Chương 462: Hai vị Chủ Thần khác
Bốp!"
Bàn tay mỹ nhân ngư vung lên, trên gương mặt An Cát Lệ Na hằn lại một dấu tay đỏ hồng.
Điều lạ là An Cát Lệ Na không hề có ý né tránh. Dựa vào Thần Lực Chủ Thần của cô ta thì tránh cái tát đó của mỹ nhân ngư dễ như trở bàn tay.
An Cát Lệ Na bật cười, dùng ngón tay ấn vào trán Sở Thiên, "Xí, Phất Lạp Địch Nặc, lão bà ngươi thật là hung dữ đó!"
Sở Thiên dở khóc dở cười, An Cát Lệ Na như muốn chịu ngược đãi, còn biểu hiện của mỹ nhân ngư thì cũng hơi quá đà rồi. Nếu là Sắt Lâm Na thật sự thì Sở Thiên đảm bảo, Sắt Lâm Na sẽ dùng cách thông minh hơn để dạy bảo An Cát Lệ Na. Ví dụ như lợi dụng bà vợ thần bí kia của Bì Bồng.
"Cút!" mỹ nhân ngư quát.
"Ồ, cút hay không không phải do ngươi nói là được!" An Cát Lệ Na tiếp tục chọc ghẹo Sở Thiên, "Ngươi nói xem, có đồng ý không? Tỷ tỷ nói cho ngươi trước nhé. Đối phó với đội quân kia người ta sẽ không nương tay đâu!" ý của câu nói này chính là nếu Sở Thiên không đồng ý thì sẽ hủy diệt linh hồn của tất cả Vong Linh Kỵ Sĩ Đoàn!
Liên quan đến thủ hạ của Sở Thiên, mỹ nhân ngư cũng không tiện can thiệp quá nhiều, lặng lẽ đợi câu trả lời của hắn.
"Nữ thần tại thượng!" Sở Thiên nhún vai, cười: "An Cát Lệ Na miện hạ có từng nghe nói đến một con Lan Nguyệt Thú bị thương ở chân trái không?"
Mỹ nhân ngư không hiểu lúc này Sở Thiên nhắc đến Lan Nguyệt Thú làm cái gì? Theo tin tình báo của Biển Cấm thì gia tộc Phất Lạp Địch Nặc và gia tộc Lan Nguyệt Thú có lẽ là quan hệ thông gia! Lẽ nào tên tiểu bối Thác Mã Tư còn có bí mật gì?
An Cát Lệ Na thì lại cỏ vẻ kinh hãi. Dường như lại nhớ đến câu nói tiểu nha đầu ngỗ nghịch nói năm đó, "An Cát Lệ Na, bản tiểu thư đói rồi! Thương lượng nhé, bán cho ta một phân thân của ngươi làm canh rắn được không?"
Phân thân thoát ly bản thể nhưng vẫn có chung ký ức, nên đương nhiên biết lời hứa mà bản thể đã hứa.
Nghĩ một lúc, An Cát Lệ Na hằn học: "Hừ, lời hứa của bản thể ta không có nghĩa vụ làm thay!"
Ngươi biết chuyện này là được rồi! Sở Thiên nheo mắt, ngoắc tay với An Cát Lệ Na, cười: "Con Lan Nguyệt Thú đó đã biến thành người rồi!"
An Cát Lệ Na lại càng kinh ngạc! Mối quan hệ giữa bản thể và phân thân rất không công bằng. Nếu phân thân chết thì bản thể chẳng qua chỉ mất đi một chút sức mạnh, nhưung nếu bản thể chết thì phân thân nhất định sẽ chết theo!
Nếu con Lan Nguyệt Thú đó biến thành người thật rồi vậy thì nếu cô ta vì mình chưa thực hiện lời hứa mà giết bản thể. Như thế không phải các phân thân cũng tiêu tùng theo sao?! "Tiểu oan gia! Nói đi, có chuyện gì muốn ta làm? Hoặc bản thể đã đồng ý ngươi điều kiện gì?"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mỹ nhân ngư, Sở Thiên cười: "Bản thể của ngươi từng đồng ý với ta một điều kiện là đưa ta và người nhà về nhân gian một cách bình an!"
