Chương 532
Phía bên cạnh Tiếp Nguyệt Tháp, thuộc Vùng biển vô tận!
Đại Địa Phụ Thần và Vĩnh Hằng Thần Vương ngạo nghễ đứng đối lập nhau, đều hùng tráng, đều uy thế, điều khác biệt chính là vũ khí của họ, khí độ của họ. Một người cầm Thần Giới Cự Kiếm vững chãi như một ngọn núi, một người lại cầm Vĩnh Hằng Kiếm phiêu dật vô hình.
Đại chiến hết sức căng thẳng, có điều trước lúc đó, phải để thời gian xoay ngược trở lại, nhìn phía trên đỉnh đầu của họ, đó là vầng hồng nguyệt đang ẩn mình dưới ánh sáng của mặt trời.
Ở nơi nào đó trên hồng nguyệt, là một tảng đá to bằng chiếc thớt, nơi đây chính là trung tâm của nguyên cầu chính giữa tam giới - Nguyệt Chi Tâm (trung tâm của mặt trăng), cũng là đường đi nối liền tam giới.
Phía sau tảng đá, hai con gấu trúc đang nằm úp xuống, một con lớn mập mạp, một con rất nhỏ tròn lăn, ngồi trên đầu một con gấu trúc lớn, giống như chiếc mũ vành đỉnh tròn hai màu đen trắng đan xen nhau. Tư thế của chúng giống nhau, đều nằm úp xuống nhìn tình hình phía dưới đại lục Huyễn Thú.
"Oa, biến thái số hai, chiêu Thần Phạt Chi Nhãn của ngươi thật hữu dụng!" Người nói là Khách Thu Sa, còn "Biến thái số hai" chính là cách xưng hô của hắn với phân thân của Phán Quyết Thần Thú dưới mông hắn, "Xa như vậy mà vẫn có thể nhìn thấy!"
"Tất nhiên! Hừ!" Biến thái số hai cong môi nói khoác: "Biết chiêu này dùng để làm gì không? Năm đó lão đại ta nhờ vào nó để truy bắt những thần tộc chạy trốn đấy!"
"Ngưỡng mộ quá, tại sao lão đại ta không có thứ gì tốt dạy cho ta nhỉ?" Khách Thu Sa có chút khó chịu, lẩm bẩm nói: "Đám huynh đệ của ta cũng thật là, ma sủng trong nhà hiện nay ta lợi hại nhất! Ài, còn phải để ta dạy cái gì cho họ à!"
Biến thái số hai ngoác miệng ra, kinh ngạc nói: "Sao cơ? Ngươi còn chưa biết đủ à?" Cúi thấp đầu, hắn dùng giọng nói chỉ có mình nghe thấy lầm bầm: "Họ nếu như không dạy cho ngươi thứ tốt gì, mười bốn năm sau sao ngươi có thể phát minh ra "Băng Hỏa Cửu Trùng Độc Long Liên Hoàn Chiếu" được? Mẹ nó!"
"A? Phía dưới lại có người đến kìa!" Khách Thu Sa vỗ vào Số Hai
Biến Thái Số Hai ngẩng đầu lên. Nhìn xuống, sau đó sắc mặt chợt biến, tóm lấy Khách Thu Sa trên đầu bắt đầu chạy, trở về Tiếp Nguyệt Tháp của Huyết Luyện Ngục, hắn ném Tiểu Hùng Miêu vào trong đám gia quyến của Sở Thiên ở bên ngoài tháp, sau đó đóng cửa lại lo lắng gọi Số Một nói: "Rắc rối rồi, chuẩn bị chạy trốn đi! Tương lai đã thay đổi thật sự rồi!"
"Làm sao rồi? Chỗ nào không giống! Chiến Thần chưa chết ư?" Số Một cũng bắt đầu căng thẳng.
"Loạn hết cả lên rồi!" Số Hai trợn mắt sốt ruột nói: "Những thứ chúng ta biết, phải là Bố Lai Ân Đặc giết Sắt Mông Đức trước, sau đó A Mạt Kỳ thăng cấp dùng linh hồn không gian thông đạo, đưa Phất Lạp Địch Nặc vào trong não của Bố Lai Ân Đặc đi cứu Lạp Lý Bác Đức, cuối cùng Lạp Lý Bác Đức áp chế được Vĩnh Hằng Thần Vương. Nhưng hiện tại con mẹ nó loạn hết rồi! Đầu tiên là xuất hiện một Mặc Phỉ Đặc gì đó! Khiến Sắt Mông Đức không chết, sau đó Đại Địa Phụ Thần lại đi ra từ Tiếp Nguyệt Tháp!"
