Đường Tam cũng không xâm phạm Tiểu Vũ nữa.Cứ như vậy ôm nàng.Để nàng nằm trong lòng ngực mình yên lặng ngủ thiếp đi.Trong khi nàng thật sự lâm vào giấc ngủ.Linh hồn của nàng đã một lần nữa trở về trong cơ thể chính mình.Nhưng là, một đêm này Đường Tam lại vẫn như cũ cảm giác được chính mình đúng là ôm Tiểu Vũ ngủ một giấc.Một đêm này, hắn ngủ rất say sưa.Một chút hàn ý bên ngoài không có chút ảnh hưởng đến nội tâm đầy nhiệt huyết của hắn.Cũng đồng thời dấy lên cho hắn khát vọng mạnh mẽ đối với thực lực.Chỉ có sớm ngày đạt tới chín mươi cấp.Mới có thể làm sống lại người thương của mình.
Sáng sớm.Trên biển tràn ngập một tầng thần vụ nhàn nhạt. Thuyền viên đem bữa ăn đã chuẩn bị tốt bưng lên.Ba người say tàu thần sắc đã tốt lên nhiều.Thân thể cũng đã khôi phục trạng thái bình thường.Cảm giác thèm ăn tự nhiên cũng theo đó mà khôi phục.
Bữa sáng là bánh mì đen, canh cá thêm một chút yên huân ba văn ngư cùng trứng cá muối.Bữa sáng tiêu chuẩn trên biển.Giá trị bữa ăn đã tăng lên chính là bởi vì Đường Tam bọn họ đã ra giá tiền rất cao.Trứng cá muối này chính là dùng trứng cá đen muối.Vị đạo tương đối ngon. Cắn một khối trứng cá đều thấy chắc nịch.Đều có một cổ mùi vị làm rung động lòng người dũng mãnh tràn vào trong miệng.Lại cùng phối hợp trên bánh mì đen, lại là cực phẩm mĩ vị.(Lão úng là tác giả Ma Trù có khác, tả bữa sáng thôi ta đã thấy thèm rồi – A Lót)
Bữa sáng chuẩn bị không ít.Nhưng một lát sau đã bị mọi người như gió cuốn mây tan ăn hết sạch.
Mã Hồng Tuần nhảy dựng lên nói: "Đi.Đi lên sàn tàu thay đổi không khí.Thời tiết càng ngày càng lạnh.Có muốn ta giúp ngươi sưởi ấm một chút không?"
Áo Tư Tạp cũng đứng lên.Ăn điểm tâm xong, tinh thần hắn sung túc lên rất nhiều.Cùng Đường Tam nhìn một chút. "Cảm ơn.Mập mạp.Bất quá chúng ta không có yếu ớt như vậy.Đi thôi.Mọi người cùng đi lên sàn tàu hít thở không khí trong lành buổi sớm nào."
Ra khỏi phòng.Đi tới trên sàn tàu.Cùng với ánh mặt trời theo phương đông dâng lên.Thần vụ trên biển đang dần dần tan đi.
Thuyền trưởng Hải Đức Nhĩ mang theo vài tên thuyền viên đi tới. Cười ha hả.Nói: "Các vị khách quý.Mùi vị bữa sáng cũng tốt chứ? ".
Mã Hồng Tuấn vươn ngón tay cái.Nói: "Thật sự không tồi.Nhất là cái món trứng cá đen muối.Thật sự là ngon a!"
Hải Đức Nhĩ nói: "Đó là đương nhiên.Cái trứng cá đen muối này nếu đi bán được trên đất liền.Chính là so được với hoàng kim.Bất quá, cảm giác phía sau càng thêm tuyệt vời, thời gian cũng không sai biệt lắm rồi."
Đồng thời ngay lúc hắn nói.Dưới chân Mã Hồng Tuần đột nhiên có chút lảo đảo.Lắc lắc đầu.Thì thào nói: "Sao lại có chút choáng váng."
Hải Đức Nhĩ mỉm cười.Nói: "Chóng mặt là đúng rồi.Ai khiến ngươi vừa rồi ăn nhiều nhất? Ngã nào.Ngã nào."
Sử Lai Khắc Thất Quái trừ có Tiểu Vũ ra.Sắc mặt đồng thời thay đổi. Bắt đầu giống như Mã Hồng Tuấn.Ngay sau đó là Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh.Thêm cả Bạch Trầm Hương.Lần lượt nối tiếp nhau ngã xuống.Duy có Tiểu Vũ còn ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Hải Đức Nhĩ đắc ý hắc hắc cười to. "Cho dù các ngươi đều là hồn sư thì thế nào? Tới trên biển này rồi.Vậy thì là thiên hạ của chúng ta.Lần này không tồi.Mấy người trẻ tuổi này không biết là đệ tử quý tộc nhà ai.Lấy được hồn khí đạo của bọn họ.Chúng ta giàu to rồi.Đội trưởng nhất định sẽ thưởng cho chúng ta thật to.Động thủ.Đem bọn chúng trước tiên đều bắt đứng lên.Bẻ ngón tay ngón chân."
Lái thuyền chính huých vào người Hải Đức Nhĩ.Chỉ vào Tiểu Vũ nói: "Tại sao còn có một người không ngã xuống.Ta nhớ vừa rồi nàng cũng ăn a!"
Hải Đức Nhĩ cũng thoáng rùng mình một chút.Ánh mắt có chút ngớ ra. Nhìn Tiểu Vũ có chút mờ mịt thất thố đứng ở nơi đó.Cũng không khỏi nhíu nhíu đầu mày.
Đúng lúc này.Một giọng nói âm u vang lên. "Nàng vừa rồi không có ngã xuống.Đó là bởi vì nàng sẽ không giống chúng ta giả bộ như vậy.Quá trình từ mừng rỡ đến tuyệt vọng quá trình chẳng phải là càng kích thích sao?"
