Chương 554
Vệt hàn tinh đó rất quái dị, đánh vào miệng của Mỹ Nhân Ngư lại không đau không ngứa, ôn nhu dị thường, nhưng lại khiến Mỹ Nhân Ngư đang lao đến thời không toại đạo tốc độ bị giảm chậm xuống, khi Mỹ Nhân Ngư đến lối vào của thời không toại đạo, cửa đã đóng lại. Chỉcòn lại một câu nói khó hiểu của Tư Đặc Ân, "Hải Vương bệ hạ, tính khí của ngươi nên thay đổi một chút đi, nếu không sau này sẽ rất phiền phức đấy, ha ha!"
Mỹ Nhân Ngư đạp mạnh chân một cái, sắc mặt cực kỳ khó coi, lạnh lùng nhìn theo hướng Tư Đặc Ân biến mất, gầm gừ nói: "Lão tặc, sớm muộn ta cũng sẽ giết ngươi!"
Tư Đặc Ân cứ đi như vậy, như gió thoảng mây trôi, đầu tiên là đánh bại Bố Lai Ân Đặc, rồi lại bị Mỹ Nhân Ngư truy sát đến không chỗ trốn
Sở Thiên vội vàng đỡ lấy Mỹ Nhân Ngư, vội nói: "Biểu tỷ, ngươi thế nào rồi? Trong miệng là thứ gì, mau nhổ nó ra!"
Mỹ Nhân Ngư há miệng, trong miệng rơi ra một vật, nàng dùng tay đỡ lấy, ngạc nhiên nói: "Tinh thạch! Lão tặc Tư Đặc Ân làm trò quỷ gì vậy!"
Có điều Mỹ Nhân Ngư dù có ngốc đến đâu cũng biết Tư Đặc Ân đã tha mạng cho nàng, nếu không thứ bắn vào miệng nào không phải là tinh thạch, mà là lưỡi dao sắc bén thì….
Tư Đặc Ân bỗng nhiên bỏ đi, đám người Đặng Khẳng cũng sửng sốt ngạc nhiên, Đặng Khẳng nói: "Dừng tay lại!"
Dừng lại, hắn vội vàng chạy đến bên cạnh Mỹ Nhân Ngư, nhìn viên tinh thạch đó, trên khuôn mặt thuần phác cũng hiệ ra vẻ nghi ngờ và hoang mang, "Bệ hạ đây là có ý gì?!"
Tất cả mọi người đều tụ tập lại, nhìn viên tinh thạch mù mờ không hiểu được.
Tinh thạch có hình lăng trụ tam cạnh, rất giống với đầu búa bạc tám cạnh trên địa cầu, có điều nhỏ hơn rất nhiều, thử nghĩ chiếc miệng anh đào của Mỹ Nhân Ngư có thể ngậm nó trong miệng, cũng biết tinh thạch này không thể to đến đâu rồi
Cả thân đều có dị sắc, trắng, vàng, xanh, đỏ, lam, tím, đen, các màu thần lực từ thứ nhất đến thứ bảy đều hợp thành ngoại hình diễm lệ bên ngoài. Đây chính là màu sắc của thần lực tầng thứ tám.
Sở Thiên nói: "Có phải là ma pháp ảnh tượng không? Biểu tỷ người thử xem!" Sở Thiên tuy đưa ra ý kiến, nhưng bản thân hắn lại không quá tin, bởi vì trên viên đá này không có chút ma pháp ba động nào!
Mỹ Nhân Ngư theo dùng phương pháp thúc động ma pháp ảnh tượng thử mở, nhưng không có phản ứng.
Sở Thiên nheo mắt lại, cầm lấy tinh thạch nhét vào khe chiến giáp của Mỹ Nhân Ngư, nói: "Đây là Tư Đặc Ân để lại cho ngươi, biểu tỷ hãy giữ cho kỹ!"
Dứt lời, Sở Thiên tủm tỉm cười nhìn Đặng Khẳng, nhưng lại thị ý A Mạt Kỳ và Mặc Phỉ Đặc lưu ý Sa Khắc, cười nói: "Đặng Khẳng đại ca, chuyện đến lúc này, ngươi có dự tính gì? Ha Ha, Bố Lai Ân Đặc đã bị Thần Hoàng bệ hạ phong ấn, tên kia hiện tại là thị vệ thống lĩnh Sa Khắc của ta!"
Ý của câu nói này là: Ngươi dám động vào hắn, lão tử sẽ liều mạng với ngươi, lão tử cứ bao che như thế người làm gì được? Sáu cường giả ở đây, ba người là đứng bên Sở Thiên, hơn nữa Sở Thiên hiện giờ tuy là người yếu nhất, nhưng khả năng làm rối loạn thế cục vẫn có tác dụng, tình thế này vô cùng bất lới với Đặng Khẳng!
Đặng Khẳng nói: "Long Thần miện hạ, Bố Lai Ân Đặc chỉ là tạm thời bị phong ấn, Tư Đặc Ân bệ hạ vừa rồi không toàn lực xuất thủ, Vĩnh Hằng sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại lần nữa, ngài còn muốn cứu hắn sao? Lẽ nào ngài lại không lo lắng cho tam giới ư?"
"Ai da!" Sở Thiên huých vào vai Mỹ Nhân Ngư, âm dương quái khí cười nói: "Biểu tỷ, vừa rồi có người đã nói một câu, ý là gì nhỉ? Đúng rồi, là nơi hạ lạc của nghĩa phụ còn quan trọng hơn sự an nguy của tam giới, đúng không? Hừ!"
