Đúng lúc này, Bạch Trầm Hương bưng một đĩa lương khô nóng đi tới, trước tiên đưa cho Đường Tam, hắn nhận một ít, sau đó hướng về phía Mã Hồng Tuấn đang bĩu môi.
Bạch Trầm Hương là một cô nương thông minh. Nàng mặc dù không nghe những lời mập mạp vừa thấp giọng nói, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được vài phần không đúng. Rất tùy ý đến bên người mập mạp, đưa lương khô đang cầm trong tay đến trước mặt mập mạp.
Lương khô nóng hổi làm Mã Hồng Tuấn hơi hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Bạch Trầm Hương. Bạch Trầm Hương đem lương khô nhét hết vào tay hắn rồi động thân đi tới một góc ở khá xa đống lửa, hai tay ôm đầu gối, cúi cằm ở đó, ngồi ngẩn cả người.
Vị trí của nàng đã hoàn toàn thoát li vòng tròn của Sử Lai Khắc thất quái, ngồi một mình có vẻ rất cô đơn.
Mã Hồng Tuấn theo tiềm thức quay đầu về phía Bạch Trầm Hương nhìn lại, khi hắn bắt gặp bộ dáng của nàng ngồi cô đơn ở đó, trong lòng không khỏi mềm ra. Thấp giọng hỏi Đường Tam bên cạnh: "Tam ca, nàng có ăn không?"
Đường Tam nhún vai, nói: "Ta không biết, tự ngươi đi hỏi nàng đi!"
"Ta…" Mập mạp do dự một chút, nhìn thấy bộ dáng Đường Tam cho Tiểu Vũ ăn, liền động thân hướng về phía Bạch Trầm Hương đi đến.
Đúng lúc này, đột nhiên Bạch Trầm Hương phát ra tiếng thét chói tai, cả người như mũi tên nhảy dựng lên. Trong lúc kinh hoàng nàng bất chấp phía trước có chướng ngại vật hay không, một mạch lao thẳng về phía Mã Hồng Tuấn.
"Cẩn thận!" Mắt thấy Bạch Trầm Hương chạy tới, mập mạp liền vội vã vứt miếng lương khô trong tay đi, dùng thân thể mình đón Bạch Trầm Hương.
Bạch Trầm Hương chỉ cảm thấy mình phảng phất va phải một tấm thịt mềm, mặc dù không đau, nhưng cũng kinh hoảng bắn ngược trở lại. Ngay lúc này, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cái eo mảnh khảnh của nàng, một lần nữa kéo nàng vào tấm thịt mềm mại co dãn đó.
"Làm sao vậy?" Mã Hồng Tuấn một bên hỏi, tinh quang trong mắt nhỏ bắn ra bốn phía xung quanh, hướng về chỗ Bạch Trầm Hương vừa ngồi nhìn lại, sát khí sắc bén nương theo thịt béo phát ra, nhưng Bạch Trầm Hương ở trong lòng hắn lại chỉ cảm thấy thân thể mình phảng phất được một tầng bảo vệ bao xung quanh, an ổn dễ chịu không nói nên lời. Tâm trí kinh hoàng nhất thời bình phục đi rất nhiều.
"Có…có …chuột…!" Bạch Trầm Hương cơ hồ ngập ngừng nói.
"Chuột?" Mã Hồng Tuấn mở to hai mắt, sát khí trên người nhất thời không còn lại chút gì. Nhưng hắn rất nhanh bị nữ hài tử trong lòng hấp dẫn. Đó là một loại thoải mái trước nay chưa từng có. Hắn ôm nữ nhân cũng không ít, nhưng chưa có nữ nhân nào lại mang đến cảm giác như bây giờ.
Mềm mại mà tươi mát, mùi thơm xử nữ nhàn nhạt khiến người ta phải mê mẩn. Cúi đầu nhìn về phía vật như hai hòn núi cao trên ngực nữ hài tử, cả người hắn nhất thời run rẩy, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Sử Lai Khắc thất quái chỉ khi nghe Bạch Trầm Hương kinh hô mà đứng yên, sau đó rất hiểu ý ngồi xuống một lần nữa, căn bản không có đi xem chuyện của họ.
"A!" Bạch Trầm Hương kêu lên một tiếng, giãy dụa trong lòng mập mạp, nhất thời đem hắn từ trong mộng mị tỉnh táo lại, theo tiềm thức buông tay ra. Bạch Trầm Hương liền cúi xuống, sau đó nhặt thức ăn rơi đầy trên mặt đất. Hắn rõ ràng thấy được, cái tai trắng nhỏ nhắn của nàng đã đỏ bừng lên, căn bản không dám nhìn hắn.