Nương theo giọng nói đó vang lên.Sử Lai Khắc lục quái đều nhất nhất đứng dậy.Phủi phủi chút bụi bặm bám trên người.Dưới con mắt đờ đẫn đến trợn mắt há mồm của chúng thủy thủ lại đứng trước mặt bọn họ.
"Điều này.Điều này không có khả năng......" Hải Đức Nhĩ hổn hển kêu to. "Kê minh ngũ cổ tán của ta đủ để cho các ngươi ngủ say ba ngày ba đêm.Các ngươi.Các ngươi......"
Đường Tam có chút thương hại nhìn hắn.Ngay cả giải thích cũng không làm.Bản thân là tông chủ Đường Môn mà dám dùng độc trước mặt hắn. Cái này giống như múa rìu trước cửa Lỗ Ban, trước mặt Quan Công múa đại đao vậy.Cho dù không có Đường Tam.Chính là giải độc tiểu tịch tràng của Áo Tư Tạp cũng có thể thoải mái giải trừ cái loại mê dược này.
"Kỳ thật. Vào ngày đầu tiên rời bến.Ta đã chú ý các ngươi.Các ngươi cũng chỉ là một đoàn thuyền trên biển.Nhưng ngươi làm thuyền trưởng. Mà đối với hồn sư lại rất hiểu biết.Tuy rằng ta không biết các ngươi dùng phương pháp gì để che dấu hồn lực của chính mình.Nhưng là. Hồn sư cùng người thường dù sao cũng là không giống nhau.Ngươi cùng thuyền viên.Một đám hành động thoăn thoắt.Lực lượng rõ ràng vượt qua người thường.Toàn bộ thuyền viên là từ hồn sư tạo thành. Việc phân phối này vẫn là làm cho chúng ta rất vinh hạnh."
Thấy Đường Tam bình thản nhưng đôi mắt lại càng thâm thúy tựa hồ có thể so với đại dương.Hải Đức Nhĩ phẫn nộ. "Bị các ngươi hiểu rõ thì thế nào? Nơi này là biển rộng.Bây giờ các ngươi cũng giống như vịt trên cạn.Cho dù là hồn sư.Cũng vẫn phải chết.Động thủ.Giết bọn chúng cho ta.Cho bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta."
Vừa nói.Bọn họ không cần che dấu nữa.Trong phút chốc. Lấy Hải Đức Nhĩ dẫn đầu.Tám người đồng thời phóng xuất ra vũ hồn của chính mình.
Từng hồn hoàn tịnh lệ sáng lên.Trên người vị thuyền trưởng Hải Đức Nhĩ này sáng lên đầy đủ năm hồn hoàn.Trên người gã lái thuyền chính cũng có bốn hồn hoàn.Sáu gã hồn sư còn lại, có hai gã có ba hồn hoàn. Bốn gã có hai hồn hoàn.Chính như lời Đường Tam nói lúc nãy. tám người này tất cả đều là hồn sư.Hải Đức Nhĩ nghĩ rất rõ ràng.Cho dù mấy người trẻ tuổi này cũng là hồn sư thì sao? Mê dược không thành. Động thủ cũng tuyệt đối có thể đem những người này bắt lại.Nơi này là biển rộng.Bọn họ lại đều là hải hồn sư.Còn có năng khiếu bẩm sinh.Mà trước mắt những người này.Tuổi cũng không quá hai mươi tuổi.Có thể có bao nhiêu thành tựu? Rất giỏi cũng chỉ là hồn tôn ba cái hồn hoàn. Lấy hắn với hồn vương cấp bậc.Hoàn toàn có thể thoải mái đem mấy tên này thu thập một cách dễ dàng.
Nhìn thấy bọn họ một đám người phóng thích hồn hoàn có bộ dáng rất kiêu ngạo kia.Đường Tam có chút suy nghĩ nói: "Mấy ngày này ta cẩn thận quan sát qua.Nếu đúng là hồn sư như ta nói.Thì chỉ cần ba người liền đủ để thao túng chiếc thuyền này tiến lên bình thường.Nhiều người cũng không có việc gì để dùng."
Khi hắn nói chuyện có chút rảnh rỗi.Đối phương tám người đã đều đánh tới.Nơi này là biển rộng.Có thủy thuộc tính năng lượng phong phú cho bọn họ điều động.Hiện tại không thành.Còn có thể xâm nhập trong biển.Đương nhiên.Đó là bước cuối cùng.Con thuyền này chính là có giá trị rất xa xỉ.Không đến lúc vạn bất đắc dĩ.Những người này vẫn là không thể hủy nó đi.
Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp cười dài đứng ở nơi đó.Khi bọn họ trông thấy cấp bậc hồn lực của những thuyền viên kia.Thì một chút tính toán khi động thủ đều không có.
Động thủ chỉ có hai người. Là Đường Tam cùng Mã Hồng Tuấn.
Lam kim sắc hào quang trong suốt hiện ra trên sàn tàu.Mỗi một gốc Lam Ngân Hoàng đều cứng hơn sắt thép đột nhiên xuất hiện.Chính là đệ nhất hồn kỹ Triền Nhiễu.
Trừ bỏ thuyền trưởng Hải Đức Nhĩ ra.Toàn bộ bảy người còn lại khi ở trong quang mang lam kim sắc nọ đều đã đình chỉ động tác.Thậm chí ngay cả hồn kỹ của chính mình đều không có phóng xuất ra.
Mà Hải Đức Nhĩ thì vẫn duy trì động tác vung tay vừa rồi nhưng lại không nhúc nhích.Ánh mắt hắn nhìn Đường Tam.Giống như là đang nhìn thấy quái vật vậy
Hoàng.Hoàng.Tử.Hắc.Hắc.Hồng.Sáu hồn hoàn lẳng lặng quay chung quanh thân thể Đường Tam.Mỗi một cái hồn hoàn nọ như là đang cười nhạo Hải Đức Nhĩ.
