Chương 1237 : Xâm Lấn
Chương 1237: Xâm Lấn
Không phải Khánh thị không đủ cẩn thận, mà đối phương có đủ thời gian và năng lực tính toán để tiến hành thành công, có được phương án tối ưu.
Trong căn cứ quân sự này, ngay cả ống dẫn gió cũng được thiết kế phòng ngự, ngăn ngừa có sinh vật thâm nhập qua đây.
Thế nhưng, khi thượng úy có người máy nano tiến vào, cuộc xâm lấn đã được khởi xướng.
Dường như đối phương cũng biết rõ ràng khi nào cảnh báo vang lên, cũng biết cách hấp dẫn lực chú ý của binh sĩ.
Bộ chỉ huy vốn bận rộn nay bị bóng đen bao phủ. Mọi người chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.
Không có điện, không có bất kỳ vật gì có thể hoạt động.
Ban đầu, mọi người chờ nguồn điện dự phòng khởi động, thế nhưng là đợi hơn 30 giây lại chẳng có bất kỳ phản ứng gì.
Một máy phát điện loại nhỏ được binh sĩ kéo ra khỏi nhà khó. Thế nhưng dù họ thử thế nào cũng không thể phát điện lại.
Vấn đề không phải do nguồn điện, tất cả căn cứ quân sự đã tập kích mà không biết lý do.
Bất đắc dĩ, mọi người phải dùng đèn pin. Cả khu căn cứ bắt đầu tập kết, tham mưu tác chiến nhanh chóng đối hết văn bản, tránh để cơ mật bị phát hiện.
Tham mưu tác chiến gom tài liệu lên xe đẩy, sau đó đưa đi từng chuyến để đốt.
Cuộc tấn công mà họ dự đoán không xảy ra, mãi tới khi trời sáng, bên ngoài quân doanh cũng không có động tĩnh nào.
Khánh Nghị đứng lặng trong căn cứ quân sự, đợi trời sáng, hắn nói với sĩ quan phụ tá bên cạnh:
"Chuẩn bị xe, ta muốn quay về hàng rào 111."
Đây là khu căn cứ quân sự 12, cũng là quân doanh của binh sĩ đạn đạo quan trọng nhất. Một khi nơi này bị người ta xâm lấn, có nghĩa Khánh thị sẽ mất đi chỗ dựa lớn nhất.
Đương nhiên, căn cứ quân sự như vậy không chỉ một, nhưng Khánh Nghị có lý do tin tưởng, những nơi khác cũng đang bị tấn công giống thế này.
Lúc này, căn cứ quân sự không cách nào liên lạc với bên ngoài, vì thế Khánh Nghị phải tự mình đi tìm Khánh Chẩn nói rõ tình huống.
Có lính cần vụ lái xe xe việt dã tới. Vốn chuyển đi này sẽ có binh sĩ cần vụ và một đội trinh sát đi theo bảo hộ Khánh Nghị.
Nhưng Khánh Nghị từ chối, sau khi kiểm tra xe xong xuôi thì tự mình lái xe rời đi.
Khánh Nghị từng gặp qua người máy nano, chiến binh nano cũng từng là binh sĩ dưới trướng hắn. Vì thế hắn nhận ra tình huống tối qua là gì.
Bấy giờ, hắn tình nguyện một mình lái xe sáu giờ, không ai bảo hộ cũng không muốn để người không tin tưởng tới gần Khánh Chẩn.
Tuy Khánh thị nghiên cứu người máy nano nhưng nếu người máy nano ẩn giấu trong máu hoặc não thì rất khó để phát hiện.
Vì đạt được mục đích, sau khi Khánh Nghị tiến vào hàng rào 111 càng phải tiếp nhận kiểm tra kỹ lưỡng hơn.
...
Trên đường đi, Khánh Nghị luôn đề phòng. Có lúc hắn nghĩ, đối phương làm nhiều chuyện như vậy có khi nào để ép hắn quay lại hàng rào 111 không? Vì rõ ràng đối phương có thể giết hắn trên đường kia mà.
Không phải Khánh Nghị cảm thấy bản thân quan trọng cỡ nào, mà là hiện giờ chỉ huy quân sự tối cao của Khánh thị là hắn. Nếu hắn chết, Khánh Chẩn chắc chắn phải chịu thêm áp lực.
