trong quá trình rời hoàng cung, nhìn thấy Đường Tam, tất cả cấm vệ quân hoàng thất đều quỳ một gối hành lễ. Bởi vì bên hông Đường Tam dắt một tấm ngọc bội to cỡ bàn tay trẻ con. Ngọc bội này chính là dấu hiệu của chủ nhân, Thiên Đấu Đế Quốc Tuyết Dạ Đại Đế.
Tuyết Dạ Đại Đế muốn một lần nữa chấp chính, đồng thời cũng tuyên bố Tứ Hoàng Tử Tuyết Băng trở thành thái tử kế thừa. Tuyết Tinh Thân Vương tạm thời quản lý sự việc của Đế Quốc.
Ngày đó, lúc Tuyết Dạ Đại Đế tỉnh lại, Đường Tam tự nhiên đoán được chuyện gì xảy ra. Trữ Phong Trí sở dĩ khiến hắn rời phòng chính là để bảo hộ hắn. Tuy Đường Tam không biết Trữ Phong Trí làm thế nào, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng, vị tông chủ Thất Bảo Lưu Ly Tông này nhất định đã sử dụng thủ đoạn đặc thù để kích phát tiềm năng sinh mệnh của Tuyết Dạ Đại Đế. Làm như vậy, dĩ nhiên có thể khiến vị đế vương này nhanh chóng tỉnh táo lại để chủ trì đại cục, nhưng chắc chắn sự suy kiệt sẽ càng nhanh hơn khiến sinh mệnh càng thêm ngắn ngủi. Mà chuyện này, Tuyết Dạ Đại Đế khi tỉnh lại sẽ không rõ, nhưng thân là đế vương, mặc dù lúc đó không rõ, nhưng thời điểm sau này nhất định sẽ thông suốt. Tuy rằng hiện tại hắn cần dựa vào Thất Bảo Lưu Ly Tông, nhưng tương lai ai có thể nói trước được? Việc này tất nhiên sẽ trở thành chuyện của hoàng thất cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông ( ý của câu này là TPT kích phát tiềm lực của TD sẽ khiến hoàng thất có suy nghĩ khác, có thể gây bất hòa trong tương lai giữa Đế quốc và lưu ly tông - Dangneo).
Trữ Phong Trí quyết đoán khiến Đường Tam thực sự khâm phục, hắn tự đem mình rời khỏi đó trước tiên, có thể thấy được thiện ý đối với Đường Môn. Việc này khiến cho mình sẽ phải quan tâm Trữ Vinh Vinh nhiều hơn, mà kỳ thật đó chính là quan tâm tới Thất Bảo Lưu Ly Tông. Bất luận Trữ Phong Trí có nguyện ý thừa nhận hay không, từ khi bị Võ Hồn Điện tập kích, Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng đã bắt đầu từ thịnh chuyển suy, giống như Hạo Thiên Tông lúc trước, tựa như mỗi tông môn cường đại đều phải trải qua quá trình đó.
Mà Đường Môn lại không giống với các tông môn hồn sư khác, chẳng những có quan hệ cực kỳ mật thiết với Sử Lai Khắc học viện, mà sự tình vừa rồi có tác dụng quyết định, có thể nói là cứu Tuyết Dạ Đại Đế cùng cả hoàng thất của Thiên Đấu Đế Quốc. Tuy rằng Tuyết Dạ Đại Đế cũng không phong thưởng quá mức, nhưng phần ân tình này hắn tự nhiên sẽ không quên. Từ góc độ khác suy xét, cũng giống với Thất Bảo Lưu Ly Tông đối với Hoàng Thất của Thiên Đấu Đế Quốc, Đường Môn dù còn non trẻ nhưng có thể sau này nó sẽ giống Thất Bảo Lưu Ly Tông, trở thành hai tông môn trấn thủ của Hoàng Thất. Chỉ cần tương lai Đường Môn có cống hiến đủ với đế quốc, thì địa vị của nó tại Thiên Đấu là vô hạn lượng.