Trước Lam Ngân Hoàng đang quấn quanh của Đường Tam.Cho dù là tên tài công chính có cấp bậc hồn tông kia cũng bị quấn chặt đến mức không có lực hoàn thủ.Đường Tam đương nhiên sẽ không cho bọn hắn cơ hội hủy thuyền.Là một khống chế hệ hồn sư.Hồn lại hoàn toàn áp đảo những người trước mắt này.Nếu như ngay cả điểm ấy cũng làm không được.Vậy hắn cũng không cần xông pha lăn lộn nữa rồi.Mã Hồng Tuấn vẻ mặt nhe răng cười đi tới.Hắn trên người cũng đồng dạng tỏa ra quang mang huyễn lệ của hồn hoàn.Còn có phượng hoàng hỏa diễm nóng cháy.Hải Đức Nhĩ muốn tấn công.Nhưng lại cảm thấy thân thể của chính mình hoàn toàn không thể nhúc nhích.Hắn chỉ thấy hắc quang của đệ tứ hồn hoàn bên mình Đường Tam lóe lên.Ở xung quanh thân thể chính mình.Cũng đã xuất hiện một cái lồng giam lam kim sắc vô cùng cứng rắn.Đó chính là vạn năm hồn kỹ a.
Hải Đức Nhĩ chính mình có ba hoàng, hai tử năm cái hồn hoàn. Vậy mà lúc này ngay cả một chút chống cự cũng đã không có.Hắn biết.Hôm nay mình đúng là đã bị thua rồi.Hơn nữa còn là thua rất bi thảm.Khó trách những người này có dũng khí đi đến cái địa phương ấy.Bọn họ tuổi còn trẻ như thế.Nhưng vì sao lại có thực lực cường đại đến như vậy?
"Phốc phốc" hai tiếng.Mã Hồng Tuấn hai tay phân biệt vỗ lên đầu tài công chính và một tên thuyền viên khác.Không có tràng cảnh máu tanh. Chỉ là có những luồng khói xanh theo thất khiếu bọn họ thoát ra.Cơ thể đã yếu ớt ngã xuống.Đều bị giống như nhau.Trong khi các thuyền viên khác điên cuồng cầu xin tha thứ.Nhưng Mập Mạp tâm lại vững như sắt. Đường Tam nếu đã nói chỉ cần lưu lại ba người.Vậy thì chỉ cần ba người.
Nương tay? Đối mặt với một đám hải tặc muốn cướp của giết người. Còn phải nương tay sao? Những tên hải tặc trước mặt này có chết mười lần cũng sợ rằng không thể hết tội.
Lam Ngân Hoàng lướt lên.Năm cổ thi thể bị quăng ra.Rớt thẳng xuống biển.Nơi đó chính là nơi cuối cùng bọn chúng phải về.
Trận chiến này vốn là không có bất cứ cái gì để lo lắng đã được giải quyết trong một thời gian ngắn ngủi.
Hai gã thuyền viên còn lại không khống chế được đã phóng uế (sợ vãi tè + vãi shit).Nếu như không phải đều bị Lam Ngân Hoàng quấn lấy người.Sợ rằng sớm đã bị dọa đến chết lặng.Bọn họ đương nhiên cũng đã từng giết người.Nhưng cái tư vị hoảng hốt nhìn đồng bọn mình bị giết lại hoàn toàn bất đồng.
Lam Ngân Hoàng của Đường Tam lại vung lên lần nữa.Đem hai gã thuyền viên này ném xuống biển.Lấy thân phận hải hồn sư của chúng. Ở trong nước biển thì cũng không thể chết được.Chủ yếu là rửa sạch sẽ những thứ dơ bẩn trên người chúng.
Chậm rãi đi tới bên cạnh người đang ở bên trong Lam Ngân Tù Lung. Hải Đức Nhĩ trước mặt đã không có một chút ý tứ phản kháng nào. Đường Tam lãnh đạm cười.Hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào đối phương.Vào lúc thần quang trong mắt Đường Tam chiếu xuống.Hải Đức Nhĩ không khỏi cảm giác được cảm giác được tinh thần một trận hoảng hốt.Tinh thần lực của Hắn so với Đường Tam thực sự Kém quá xa.Huống chi còn có sự tồn tại của Tử Cực Ma Đồng.
"Ta nghĩ. Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện được rồi chứ." Vừa nói hai căn Lam Ngân Hoàng thâm nhập vào bên trong Lam Ngân tù lung. Ngay sau đó liền trước ngực Hải Đức Nhĩ điểm năm phát.Hải Đức Nhĩ chỉ cảm thấy toàn thân tê rần.Sau một khắc. Hồn lực trong cơ thể dường như bị vật gì đó giam cầm vậy.Năm cái hoàn bên mình đồng thời biến mất.
Lấy thủ pháp điểm huyệt phong kín hồn lực đối thủ.Cùng với phong kín nội lực một đời của đối phương.Hải Đức Nhĩ với tình trạng như thế này đừng nói là gây sóng gió, chính là muốn nhảy xuống biển cũng không được.
Triệt tiêu Lam Ngân Tù Lung.Trên khuôn mặt anh tuấn của Đường Tam toát ra một dáng tươi cười tao nhã. "Hải Đức Nhĩ thuyền trưởng.Nói vậy các ngươi chính là hải tặc à? Vừa rồi ngươi nói ngươi là đoàn trưởng. Vậy thì làm sao đây? Nếu như ngươi không hy vọng bản thân giống năm tên thủ hạ vừa rồi."
Hải Đức Nhĩ mặt không còn chút máu, hai chân như nhũn ra phốc thông (bịch) một tiếng quỳ rạp xuống nói. "Tha mạng.Tha mạng.Ta nói. Ta biết cái gì sẽ đều nói cái đó.Chỉ cần các ngươi không giết ta là được."