"Cái gì? Vậy Chiến Thần Khảm Phổ cũng không chết?"
"Không chết! Không chết một người nào cả!"
Biến Thái Số Một bỗng nhiên cười, "Hắc hắc, vậy chẳng phải càng tốt sao? Đại Địa Phụ Thần ra đây rồi, vậy nhiều người quần ẩu một người, nói không chừng có thể đánh lui được Vĩnh Hằng Thần Vương a!"
"Ngươi còn dám cười sao? Hỏng hết rồi! Sắt Mông Đức nếu như không chết, ngươi nói sau này chuyện đó của Phất Lạp Địch Nặc và Mỹ Nhân Ngư có xảy ra không chứ?"
"Ta khóc!" Số Một cũng ngây người ra, giận dữ nói: "Mặc Phỉ Đặc chết tiệt từ đâu lao ra vậy? Sắt Mông Đức chưa chết… Toàn bộ loạn hết rồi!"
Bình! Hắn đá cánh cửa một cái, hướng đám gia quyến của Sở Thiên đang đợi bên ngoài lớn tiếng nói: "Chuẩn bị tốt cho ta! Chỉ cần tam giới vừa dao động, chúng ta lập tức chạy trốn! Thái Thản Chi Vương (Vua Thái Thản)… À không đúng, là Lực Thần Kim Cương, ngươi duy trì trật tự! Ai không ngoan ngoãn thì dùng pháo Thái Thản Ni Khắc bắn hắn!"
Soạt! Số Một bị Số Hai kéo về, "Ngươi nói cái gì? Hiện tại còn chưa có pháo Thái Thản Ni Khắc, là thần pháo La Mật Âu, tụ lực thần pháo La Mật Âu đời thứ sáu!"
"Mệt quá, ta chóng mặt rồi…"
……………
Tạm không nói đến con gấu trúc đang hoang mang ở Huyết Luyện Ngục, trở về Tiếp Nguyệt Tháp của nhân gian.
Thần Giới và Vĩnh Hằng đã giao chiến, đám người Sắt Mông Đức không trợ chiến, họ ngược lại đang chiến đầu thành một cụm. Nguyên nhân bắt nguồn là Mặc Phỉ Đặc tìm Sắt Mông Đức báo thù, còn Chiến Thần lại biết quan hệ của Mặc Phỉ Đặc và Sở Thiên, vì vậy cùng An Cát Lệ Na liên thủ trợ chiến.
Hai nhóm người phân nhau ra đánh, Sở Thiên trong Tiếp Nguyệt Tháp lại không chút quan tâm đến bên ngoài. Hắn nhìn Liên Thành trước, tính toán lại khả năng giết Liên Thành lúc này, cảm thấy tỉ lệ thành công gần như không có. Vì vậy đã chuyển mục tiêu, tủm tỉm cười bay đến trước mặt người thần bí nói: "Miện hạ, chào ngài!"
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên tiếp xúc với người thần bí này ở cự ly gần, vì vậy đã cố gắng ghi nhớ từng chi tiết, vẻ ngoài Sở Thiên có thể dùng thời gian ảnh tượng để ghi lại, hắn trọng tâm quan sát vào một số thứ mà trên ảnh tượng không thể xem được, ví dụ như so sánh thử chiều cao.
Sở Thiên vóc người rất cao, người thần bí đó cũng chỉ cao đến chóp mũi của hắn, còn không cao bằng Sắt Lâm Na. Sở Thiên thầm ghi lại, hoặc hắn là một nam thần thấp bé, hoặc là một nữ thần cao ráo, có điểm này. Sau này đi hỏi Thực Thần hoặc Kiệt Khắc Tốn thì có thể rút ngắn phạm vi rất lớn.
Người kia khẽ gật đầu, "Long Thần miện hạ. Chào ngài! Xin miện hạ thứ lỗi, thần lực của ta không bằng Đại Địa Phụ Thần, khi gắng gượng chống đỡ tòa Tiếp Nguyệt Tháp này, rất khó để nói chuyện lâu!"
"Ha ha, vấn đề của ta không nhiều, chỉ muốn hỏi tên của miện hạ ngài thôi."
"Tên của ta có quan trọng không?" Ngừng lại một lát, hắn nói: "Ta chẳng qua chỉ là một kẻ lưu lãng mà thôi."