Có những thâm ý này, Đường Tam đối với sức mạnh bản thân càng thêm khát vọng, bất luận Thiên Đấu Đế Quốc sau này đối với mình như thế nào, nhưng nếu mình không duy trì được thực lực cường đại thì tất cả đều chỉ là hư ảo mà thôi. Mà muốn đối phó với Võ Hồn Điện, hắn cũng cần nhờ đến nhân lực, vật lực khổng lồ của Thiên Đấu Đế Quốc. Đường Môn nếu lựa chọn dựa vào Thiên Đấu Đế Quốc, tương lai chính là vui buồn cùng nhau.
Về phần thái tử Tuyết Băng, Đường Tam ngược lại không lo lắng, cho dù không bao lâu nữa, hắn sẽ tiếp vị Tuyết Dạ Đại Đế, chỉ cần hắn không phải thằng ngốc, thì vận mệnh tuyệt đối sẽ không thay đổi. Vẫn liên tục bị Tuyết Thanh Hà giả mạo áp chế, nhưng lại có thể không chết, ẩn sâu suy nghĩ, một người như vậy tuy rằng ở chung thì không tốt, nhưng ít ra hắn đủ tư cách của một đế vương. Nói về tương lai, cho dù không ở được Thiên Đấu Đế Quốc nữa, Đường Môn muốn âm thầm di chuyển cũng không phải là việc khó. Chớ quên, lão đại Sử Lai Khắc Thất Quái, Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch chính là hoàng tử của Tinh La Đế Quốc
Trên đường quay về tông môn, Đường Tam suy nghĩ rất nhiều. Đem các loại sự tình nhất nhất suy tính trước sau, hắn càng cảm giác được đại sư nhìn xa trông rộng, mình tạm thời rời đi, chẳng những có thể làm dịu quan hệ giữa Thiên Đấu Đế Quốc và Võ Hồn Điện, hơn nữa cũng tránh việc mình ở nơi đầu sóng ngọn gió, Ai có thể biết được Võ Hồn Điện có phái cao thủ đến ám sát mình không?
Mà hiện tại, Võ Hồn Điện đối với việc mình thành lập Đường Môn còn không rõ, chỉ cần mình rời đi, Đường Môn lại càng dễ dàng tiến nhập thời kỳ phát triển bình ổn. Có Thất Bảo Lưu Ly Tông cùng hoàng thất hỗ trợ, mình có ở lại hay không căn bản không phải vấn đề lớn.
Thông suốt mọi thứ, Đường Tam cũng đã kiên định rằng chính mình phải đi con đường riêng một đoạn thời gian, gia tăng thực lực, vững chắc phát triển Đường Môn mới là lựa chọn tốt nhất. Gấp gáp chỉ đổi lấy sự hủy diệt.
Cho dù hiện tại Hạo Thiên Tông có sáu vị cường giả phong hào đấu la, nhưng ngày đó nghe lời của Kiếm đấu la Trần Tâm, Đường Tam mới hiểu được vì sao lúc trước gia gia lại lựa chọn nhượng bộ thoái ẩn. Gần trăm năm, hiện tại Hạo Thiên Tông có thể nói đạt được thực lực cực mạnh, có đến sáu vị phong hào đấu la. Nhưng thực tế, ngoại trừ tông chủ Đường Khiếu, năm vị trưởng lão cũng chỉ là phong hào đấu la mà thôi, với tuổi của bọn họ, căn bản không có khả năng đột phá chín mươi lăm cấp, cho dù là Đường Khiếu, năm mươi năm nữa sợ cũng không đạt được chín mươi chín cấp. Như thế làm sao có thể đối chọi được với Võ Hồn Điện? Ai có thể biết được họ còn ẩn tàng bao nhiêu tuyệt thế cường giả?