"Ngươi đẩy người ta vào chỗ khó rồi!" An Cát Lệ Na nói: "Lạc Ưng Thạch bị hủy rồi. Giờ ở Huyết Luyện Ngục có đường nào về nhân gian hay không ta cũng không biết, ngươi bảo ta làm sao mà đưa ngươi về nhân gian?! Ngươi…"
An Cát Lệ Na bỗng ngậm miệng lại, cười nhạt nhìn Sở Thiên, "Tiểu oan gia, ngươi thật biết lừa ta! Nếu con Lan Nguyệt Thú đó biến thành người rồi, lại phục hồi thực lực. Nó sẽ trực tiếp xông vào Huyết Luyện Ngục cứu ngươi ra là được, ngươi đâu cần ta giúp!"
"Ta đâu có nói cô ấy phục hồi thực lực, chỉ là biến thành hình người… nhưng rất nhanh thôi sẽ hồi phục. Ừm, theo cô ấy nói thì khoảng nửa năm!" Sở Thiên thuận miệng bịa chuyện, mặt không hề biến sắc.
An Cát Lệ Na nhìn chằm chằm vào mắt Sở Thiên, dường như đang suy xét tính chân thực trong lời nói của hắn. Mỹ nhân ngư cũng không hiểu, mỹ nhân ngư biết Sở Thiên rất sủng ái một con Lan Nguyệt Thú, nhưng chưa bao giờ gặp người tên Tiểu Bạch.
"Thế này đi! Tỷ tỷ chỉ đồng ý ngươi một nửa!" An Cát Lệ Na nói: "Ta đảm bảo sự an toàn cho ngươi và người nhà ở Huyết Luyện Ngục. Còn chuyện về nhân gian thì tự ngươi tìm cách đi! Cái này ta không có khả năng!"
"Thỏa thuận xong!" Sở Thiên muốn làm theo quy định của Huyễn Thú đại lục đập tay thề, nhưng nghĩ một lúc thì hắn thôi, kẻ thường xuyên dâm loạn, trên người không biết chừng sẽ có mầm bệnh gì đó.
"An Cát Lệ Na miện hạ, Kỵ Sĩ Đoàn ba nghìn người kia cũng là người nhà của ta, xin miện hạ hãy giao họ cho ta trước!"
………………
Cõng mỹ nhân ngư trên lưng, Sở Thiên theo An Cát Lệ Na đến một góc của quân doanh.
"Ông chủ!" đội ngũ ba nghìn người không thèm nhìn An Cát Lệ Na, vừa thấy Sở Thiên lập tức đứng nghiêm chỉnh đứng dậy, tay phải đập lên ngực, tư thế theo tiêu chuẩn của quân lễ Khải Tát.
An Cát Lệ Na hơi ganh tị, hỏi nhỏ Sở Thiên: "Này, ngươi huấn luyện thuộc hạ thế nào mà có thể khiến linh hồn bọn chúng cũng hiếu trung với ngươi?! Tỷ tỷ ta thì mệt chết, cách gì cũng dùng rồi mà không khiến chúng nghe lời được!"
Sở Thiên thấy có chút hổ thẹn, nói thật, hắn không biết tên của các thành viên trong
Kỵ Sĩ Đoàn, chỉ biết vài tướng lĩnh thường xuyên đi theo Bội Kỳ, càng đừng nhắc đến huấn luyện. Nói đến mức độ trung thành của họ thì phải tính công cho hệ thống quân sự của Khải Tát. Những người này đều là quân tinh nhuệ của Thiết Kỵ Khải Tát, từ nhỏ đã tiếp nhận ý niệm phải phục tùng mệnh lệnh, có thể nói chỉ cần cái danh hiệu Khải Tát Thần Vũ Vương của Sở Thiên còn thì họ mãi mãi không phản bội Sở Thiên.
