Dị Giới Thú Y Chương 480: Nổ

Chương 480: Nổ

 

 


Hoắc Hoa Đức nhìn Sở Thiên lạnh băng, "Anh bạn, ngươi rất giống với Long Thần năm đó!" nói rồi hắn chậm rãi lại gần Sở Thiên, ngũ trùng Thần Lực lan tỏa tạo một áp lực mạnh mẽ lên Sở Thiên.

Giơ ngang Lưỡi đao Phán Quyết trước mặt, Sở Thiên nhẩm tính, dựa vào Lưỡi đao Phán Quyết nhiều nhất hắn có thể phát huy chiến lực Cao vị đỉnh phong, dù có cộng thêm Lục Ngự Tỏa Hồn Trận cũng cố lắm lên được chiến lực của Thượng Vị Thần. Còn Hoắc Hoa Đức trước mặt đây dù thế nào cũng là một Chủ Thần. Mà những điều này chưa bao gồm sự hiểu biết về nguyên tố pháp tắc. Dùng lời của Sở Thiên mà nói thì cảnh giới võ học của hắn kém đối thủ quá xa!

Không được liều!

Đấy chính là kết luận mà Sở Thiên rút ra được!

Chiến lực chủ yếu của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc đã được A Mạt Kỳ đưa đến từ lâu, nhưng đáng tiếc là kẻ thì chưa hồi phục thực lực, kẻ thì thực lực không đủ, dù có xông tới thì cùng lắm cũng chỉ là kéo dài sự liều chết!

Chỉ có thể dựa vào chính mình thôi! Nghĩ đến đây, Sở Thiên truyền Thần Lực vào Lục Ngự Tỏa Hồn Trận trên Lưỡi đao Phán Quyết rồi bổ đao xuống!

Sáu luồng sáng bay lượn về phía Hoắc Hoa Đức, hắn lùi một bước nhún người bay lên cao triển khai Lĩnh Vực!

"Phất Lạp Địch Nặc cẩn thận!" Phượng Hoàng Thần nhắc nhở: "Bản mệnh nguyên tố của Hoắc Hoa Đức là gió!"

"Gió?" Sở Thiên không hiểu gió thì vận dụng kiểu gì, nhưng hắn cũng không cần hiểu, Sở Thiên vốn không định liều mạng.

Vào thời khắc Lục Ngự Tỏa Hồn Trận bổ xuống là Thời Gian Thuận Lưu của Sở Thiên đã được khởi động, khi Phong hệ Lĩnh Vực vủa Hoắc Hoa Đức được mở ra Sở Thiên đã đi xa hàng nghìn mét rồi.

"Thời Gian Thuận Lưu? Hừ! Năm đó Long Thần dùng chiêu này cũng không thoát khỏi Lĩnh Vực của ta!" Hoắc Hoa Đức đứng nguyên tại chỗ, hét: "Phong Quyển!"

Sở Thiên bay cật lực, nhưng bay thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng bởi gió. Mà gió cùng với Lĩnh Vực của Hoắc Hoa Đức càng thổi càng mạnh --- điều khiển Lĩnh Vực với đối thủ cách xa nghìn mét với Chủ Thần có là cái gì.

Vù~~

Một cơn gió Long Quyển Phong xuất hiện bên trái Sở Thiên.

"Dùng Long Quyển Phong? Đồ ngu!" Sở Thiên cũng không nhiều lời, dùng Lưỡi đao Phán Quyết mở đường, nhún người chui vào phong nhãn (*) của Long Quyển Phong, ở đây không có gió! Trong phong nhãn của Long Quyển Phong là an toàn nhất, đây chính là kiến thức thông thường ở trái đất!

(*) Mắt bão

Trong phong nhãn, Sở Thiên chui xuống dưới mặt đất, di chuyển một nghìn mét rồi lại xông ra.

"Ủa, sao hắn biết sơ hở của chiêu này?!" Hoắc Hoa Đức hơi sững người rồi đổi chiêu: "Phong Động!"

Dòng không khí trên trời bắt đầu chuyển động, chớp mắt hình thành nên một cái lốc xoáy hút Sở Thiên vào.