Bất tri bất giác, Đường Tam đã mang Tiểu Vũ về tới Đường Môn, vừa tiến vào đại môn, đã nghe một tiếng kêu thảm "A---, Trầm Hương muội muội, ngươi không thể đối với ta như vậy a! Cho dù là không đồng ý, cũng không thể đánh ta, có đúng hay không? "
"Phì, ai là Trầm Hương muội muội của ngươi, sao ngươi không chết đi, mập mạp chết tiệt, dám đến gặp gia gia ta nói năng lung tung, ta không đùa với ngươi."
Mắt thấy một bóng đen to lớn nhằm mình lao tới, Đường Tam không khỏi mỉm cười, vung tay đẩy sang một bên, động tác còn chưa hoàn thành, một đạo thân ảnh bạch sắc đã lao tới, một cước đá vào phần thịt phía sau của bóng đen.
"Các ngươi lại gây chuyện hả?" Đường Tam có chút bất đắc dĩ đem Mã Hồng Tuấn kéo đến bên người, thân ảnh to tròn này đương nhiên là Mập Mạp. Mã Hồng Tuấn cũng rất cơ trí, gấp rút chuyển thân, trốn sau lưng Đường Tam và Tiểu Vũ. Nhìn trộm về thân ảnh màu trắng phía trước Đường Tam, đúng là cháu gái của Mẫn đường Đường chủ Bạch Hạc, Bạch Trầm Hương
Bạch Trầm Hương hai tay chống nạnh, bộ dáng phẫn nộ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đỏ bừng, giống như là thoa son, khiến cho khuôn mặt vốn rất đẹp của nàng càng thêm rung động lòng người.
Mắt thấy Mập Mạp trốn vào sau lưng Đường Tam cùng Tiểu Vũ, nàng vẫn không chịu bỏ qua: "Mập Mạp chết tiệt, ngươi đi ra đây cho ta. Có bản lĩnh thì đừng trốn sau lưng tông chủ. Biểu ca, người phải làm chủ cho ta. Mập Mạp chết tiệt này muốn hại chết ta."
Đường Tam cười ha ha, chặn lại nói: "Tốt, tốt, ta làm chủ cho ngươi. Ngươi bớt giận đã, nói cho ta Mập Mạp đến cùng đã làm chuyện gì thương thiên hoại lý, khiến cho ngươi tức giận đến vậy a!"
Mã Hồng Tuấn nhanh chóng chui ra, vừa định mở miệng, đã bị Bạch Trầm Hương hung hăng trừng mắt. Nói cũng kỳ quái, Mã Hồng Tuấn ngày thường luôn cười hì hì, nhưng trên thực tế, tâm vững như sắt, trong Sử Lai Khắc Thất Quái, chỉ sợ là cũng chỉ kém Mộc Bạch và Đường Tam một chút mà thôi. Đối với ngoại nhân, nửa điểm cũng không nhún nhường. Nhưng đối mặt với Bạch Trầm Hương tràn ngập dỗi hờn lại là mang dáng vẻ vò đầu bứt tai, nói không nên lời,
Âm thanh Bạch Trầm Hương lanh lảnh nói: "Mập Mạp chết tiệt này, vậy mà dám hướng gia gia ta cầu hôn. Chẳng hiểu vì sao Gia gia lại đáp ứng nữa chứ. Còn bảo ta đối tốt với hắn một chút nữa. Biểu ca, người phải làm chủ cho ta. Mập Mạp chết tiệt này rõ ràng là không có hảo tâm. Ta thà gả cho chó cho lợn còn hơn gả cho hắn."
Nghe Bạch Trầm Hương nói những lời này, Đường Tam cũng không sửng sốt, Mập Mạp hướng về phía Bạch Hạc cầu hôn, hắn có thể lý giải, tuy rằng thủ đoạn có trực tiếp một chút, nhưng có thể được Bạch Hạc tán thành, tự nhiên là một kết quả tốt. Nhưng khiến cho Đường Tam khó hiểu hơn là, vì sao Bạch Hạc đáp ứng lại không cùng Bạch Trầm Hương trao đổi. Điều này có chút kỳ quái.
