Chương 20 : Đàn Sói
Chương 20: Đàn Sói
Bệnh nhân nọ nghe Nhâm Tiểu Túc cảm khái như thế thì có chút ủy khuất:
- Ta đã dùng hết sức bú sữa mẹ nhiệt tình chạy trốn rồi, là ngươi quá mức biến thái!
Nhâm Tiểu Túc chậc chậc mấy tiếng:
- Những người khác đều trả tiền khám xong rồi. Vậy này giải quyết thế nào ngươi nói xem, chúng ta là phòng khám bệnh chứ không phải tổ chức từ thiện!
- Ngươi nói phải làm sao đây?
Người đàn ông nọ sắp khóc tới nơi, mắt thấy đánh không lại, tiền cũng không đủ mà trả, làm không tốt hôm nay quyên sinh ở đây luôn không chừng…
- Ngươi xem nhé…
Vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc ôn hòa:
- Ngươi tỉ mỉ suy nghĩ lại xem trong nhà còn cất tiền ở đâu không?
- Không có, bây giờ làm gì có ai dám để tiền ở nhà. Mẹ mình còn không dám tin nữa mà.
Người đàn ông tuyệt vọng đáp.
Nhâm Tiểu Túc bắt đầu mất kiên nhẫn:
- Đại lão gia ngươi đừng như thế, ngươi nói xem bây giờ ngươi còn bao nhiêu tiền?
- Còn bốn năm ngày nữa là có lương rồi. Bây giờ là cuối tháng, chúng ta sinh hoạt hằng ngày cũng phải tốn tiền…
- Ta hỏi ngươi còn bao nhiêu tiền?
Nhâm Tiểu Túc tức giận hét lớn.
- 432 đồng.
Hán tử khóc ròng.
Ghi phiếu nợ là không thể rồi. Đầu năm nay cho người khác mượn nợ, ngày mai không chừng tới ngươi chết đói đó….
Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới không biết trên người tên này còn thứ gì đáng giá hơn không. Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc nghĩ tới một việc, hai mắt sáng trưng:
- Là thế này, ta thấy ngươi khó khăn. Nếu không có tiền thì thôi, ngươi trả ta 400 đồng, ta lưu lại cho ngươi 32 đồng ăn cơm…. À, hai đồng ăn cơm.
Người đàn ông kia nghe xong thì cảm động phát khóc:
- Cám ơn, cám ơn ngươi!
“Điểm cảm tạ tới từ Đổng Minh: +1!”
Nội tâm Nhâm Tiểu Túc cuồng hỉ, rốt cuộc hắn cũng biết cách nhận được điểm cảm tạ rồi!
Đầu tiên định giá hợp lý, phòng khám thu 600 đồng một lần, phù hợp với giá người bình thường. Tiếp đó diễn một chút, bớt tí tiền để nhận được sự cảm động từ người khác!
Kiếm tiền không quan trọng bằng cảm tạ, có cảm tạ là có tiền nha! Một ngày ngắn ngủi trôi quá, Nhâm Tiểu Túc đã kiếm được 2230 đồng. So với việc đi bắt chim sẻ thì lời hơn nhiều lắm, lại không gặp nguy hiểm nữa.
Hiện giờ số cảm tạ tệ của Nhâm Tiểu Túc đã là bốn tệ, nhìn không tăng nhiều nhưng quan trọng hắn đã tìm ra cách!
Thời điểm này Nhâm Tiểu Túc vui vẻ suy nghĩ tới việc có thể mua cho Nhan Lục Nguyên thêm… một quần áo mùa thu nữa. Hắn lại quay đầu nhìn Tiểu Ngọc Tỷ, ừ, có thể mua thêm một bộ cho Tiểu Ngọc Tỷ rồi!
Hiện tại Tiểu Ngọc Tử đã là y tá của phòng khám. Nhâm Tiểu Túc không thể để người ta làm không công được.
Bất quá không thể nóng nảy, trước phải xem thử một tháng lời được bao nhiêu rồi quyết định trả lương cho Tiểu Ngọc Tỷ thế nào.
…
Tin tức nồi trong nhà xưởng nổ đã truyền tới thị trấn, không ít phụ nữ vô cùng sốt ruột, sợ nam nhân nhà mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Buổi chiều Nhâm Tiểu Túc ngồi trong lều tiếp tục chờ người để “mời” tới, kết quả lại chẳng thấy ai đi qua.
Khó chịu nhất là phòng khám trên thị trấn lại có thầy thuốc là một tên lừa gạt. Gã nghe nói nhà xưởng bạo nổ thì hưng phấn vô cùng, suốt ngày chờ người tới. Kết quả chờ tới tối cũng chẳng thấy bóng ai!
Vị bác sĩ trẻ tuổi nghe ngóng một chút mới biết buổi chiều có ba hán tử quay về, thân thể đều bị thương. Có điều sao chẳng tới tìm hắn nhỉ?
Thế nhưng nghe được tin thì tay bác sĩ trẻ bực tới nhức trứng, gã bị người hớt tay trên!
Tay bác sĩ nghĩ thầm, làm ai xấu như vậy dám hớt tay trên mình? Kết quá lại chính là Nhâm Tiểu Túc!
Do dự nữa ngày, gã khẽ cắn môi, Nhâm Tiểu Túc thì sao? Là Nhâm Tiểu Túc thì có thể đoạt chén cơm của người khác à?