Sở Thiên cảm thấy sau lưng như có một sợi dây đang muốn kéo hắn vào cái xoáy. Tuy cố gắng tiến lên nhưng Sở Thiên vẫn bị hút lùi ngược lại.

Đúng lúc đó, từ xa vang lên một tiếng hét: "Hoắc Hoa Đức, ngươi chịu chết đi!"

Giọng nói này quen thật! Hoắc Hoa Đức quay người nhìn thì xuất hiện ngay ý định muốn bỏ chạy, thì ra Chiến Thần đã đến!

Gương mặt dữ dằn, hai mắt đỏ ngầu, cơn đau đầu vẫn chưa dứt nhưng Chiến Thần nhận thấy Sở Thiên đang gặp nguy hiểm, lòng trung thành với Thần Hoàng vẫn thúc giục hắn phải lao tới.

"Đoạn Ngục!" Chiến Thần kích biến thành một ngôi sao băng lao vào trong Phong Động, phát sáng rực rỡ và chuyển động ngược chiều với hướng gió.

Ngay sau đó

Tích tắc sau cơn cuồng phong đổi hướng, Chiến Thần đổi chiều kích kéo theo cả Lĩnh Vực của Hoắc Hoa Đức.

Cuồng phong thì vẫn vậy nhưng mục tiêu của nó giờ là Hoắc Hoa Đức.

Phụt!

Hoắc Hoa Đức phụt máu do Lĩnh Vực bị đảo chiều, sự vận chuyển Thần Lực bị chặn đứng.

"Làm tốt lắm Khảm Phổ! Ngươi không hổ là đứa con trung thành nhất của ta!" Sở Thiên ra dáng Thần Hoàng tán thưởng, nhưng Chiến Thần không có vẻ gì là vui mừng, hắn không những không truy kích Hoắc Hoa Đức mà ngược lại đập không ngừng vào đầu mình.

Tử Thần Cáp Địch Tư cũng đã giao chiến với Thái Thản Cự Lực Thần. Dựa vào Thần Khí của Thần Sáng Thế, cô ta không thắng nhưng dựa vào tốc độ cũng có thể kéo dài được một thời gian. Thấy tình hình Hoắc Hoa Đức như vậy Tử Thần hét: "Hoắc Hoa Đức, vết thương cũ của Chiến Thần đã tái phát, ngươi giữ chân hắn!"

Sở Thiên cuống cuồng, giờ thì hắn có thể thoát an toàn nhưng còn linh hồn của Tiểu Bạch thì phải làm sao?!

Khốn kiếp! Sao vết thương cũ của Chiến Thần cứ nhằm lúc quan trọng mà tái phát vậy?! Sở Thiên thầm chửi rủa, nhưng hắn vẫn khích lệ cuồng tín đồ, "Khảm Phổ, con cua ta! Ta biết sự đau đớn của con nhưng vì vinh quang của Thần Hoàng, hãy cầm Chiến Thần kích lên giết Hoắc Hoa Đức! Mạng của bản Thần Hoàng chỉ dựa vào con bảo vệ thôi!"

Đúng vậy, hiện giờ Thần Hoàng thực lực bị tổn hại nghiêm trọng, tính mệnh đang trong nguy hiểm, cái mạng mình là cái gì?! Vì Thần Hoàng, liều thôi!

Chiến Thần cầm cây kích đâm thẳng vào ngực mình, máu tươi phun như suối, nhưng sự đau đớn lại khiến đầu óc đang hỗn loạn của hắn bỗng trở nên tỉnh táo.

"Thần Quyết!" Chiến Thần ngửa ra sau, cây kích bắn ngược ra, hàng vạn cây kích bao trùm lấy Hoắc Hoa Đức, nhưng trước khi kích xuyên qua người Hoắc Hoa Đức, Khảm Phổ bỗng chau mày, đầu đau như muốn nổ tung, kích cũng theo đó khẽ run.

Chính một tích tắc đó đã cho Hoắc Hoa Đức cơ hội hóa thành gió biến mất trong không khí.

Tam trùng Thần Lực rời cơ thể, tứ trùng Thần Lực đồng hóa nguyên tố, ngũ trùng tạo cơ thể bằng nguyên tố, lục trùng…

Hóa thân bản mệnh nguyên tố!