Phải biết rằng. tuy rằng kém Tiểu Vũ nhưng Bạch Trầm Hương cũng là quốc sắc thiên hương, tự nhiên tầm mắt cực cao, Mập Mạp ngoại hình lại không tính là tao nhã, chẳng lẽ là do Mập Mạp cũng là một đường chủ của Đường Môn? Bạch Hạc dù nói thế nào cũng là Mẫn tộc Tộc trưởng, huống chi lại chính là gia gia nàng.
Thấy Bạch Trầm Hương muốn khóc, Đường Tam chặn lại nói: "Trầm Hương, gia gia thật sự đã đáp ứng hôn nhân của các ngươi?"
Bạch Trầm Hương hung hăng gật đầu "Không biết Mập Mạp chết tiệt này dùng bùa mê thuốc lú mà gia gia thực sự lại đáp ứng. Ta đi tìm gia gia lý luận, vậy mà gia gia còn nói, hắn là người tốt, ở chung sống chung sẽ thành quen, còn thấy hắn có nhiều ưu điểm. Mập Mạp chết tiệt này có cái gì là ưu điểm? Một cục mỡ béo sao?"
Mã Hồng Tuấn có chút không nhẫn nhịn được "Trầm Hương muội muội, muội không thể nói như vậy a! Ưu điểm của ta rất nhiều. Người ta vẫn đều gọi ta là không nhuốm bụi trần tiểu lang quân, thành thật tin cậy mỹ thiếu niên. "
"Phì ----, xem ra da mặt ngươi so với góc tường thành còn muốn dày gấp ba, không biết xấu hổ. Chưa bao giờ thấy người không biết xấu hổ như ngươi. Hừ, cho dù thế nào ta cũng không lấy chồng. Gia gia đáp ứng ta cũng không, cùng lắm ta rời nhà trốn đi."
Đường Tam có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Được rồi, Trầm Hương muội muội, ngươi cũng đừng nóng giận. Ta đi nói chuyện với gia gia ngươi, chỉ cần ngươi không nguyện ý, không ai ép buộc được ngươi, Mập Mạp cũng sẽ không."
Mã Hồng Tuấn trợn to mắt nhìn Đường Tam "Tam ca, ngươi thật là, ta thật sự phải vất vả lắm mới được Bạch trưởng lão đồng ý."
Đường Tam hướng ánh mắt về phía Mập Mạp ra hiệu: "Cảm tình đến từ hai phía, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn miễn cưỡng Trầm Hương sao?"
Mã Hồng Tuấn sửng sốt một chút, hắn ở cùng Đường Tam mấy năm, thấy ánh mắt Đường Tam truyền đạt, cũng không nói gì nữa.
Bạch Trầm Hương rõ ràng thả lỏng rất nhiều, nhìn Đường Tam cùng Tiểu Vũ bên cạnh, lại hung hăng trừng mắt liếc Mập Mạp một cái nói: "Biểu ca, chuyện này nhờ người, bất luận thế nào, người cũng phải thay ta làm chủ, chúng ta quyết định thế nhé."
Đường Tam mỉm cười gật đầu "Yên tâm đi, ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi không muốn, không ai miễn cường được ngươi."
Bạch Trầm Hương hết sức cao hứng rời đi, Đường Tam là Đường Môn môn chủ, lời nói tự nhiên là rất có phân lượng.
Đợi cho Bạch Trầm Hương lanh lợi đi khỏi, Mã Hồng Tuấn nhịn không được hỏi: "Tam ca, ngươi đây là……"
Đường Tam liếc mắt nhìn hắn, nói: "Dưa hái xanh không ngọt. Phương pháp của ngươi tuy rằng trực tiếp, nhưng không được nóng vội, nếu không lại phản tác dụng. Gia gia nàng chẳng phải đã đáp ứng các ngươi rồi sao? Cứ như vậy, ngươi theo đuổi Trầm Hương cũng bị nàng hết sức cản trở mà thôi. Ta sẽ giúp ngươi, nhưng có thể giành được tâm hồn của nàng hay không thì phải trông cậy vào bổn sự của người thôi."