May mà suốt chặn đường đi không có chuyện gì xảy ra.
Điều này khiến Khánh Nghị nghĩ mãi không thông, đối phương tập kích khiến căn cứ quân sự gần như tan vỡ, thế nhưng tập kích xong thì không làm gì nữa.
Rõ ràng sau khi tập kích phải tấn công tiếp chứ. Đây gọi là thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi. Từ trước tới giờ, chiến tranh đều là thế, sao chỉ tập kích đơn giản rồi thôi?
Vừa tới hàng rào 111 đã có nhân viên chuyên nghiệp đứng đợi.
Họ dựng lều vải đơn giản để kiểm tra, trong đó là đủ các loại dụng cụ vừa nhìn qua là hoa mắt.
Lều vải được xử lý đặc thù, giữa lớp vải bạt là tầng kim loại mỏng như giấy nhưng đủ dày.
Khánh Nghị được dẫn vào liền có nhân viên công tác cầm máy kiểm tra tới trước mặt hắn.
Khánh Nghị cởi áo ra, nhân viên công tác kêu hắn nằm thẳng trên giường, sau đó bôi dung dịch lên ngực hắn.
"Trưởng quan, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, sắp tới sẽ có chút không thoải mái, nhưng đây là chuyện bình thường…"
Có người cẩn thận giơ điện cực lên, sau đó ghìm lên ngực phải của Khánh Nghi, có khác được đặt ở nách trái.
Trong lúc bất chợt, cả người Khánh Nghị run rẩy, dòng điện này so với dòng điện dùng để chữa bệnh thì lớn hơn một ít.
Lúc này, một gã nhân viên công tác khác trong lều vải nhìn chằm chằm màn hình, khi hắn xác nhận số liệu xong mới nhẹ nhàng thở ra:
“Không phát hiện người máy nano trong cơ thể, an toàn."
Năng lượng mà người máy nano hấp thu từ sinh vật là điện, dù nó nhỏ nhưng vẫn là một loại linh kiện máy móc.
Quá trình kiểm tra phá hủy năng lượng của máy móc, một phương thức vừa thô bạo lại đơn giản để phá hủy người máy nano trong cơ thể người.
Đương nhiên, việc này cũng có khuyết điểm, tuy dòng điện đã được gia giảm để phù hợp với cơ thể nhưng thương tổn vẫn là thứ không thể tránh khỏi.
Khánh Nghị thở dồn dập, cảm thấy bản thân đổ mồ hôi lực, dấu vết ở ngực trông cực kỳ thảm thiết.
Bất quá hắn không nhiều lời, đây đều vì Khánh Chẩn, hắn phải bảo hộ Khánh Chẩn.
Một nhân viên công tác nói với Khánh Nghị:
"Trưởng quan, có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Khánh Nghị lắc đầu:
"Không cần, dẫn ta đi gặp trưởng quan Khánh Chẩn."
Các nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau rồi yên lặng rời khỏi lều vải, chỉ để lại một nhân viên công tác, đối phương tháo khẩu trang và quần áo phòng hộ ra, cười nói:
"Không cần, ta ở đây."
Khánh Nghị nhìn Khánh Chẩn sửng sốt nửa ngày:
"Nhị ca, sao ngươi lại đích thân đến, rất nguy hiểm. Vạn nhất trên người ta đeo người máy nano thì sao?"
"Không sao…"
Khánh Chẩn mỉm cười:
"Nơi này có đủ thiết bị để đối phó với những vật nhỏ kia. Quy mô lớn thì không được nhưng số lượng một người chưa đựng thì đủ."
Khánh Nghị thấp giọng nói:
"Nhị ca, thật xin lỗi, căn cứ quân sự 12 bị người đánh đánh sập rồi, ta không thể bảo vệ chỗ đó."
Khánh Chẩn lắc đầu:
"Bình thường, ta đã nói trước với ngươi, kẻ địch chúng ta đối đầu mạnh hơn chúng ta tưởng nhiều.”
Khánh Nghị nói:
"Ta cũng không rõ đối phương làm vậy để làm gì nữa.”
"Không cần gấp… "
Khánh Chẩn an ủi:
"Đối phương sẽ chủ động báo chúng ta biết.”