Đường Tam nhìn xuống hắn.Nói: "Có thể.Ta không có yêu cầu khác. Nói ra lai lịch của các ngươi.Tiếp đó đem chúng ta bình an đưa đến mục đích cuối cùng của chuyến đi này.Ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Hải Đức Nhĩ có chút thở phào nhẹ nhõm.Nói: "Ta nói.Hồn đế đại nhân. Chúng tôi cùng chiến thuyền này, đều là thuộc về đoàn hải tặc Tử Trân Châu.Chúng tôi mỗi người đều là thành viên của đoàn hải tặc Tử Trân Châu.Chuyên môn phụ trách ở bến tàu chỗ ấy dễ tìm dê béo.Ở trên biển bắt giết, sau đó sẽ đem đồ cướp được tới nộp lên trên."
Đường Tam gật đầu. Nói: "Nói một chút về tình huống của Tử Trân Châu hải tặc đoàn.Sào huyệt của các ngươi ở đâu? Có bao nhiêu người? Đoàn trưởng là ai?"
Hải Đức Nhĩ bây giờ đã rất sợ hãi, hỏi gì nói nấy, có ý lấy lòng.Cho nên Cực kỳ phối hợp hồi đáp. "Sào huyệt của Tử Trân Châu hải tặc đoàn chúng tôi nằm trên một hòn đảo cách nơi này hai ngày đi biển.Cứ đến gần mười năm.Đoàn trưởng của Tử Trân Châu hải tặc đoàn chúng tôi lại lãnh đạo chúng tôi đi hợp nhất hoặc hủy diệt những tiểu hải tặc đoàn sở hữu các phiến hải vực.Hình thành một tổ chức khổng lồ.Có ba nghìn thành viên.Trong đó, hồn sư có hơn hai trăm.Giống như chiến thuyền Hải Ma Hào này của ta.Bên trong đoàn cũng là được sắp xếp tầng thứ bên trên.Những thuyền viên đi theo ta này đều là người của ta.Ta nguyên cũng là đội trưởng của một đoàn hải tặc.Sau lại bị bắt hợp nhất. Đội trưởng của chúng ta một vị hồn thánh bảy mươi ba cấp.Thực lực cực kỳ cường đại.Tuổi tác đại khái khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi.Nhưng bảo dưỡng rất tốt, hình dáng chỉ như hơn hai mươi tuổi thôi. Phi thường xinh đẹp."
Đường Tam nhíu mày. "Là một nữ nhân?"
Hải Đức Nhĩ gật đầu. "Chúng tôi lấy cướp bóc mà sống.Tại trên biển thu lấy thuế hải dương."
Đường Tam nói: "Quan quân Hãn Hải thành không quản sao?"
Hải Đức Nhĩ bĩu môi. Nói: "Cho dù bọn họ muốn quản cũng quản không được.Trước tiên không nói chúng tôi có hơn hai trăm hải hồn sư.Thêm nữa là Vũ Hồn Điện đã từng thông báo qua hồn sư lục địa không được coi thường vọng động.Hơn nữa chúng tôi cũng là rất có chừng mực.Sẽ không bức bọn họ đến bước đường cùng.Bình thường chỉ cướp bóc. Chứ không giết người.Hơn nữa đối tượng chúng tôi cướp đoạt đều là quý tộc.Quý tộc thì có thể có mấy người là người tốt."
Đái Mộc Bạch cười lạnh một tiếng. Nói: "Nói như vậy.Các ngươi là xem như chúng ta là quý tộc dê béo à? Quý tộc thì đều là người xấu? Đều phải chết sao?"
"Điều này......."Hải Đức Nhĩ tự biết đã nói sai.Khuôn mặt có chút nhăn nhó.
Đường Tam nói: "Ngươi đứng lên đi.Ta không giết ngươi.Đưa chúng ta đi Hải Thần đảo.Ta đối với bọn hải tặc các ngươi không có hứng thú. Không nên giở trò gian trá.Ngươi đến bây giờ hẳn là cảm thấy hồn lực bản thân đã bị ta hoàn toàn phong bế rồi phải không.Ta lưu lại trên người ngươi một đạo cấm chế.Nếu như ngươi vọng động, chỉ có một kết quả là sống không bằng chết." Nói ra bốn chữ cuối cùng.Thanh âm của hắn nổi bật hẳn lên.Vừa nói Lam Ngân Hoàng vừa vung lên.Đem hai gã thuyền viên lúc trước bị đẩy xuống giữa biển để rửa sạch người kéo lên trên sàn tàu một lần nữa.
"Tiếp tục hành trình đi.Mặc dù ta không hiểu nhiều về việc đi trên biển. Nhưng phương vị vẫn là còn biết rõ.Ngươi tốt nhất là không nên toan tính làm những điều khác.Muốn toàn mạng.Cứ dựa theo lời ta nói mà làm."
"Vâng.Vâng." Hải Đức Nhĩ như được đại xá.Lập tức mang theo hai gã thuyền viên chạy đi.
Tà mâu của Đái Mộc Bạch liên tục lóe ra lãnh quang. "Loại hải tặc đoàn này làm hại một phương.Cũng không là thứ tốt lành gì.Đáng tiếc chúng ta quá ít người.Lại không muốn thêm chuyện phức tạp.Nếu không.Thì hẳn là đem bọn chúng hoàn toàn hủy diệt rồi."
Áo Tư Tạp cười nói: "Cư nhiên lại hướng về phía chúng ta hạ độc. Thực sự là buồn cười.Đã không được lợi lộc gì rồi còn mất mạng."
Đường Tam nói: "Những tên hải tặc này rất sợ chết.Chỉ cần chúng ta chú ý một ít.Cũng không thể có bất cứ vấn đề nào.Bất quá, từ hôm nay mọi người trong lúc nghỉ ngơi là thay phiên nhau trực đêm đi.Để khỏi phải bị giở trò bởi các thủ đoạn.Tuy rằng chúng ta không sợ gặp phải một đoàn hải tặc khổng lồ.Nhưng sắp tới còn phải lên Hải Thần đảo. Chính là tận khả năng tránh các loại phiền toái."