Những chuyện không hài lòng ban ngày đến giờ phút này đã bay sạch không còn sót lại chút gì. Mập mạp cười ngây ngốc, thì thào tự nhủ: "Hóa ra con chuột cũng có thể khiến ta được có những cảm giác tuyệt vời như vậy!"
Thân thể Bạch Trầm Hương rõ ràng có chút cứng lại, sau đó giơ tay lên đè bên hông mập mạp dùng sức nhéo một cái, hơi hơi ngẩng đầu, trừng mắt "hung tợn" nhìn mập mạp, đem thức ăn nhặt được trả lại cho hắn, rồi lại xoay ngươi trở lại bên đống lửa.
Mập mạp dù có ngốc đến mấy, cũng biết mình nên làm gì lúc này, vội vã cầm thức ăn chạy qua, không chút khách khí ngồi bên cạnh Bạch Trầm Hương, đem phần dính đất cát bên ngoài ăn đi, phần bên trong thì đưa tới cho Bạch Trầm Hương.
Bạch Trầm Hương mặc dù không nói thêm gì, nhưng cũng không cự tuyệt, nhận một chút để ăn. Không khí xung quanh đống lửa cũng bởi vậy mà lần nữa khôi phục hài hòa, à, rất hòa hợp.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng, mọi người đã lên đường. Mà không khí trên xe cũng không khác biệt tối hôm qua nhiều lắm, hòa hợp rất nhiều. Mã Hồng Tuấn như trước ngồi một góc trong xe, nhường cho Bạch Trầm Hương rất nhiều diện tích, nhưng hắn rõ ràng không còn giận dỗi như hôm qua nữa. Bạch Trầm Hương nhìn qua vẫn không thấy có cái gì bất đồng, nhưng nếu cẩn thận quan sát là có thể phát hiện, ánh mắt nàng nhìn mập mạp đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Trừ bỏ thỉnh thoảng xuống xe nghỉ ngơi một chút, trong mấy ngày kế tiếp, mọi người đều liên tục chạy đi, đến tối mới dừng lại.
Mười ngày sau, bọn họ đã tiến vào phía tây của Thiên Đấu đế quốc. Ngựa đã được đổi ở một tòa thành nọ. Bốn con ngựa mới này đủ kiên trì đưa bọn họ đến bờ biển.
"Phía trước có một cái thôn, Đường tông chủ, chúng ta có nên nghỉ ngơi một chút hay không?" Đệ tử Thất Bảo Lưu Ly tông đã sớm được dặn dò qua, chuyến đi này không phải Trữ Vinh Vinh cầm đầu, mà tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo Đường Tam phân phó.
Đường Tam nói: "Nghỉ ngơi một chút đi cũng được." Bây giờ đã là buổi chiều, khí trời dần dần lạnh, thể lực của những con ngựa tiêu hao rất nhanh. Giữa trưa đã nghỉ ngơi một lần, nhưng trước bữa tối phải nghỉ ngơi thêm một lần nữa mới có thể bảo trì tốc độ.
Xe ngựa đi thêm một lát rồi dừng lại, lúc Sử Lai Khắc thất quái tưởng rằng đã đến nơi chuẩn bị xuống xe, từ bên ngoài chợt truyền đến thanh âm của tên đệ tử Cửu Bảo Lưu Ly tháp đánh xe: "Đường tông chủ, hình như có chút vấn đề. Cái thôn trước mặt an tĩnh đến lạ kì, hàng rào bên ngoài thôn đến một bóng người canh gác cũng không có."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Đái Mộc Bạch nói: "Đi, xuống xem một chút." Mọi người lần lượt xuống xe, hướng đến phía trước quan sát.
Phía trước họ ước chừng nửa dặm có một sơn thôn nhỏ, chỉ khoảng trăm hộ gia đình. Xung quanh thôn là một hàng rào lớn, giống như lời đệ tử Thất Bảo Lưu Ly tông đã nói. Từ chỗ cổng nhìn vào, trong thôn an tĩnh đến lạ kì, một người canh gác cũng không có.