Mập Mạp gắng sức gật đầu: " Tam ca, ta lần này là thật tâm. Ta cam đoan đối tốt với nàng. Ta nghe lời ngươi, nhất định mang thành ý cảm động nàng." Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trên mặt hắn biểu tình rõ ràng có chút chán nản, hiển nhiên ngay cả hắn cũng không xem trọng chính mình, luận về ngoại hình, quả thật hắn kém Bạch Trầm Hương xa lắc.
Đường Tam hạ giọng, nói mấy câu bên tai Mã Hồng Tuấn, hắn bắt đầu là ngạc nhiên, một lát sau nhất thời vui sướng: "Tam ca, ngươi nói thật chứ?"
Đường Tam gật gật đầu: "Sử Lai Khắc Thất Quái chúng ta, chỉ ngươi là không có nơi chốn, có thể giúp đương nhiên ta sẽ giúp ngươi. Bất quá vẫn là câu nói kia, thành hay không là chính ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ những lời này, hoạn nạn thấy chân tình. Nhớ rõ Tiểu Áo là thế nào có được tình yêu của Trữ Vinh Vinh? Xuất ra chân tình thật lòng của ngươi đi."
Lưu lại Mã Hồng Tuấn hưng phấn suy tư, Đường Tam mang theo Tiểu Vũ trở lại tông chủ phủ, truyền lệnh cho tông môn đệ tử, triệu kiến các đường chủ.
Không lâu sau, Mẫn đường Đường chủ Bạch Hạc, Dược đường Đường chủ Dương Vô Địch, Ngự đường Đường chủ Ngưu Cao, Lực đường Đường chủ Thái Thản cùng với Võ đường Đường chủ Mã Ngọc Tuấn, và đồng cấp bậc Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp đều tới nghị sự đại sảnh của tông chủ phủ.
Đường Tam ngồi ngay ngắn ở chủ vị, mọi người hành lễ rồi ngồi vào chỗ, tông môn có tông môn quy củ, lễ nghi này là do tứ tông tộc bốn vị tộc trưởng chủ động yêu cầu.
"Thái Đường chủ, Lâu Cao trưởng lão bận việc gì?" Đường Tam thấy Lâu Cao không đến cùng Thái Thản, hướng đến hỏi.
Thái Thản cười khổ nói: "Lâu Cao, lão gia hỏa này, đối với chú tạo si mê hơn ta nhiều. Mấy ngày này hắn đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài, cả ngày đốc thúc Đường Môn đệ tử chú tạo. Bất quá, có hắn, ta cũng thoải mái không ít."
Đường Tam gật đầu, lúc này mới chuyển hướng tới mọi người: "Trước mắt, Đường Môn chúng ta đã xem như đi vào quỹ đạo, không lâu sau, nhóm ám khí đầu tiên sẽ được chế tạo xong. Chúng ta tạm thời sẽ không thu nhận môn nhân đệ tử. Lần này mời mọi người đến, chủ yếu là có chuyện muốn cùng thương nghị. Hôm nay, ta cùng với lão sư trao đổi, trước mắt, vài người Sử Lai Khắc Thất Quái chúng ta, thực lực đều đạt tới bình cảnh, nghĩ muốn bảo trì tốc độ đề thăng, cần tìm lối đi khác. Ta tính toán, đem sự vụ Đường Môn tạm thời giao cho bốn vị trưởng lão, khởi hành tới một địa phương thích hợp tu luyện một thời gian. Không chỉ có ta, Vinh Vinh, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn đều đi cùng."
Ngự Đường Đường chủ Ngưu Cao nói: "Cố gắng tu luyện là chuyện tốt, bất quá, Tông chủ, ngươi muốn đi bao lâu?"