Hải Ma Hào tiếp tục di chuyển.Nhưng bầu không khí trên thuyền vốn hài hòa đã hoàn toàn biến mất.Đứng ở giữa phòng điều khiển bánh lái. Hải Đức Nhĩ vẻ mặt hèn mọn lúc trước đã dần dần biến mất.Hắn quả thực là sợ chết.Phi thường sợ chết.Vừa rồi nói tất cả mọi thứ đều là bản năng tiềm thức ép buộc.Thế nhưng.Lúc này hắn đã dần dần tỉnh táo lại.Sắc mặt lại khó coi đến đáng sợ.Cơ bắp trên Khuôn mặt vặn vẹo giống như con giun đang cựa quậy.Hai tay cầm bánh lái không ngừng run rẩy.Nội tâm, giống như bị hàng vạn hàng nghìn xà trùng gặm nhấm. Thống khổ kịch liệt không ngừng xâm nhập vào trong lòng hắn.
Đường Tam đoán không sai.Dựa theo tình huống bình thường.Để bảo toàn sinh mệnh.Hải Đức Nhĩ khẳng định sẽ cùng bọn họ phối hợp.Đưa bọn họ đến Hải Thần đảo.Nhưng là.Phán đoán của con người chung quy cũng không có khả năng đoán được mọi thứ.Đường Tam cũng không có năng lực tiên tri.Có một điểm hắn không biết chính là.Khi Mã Hồng Tuấn phách tử năm tên thuyền viên.Có một tên ở cùng chỗ với tài công chính, thuyền viên thứ nhất bị phách chết.Chính là thân sinh nhi tử của Hải Đức Nhĩ.Cũng là nhi tử duy nhất.
Hải Đức Nhĩ hai mắt hơi có chút nheo lại.Đứa con trai đó có thể nói là hy vọng duy nhất của hắn.Hắn đã tới từng này tuổi rồi.Còn muốn sinh con hầu như là không có khả năng.Mấy năm nay sở dĩ hắn làm hết thảy mọi thứ.Đại bộ phận cũng là vì người con trai này mà tích góp.Hắn đã nghĩ đến chuyện tốt đẹp.Chờ tích góp nhiều tiền một chút.Thì đem con thuyền Hải Ma Hào này đến bờ biển bên kia.Kiếm cho nhi tử một người vợ rồi an hưởng tuổi già.Thế nhưng.Chuyện phát sinh ngày hôm nay đã đem kế hoạch của hắn hoàn toàn phá hủy.Nhi tử của hắn đã không còn.Hắn đã không còn tương lai.
Các ngươi giết nhi tử của ta.Vậy thì ta sẽ cho các ngươi chôn cùng con trai ta. Giờ này khắc này, Hải Đức Nhĩ ánh mắt đã trở nên điên cuồng.
Ánh mắt nhìn về phía biển khơi rộng khôn cùng.Đồng tử của Hải Đức Nhĩ chợt co rút lại.Hắn một câu nói cũng không có lừa dối Đường Tam. Ở trong đầu hắn.Quả thực tồn tại hải đồ phân bố hải hồn thú nọ.Mà ở trong cái bản đồ đang mở này.Có một khu vực cấm tuyệt đối rất nguy hiểm.Chính là con đường phía trước.
Lại là một ngày hành trình đã trôi qua. Sử Lai Khắc Thất Quái đã thích ứng với sự nghiêng ngả trên biển.Bởi vì số lượng thuyền viên trên tàu ít đi cho nên chính bọn họ phải chuẩn bị đồ ăn.Bất quá, có sự tồn tại của thực vật hệ hồn sư là Áo Tư Tạp.Bọn họ căn bản là không cần lo lắng thiếu đồ ăn.Hải Đức Nhĩ cùng hai gã thuyền viên còn lại biểu hiện rất thành thật.
Đường Tam vẫn cẩn thận chú ý lộ trình.Trên cơ bản phương vị không có sai khác.Chính là dựa theo bản đồ do đại sư vẽ mà đi tới.Bởi vậy, tới buổi tối, hắn cũng dần dần an tâm.
Còn có bảy ngày nữa là có thể đạt được mục đích của chuyến đi này. Hải Thần đảo. Đến tột cùng là một nơi ra sao? Không thực sự đến nơi đó.Sợ rằng ai cũng không thể nào mà biết được.
Màn đêm dần dần đen thẫm xuống.Đường Tam phụ trách gác đêm.Hắn tựa trên mạn thuyền.Đêm nay bầu trời trăng rất ảm đạm.Cho dù là hắn có Tử Cực Ma Đồng.Tại đây, giữa biển rộng khôn cùng cũng rất khó nhìn ra xa.Nhưng Đường Tam lại rất thích cảm giác gió biển tạt vào người.Ở giữa mùi gió biển cảm thụ được hàn ý nhàn nhạt rất sảng khoái.Cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Điều chỉnh độ sáng ngọn đèn dầu.Thường ngày thời điểm này hẳn là lúc tên lái chính tới điều khiển thuyền.Nhưng hiện tại hắn đã chết.Hải Đức Nhĩ cũng không nghỉ ngơi.Đường Tam đứng bên mạn thuyền.Vừa lúc có thể thấy được hắn ở bên trong đang điều khiển.Hải Đức Nhĩ một mặt đứng ở trong khoang lái.Một bên thừ người ra ngóng nhìn bóng đêm ngoài kia.Cũng chẳng biết đang nghĩ đến cái gì.