Mục lực Đường Tam ngưng tụ, bằng vào Tử Cực Ma Đồng của hắn, so với tên đệ tử kia nhìn xa hơn nhiều. " Đúng là có vấn đề. Thôn này hình như chịu phải phá hoại. Rất nhiều phòng ốc bị tổn hại, hơn nữa còn có bộ dáng bị đập phá. Còn có vết máu. Vết máu chưa khô, có thể mới phát sinh chưa lâu."
Tên đệ tử Thất Bảo Lưu Ly tông trợn mắt há mồm nhìn Đường Tam, trong lòng thầm nghĩ, xa như vậy cũng có thể nhìn sao? Ngươi không phải giả bộ chứ? Nhưng là, những người khác trong Sử Lai Khắc thất quái đều không có bất kì ý nghi vấn gì.
Bạch Trầm Hương nói: "Tam ca, ta đi xem một chút!"
Đường Tam gật đầu. Nói về chiến đấu thì Bạch Trầm Hương không làm được, nhưng về tốc độ, dù là mẫn công hệ hồn sư như Chu Trúc Thanh cũng chưa chắc đã nhanh hơn nàng. Nàng lại còn có thể bay, tự bảo vệ mình chắc là không có vấn đề gì.
Bóng trắng chợt lóe, thân thể Bạch Trầm Hương nhảy lên, giữa không trung hai cánh triển khai, trong nháy mắt đã hóa thành một điểm trắng bay lên trời cao.Thông qua trận chiến của Sử Lai Khắc thất quái cùng Kiếm Đấu La, nàng hiểu được chênh lệch của mình cùng những người khác. Lần này theo thất quái ra biển, nàng chỉ hi vọng có thể dùng hết khả năng của mình, làm tốt công việc điều tra trinh thám.
Bọn Đái Mộc Bạch vẫn là lần đầu tiên thấy được Bạch Trầm Hương sử dụng võ hồn, Chu Trúc Thanh than thở nói: "Tốc độ nhanh quá, không hổ là thuần mẫn hệ hồn sư. Nếu hồn lực của nàng cao thêm chút nữa, sợ rằng ngay cả thân thể nàng chúng ta cũng không nhìn được."
Đường Tam mỉm cười nói: "Chúng ta ở đây chờ một chút đi."
Không lâu sau, Bạch Trầm Hương đã bay trở về. Tốc độ so với khi rời đi chỉ có nhanh hơn chứ không kém. Ban đầu cơ hồ chỉ thấy một điểm trắng, trong chớp mắt đã hiện ra trước mặt mọi người.
Khi nàng đứng trước mặt, Sử Lai Khắc thất quái mới phát hiện, sắc mặt Bạch Trầm Hương cực kì khó coi, tái nhợt như tờ giấy trắng, lồng ngực còn đang nhấp nhô không ngừng, phảng phất dường như đang cố nén một cái gì đó.
Mã Hồng Tuấn vừa định tiến lên hỏi, Bạch Trầm Hương đã nhanh chóng lao về bên cạnh một gốc cây đại thụ nôn ọe liên tục.
Sử Lai Khắc thất quái mấy mặt nhìn nhau, Áo Tư Tạp không nhịn được nói: " Mập mạp, không phải ngươi với người ta làm chuyện gì thương thiên hại lí đấy chứ? Hương Hương là một cô nương tốt, ngươi phải có trách nhiệm với người ta chứ!"
Mã Hồng Tuấn lộ ra ánh mắt xem thường: "Thương thiên hại lí cái mặt ngươi ấy. Ta ngay cả bàn tay nhỏ của nàng cũng chưa được nắm qua." Vừa nói, hắn vừa chạy tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Bạch Trầm Hương, đem hồn lực nhu hòa truyền qua làm nàng thoải mái một chút.
Đái Mộc Bạch trầm giọng nói: " Chắc là nàng đã thấy được thứ gì rất kinh khủng cũng nên."
Bạch Trầm Hương cơ hồ đã nôn hết tất cả mọi thứ trong dạ dày, mới dần dần bình hoãn trở lại, dưới sự trợ giúp của Mã Hồng Tuấn đi đến trước mặt mọi người.
Quang mang trong mắt Đường Tam chợt lóe, hỏi: " Hương Hương, cuối cùng thì ngươi đã thấy thứ gì?"