"Muốn chạy?! Vì Thần Hoàng ngươi nhất định phải chết!"

Chiến Thần kích lại đánh ngược lại, theo đó lần thứ hai máu phun ra từ lồng ngực. Chiến Thần trợn ngược mắt hét lớn.

"Thần Phạt!"

Chiến Thần cùng Chiến Thần kích cùng biến mất.

Phập!

Hoắc Hoa Đức hiện ra trong không trung, nhìn cây kích đang đâm xuyên qua ngực mình, kinh ngạc tột độ, "Ta có thể tiếp được Chiến Thần ba chiêu…"

Xoẹt!!! Chiến Thần kích xé tan Hoắc Hoa Đức thành từng mảnh như xé một tờ giấy!

Sau đó…

Chiến Thần Khảm Phổ trôi bồng bềnh trong không trung, cả cơ thể nặng mấy trăm cân theo gió rơi xuống như chiếc lá liễu.

"Bệ hạ, thần đã hoàn thành sứ mệnh…"

Chiến Thần câm lặng nhắm hai mắt lại.

Sở Thiên nhún người ôm lấy Chiến Thần, chỉ cảm thấy cơ thể hắn không còn chút trọng lượng nào, như một cục bông vậy! Sở Thiên đóng băng Khảm Phổ lại cho vào trong nhẫn không gian.

"Khốn kiếp, Cáp Địch Tư, món nợ này lão tử ghi lại rồi đấy!" lửa giận của Sở Thiên cháy phừng phừng nhưng cố gắng kìm nén, hiện giờ nhất định phải tỉnh táo!

Thể xác Bác Đức chỉ có bảy phần thực lực, linh hồn cũng chỉ ba phần, nhưng đối thủ cũng không có đủ thực lực, nên Bác Đức không cần trợ giúp.

Chỗ Tử Thần và Thái Thản Cự Lực Thần, Tử Thần vừa đánh vừa lùi, không cho Thái Thản Cự Lực Thần cơ hội ra tay, ở đây cũng không cần giúp!

Cuối cùng Sở Thiên nhìn Mã Lý Ngang.

"Lục Ngự Tỏa Hồn!" thanh đao bổ xuống Mã Lý Ngang!

Mã Lý Ngang đang giao chiến với Kỵ Sĩ Đoàn, phát hiện Sở Thiên đánh lén, lập tức né người. Hắn tránh được nhưng Thuẫn hắn kéo theo thì chậm một chút.

Mục tiêu của hắn là Thuẫn?! Mã Lý Ngang vừa nghĩ tới điều này thì Thuẫn đã bị Sở Thiên chặt ra làm đôi!

Hết rồi, Thuẫn chết thật rồi! Mã Lý Ngang không còn ý định chiến đấu nữa! Giết thể xác, có thể dùng Huyết Luyện Thú để thành Thần tộc mới, nhưng Sở Thiên dùng Lục Ngự Tỏa Hồn Trận! Nghe tên cũng hiểu, với chiêu này linh hồn của Thuẫn cũng bị giết chết rồi!

Trong tam giới từ giờ không còn cái tên Thuẫn nữa!

Vừa rồi Tử Thần bị Sở Thiên truy kích đến thảm hại, cô ta sợ Lưỡi đao Phán Quyết đả thương đến sức mạnh linh hồn!

"Chúng ta đi!"

Tử Thần không cam tâm hét lớn, trong lòng tự nguyền rủa chính mình, bài học năm đó đánh lén Ái Lệ Tư bị phong ấn vạn năm chưa đủ sao? Lần này tại sao còn muốn chiến tiếp để rồi mất không hai tên thủ hạ?!

Phụ Thần nói ta không bằng tỷ tỷ, chẳng lẽ là thật sao? Không thể nào! Ta không sai! Có Thần Khí trong tay, đánh tiếp, bắt sống Phất Lạp Địch Nặc là quyết định đúng nhất! Chỉ là không ngờ được Chiến Thần sẽ liều mạng, sai không phải tại ta!

Tử Thần, Đặc Lý, Mã Lý Ngang chia ra tháo chạy.