"Mọi người vất vả rồi, ông chủ đến đón các ngươi về nhà!" chỉ một câu nói, ba nghìn kỵ sĩ nước mắt lưng tròng.
Sở Thiên nhìn đội quân tề chỉnh, mỗi người đều không phải hình thái vong linh mà vẫn như trước khi chết. Có điều cơ thể cường tráng hơn, không, cường tráng đến quá mức! Nhìn qua có chút giống thể cách của Thú Nhân!
"An Cát Lệ Na, sao họ lại thành ra thế này?" Sở Thiên hỏi.
"Ai da, tiểu oan gia! Tỷ tỷ ta không hề bạc đãi họ!" An Cát Lệ Na nói một cách tủi thân, "Ngươi xem thân hình họ xem! Giờ ba nghìn huynh đệ này liên thủ lại thì là thực lực của Thượng Vị Thần rồi!"
Sở Thiên hét lớn: "Chỉnh đội, mục tiêu mặt đất phía sau, xuất đao!"
Lời nói vừa dứt, "uỳnh!", một lưỡi đao ánh sáng xen lẫn màu xanh lam của ngũ trùng Thần Lực chém xuống mặt đất để lại một đường nứt dài hơn trăm mét.
Gục gặc hài lòng, Sở Thiên hỏi: "Tọa kỵ vẫn còn chứ?"
"Yên tâm, những con Cốt Long đó tỷ tỷ cũng cường hóa chúng rồi!" An Cát Lệ Na cười.
"Rất tốt, đa tạ An Cát Lệ Na miện hạ!" Sở Thiên cười toe toét, lần này kiếm được nhiều quá! Ba nghìn quân không chỉ hoàn hảo mà còn miễn phí thăng hai cấp! Giống A Mạt Kỳ, đều có chiến lực của Thượng Vị Thần. Nếu bọn họ về nhân gian được Chiến Thần Khảm Phổ huấn luyện một thời gian thì… Sở Thiên có muốn không cười cũng không được rồi!
"Từ hôm nay các ngươi không gọi là Vong Linh Kỵ Sĩ Đoàn nữa, đổi tên là Vinh dự của Phất Lạp Địch Nặc!"
Bộp! Lại một tiếng quân lễ chỉnh tề! Lấy họ của gia chủ làm tên cho quân đoàn, đây là vinh dự lớn nhất của cấm vệ kỵ sĩ.
Chỉ vào một tướng lĩnh, Sở Thiên nhớ là trợ thủ của Bội Kỳ, nói: "Bội Kỳ không có ở đây, ngươi tạm thời chỉ huy!"
"Tuân mệnh!"
"Rất tốt! Ở Huyết Luyện Ngục, các ngươi chỉ có một nhiệm vụ!" Sở Thiên liếc nhìn gương mặt mỹ nhân ngư trên vai mình, "Bằng mọi giá bảo vệ an toàn cho bà chủ!"
Trên đường về doanh trướng, mỹ nhân ngư nói khẽ: "Cảm ơn ngươi!"
"Đừng cảm ơn ta! Ngươi chết ta cũng xui xẻo!" Sở Thiên nhếch mép.
Mỹ nhân ngư chết sững, một vạn năm rồi, lần đầu tiên cảm ơn trong đời lại nhận lại được câu trả lời như vậy!
…………
Có đội quân Vinh dự của Phất Lạp Địch Nặc, quân lính bảo vệ Sở Thiên mà Bì Bồng phái đến cũng được điều đi. Điều này khiến Sở Thiên cũng thoải mái hơn nhiều, không có người ngoài, có rất nhiều điều có thể nói.