Đường Tam nói: "Ta cũng không biết. Địa phương kia đích xác là nguy hiểm. Chính là muốn một nơi mang tới áp lực, mới có lợi cho việc đề thăng thực lực. Về mặt bao lâu có khả năng trở về, ta cũng không nói được. Về phương diện hậu cần, Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp đều đi theo ta, ta sẽ nhờ Trữ Tông chủ cùng bệ hạ chiếu cố Đường Môn."
Nghe Đường Tam nói không biết là đi bao lâu, bốn vị trưởng lão đều có chút trầm mặc. Một lúc lâu sau, Dương Vô Địch mở miệng trước, nói: "Tông chủ, các người cứ đi đi. Đường Môn giao cho chúng ta, Đường Môn còn, chúng ta còn." Ngữ khí của hắn giống như đang nói với Phá Hồn Thương của mình, nhân còn thương ở, thương hủy nhân vong. Tuy rằng bình thường Dương Vô Địch không nói nhiều lắm, nhưng lời hắn nói rất có phân lượng.
Thái Thản nói: "Tông chủ, chúng ta đều hiểu, ngươi vì muốn mạnh hơn, trong tương lai đối kháng được với Võ Hồn Điện mới quyết định đi tu luyện. Nhưng ngươi cũng không thể quên, thân là đầu não của Đường Môn, trên người trách nhiệm trọng đại. Đường Môn không thể trong thời gian dài quần long vô thủ."
Đường Tam gật đâu, đem lời đại sư hôm nay phân tích đối với cục diện đại lục thuật lại một lần: "Ta hiểu được sự lo lắng của các vị trưởng lão. Dương trưởng lão từng cùng ta đối mặt với địch nhân Võ Hồn Điện. Tin tưởng rằng các người cũng đều rõ ràng thế lực của Võ Hồn Điện hết sức to lớn. Theo bất luận góc độ, chúng ta hoàn toàn ở thế yếu, Đường Môn cần cường giả, nếu thế hệ trẻ chúng ta mà không thật nhanh trưởng thành, tương lai sẽ càng thêm bị động. Ta đã cân nhắc rõ ràng và cũng tin tưởng, bất luận đối mặt với nguy hiểm thế nào, chúng ta nhất định còn sống trở về."
Thái Thản suy tư một lát, dứt khoát nói: "Tốt lắm, Tông chủ, các ngươi cứ yên tâm đi thôi. Đường Môn giao cho chúng ta. Cứ theo thương lượng của chúng ta, đem Dược Đường dược vật kết hợp với Lực Đường chế tác ám khí kết hợp, chế tạo một nhóm ám khí hoàn mỹ. Đầu tiên trang bị cho Thất Bảo Lưu Ly Tông, sau đó trang bị cho bản thân. Sau nữa sẽ bán cho Thiên Đấu Đế Quốc hoàng thất. Muốn chế tác lượng lớn ám khí, cũng cần một khoảng thời gian rất dài. Tin tưởng, cũng là thời điểm các ngươi trở về, Đường Môn chúng ta sẽ chân chính đứng vững trên đôi chân chính mình."
Đường Tam nói: "Ta cùng lão sư thương lượng qua, trong tương lai, Đường Môn chúng ta theo Sử Lai Khắc học viện thông qua khảo nghiệm tuyển nhận đệ tử. Do lão sư bọn họ tiến cử vào Đường Môn. Như vậy, chúng ta có thể bảo trì được chất lượng của Đường Môn đệ tử. Mã Hồng Tuấn đi cùng ta, tạm thời Ngưu Bôn thúc thúc sẽ phụ trách Võ Đường."
Ở đời đệ tử thứ hai của Đơn Chúc Tứ Tông thì Ngưu Bôn xem như là người xuất sắc nhất.
Kế tiếp, cả hội nghị quay chung quay lộ tuyến phát triển của Đường Môn trong tương lai cùng với việc triển khai chi tiết các phương diện, Đường Tam chuẩn bị rời đi trong thời gian không ngắn, trước khi đi, hắn nhất thiết phải đem toàn bộ suy nghĩ của mình thương lượng tốt với bốn vị trưởng lão. Bảo đảm trong khoảng thời gian hắn rời đi, Đường Môn vẫn mạnh mẽ phát triển.