Trong mắt Bạch Trầm Hương toát ra vẻ sợ hãi mãnh liệt: " Người chết, khắp nơi đều là người chết, ở ngay phía sau thôn, đất đai đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Ít nhất có hơn một trăm cỗ thi thể. Bọn họ chết thật là bi thảm, bị một đám người trang phục kì quái giết chết, đem thi thể của bọn họ đi ra sau núi. Rất nhiều người nội tạng đã lòi ra ngoài, đám người trang phục kì quái này còn dùng trường mâu xuyên thủng thi thể của những đứa trẻ, cho dù là trên trời cao, ta cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, thật sự là quá bi thảm. Chỉ có một ít nữ nhân trẻ tuổi là còn sống sót. Ọe…" Nói tới đây, nàng không nhịn được lại nôn ra một trận nữa.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ chứng kiến một tràng diện máu tanh như vậy!
Nghe Bạch Trầm Hương nói thế, sắc mặt mọi người đều trầm xuống. Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam liếc nhau, Đường Tam nói: " Vinh Vinh, Trúc Thanh các ngươi lưu lại, giúp ta chiếu cố Tiểu Vũ. Tiểu Áo, ngươi bảo vệ bọn họ. Mộc Bạch, mập mạp, chúng ta đi."
Vừa nói, tay trái Đường Tam giơ lên, lam quang trong mắt lóng lánh, ngọn tháp tam giác Hãn Hải Kiền Khôn tráo từ trong mi tâm hắn xoay tròn phóng lớn ra, một đạo hồn lực nồng đậm được đưa vào trong đó, lam quang chợt rộ, đem những người khác trừ hắn, Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn bao phủ bên trong.
Có thể nói là quái vật nửa người nửa sói. Lang nhân có khí lực, tốc độ cùng một ít thiên phú năng lực của tật phong ma lang, cũng đồng thời có được trí tuệ của loài người, cực kì khát máu tham dâm. Hễ là địa phương có Lang nhân sinh sống, cuộc sống của con người sẽ vô cùng xui xẻo. Lang nhân không chỉ cướp bóc mà còn đem thi thể loài người bị giết về làm lương thực của bọn họ. Nữ nhân tạm thời lưu lại gian dâm, nếu không có thai cũng trở thành thức ăn của bọn họ ( ui ui tiếc thế). Đây chính là nguyên nhân vì sao bọn họ lại mang theo thi thể của thôn dân.
Khi nhìn thấy trang cảnh này, Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn liền hít sâu vào một hơi, sát ý cũng trở nên cực kì mãnh liệt.
Đái Mộc Bạch trầm giọng nói: " Số Lang nhân đó cũng không dễ đối phó. Năm trăm Lang nhân có thể chiến thắng được một vạn quân đội chính quy. Lang nhân khí lực vô cùng lớn, lại có trình độ thao túng lực lượng của phong nguyên tố nhất định, chỉ thấp hơn một chút so với hồn thú. Mỗi một Lang nhân thực lực đều không kém hơn hồn sư hai, ba mươi cấp. Hơn nữa bọn họ với bản tính khát máu, một khi bị tập kích thì không chết không ngớt, rất khó đối phó. May là tiểu Tam cẩn thận, nếu không, chúng ta mà xông lên là dính phải sự vây công của bọn chúng."
Mã Hồng Tuấn không nhịn được nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua?"
Đái Mộc Bạch hừ lanh một tiếng: "Tại Tinh La đế quốc chúng ta cũng có một vài đám Lang nhân di chuyển lung tung, gây hại vô cùng lớn. Nếu chúng ta đụng phải, sao có thể bỏ qua được. Tiểu Tam, ngươi an bài đi. Chúng ta cần phải tiêu diệt đám Lang nhân đó. Trực tiếp đối kháng, chúng ta không cách nào thắng nhiều Lang nhân như vậy, nhưng còn có biện pháp khác chứ."
Đường Tam hai mắt híp lại. Nếu như là Hồ Liệt Na đã từng cùng hắn xông xáo tại Sát lục chi đô ở chỗ này, lập tức nhận ra đây là vẻ mặt của Đường Tam trước khi giết chóc.
Thanh âm xé rách quần áo từ phía sau lưng truyền đến. Bát Chu Mâu đỏ như máu dần dần hiện ra.
"Ám sát, không giết sạch bọn chúng, không rời đi. Loài sinh vật này, vốn không nên tồn tại trên đại lục. Đi theo ta." Vừa nói dưới chân Đường Tam liền tản mát ra một vòng sáng màu lam, rất nhanh hướng chung quanh tản ra. Nơi đây là núi rừng, tự nhiên không thiếu Lam Ngân Thảo. Tinh thần lực của Đường Tam dưới tác dụng của Lam ngân lĩnh vực được đề cao rất nhiều.
Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn đều cảm giác được quang cảnh kì dị trước mắt. Cảnh vật xung quanh đột nhiên rõ ràng hẳn lên. Lam ngân lĩnh vực chẳng những giao cho họ tính mạng hơi thở khổng lồ, hơn nữa còn cùng dựa vào tinh thần lực giao tiếp với nhau. Đương nhiên, cái này cùng Huyễn Chi không gian của Trữ Vinh Vinh khác nhau. Chỉ có Đường Tam mới truyền được thông tin một chiều cho bọn họ, mà thông tin Đường Tam truyền đi, chính là thông qua Lam ngân lĩnh vực tăng phúc dò xét được vị trí của Lang nhân.
Đường Tam giơ tay lên trước, thân thể nằm xuống, lồng ngực chỉ cách mặt đất khoảng chừng nửa thước, hoàn toàn dùng Bát Chu Mâu chống đỡ thân thể, tiến nhanh về phía trước.
Mã Hồng Tuấn cùng Đái Mộc Bạch đồng thời tăng tốc, theo sát người hắn. Ba người cứ như vậy lặng lẽ tiến lên.
Rất nhanh, bọn hắn đã đuổi theo được đại quân của Lang nhân, bằng vào Lam ngân lĩnh vực che giấu hơi thở, dù cho khứu giác Lang nhân cực kì linh mẫn cũng không có cách nào phát hiện ra bọn họ. Càng huống chi còn có mùi máu tanh trên thi thể đám thôn dân che giấu.
Khoảng cách càng gần, ba người cũng càng thấy rõ hình dạng thi thể đám thôn dân. Lang nhân di chuyển trên núi rừng như đi dưới đồng bằng, có một số tên còn vừa đi vừa xé thịt người ra đưa vào mồm nhai nhồm nhoàm.
Lúc chỉ còn cách có hai mươi thước, Đường Tam ngừng lại. Lam ngân lĩnh vực thể hiện đầy đủ tác dụng. Không cần nói chuyện, hắn cũng truyền được ý nghĩ của mình cho Mã Hồng Tuấn cùng Đái Mộc Bạch. Ba người liền tập trung sau lưng của ba gã Lang nhân. Đường Tam chỉ chỉ vào mình, sau đó chỉ về tên Lang nhân ở giữa. Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn đồng thời gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Ba người giống như ba gã ám ảnh thợ săn lặng yên đi tới.
Bát Chu Mâu vừa động, Đường Tam lúc này trông như là một con nhân diện ma chu lặng lẽ bắn lên, thân thể cuộn lại trên không trung, Bát Chu Mâu thu hồi bên người, tận lực không phát ra tiếng xé gió. Khi hắn đi tới tên Lang nhân đang đeo thi thể sau lưng, tám cái trường mâu đỏ như máu chợt giãn ra, một nhánh Lam Ngân Hoàng từ trong tay quăng ra, bịt lấy miệng của tên Lang nhân. Phốc một cái, Bát Chu Mâu đã mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể tên Lang nhân.
Thân thể Lang nhân cứng đờ, muốn quát to, nhưng Lam Ngân Hoàng trên miệng hắn chợt trở nên thô to vô cùng, một cái gai nhọn đâm xuyên qua miệng như ghim chặt lại. Đừng nói là quát to, dù há mồm ra cũng không thể làm được. Huyết quang trên Bát Chu Mâu chợt lóe, thân thể Lang nhân liền trở nên nhăn nheo ngã xuống.
Tay phải Đường Tam đặt sau lưng hắn, đỡ thi thể thôn dân cùng tên Lang nhân nhẹ nhàng xuống đất, nâng tay vuốt hai mắt vẫn còn mở trừng của thôn dân, âm thầm đối với hắn nói: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."
Khi Đường Tam triển khai hành động bên này, Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn cũng đã bắt đầu động thủ. Đái Mộc Bạch hành động trực tiếp nhất. Sau khi nhảy lên, võ hồn đã được phóng thích ra, thân thể hắn so với Lang nhân còn tráng kiện hơn, bay tới sau lưng đối phương.
Hai hổ chưởng thô to, một cái đặt vào sau ót, một cái vòng lên trước bịt miệng, hai tay nhất thời xoay nhẹ, cái cổ tráng kiện của tên Lang nhân liền như khúc bánh mỳ,dễ dàng bị quay ngược một trăm tám mươi độ, mặt đối mặt với Đái Mộc Bạch.