"Vậy ngài quen với Đặng Khẳng đại ca sao?" Đợi sau khi thấy người đó gật đầu, Sở Thiên lại hỏi: "Sắt Mông Đức với ngài… Ha ha, ta muốn hỏi là, ngày hôm đó tại sao ngài lại cứu Sắt Mông Đức?"
Do dự một lát, người đó nói: " Sắt Mông Đức và Trương Bá Luân miện hạ là hảo hữu chí giao!"
"Ồ, ngài nể mặt của Trương Bá Luân nên mới cứu bà ta."
"Cũng không hoàn toàn là phải… Ài, nếu như Sắt Mông Đức chết rồi, e rằng Trương Bá Luân miện hạ sẽ quay trở về tam giới để báo thù cho bà ấy. Thù hận của ngươi và Trương Bá Luân miện hạ đã rất sâu rồi, tốt nhất đừng nên kết thù nữa thì hơn."
Sở Thiên ngạc nhiên, "Ta và Trương Bá Luân có thù?"
Liên Thành đứng một bên cười nói: "Trí nhớ của sư đệ cũng kém thật, ngươi quên rồi sao? Quý phu nhân Bào Uy Nhĩ đã giết Hỏa Thần! Đó lại là huyền tôn mà Trương Bá Luân miện hạ sủng ái nhất, được đích thân ông ta nuôi lớn!"
Sở Thiên bất đắc dĩ cười khổ, Mỹ Nhân Ngư năm đó đích thực đã giết Hỏa Thần. Hơn nữa lại là đại đồ sát diệt tộc! Phía sau Bác Đức cũng thầm cười, dường như trong tam giới hiện tại không ai không biết chuyện xấu của Sở Thiên và Bào Uy Nhĩ.[
Tiếp Nguyệt Tháp lắc lư một hồi, A Mạt Kỳ ở phía lỗ hổng giải thích: "Ông chủ, Sắt Mông Đức đã dùng Sáng Thế Thần bí pháp rồi. Bà ta vẫn chưa khống chế tốt sức mạnh của mình, sóng thần lực bị lan đến thân tháp."
"Phất Lạp Địch Nặc, kêu họ dừng tay lại được không? Ta không có thừa sức ngăn chặn thần lực lan rộng, mà họ lại không thể giống Đặng Khẳng miện hạ kiểm soát thần lực thuần thục."
Sở Thiên nhún vai nói: "Điều này ta không thể quyết định được!"
"Ài. Tại sao lại có nhiều thù hận như vậy?" Người đó dứt lời rồi không nói gì thêm.
Ngoài tháp, Sắt Mông Đức và đám người Mặc Phỉ Đặc vẫn đang tiếp tục chiến đấu, ba Chủ Thần đánh một người, Sắt Mông Đức lại không có bản lĩnh như Bố Lai Ân Đặc, sớm đã rơi vào thế hạ phong, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Còn cuộc chiến giữa Đặng Khẳng và Bố Lai Ân Đặc rất kỳ lạ, động tác của hai người rất chậm, hơn nữa chiêu thức có chừng mực, nếu không phải hai người bay trong không trung e rằng người bình thường nhìn thấy, còn cho rằng đó là trận quyết đấu giữa hai võ sĩ, chứ không phải là hai thần tộc mạnh nhất hiện nay.
Xoẹt!
Thần Giới và Vĩnh Hằng lại chạm nhau lần nữa, Bố Lai Ân Đặc ngửa mặt hít sâu, sau đó chậm rãi thở ra, dường như đã giải tỏa những đè nén trong nhiều năm, "Sảng khoái! Đặng Khẳng, ngoài Lạp Lý Bác Đức ra, ngươi là đối thủ tuyệt nhất mà ta đã gặp!"
Đặng Khẳng nghiêng người thu lại cự kiếm, lập tức giơ lên trên đỉnh đầu, chém thẳng xuống. Không hề có bất cứ biến đổi nào! Bố Lai Ân Đặc cũng không tăng tốc, chỉ dùng hai tay cầm kiếm đỡ! Bình! Hai thanh kiếm lại đan vào nhau.
"Bố Lai Ân Đặc, ngươi cũng là đối thủ mạnh nhất mà ta đã gặp! Đáng tiếc là Vưu Nhân không còn, nếu không các ngươi có thể chiến đấu một cách thoải mái!"
"Vưu Nhân? Là con Hải Ngư năm xưa sao? Ha ha, tiềm lực của tên tiểu tử đó không tồi! Đáng tiếc a!" Hai người đảo thân rồi lại đối kiếm, sau đó Bố Lai Ân Đặc tiếp tục nói: "Hắn đã đi sai đường, cảnh giới Thần Vương không phải chỉ nhờ đẳng cấp thần lực để thăng cấp!"