Xoay người.Lại lần nữa nhìn về phía bóng tối ngoài kia.Không biết vì sao.Đường Tam đột nhiên cảm giác được trên người mình có chút lạnh lẽo.Lấy thực lực của hắn,đây có lẽ là lần đầu tiên sinh ra loại cảm giác này.Tư vị lạnh lẽo này tựa hồ cũng không phải là từ trên thân thể truyền đến.Mà là đến từ bên trong cơ thể.
Tinh thần lực của Đường Tam cường đại như thế nào.Rất nhanh, hắn đã tìm được lãnh ý này đến từ đâu.Trong tay trái quang mang chợt lóe lên.Hạo Thiên Chuy từ hư không đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay. Đường Tam giật mình nhận thấy.Sát Thần Lĩnh Vực được khắc trên Hạo Thiên Chuy đang tản mát ra bạch quang loá mắt.Trong đêm tối vắng vẻ. Mỗi mội đạo hoa văn đều là rất rõ ràng.Hàn ý dày đặc làm Đường Tam rùng mình ớn lạnh.
Hắn rõ ràng cảm thấy được, từ bên trong Sát Thần Lĩnh Vực truyền lại cho mình cảm giác rất không hay.Đó là một loại nhắc nhở tràn ngập nguy cơ.
Chẳng lẽ sẽ có nguy hiểm xuất hiện? Đây chính là lần đầu tiên xuất hiện loại cảm giác này sau khi Đường Tam có Sát Thần Lĩnh Vực.Đột ngột xoay người.Rất nhanh tiến về phía phòng điều khiển đã đi qua lúc nãy.
"Hải Đức Nhĩ thuyền trưởng." Đường Tam gõ cửa phòng điều khiển.
Hải Đức Nhĩ liền mở cửa. Cung kính nói: "Hồn đế đại nhân. Ngài có gì phân phó sao?"
Đường Tam nói: "Chúng ta đã đi đúng hướng chứ?".
Hải Đức Nhĩ gật đầu. "Đương nhiên là đúng.Ta là hoàn toàn chiếu theo hải đồ ngài cấp cho mà tiến tới.Phiến hải vực này tên là Ma Kình hải vực.Đích thực là vùng sâu nhất xung quanh đây.Nghe nói vùng là một cái rãnh biển độ sâu đạt tới hơn ngàn thước.Cho nên, nếu như có hồn sư bay trên không nhìn xuống sẽ thấy màu sắc mà biết được địa phương này nó sâu cỡ nào."
" Ma Kình hải vực? Vì sao lại có tên gọi như vậy?" Đường Tam nghi hoặc hỏi.
Hải Đức Nhĩ nói: "Bởi vì.Trong lòng biển phía dưới phiến hải vực này. Có một con Ma Kình sinh sống.Bởi vậy mới có tên gọi này."
"Ma Kình? Nó là hải hồn thú?" Đường Tam trong lòng khẽ động.Mục quang nhìn Hải Đức Nhĩ đang dần dần trở nên sắc bén.
Hải Đức Nhĩ gật đầu Nói: "Đúng vậy.Nơi đây đúng là có một con Ma Kình hải hồn thú.Nhưng lại là một con hải hồn thú cực kỳ cường đại. Được gọi là bá chủ trong biển.Nó chính là tồn tại mười vạn năm cấp bậc.Chẳng qua là nó trời sinh tính lười biếng.Nói đại khái.Nó ẩn núp ở dưới đáy biển.Chỉ cần mở cái miệng rộng ra.Cắn nuốt sinh vật trong biển thì đủ để sinh sống."
Mười vạn năm hồn thú? Trong lòng Đường Tam chợt run rẩy một chút. Hắn cảm giác được rõ ràng.Hàn ý trên Hạo Thiên Chuy đang truyền đến càng ngày càng mãnh liệt.
"Ngươi đã biết nơi này có hải hồn thú mười vạn năm cường đại.Vì sao còn không ly khai?" Đường Tam lạnh lùng nói.Hạo Thiên Chuy trong tay đã bắt đầu lóe ra quang mang.
Hải Đức Nhĩ giả bộ kinh ngạc nói: "Điều này không phải ngài đã nói sao.Chúng ta phải nhanh một chút đến Hải Thần đảo a! Ta cũng không có đi đường khác.Nga.Đúng rồi.Vẫn còn có một chút ta nhất định phải nói cho ngài.Mắt trái của con Ma Kình này đã bị mù.Mà trong một năm bốn mùa, cứ ngày xuân và thu, đầu nó quay về hướng đông, còn mùa hạ cùng mùa đông đầu lại quay về phía tây.Cứ như vậy, Coi như là thuyền bè đi qua Ma Kình hải vực.Chỉ cần dựa vào hướng con mắt mù của nó mà đi cũng sẽ không dễ dàng chạm phải nó.Mà ta đã nói ban nãy.Nó rất lười biếng.Không thể nào lại chủ động xuất kích.Đương nhiên không kể đến địch nhân xâm phạm vào lãnh thổ của nó.Bây giờ là mùa thu.Khoảng cách đến mùa đông còn có một đoạn thời gian nữa. Cho nên, đầu nó bây giờ chính là quay về hướng đông.Mà con mắt trái bị mù thì ở sườn bắc cơ thể nó.Còn Hải Ma Hào chúng ta.Vừa lúc lại ở sườn phía nam thân thể nó."
Nhìn bộ dạng tươi cười trên mặt của Hải Đức Nhĩ đang dần dần biến thành dữ tợn.Đường Tam biết là có điều không hay.Vội vàng đi tới bánh lái.Nhanh chóng quay bánh lái.
Trong mắt Hải Đức Nhĩ tràn ngập nét cười châm chọc. "Chậm rồi.Không còn kịp nữa đâu.Chúng ta đã đi sâu vào Ma Kình hải vực.Hơn nữa, ta vừa mới từ nơi này thả ra một con thuyền chứa hoả dược chuyên môn dùng để nổ cá.Ngươi nghe đi, đây không phải là âm thanh truyền đến sao? Cứ như vậy, cho dù là tính tình có tốt.Con Ma Kình nọ chỉ sợ cũng đã bị chọc giận rồi.Nga.Cũng quên nói cho ngươi.Mười vạn năm hồn thú ở giữa biển khơi.So với trên đại lục còn kinh khủng hơn vài lần. Nghe nói, chính vì con Ma Kình này quá cường đại.Cho nên Hải Thần mới chọc mù mắt trái của nó."
Quả nhiên, đúng như Hải Đức Nhĩ nói.Ngoài khơi không ngừng truyền đến vài tiếng kêu buồn bực.Vốn mặt biển đang rất yên ả cũng đã bắt đầu xuất hiện gợn sóng phập phồng lên xuống.
Đường Tam dừng tay lại.Hạo Thiên Chuy trong tay vung lên bổ về trước ngực Hải Đức Nhĩ.Đem thân thể hắn ép chặt lên vách tường. " Vì sao lại làm như vậy? Ngươi không sợ chết sao? Nói đi.Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác hay sao?"
Hải Đức Nhĩ nở một nụ cười.Một nụ cười điên cuồng. "Cứu vãn? Cách cứu vãn duy nhất chính là các ngươi đi chết đi.Các ngươi giết chết con trai ta.Vậy thì hãy chôn cùng con trai ta đi.Nó đã chết.Ta còn sống thì có ý nghĩa gì chứ.Chiến thuyền Hải Ma Hào này là toàn bộ tài sản của ta.Lại đây.Lại mà giết ta đi! Ta có thể đi gặp con trai của ta.Ha ha.Ha ha ha ha."
Nhìn Hải Đức Nhĩ.Đường Tam ngẩn người.Ánh mắt sắt bén lúc trước đã bình tĩnh trở lại.Hắn rốt cục đã biết mình sai ở chỗ nào.Thế nhưng, bây giờ muốn cứu vãn cũng đã không còn kịp nữa rồi.Thu hồi Hạo Thiên Chuy.Đường Tam điểm trước ngực Hải Đức Nhĩ vài cái.Giải trừ cấm chế trong người hắn.
"Ta có thể hiều tâm tình của người làm cha như ngươi.Nhưng mà, ngươi chưa từng nghĩ tới, khi ngươi còn sống trong kiếp hải tặc, đã sát hại qua bao người cha cùng con trai của họ chưa? Ngươi nói rằng Ma Kình phỏng chừng sẽ tới đây.Ta không giết ngươi.Nếu như ngươi có bản lĩnh thì hãy chạy đi." Từ trên người Hải Đức Nhĩ, hắn nhớ tới phụ thân của mình.Kẻ như Hải Đức Nhĩ vốn rất sợ chết.Lại vì nhi tử mà muốn cùng đồng vu quy tận với địch nhân.Tình thương của cha mẹ, quả thật là vô tư nhất trên đời.
Đối với một gã hải tặc. Đường Tam sẽ không nương tay.Nhưng đối với một người cha vì nhi tử mà báo thù.Đường Tam hắn lại không hạ thủ được.Hắn lưu Hải Đức Nhĩ lại, chính là để cho tự sinh tự diệt.
Hải Đức Nhĩ ngơ ngác nhìn Đường Tam ra khỏi cửa, không khỏi sửng sốt một chút.Hắn chẳng hề nghĩ tới rằng cư nhiên lại có kết quả này. Đường Tam cứ như vậy mà bỏ qua hắn.
"Tất cả mọi người mau tỉnh lại, mau ra đây." Nhanh chóng trở lại sàn thuyền, Đường Tam quát một tiếng.Đồng thời cũng phóng xuất ra vũ hồn của mình.Hơn nữa ngay cả Bát Chu Mâu cũng đồng thời phóng thích ra.Tám cây chu mâu đỏ như máu cắm thật sâu vào trong sàn tàu để cố định thân thể.Xuất hiện bất kỳ tình huống gì cũng có thể ứng biến.
Màn đêm tối đen, nhưng mặt biển khơi lại càng yên tĩnh.Hắn có thể cảm nhận được tùy thời đều có thể có xuất hiện các mối nguy cơ. Nhưng Đường Tam bây giờ vẫn như trước rất là bình tĩnh.Có Ma Cô Tràng của Áo Tư Tạp cùng với mình, Mã Hồng Tuấn cùng Bạch Trầm Hương tất cả đều có khả năng phi hành.Bọn họ chỉ cần thông qua phi hành rất nhanh sẽ ly khai nơi này, bỏ đi Hải Ma Hào.Nguy hiểm sẽ xuống đến thấp nhất.Còn về phần đi trên biển sau đó, cùng lắm là dựa vào Long Uyên Đĩnh của mình mà đi.Trước mắt, đây chính là biện pháp tốt nhất.
Tiếng hô hoán của Đường Tam chính là đã thêm vào một ít tinh thần lực.Cho dù mọi người hoặc là ngủ say hoặc là tu luyện, đều bị âm thanh của hắn làm bừng tỉnh, đều ào ào từ bên trong khoang phòng đi ra.
Đường Tam phụ trách việc gác đêm, lại không muốn Tiểu Vũ ngủ trong Như Ý Bách Bảo Nang, một thế giới vắng vẻ, mà để cho nàng cùng Trữ Vinh Vinh ngủ một chỗ.Lúc này Tiểu Vũ cũng bị giật mình thức giấc, nhưng khi cùng Trữ Vinh Vinh đi ra thì ánh mắt vẫn còn ngái ngủ, đầu dựa lên vai của Trữ Vinh Vinh.
"Tiểu Áo, Phi Hành Ma Cô Tràng, cấp cho mỗi người một cái.Chúng ta đi." Vừa nói, Đường Tam vừa đi tới đón lấy Tiểu Vũ.Mọi người vừa nhìn thấy Đường Tam phóng xuất ra vũ hồn cùng Bát Chu Mâu thì biết là có việc hệ trọng.Ngay tức khắc ánh mắt từ trạng thái mông lung đã bừng tỉnh trở lại.