Điều cuối cùng mà Lang nhân nọ chứng kiến, chính là sát khí lành lạnh phát ra từ cặp song đồng tà mâu của Đái Mộc Bạch.
Tốc độ giết người của Mã Hồng Tuấn so với Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam một tí cũng không chậm hơn. Vì sợ sau khi phóng thích võ hồn, nhiệt độ tăng cao khiến bại lộ, hắn không có sử dụng võ hồn của mình. Mập mạp dùng thân thể linh hoạt đến gần tên Lang nhân kia, cánh tay phải chợt trở nên đỏ bừng, ống tay áo trong nháy mắt hóa thành tro bụi, tay phải trực tiếp ấn lên đỉnh đầu của tên Lang nhân. Đúng là hỏa diễm trong hồn cốt tay phải của hắn bộc phát.
Chỉ thấy tên Lang nhân kia thất khiếu bốc lên khói xanh, thân thể chậm rãi co quắp lại, đại não đã bị hỏa diễm của Mã Hồng Tuấn đốt thành tro bụi. ( Sao mùi khét lại không khiến Khứu giác cực tốt của Lang nhân nhận ra nhỉ, bọn này quá lởm – Dangneo)
Ba người cơ hồ đồng thời cẩn thận đặt nhẹ thi thể Lang nhân xuống, sau đó tiếp tục hành động. Trên đường đi của bọn họ, lưu lại từng khối, từng khối thi thể, dùng cùng một phương pháp, chỉ trong chốc lát đã giết được hơn hai mươi tên Lang nhân, hơn nữa cũng không bị phía trước phát hiện.
Ngay lần thứ tám lặng yên đánh về phía Lang nhân, một trong những mục tiêu của ba người đột nhiên xoay người lại, kéo đũng quần ra, muốn đi tiểu, vừa lúc đó hắn chứng kiến thấy Đái Mộc Bạch đang lao về phía mình. ( ha ha lắm lúc thấy đi đái cũng có lợi nhỉ)
Đái Mộc Bạch phản ứng cũng cực nhanh, hổ chưởng vốn đang định vòng ra phía trước liền chộp ngay lấy cái cổ bẻ ngang một cái, nhưng trong nháy mắt trước khi chết tên Lang nhân vẫn kịp rên lên một tiếng.
Lại thêm ba cỗ thi thể ngã xuống, nhưng lúc này đã kinh động đến đám Lang nhân ở phía trước. Nhất thời, tiếng sói tru vang vọng trên núi rừng, hơn trăm tên Lang nhân đồng thời xoay người lại.
"Chạy!" Đường Tam tỉnh táo khẽ quát một tiếng, Lam Ngân Thảo trên mặt đất chợt sinh trưởng mạnh mẽ, quấn lấy hơn mười tên Lang nhân đang ở gần bọn hắn nhất. Chỉ thấy hai tay hắn hư ảo chớp động, hơn mười tia sáng lóe lên, đám Lang nhân đang bị Lam Ngân Thảo chế trụ chỉ kêu lên được một tiếng, giơ tay lên che hai con mắt rồi nằm lăn xuống đất. Bên trong con ngươi bọn họ đều có một miếng thấu cốt châm dài ba tấc, đâm thẳng vào trong não. Khi bọn họ nằm xuống đất đã là lúc mất đi tính mạng.
Ba người đồng thời mạnh mẽ rút lui,mà trước mắt họ là một đám thanh quang đang lưu động, hơn mười đạo phong nhận cuốn tới ( mũi tên gió), đưa vị trí bọn hắn vừa đứng cắt thành một mảnh hỗn độn. Đúng là thiên phú kĩ năng của Lang nhân.
Mã Hồng Tuấn cùng Đái Mộc Bạch tốc độ cũng không tính là quá nhanh, nhưng bên người bọn hắn còn có Đường Tam. Hai cây Lam Ngân Hoàng quấn quanh hông hai người, nương theo Bát Chu Mâu chạy trốn. Chỉ trong chốc lát Đường Tam đã đưa hai người ra xa hơn trăm thước.
Lang nhân phát hiện đông đảo đồng bọn bị giết, nhất thời hai mắt của cả đám chuyển sang màu đỏ, điên cuồng hướng đến nơi bọn họ vừa chạy trốn vọt lại, tốc độ vô cùng nhanh, đưa các đặc tính của sói hoàn toàn hiển lộ ra. Lợi trảo ở tứ chi bỗng dài ra đến hơn ba tấc, thân thể tráng kiện thôi động khiến bọn chúng lướt trên núi rừng nhanh như bay.
Đám Lang nhân này cũng rất thông minh, không chỉ trực tiếp truy kích, còn có rất nhiều Lang nhân dạt qua hai bên, chuẩn bị chặn đường lui của ba người.
"Tiểu Tam, liều mạng đi" Đái Mộc Bạch hét lớn một tiếng. Đối mặt với số đông Lang nhân, sát khí trong lồng ngực đã hoàn toàn bị kích phát. Hổ lại bị sói đuổi, hắn đúng là không nhẫn nại được.
Đường Tam tính toán một chút về thế cục, đang lui về phía sau đột nhiên dừng lại, quầng sáng màu trắng từ dưới chân hắn mở rộng ra, đúng là Sát thần lĩnh vực.
Cùng lúc đó, lam quang phóng thích trên người hắn cũng chợt tăng lên, Lam Ngân Thảo trong rừng rậm phảng phất đều sống dậy, lấy vị trí của Đường Tam làm tâm, trong phạm vi bán kính hơn một trăm thước, tất cả Lam Ngân Thảo đều điên cuồng sinh trưởng,liều mạng cuốn lấy thân thể của Lang nhân, chính là kĩ năng tiến hóa từ Lam ngân lĩnh vực, Lam Ngân phạm vi quấn quanh.
Thân thể Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn được Đường Tam quăng ra ngoài, hướng đến địa phương dày đặc Lang nhân nhất. Mà chính hắn cũng trong nhát mắt bắn lên, Bát Chu Mâu mở rộng ra trên không trung, cả người thẳng tắp lao đến giết đám Lang nhân gần nhất.
Hổ vào bầy sói, đệ nhất, đệ nhị hai cái hồn kĩ của Đái Mộc Bạch đồng thời phóng thích. Dưới tác dụng của Bạch Hổ hộ thân chướng cùng Bạch Hổ kim cương biến, thân thể hắn tăng vọt đến hơn năm thước, bộ lông toàn thân biến thành màu vàng, hổ trảo như lưỡi dao sắc bén tung ra, dùng cách trực tiếp nhất chiến đấu với Lang nhân.
Một tên Lang nhân chưa bị Lam Ngân Thảo chế trụ bay lên không đánh tới, Đái Mộc Bạch điên cuồng hét lớn một tiếng, trực tiếp đón nhận, hổ trảo chém mạnh một cái, nhất thời máu tươi tung tóe trên không trung, tên lang nhân đã bị hổ trảo chém thành nhiều mảnh nhỏ. Dưới sự tấn công mãnh liệt của đám Lang nhân, Đái Mộc Bạch vẫn nửa bước không lùi.
Mã Hồng Tuấn cũng không cần phải che giấu võ hồn của mình nữa. Hỏa diễm nóng rực bộc phát ra, dưới tác dụng tăng phúc của dục hỏa Phượng Hoàng, một đạo Phượng Hoàng hỏa tuyến đã đem tên Lang nhân trước mặt hóa thành tro bụi. Phượng Hoàng dực thiên tường triển khai, thân thể phình to quay tròn, phát ra bảy tám đạo hỏa diễm đốt cháy thân thể bọn Lang nhân.
Ánh mắt Đường Tam bình tĩnh không hề dao động, thân thể rơi vào giữa đám Lang nhân. Lang nhân quả thật mạnh mẽ, dù hạ thân bị quấn quanh, nhưng cũng không quên phát ra từng đạo phong nhận công kích, đồng thời dùng móng vuốt của mình giằng xé Lam Ngân Thảo.
Phốc một tiếng, một cây Bát Chu Mâu đã xuyên qua thân thể của tên Lang nhân, đồng thời thân thể trên không trung khẽ chuyển, bàn tay hóa thành ngọc sắc trực tiếp bắt được một lang trảo đang chém về phía mình. Tiếng xương gãy chói tai từ lang trảo truyền lại, đồng thời, một cây Bát Chu Mâu cũng đâm vào tên Lang nhân đánh lén.
Bát Chu Mâu khát máu càng lúc càng đỏ tươi. Mỗi lần giết một tên Lang nhân, nó sẽ toàn lực hút đi sức sống của Lang nhân truyền vào trong cơ thể Đường Tam, làm cho sát tính của Đường Tam càng lúc càng tăng.
Bát Chu Mâu thể hiện lực sát thương thật là kinh khủng, đừng nói là bị đâm thủng, cho dù chỉ bị rách một vết thương nhỏ, kịch độc kinh khủng cũng có thể trong thời gian ngắn khiến Lang nhân xụi lơ xuống mà chết.