Lần này Sở Thiên không truy kích một cách mù quáng. Bình tĩnh, bây giờ cần tuyệt đối bình tĩnh! "A Mạt Kỳ, gọi A Tư Nặc dậy, tìm linh hồn của Hoắc Hoa Đức cho ta!"

A Mạt Kỳ lấy A Tư Nặc từ trong nhẫn không gian ra hét to gọi tan dậy: "Vì AK, giết hết linh hồn ở đây!"

"Có một linh hồn của Chủ Thần?!" A Tư Nặc giật mình, "Ta không thể khống chế Lĩnh Vực, nếu giết hắn Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh cũng gặp nguy hiểm!"

"Khốn kiếp, vậy ngươi khóa chặt linh hồn hắn lại không cho hắn chạy thoát!"

Sở Thiên nghiến răng, sau đó đuổi theo bọn Tử Thần đang chạy càng ngày càng xa.

A Mạt Kỳ đuổi theo đến nơi: "Ông chủ, ta còn có thể dùng thêm một lần Không Gian thông đạo!"

"Ngươi vẫn còn có thể sao?" Sở Thiên kinh ngạc, "Không phải Thần Lực của ngươi đã cạn rồi sao?"

"Mở thông đạo không nhất định phải dùng Thần Lực!" A Mạt Kỳ cười.

"Vậy được!" Sở Thiên không hiểu về Không Gian Thần Lực, gật đầu nói: "Kệ Đặc Lý, đưa Thái Thản Cự Lực Thần đến chỗ Tử Thần, nhất định phải bắt được cô ta!"

"Rõ!" Thần Lực của A Mạt Kỳ đã cạn từ lâu nhưng quả thực hắn vẫn có thể mở Không Gian thông đạo, nhưng cái giá phải trả là sinh mệnh bản nguyên! Hoặc có thể nói là, liều mạng! Sở Thiên không biết điều này, A Mạt Kỳ cũng không muốn giải thích!

A Mạt Kỳ bay đến bên Thái Thản gọi một tiếng rồi nhìn về phía Tử Thần, bắt đầu mở ra Không Gian thông đạo.

Roẹt, roẹt…

Liên tiếp bốn tiếng nổ, trước mặt Tử Thần hiện ra hai Thái Thản. Cô ta quay người lùi thì lại xuất hiện hai Thái Thản khác!

"Đại Địa chi Hô Hoán!" vừa rồi Tử Thần không hề giao chiến trực diện với Thái Thản. Không có cơ hội ra tay, Thái Thản có đầy một bụng tức, lúc này bao vây Cáp Địch Tư, Thái Thản Cự Lực Thần không nương tay, bốn người vây lại phát động Lĩnh Vực hợp thể.

Mặt đất tỏa ra lực hút nghìn cân, Tử Thần từ trên không trung bị hút rơi xuống mặt đất.

Bốn vị Thái Thản bao vây lấy Tử Thần.

"Bác Đức miện hạ, ngăn Đặc Lý lại!" Sở Thiên bay lên trên đầu Cáp Địch Tư, "Đừng hòng chết, trả linh hồn Tiểu Bạch cho ta!"

"Chết? Ha ha, ta là Tử Thần đó! Được Sáng Thế Phụ Thần ban phúc, ngươi muốn giết ta, đợi đến khi có được cửu trùng Sáng Thế Thần Lực đi!" Tử Thần bị vây nhưng không hề hốt hoảng, "Ngươi có thể hủy thể xác ta rồi phong ấn linh hồn ta! Nhưng ngươi đừng quên, cơ thể này là của tỷ tỷ ta, lão bà của ngươi! Ngươi nỡ ra tay không?"

Sở Thiên cứng người lại.

Tử Thần không cho Sở Thiên thời gian suy nghĩ, cô ta cười: "Nếu ngươi không ra tay được thì ta có thể giúp!"

Tráng sĩ đoạn uyển (*), tỷ tỷ không hiểu đạo lý này vì thế tỷ không bằng ta! Cáp Địch Tư bỗng cởi bỏ mũ giáp khẽ cười.

(*) dũng sĩ bị rắn độc cắn vào tay lập tức chặt đứt tay, tránh độc tố phát tán, chỉ sự quyết đoán

Bùm!

Cơ thể cô ta tự nổ tung!

 

 

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện