Chương 1232 : Ngoan Lệ
Chương 1232: Ngoan Lệ
Nhâm Tiểu Túc ở lại hồ Nguyệt Nha ba ngày, không biết vì sao, dù Lăng Thần có hình thể khổng lồ nhưng đối với Nhâm Tiểu Túc, nó vẫn là tiểu tử với bộ dáng bé nhỏ như cũ.
Lăng Thần có vẻ rất thích đáy hồ Nguyệt Nha.
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng rất thích nơi này, Nguyệt Nha như một ôn truyền khổng lồ, không có phân tranh phức tạp, không cần hắn vắt óc suy nghĩ bất kỳ chuyện gì.
Hắn chỉ cần thanh thản hưởng thụ tuần trăng mật này với Dương Tiểu Cận là được.
Tuy chỉ ở lại ba ngày nhưng ngày đầu tiên, hắn và Dương Tiểu Cận đã xây một ngôi nhà gỗ nhỏ. Năng lực cả hai đều rất mạnh, chuyện xây nhà gỗ này chỉ là trò chơi với hai người.
Nhâm Tiểu Túc tính lấy lều vải trong cung điện ra, cơ mà Dương Tiểu Cận vẫn cảm thấy nên xây một căn nhà gỗ nhỏ, dù sao sau này họ cũng có thể tới đây nghỉ ngơi tiếp.
Đến lúc rời đi, Lăng Thần dùng ánh mắt lưu luyến nhìn hai người bọn họ, Nhâm Tiểu Túc có thể cảm nhận được cảm giác cô đơn kia, chỉ là hắn vẫn chưa nghĩ được cách giải cứu Hoàng Hôn.
Nếu có thể dẫn Hoàng Hôn tới đây luôn thì tốt quá rồi.
Vào lúc Nhâm Tiểu Túc và Dương Tiểu Cận quay lại hàng rào 144, La Lam cũng vừa về đến hàng rào 91 của Khánh thị.
Con hàng này tính về hàng rào 111 nhưng nhận được tin của Khánh Chẩn nên lập tức thay đổi lộ trình.
Hiện hắn muốn dùng thân phận khâm sai dò xét tất cả hàng rào phương bắc của Khánh thị, kiểm tra quá trình huấn luyện quân sự, quân giới cùng dự trữ lương thực.
Hành trình này chẳng khác nào muốn tuyên bố cho mọi người: Khánh thị đang chuẩn bị cho chiến tranh.
Vì bảo hộ La Lam an toàn, Khánh Chẩn đặc biệt phái một doanh đặc chủng đi theo hắn. Doanh đặc chủng này vô cùng khoa trương, chỉ mỗi xe bọc thép Sơn Nghiêng đã có bốn cái.
Lúc này đoàn xe La Lam đã đến miệng cống hàng rào 91, không ít quan viên hàng rào tụ tập phía trước, không chỉ thế mà còn có chủ quản binh sĩ gần đó nữa.
Mọi người đứng ở hai bên đường, Trật Tự Tư bên trong hàng rào chuyên môn dọn sạch lều của lưu dân và tổng vệ sinh lại.
Vì để cho lưu dân nhìn sạch sẽ hơn, họ còn phát nước để nhóm lưu dân rửa mặt.
Mọi thứ đều là thao tác để tiếp đãi lãnh đạo cấp cao.
Tuy chính sách Khánh Chẩn đưa ra rất tốt, giúp đời sống lưu dân trong khu vực của Khánh thị được cải thiện, nhưng tập đoàn vẫn là tập đoàn. Nói đúng hơn là, dù Khánh Chẩn và La Lam thế nào cũng không thể thay đổi thuộc tính của Khánh thị.
Cải cách, từ trước đến nay không đơn giản như nói.
Ban đêm, những quan viên này nhìn đoàn xe của La Lam ngày càng gần, khuôn mặt mọi người đều là tươi cười.
Cả đám ai cũng là cao thủ giả bộ, không đến mức cười quá cứng ngắc.
Cơ mà điều khiến mọi người bất ngờ là đoàn xe của La Lam không hề dừng lại mà trực tiếp đi vào hàng rào, để đám quan viên ở lại hít khói.
Đám quan viên hai mặt nhìn nhau, mọi người thầm nghĩ rốt cuộc là sao, sao vị này không xuống xe, ít nhất cũng chào hỏi mọi người chút chứ?
Thế nhưng sau khi nhìn thấy một đoàn xe quân sự đi theo phía sau, cả đám chẳng dám nói gì nữa.
Địa vị của La Lam ở trong Khánh thị cực kỳ đặc biệt, trên đầu còn có một đống danh hiệu: Bí Thư Trưởng đoàn chủ tịch Khánh thị, chủ tịch uỷ ban quân sự vinh dự Khánh thị, đổng sự chấp hành bộ thương vụ Khánh thị...
Mọi người hiểu rõ, người Khánh Chẩn chất quan tâm nhất trên đời này nhất định là La Lam.
Chỉ cần nhìn đoàn xe này là biết, không ai có thể sánh bằng.
Quan viên đứng ngoài hàng rào cứ thể dõi theo đoàn xe của La Lam, sau đó vội gọi thư ký của mình cùng lái xe tới:
"Mau mau lái xe đuổi theo!"
Lúc này, Chu Kỳ ngồi trong xe việt dã nói thầm:
"Ngươi đúng là không thay đổi, chút mặt mũi cũng chẳng chừa cho người khác. Lúc trước nếu ngươi và Khánh Chẩn chịu khó đưa đẩy một chút cũng chẳng bị đám lão đầu tử kia nhắm vào.”
La Lam cười hắc hắc hai tiếng:
"Vậy bây giờ nhóm lão đầu tử đó đang ở đâu?"
Chu Kỳ:
"..."
Còn sao nữa, đám lão đầu tử đó là do chính tay Chu Kỳ giết đó.
La Lam ngồi phía sau, thuận miệng giải thích:
"Ta tới đây không phải làm trò với đám người này mà để làm chuyện lớn. Nếu không cần thiết, kết giao bằng hữu với họ làm gì?”
"Đây không phải vấn đề kết giao hay không mà là vấn đề có mang thù không… "
Chu Kỳ cảm khái.
La Lam lắc đầu:
"Đây là tật xấu lớn nhất của ngươi, luôn nghĩ đến chuyện không nên đắc tội, nhưng ngươi đâu phải vàng, người gặp người thích được?"
"Đa số mọi người thích là được rồi…"
Chu Kỳ nói.
"Khánh Chẩn quản lý cả Khánh thị, ta với tư cách là bộ hạ của hắn, đương nhiên phải đóng vai mặt đen*, người tốt cứ để Khánh Chẩn làm… "
*người xấu
La Lam nghiêm túc:
"Nếu ta làm người tốt, Khánh Chẩn thu mua nhân tâm kiểu gì?”
La Lam nói tiếp:
"Chu Kỳ, trong cuộc sống luôn cần có người xấu. Ta chỉ cần làm tốt chuyện cần làm, thu thập xong đám người cần thu thập. Khi Khánh Chẩn cần dùng họ, hắn chỉ cần trọng dụng họ là được. Về phần đám người kia có hận ta không thì không phải chuyện của ta. Dù sao họ cũng làm gì được ta đâu.”
Kỳ thật Chu Kỳ không phải không hiểu những chuyện này. Hắn biết La Lam là thanh đao trong tay Khánh Chẩn, không phải Khánh Chẩn muốn mà chính La Lam tự nguyện.
Mọi chuyện đều để địa vị Khánh Chẩn ổn định.
Chỉ là, theo Chu Kỳ, một người sao có thể sống vì người khác mà không vì mình?
Hiện tại Khánh Chẩn cùng La Lam thân mật khăng khít như thế, nhưng nếu một ngày Khánh Chẩn thay đổi thì sao.
Khi đó Khánh Chẩn không thiên vị La Lam nữa, đến lúc đó e rằng La Lam bị bỏ đá xuống giếng, kẻ thù nhiều không kể xiết a.
Chu Kỳ nhìn về phía La Lam:
"Ngươi có từng nghĩ cho tương lai nếu..."
La Lam ngắt lời:
"Ngươi xem thường ta và Khánh Chẩn quá rồi."
...
Đoàn xe một đường thẳng đi thằng vào cao ốc nội bộ của hàng rào. La Lam xuống xe, dẫn đầu tiến vào sảnh.
Đám quan chức trên lầu kinh sợ hầu hạ bên người La Lam, mà đám quan chức đi nghênh tiếp hắn thì mồ hôi đổ đầy đầu đuổi theo.
Dưới tình huống bình thường, người béo luôn khiến người đối diện có cảm giác thân thiện.
Nhưng hiện giờ La Lam lại mạnh mẽ cường tráng, lực chấn nhiếp trong vô hình đã tăng lên.
Một đám quan chức thành thành thật thật đứng bên người La Lam, chỉ sợ bản thân đã làm sai chuyện gì sẽ bị vị đại nhân này nhắm tới.
La Lam ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, cười tủm tỉm nói:
"Các vị cũng đều là nhân vật có mặt mũi, không cần sợ ta như vậy."
Mọi người cúi đầu không nói lời nào, cả đám thầm nghĩ, chỉ đứa ngốc mới tin câu này là thật.
"Được rồi, không nói mấy lời sáo rỗng. Sau khi kiểm tra xong hàng rào 91 ta phải trở về hàng rào 111, lấy tài liệu ta cần tới đây…”
La Lam cười nói:
"Các ngươi hẳn đã nghe nói, hàng rào 92 có người lừa gạt ta về số lượng tài sản kiểm kê nên bị bắn chế. Vì thế trước khi lấy tài liệu ra, các ngươi nên thành thật một chút, này cũng vì tốt cho các ngươi thôi.”
Một quan viên nghe vậy thì liên tục lau mồ hôi:
"Ngài yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị xong. Tiểu Lý, mau đem tài liệu ra cho ông chủ La kiểm tra. Ông chủ La, chúng ta làm việc rất chắc chắn, ngài cứ kiểm tra hết đi, nếu cần chúng ta có thể lập tức tới nhà kho kiểm tra.”
Không trách vị quan viên này hoảng hốt, La Lam thật sự đã bắn chết vài người ở hàng rào 92.
Khi đó, ngay cả tiệc tối quan viên chuẩn bị sẵn La Lam cũng chẳng thèm tham gia mà lập tức bắt tay vào việc ngay.
Đám quan chức ở hàng rào 92 nghe nói La Lam mê người đẹp đã chuẩn bị rất nhiều nữ nhân cho hắn.
Kết quả La Lam đi thẳng tới nhà kho quân sự, tiến hành giới nghiêm toàn bộ.
Vài ngày tiếp theo, lệnh giới nghiêm chỉ có vào không cho ra. La Lam kiểm tra hết các vấn đề mới xem như xong.
Nhiều quan viên còn thầm thấy may mắn, nghĩ rằng chỉ cần chiêu đãi La Lam tốt là được. Kết quả La Lam chẳng quan tâm đã trực tiếp sai người bắn chết.
Hành động này của La Lam có thể nói là vô cùng ngoan lệ và độc ác, tin này truyền tới các hàng rào khác khiến mọi người không khỏi bất an, sợ người tiếp theo bị xử bắn sẽ là mình.