Phong nhận công kích của Lang nhân cũng không thể mang đến phiền toái quá lớn cho ba người. Dù sao, công kích của bọn chúng cũng hơi yếu. Đái Mộc Bạch dựa vào Bạch Hổ kim cương biến ngạnh kháng. Mã Hồng Tuấn dùng hỏa diễm nóng rực của dục hỏa Phượng Hoàng cùng phượng dực thiên tường hóa giải năng lượng đánh vào. Mà Đường Tam lại nhờ vào Quỷ Ảnh Mê Tung vô cùng thần diệu dễ dàng tránh né từng đạo phong nhận.
Đái Mộc Bạch một bên giết chóc tầng tầng lớp lớp Lang nhân, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn Đường Tam, không khỏi hít sâu một ngum lương khí.
Số Lang nhân bị giết bên Đường Tam dĩ nhiên còn nhiều hơn cả hắn cùng Mã Hồng Tuấn cộng lại. Lúc này, không chỉ Bát Chu Mâu mà song chưởng Đường Tam cũng như một bàn tay tử thần hư ảo múa lượn, căn bản không rõ động tác thế nào, chỉ thấy ánh sao không ngừng từ trong tay hắn phóng ra, vị trí kết thúc đều là những chỗ yếu hại trên người Lang nhân như hai mắt, yết hầu, huyệt thái dương, trái tim, hạ thể,…Chỉ trong chốc lát, đã có hơn bốn mươi tên Lang nhân ngã xuống bên cạnh hắn. Thân ảnh hư ảo của Đường Tam, trong mắt Đái Mộc Bạch lúc này giống như là một tên Tu La đến từ địa ngục. Toàn bộ hơn ba trăm tên lang nhân, lúc này có hơn một phần ba đã chết trong tay bọn họ.
Nhưng hai trăm tên Lang nhân còn lại, lúc này đã hoàn toàn vây chặt phía ngoài ba người. Hiệu quả của Lam Ngân phạm vi quấn quanh dần dần biến mất. Những tên Lang nhân chẳng những không vì cái chết của đồng bọn mà khiếp sợ, ngược lại còn càng thêm điên cuồng công kích. Máu tươi khiến hai mắt bọn chúng bị kích thích, biến thành đỏ như máu.
Ba người Đường Tam sở dĩ chọn lựa đánh giáp lá cà, không phải bởi vì dạng này có thể giết nhiều đối thủ nhất, mà vì kĩ năng của Đái Mộc Bạch cùng Mã Hồng Tuấn đều là sát thương trên phạm vi rộng, như vậy sẽ khiến bọn họ nhanh chóng tiêu hao hồn lực hơn. Đánh giáp lá cà tuy nguy hiểm một chút, nhưng tiêu hao hồn lực sẽ ít hơn. Về phần thể lực, trải qua ma quỷ huấn luyện của đại sư, cùng với việc sử dụng dược thảo, hồn hoàn cùng hồn cốt đã khiến thuộc tính thân thể tăng lên rất nhiều. Nếu theo tình thế này mà phát triển, dù đem tất cả đám Lang nhân này giết chết cũng không hao hết thể lực của bọn hắn.
"Mộc Bạch, coi chừng!" Tiếng hét của Đường Tam vang lên bên tai của Đái Mộc Bạch. Dù đang điên cuồng chém giết, nhưng hắn cũng không bỏ qua tình huống xung quanh. Lam ngân lĩnh vực đem mỗi biến hóa trên chiến trường truyền vào trong não hắn. Chỉ bất qua trong lúc chiến đấu kịch liệt, hắn cũng không quan tâm đến việc truyền thông tin cho đồng bọn.
Ngay bên cạnh Đái Mộc Bạch, một Lang nhân hình thể rất lớn, bộ lông màu xanh lặng yên đi tới, không phát ra một tiếng động, nhìn qua rất giống sói. Thân thể tráng kiện được một tầng thanh quang nhàn nhạt lưu động bao quanh. Đúng là nhờ thanh quang này che giấu hơi thở mới có thể lặng lẽ đến gần Đái Mộc Bạch như vậy mà không bị phát hiện.
Sau khi con Lang nhân màu xanh này xuất hiện, sau lưng Mã Hồng Tuấn cùng Đường Tam cũng đều có một tên đang lặng lẽ tiến đến gần họ.