Sở Thiên ngồi trong cái lều trống trơn bị mỹ nhân ngư tra hỏi, "Chuyện Lan Nguyệt Thú ngươi nói lúc nãy là sao? Từ khi Nha Lực Đồ chết, gia tộc Lai Ân Cáp Đặc không có người tài, chúng nghèo đến ăn cơm cũng thành vấn đề, dựa vào cái gì mà có được lời hứa của An Cát Lệ Na?"
"Lan Nguyệt Thú trong tam giới đâu chỉ có gia tộc Lai Ân Cáp Đặc!" Sở Thiên cười, "Đây là bí mật của Bố Lôi Trạch!"
"Bí mật?! Hừ!" mỹ nhân ngư không hỏi nữa, tỏ vẻ không quan tâm.
"Có điều… nếu ngươi nhất định muốn biết thì chúng ta có thể trao đổi tin tức!" Sở Thiên cười, "Đổi lấy bí mật của Biển Cấm!"
Mỹ nhân ngư thật sự muốn biết con Lan Nguyệt Thú nào có thể mệnh lệnh cho An Cát Lệ Na Chủ Thần Thú?! Vì nó rất có khả năng sẽ thành một cường giả khác của tam giới! "Có thể trao đổi, ngươi muốn biết gì?"
"Để ta nghĩ xem…" Sở Thiên tặc lưỡi, "Nhà ngươi có ba tòa tháp Phương Tiêm, hai cái bên trái phải ta đều đến rồi, ta muốn biết bên trong tòa tháp chính giữa có ai?"
Mỹ nhân ngư bỗng trầm ngâm, Sở Thiên cười: "Đừng có lừa ta đấy! Con trai chúng ta thế nào ngươi cũng biết rồi đấy, linh hồn của tiểu tử đó có thể cảm nhận được bên trong tháp có linh hồn của hai người khiến nó sợ hãi!"
Mỹ nhân ngư nói: "Ta không tin ngươi. Ngươi nói ta biết chuyện của Lan Nguyệt Thú thú trước đi rồi ta sẽ cho ngươi biết người trong tháp Phương Tiêm là ai!"
Sở Thiên nhún vai khẽ cười, "Lan Nguyệt Thú đó là lão bà của ta, lão bà thứ ba ngươi chưa gặp!"
"Rốt cuộc ngươi có mấy phu nhân?"
Sở Thiên giơ ra ba ngón tay lắc lắc, "Ba người! Có thể sau này còn có người thứ tư! Phu nhân đó của ta năm đó có chút ân huệ với An Cát Lệ Na nên cô ta mới giúp ta!"
Mỹ nhân ngư gục gặc, "Thất Thần bao vây tấn công Tài Quyết Sơn, ngươi có biết là bảy Thần tộc nào không?"
"Tử Thần, phụ thân ngươi, Long Thần, Phụng Hoàng Thần, còn cả An Cát Lệ Na, ta chỉ biết năm… Nữ thần tại thượng!" Sở Thiên bỗng hiểu ra Bào Uy Nhĩ đang nói gì, năm trong bảy Thần hoặc chết hoặc chạy trốn, đều không có tông tích, nhưng hai người còn lại… lẽ nào lại ở Biển Cấm?!
"Hai Chủ Thần đó trong tay ngươi? Họ tự nguyện hay bị ngươi giam cầm?" Sở Thiên vội hỏi.
"Đấy là hai câu hỏi rồi. Muốn biết thì lấy tình báo khác ra đổi!" mỹ nhân ngư nhìn Sở Thiên cười đắc ý, "Ngươi dựa vào cái gì mà trong mấy năm có thể từ một tên mù ma pháp trở thành Hạ Vị Thần?"
"Ta nói chính ta cũng không biết, ngươi có tin không?" Sở Thiên cười khổ.
"Ngươi muốn gạt con nít à…"
Tu~~~
Quân doanh bỗng vang lên tiếng cảnh báo, bên ngoài lập tức có người hét: "Ông chủ cẩn thận, gia tộc Phượng Hoàng tập kích!"