Ngay khi Đường Tam chưa dứt lời, Áo Tư Tạp đã bắt đầu tiến hành chế tạo Phi Hành Ma Cô Tràng.Không khí chung quanh Hải Ma Hào đã bắt đầu có chút vặn vẹo một cách kỳ quái.Chấn động kịch liệt từ dưới chân truyền đến, kèm theo đó là tiếng nổ lớn làm bọn họ tạm thời không nghe được gì.Đưa thân thể bọn họ cùng Hải Ma Hào đồng thời bị ném thẳng lên không trung.
Thể tích của Hải Ma Hào lớn như vậy, hơn nữa thân tàu còn được bao bọc bởi vỏ thép, vậy mà dưới những đợt trùng kích dữ dội hóa thành những mảnh nhỏ.Cho dù là Bát Chu Mâu của Đường Tam đã cắm sâu vào sàn tàu, giờ khắc này cũng hoàn toàn bị đánh bay lên trời.
Đáng sợ nhất chính là, dưới sự chấn động mãnh liệt này, tất cả mọi người đều lâm vào trạng thái hôn mê.Bị vứt lên cao hơn một trăm thước trên không trung.
Mặt biển vốn đang yên lặng bỗng nhiên bị kích thích dữ dội bốc lên trời. Sóng to gió lớn.Một cột nước đường kính khoảng mười lăm thước ầm ầm phóng lên cao, mang theo không khí vặn vẹo đã trở thành thứ hủy diệt Hải Ma Hào.
Kèm theo sự nát vụn của Hải Ma Hào, một cái thân thể to lớn như một hòn đảo nhỏ chậm rãi từ dưới nước trồi lên.Nước biển xung quanh nó toàn bộ đều nổi lên một tầng lam sắc quang thải nồng đậm.Giờ khắc này, phảng phất như là biển cả đã biến thành bầu trời xanh thẳm.
Một tiếng rống buồn bực trầm thấp vang lên cùng với một đợt sóng âm khổng lồ.Sử Lai Khắc Thất Quái bị hôn mê trước chấn động kịch liệt ban nãy vừa mới tỉnh táo trở lại.Ngay lập tức dưới ảnh hưởng của sóng âm to lớn nọ lại bị hoa mắt chóng mặt.
Từ dưới biển hiện lên một thân thể khổng lồ với chiều dài vượt quá hai trăm thước, toàn thân đều tỏa ra màu sắc như ngọc thạch, đầu có hai con mắt rất lớn.Quả nhiên là đúng như lời của Hải Đức Nhĩ đã nói, con mắt phía bên trái chỉ là một cái hắc động.Mù.Mỗi một hốc mắt đều có đường kính trên ba thước.Con mắt bên phải còn lại mang theo ánh nhìn băng lãnh đâm thẳng lên giữa không trung.
Chỉ thấy thân thể nó có hơi khẽ động một chút, thì một cái đuôi to lớn từ phía sau vung lên, mang theo lam quang uốn gấp.Tầng tầng lớp lớp đánh ra trên mặt biển, có vô số giọt nước phóng lên cao.Mỗi một giọt nước đều giống như một mũi tên.
Giữa không trung, một màn nước kỳ lạ mang theo quang mang lam sắc chiếu rọi về phía chân trời.Mà màn nước to lớn nọ chính là đem Hải Ma Hào cùng với toàn bộ đồ vật của mọi người đang bay trên không nghiền nát.
Cùng với thủy mạc này so sánh, Ma Hồn Vũ Tiễn lúc trước Mã Hồng Tuấn gặp phải chỉ có thể dùng từ "bụi" để hình dung.Tiếp xúc đầu tiên, chính là Hải Ma Hào đã bị nghiền nát thành mảnh nhỏ.Nếu như nói lúc trước chúng vẫn còn là những mảnh nhỏ, thế thì sau đó một khắc đã biến thành bột phấn.
Đây chính là uy thế chân chính của mười vạn năm hồn thú.So với phong hào đấu la thì uy thế lại càng thêm đáng sợ.Chọc giận một con hồn thú mười vạn năm, kết quả cuối cùng chỉ có hủy diệt.
Trong Sử Lai Khắc Thất Quái, người thứ nhất tỉnh táo chính là Đường Tam.Không phải chỉ vì hắn có thực lực cường đại, mà tối trọng yếu chính là tinh thần lực của hắn so với những người khác thì cường đại hơn.Trong nháy mắt khi hắn thanh tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy cái đuôi của Ma Kình mười vạn năm nọ đập trên mặt biển tạo thành một màn bột nước bắn tung tóe.
"Tỉnh --- Lại." Đường Tam gầm lên giận dữ, tựa như sét đánh giữa không trung.Hắn đã nhìn thấy rõ ràng, Hải Đức Nhĩ cùng hai gã thuyền viên nọ giữa phiến thủy mạc bị xé thành mảnh nhỏ, cũng thấy được cảnh tượng thê thảm của Hải Ma Hào.Hắn biết rất rõ, trước phiến thủy mạc này, bọn họ hiện tại không có khả năng chống đỡ.
Dưới tiếng rống tràn đầy tinh thần lực.Ngoại trừ Tiểu Vũ cùng Bạch Trầm Hương ra, những người khác đều đã tỉnh táo lại.
"Thất vị nhất thể." Đường Tam cơ hồ khản cả giọng hô lên bốn chữ này.
Kê minh ngũ cổ tán: "cổ" là cái trống, "ngũ cổ" có lẽ là năm tiếng trống, ta nhớ không nhầm thì năm tiếng trống đại biểu cho "canh năm" thì phải, còn "tán" là thuốc dạng bột, cái này chắc là thuốc độc có tên "Bột gà gáy canh năm".