Giống như lời của đại sư, Đường Môn đã đi theo quỹ đạo, bất luận là Thất Bảo Lưu Ly Tông hay Thiên Đấu Đế Quốc hoàng thất, đều là hỗ trợ Đường Môn vô điều kiện. Tương lai Đường Môn đạt tới trình độ nào, đều là phụ thuộc vào bọn Đường Tam đạt được thành tựu thế nào. Tông môn có phong hào đấu la hoàn toàn bất đồng với tông môn không có, mà có được tuyệt thế phong hào đấu la thì càng thêm bất đồng. Tiềm lực của Sử Lai Khắc Thất Quái là cực lớn, nhưng đem tiềm lực chuyển hóa thành thực lực thế nào, cùng Võ Hồn Điện chính diện đối mặt, mới là vấn đề trọng yếu của Đường Tam.
Màn đêm buông xuống, Đường Tam đem Tiểu Vũ ngủ say trong lồng ngực về phòng, đang chuẩn bị tu luyện thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Một âm thanh trầm thấp vang lên: "Tông chủ, ngươi nghỉ chưa?"
Đường Tam rời phòng ngủ, đi ra phòng khách: "Dương trưởng lão, ngài vào đi." Hắn đã sớm đoán được Dương Vô Địch sẽ đến tìm mình, chỉ là không xác định được thời gian mà thôi.
Dương Vô Địch đẩy cửa vào, tính cách hắn luôn thẳng thắn, tựa như hắn với phá hồn thương giống nhau: "Tông chủ, ta có chuyện muốn nói."
Đường Tam ra hiệu mời ngồi: "Trưởng lão mời nói."
Dương Vô Địch không ngồi xuống, đứng ở đó trầm ngâm một lát, rồi nói: "Có phải ngươi rất kỳ quái, vì sao ta có thể giải độc cho Tuyết Dạ Đại Đế?"
Đường Tam nói: "Nói vậy chắc hẳn độc dược kia và Dược Đường có quan hệ. Hoặc là nói cùng quan hệ với trưởng lão tông tộc. Chuyện này không có gì, trưởng lão không muốn không cần phải nói. Ta tin ngài."
Dương Vô Địch lắc đầu, nói: "Không, chuyện này ta phải nói với người. Ta không hy vọng vì một kẻ phản đồ trong tộc mà ảnh hưởng đến quan hệ của Đường Môn và Thiên Đấu Đế Quốc trong tương lai. "
"Phản đồ?" Đường Tam trong lòng khẽ động, đã đoán được sơ lược.
Dương Vô Địch trong mắt buồn bã, đây là lần đầu Đường Tam thấy được vẻ mặt đó của lão nhân cương liệt này: "Đúng vậy, độc dược mà Tuyết Dạ Đại Đế mắc phải, chính là do Dược Đường của ta chế tác. Hoặc có thể nói là một trong cấm kỵ kịch độc của tộc, tên là thất thải ban lai. Loại kịch độc này thông qua phối hợp bảy loại dược vật bản chất không độc mà thành. Đặc điểm lớn nhất là khả năng che dấu rất cường đại. Bởi vì chế tạo nó là bảy loại tài liệu không độc, có thể dựa theo liều lượng đưa dần vào khi ăn uống. Cho dù là người cẩn thận, cũng sẽ bất tri bất giác bị nó xâm nhập. Hơn nữa, một khi ăn vào đủ bảy thứ dược vật, sẽ lập tức phát độc. Bắt đầu cũng không kịch liệt, nhưng người trúng độc sẽ có cảm giác cực kỳ thống khổ, thất thải ban lai không ngừng tiêu hao sinh mệnh lực, đến lúc sinh mệnh kết thúc mới thôi.