Khóe mắt của Đặng Khẳng nhướn lên, cảnh giới Thần Vương, bất cứ thần tộc nào cũng không thể thoát khỏi sự hấp dẫn của bốn chữ này.
Bố Lai Ân Đặc vung một kiếm tách Thần Giới ra, cười nói: "Ngươi mất tập trung rồi! Nói cho ngươi biết cũng không sao, thần lực hiện tại của ngươi đã là tầng thứ sáu đỉnh phong rồi, hơn nữa sức mạng còn có thể sánh với tầng thứ bảy! Ta cũng tự thẹn không bằng. Cho dù gọi ngươi là kẻ có thần lực mạnh nhất đại lục cũng không quá! Nhưng cảnh giới Thần Vương, điều không coi trọng nhất chính là sức mạnh thần lực! Đó là một sự lĩnh ngộ! Một loại tâm ý!"
Tay cầm kiếm của Đặng Khẳng chợt run lên, Bố Lai Ân Đặc cũng không thừa lúc đó tấn công, mà tiếp tục nói: "Tâm, ngươi có hiểu không? Bản nguyên sức mạnh của ta, gọi là Vĩnh Hằng Chi Tâm! Hiện tại tên Mặc Phỉ Đặc đó đã có Sát Kiếp Chi Tâm. Còn con tiểu ưng trong tháp kia cũng sẽ mạnh hơn ngươi, bởi vì hắn sắp lĩnh ngộ được Sinh Tử Chi Tâm!"
Đặng Khẳng trầm ổn lại tâm trạng đang xao động của mình, vừa xuất kiếm vừa nói: "Vậy Sáng Thần Chi Tâm…"
"Ha, cái gọi là Sáng Thần Chi Tâm, chẳng qua là sự lĩnh ngộ của Sáng Thế Thần với sức mạnh! Nếu như có một ngày ta thăng lên cấp chín, vậy thì sự lĩnh ngộ của ta cũng có thể gọi là Sáng Thế Thần Chi Tâm!"
Đặng Khẳng chợt vung kiếm lui về sau, miệng nói đa tạ, nhưng tay trái không cầm kiếm mà lại lấy ra chiếc vòng tay, "Đa tạ chỉ giáo, có điều, hôm nay chúng ta nhất định phải phân thắng bại! Xuất toàn lực đi!"
Bố Lai Ân Đặc cúi đầu, thầm thở dài, "Ài, đối thủ tốt như vậy, thật không nỡ giết ngươi! Đáng tiếc, hả?" Bố Lai Ân Đặc chợt lộ vẻ mừng rỡ, ngẩng vụt đầu lên, "Tốt! Nhiều năm rồi, từ khi chiến đấu cùng Tư Đặc Ân ở Phán Quyết sơn, cuối cùng ta cũng cảm giác cái chết đang uy hiếp mình! Thứ trong tay ngươi, có phải là thứ đó phải không?"
"Đúng vậy!" Đặng Khẳng mở vòng tay ra.
Sở Thiên trong tháp vội vàng mở to mắt nhìn, muốn xem thử đó là thứ gì, nhưng hắn chỉ thấy một tầng ánh sáng chói mắt, sau đó hai mắt đau nhức, không còn dám xem tiếp nữa.
Không chỉ Sở Thiên, Bác Đức, A Mạt Kỳ, Liên Thành, mấy người đều không dám nhìn tiếp, chỉ có thần tộc thần bí là không bị ảnh hưởng.
"Ha! Sảng khoái!" Sở Thiên chỉ nghe thấy tiếng kêu lớn của Bố Lai Ân Đặc bên ngoài.
Đùng!
Trong tam giới dường như cùng lúc vang lên một âm thanh lớn, Bố Lai Ân Đặc thấp giọng quát: "Vĩnh Hằng!"
Phút tiếp theo, Sở Thiên chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh lớn va chạm vào Tiếp Nguyệt Tháp, cho dù là mọi người bên trong tháp, cũng cảm thấy một lực chấn động trời long đất lở. Tiếp theo đó, giọng nói của Bố Lai Ân Đặc vang lên, "Nó quả nhiên có thể khắc chế được Vĩnh Hằng thần lực của ta…"
Lẽ nào Đặng Khẳng thắng rồi? Sở Thiên mừng rỡ trong lòng. Nhưng đợi một lúc lâu, hắn vẫn không nghe thấy lời đáp lại của Đại Địa Phụ Thần.