Chỉ chốc sau tay bác sĩ trẻ cảm thấy có gì đó không đúng, sao bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc lại học được cách cứu người chứ? Lần trước hắn nghe được hắc dược là thảo dược Nhâm Tiểu Túc tùy tiện nhặt được, vốn trong lòng có chút không tin, thế mà hiện tại không tin không được.
Gã bác sĩ nổi giận đùng đùng chạy đi tìm Nhâm Tiểu Túc nói lý lẽ. Vừa tới nơi gã liền thấy Nhâm Tiểu Túc đang ngồi ở cửa lều, dùng cốt đao cắt khoai tây. Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc không ngừng gọt khoai tây, cốt đao không ngừng huơ qua huơ lại trên không khí, lóe ra ánh sáng sắc bén.
Thấy gã bác sĩ trẻ, Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như chẳng có gì:
- Ngươi tìm ta?
- Không có việc gì, ta tới hỏi ngươi ăn cơm chưa.
Gã bác sĩ trẻ cười khan.
Nhâm Tiểu Túc liếc gã một cái:
- Vu Đồng, ngươi cũng lớn rồi, thanh danh lão bác sĩ để lại, ngươi sắp không dùng được nữa rồi. Ta khuyên bây giờ ngươi nên quay về đọc lại sách thuốc, như vậy sau này không chết quá thảm.
- Ngươi đang nói gì vậy?
Vu Đồng chột dạ:
- Mỗi ngày ta đều đọc sách mà.
- Vậy thì tốt.
Nhâm Tiểu Túc cúi đầu không nói nữa, tiếp tục gọt khoai tây.
Nói thật, trước kia bọn Nhâm Tiểu Túc ăn khoai tây cũng không gọt vỏ, cứ thế trực tiếp mà ăn thôi, vì gọt đi rồi khoai tây sẽ nhỏ đi một chút. Bây giờ không giống như thế, Nhâm Tiểu Túc có tiền, có thể lãng phí!
Lúc này bỗng nhiên có hơn mười người chạy vào trấn hô to:
- Không xong, không xong rồi!
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, kéo một trong mười người đó hỏi:
- Có chuyện gì?
- Mùi máu tươi sau vụ nổ nhà xưởng dẫn dụ đàn sói tới.
Người kia hốt hoảng, thất thố nói:
- Không biết đàn sói này từ đâu mà tới, số lượng rất nhiều!
- Rất nhiều là bao nhiêu?
Nhâm Tiểu Túc hỏi.
- Sợ có hơn trăm con đấy!
Đây đúng là chuyện lớn, e rằng nhóm công nhân trong nhà xưởng kia lành ít dữ nhiều rồi.
Hơn một năm đã đàn sói không hề xuất hiện. Một năm nay dường như mọi người cũng quên đi sự uy hiếp của đần soi. Không biết thời gian này chúng đi nơi nào, khi quay ề số lượng lại nhiều hơn gấp bội.
Bất quá đàn sói cũng không dám vào thị trấn cướp bõ, vì nơi này có tường cao, trên tường cao lại có vũ khí nóng.
Đây là nguyên nhân đám lưu dân tập trung ở ngoài tường thành.
- Nhìn gì mà nhìn, ăn cơm.
Nhâm Tiểu Túc nói với Nhan Lục Nguyên.
Nói xong hắn ngồi xuống ăn tiếp, Nhan Lục Nguyên vừa ăn vừa hiếu kỳ đánh giá bên ngoài:
- Ca, ngươi vẫn chưa nói qua, sao lúc trước ngươi có thể sống sót được.
Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn em mình một cái, vẫn không trả lời vấn đề này. Tiểu Ngọc Tỷ ở một bên cũng nhìn Nhâm Tiểu Túc, có điều nàng không hỏi gì.
Nhan Lục Nguyên ăn xong một củ khoai tây thì Nhâm Tiểu Túc lại đưa cho hắn thêm một củ nữa:
- Ăn nhiều, phát triển cho tốt, như vậy tỷ lệ sống sót mới cao hơn người khác.
- Anh, ngươi không lo đàn sói sẽ tới thị trấn hả?
Nhan Lục Nguyên nhìn Nhâm Tiểu Túc đang cau mày.
- Sẽ không.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- So với ngươi tưởng tượng chúng thông minh hơn nhiều, sẽ không mạo hiểm tới đây. Nếu không phải bị nhà xưởng cuốn hút, chúng cũng không đi tới đâu. Căn bản chúng không bị hấp dẫn bởi mùi máu tươi, mà bị hấp dẫn bởi tử vong.
- Vậy anh lo lắng cái gì?
Nhan Lục Nguyên hiếu kỳ hỏi.
Nhâm Tiểu Túc nghĩ một lúc lâu:
- Vạn nhất có một ngày bức tường này sập xuống thì sao?
Tiểu Ngọc Tỷ sững sờ:
- Tường này sẽ sập?
- Không biết.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
- Có điều trên đời này không có thứ gì tồn tại mãi mãi. Kỳ thật ta từng gặp đàn sói đó hai lần, lần đầu tiên vì cách rất xa nên ta bỏ chạy kịp, lần thứ hai không may mắn như thế, thế nhưng chung quy ta cảm thấy… dường như chúng lại càng mạnh hơn!
Kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng đang nghĩ, vạn nhất một ngày tường rào mà sập thì mọi người sẽ thế nào.