Không còn nghi ngờ, Sở Thiên đang châm biếm Đặng Khẳng tâm khẩu bất nhất! Câu nói này khiến Đặng Khẳng mặt đỏ tía tai, hắn không có bộ mặt dày như Trương Bá Luân, cả đời Đại Địa Phụ Thần thật sự chưa từng có người nào quở trách như vậy.
Sở Thiên chỉ vào ven viền Trật Tự Thư, vừa đi vừa nói:" Đặng Khẳng miện hạ xuống đây với ta nhìn thử xem!"
Đặng Khẳng bước tới ven miền. Nhìn qua vòng sáng trắng lờ mờ, theo hướng chỉ của Sở Thiên nhìn thấy Phượng Hoàng Thần Bác Đức, Sở Thiên nói: "Ngươi đã nhìn thấy rồi đấy, đây là Phượng Hoàng Chủ Thần." Lại chỉ vào Sa Khắc đang ngu ngơ khóc, "Còn đây là phụ hoàng của nàng ta!"
Lại chỉ vào A Mạt Kỳ. "Nhà ta có liên hôn với gia tộc Phượng Hoàng, Bác Đức miện hạ và A Mạt Kỳ sắp đính hôn! Còn mối quan hệ này, ta tuyệt đối không thể ngồi nhìn Sa Khắc bị các ngươi đưa đi!"
Sở Thiên bước tới trước mặt Sa Khắc, chặn ngang người hắn, "một câu nói, người muốn chiến đấu, ta sẽ phụng bồi!"
"Hừ! Vậy thì theo ý ngươi" Lạp Tắc Nhĩ đùng đùng nổi giận, chiến chùy khổng lồ đã đập xuống đài thủy tinh, Phong trượng cũng được giơ lên.
Sở Thiên tiếp theo đó lại nói: "Thực không dám giấu, tất cả người nhà của ta đã ở chỗ Kiệt Khắc Tốn miện hạ ở Huyết Luyện Ngục, còn A Mạt Kỳ lúc nào cũng có thể mở không gian đưa ta đến Huyết Luyện Ngục, vì vậy Phất Lạp Địch Nặc ta không sợ tam giới hủy diệt! Ta nghĩ chư vị cũng không sợ chứ? Ha ha, nếu đã như vậy, ta gọi bác đức đưa La Tân trong giới chỉ đến Tiếp Nguyệt Tháp, để hắn đi đoàn tụ với Nguyệt Thần, thế nào?"
Sở Thiên đang đánh liều với Đặng Khẳng, thứ hắn liều chính là Đại Địa Phụ Thần còn có chút bận tâm đến tam giới, không dám ngọc đá cùng tan.
Đặng Khẳng kéo giật Lạp Tắc Nhĩ lại, nói: "được, cơ thể Lạp Lý Bác Đức ngươi có thể mang đi, có điều…."
"không có gì mà có điều, ta nói mang đi là mang đi!" Nói rồi, Sở Thiên lại cười nhìn Mỹ Nhân Ngư, "Biểu tỷ ngươi nói phải không?"
Vừa đấm lại vừa xoa, trước nay vẫn là thủ đoạn mà Sở Thiên ưa dùng nhất, vừa rồi đã cứng rắn nói như vậy, Sở Thiên cũng nên mềm mỏng rồi, "Đúng rồi, biểu tỷ, năm đó khi người đồ sát chúng thần ở Biển Cấm, có tiêu diệt linh hồn không?"
Những lời này của Sở Thiên trước khi đến đã bàn bạc kỹ, Mỹ Nhân Ngư trả lời theo những gì Sở Thiên đã dựng: "Đương nhiên là không có, ta không có tinh thông sức mạnh linh hồn, cường giả linh hồn dưới ta cũng không có nhiều, người duy nhất mạnh một chút là A Tư Nặc còn ngủ trước giờ lâm trận!"
Nhắc tới người con gái đã chết trận, Đặng Khẳng bất giác biến sắc mặt.
Sở Thiên nhìn Đặng Khẳng cười, nói: "Cũng phải a, nếu như ngay cả linh hồn biểu tỷ cũng giết được, thì Huyết Luyện Ngục hiện tại cũng không có nhiều thần tộc mới như vậy, ha ha!"
Sở Thiên dùng Long Thần Quyền Trượng chỉ vào Trương Bá Luân, "Linh Hồn Tổ Hồn chắc vẫn ở trên người ngươi chứ? Dựa vào nó, ngươi có thể tìm được linh hồn của Đại Địa Nữ Thần trong nghìn vạn thần tộc ở Huyết Luyện Ngục? Hừm, cùng sự giúp đỡ của gia tộc Bì Bồng và An Cát Lệ Na, nếu như cần thiết, Phượng Hoàng Thần và A Tư Nặc cũng có thể giúp người!"
Đặng Khẳng khẽ động tâm, rồi lại thở dài, "Ta đã sai Thái Thản tìm qua rồi, không biết nơi hạ lạc!"
"tìm lại lần nữa xem!" Sở Thiên dùng quyền trượng gõ vào lưng, bộ dạng uể oải. "Tìm thấy rồi, việc ta tạo cho nàng ta một cơ thể mới rất dễ! hạ vị thần, cao vị thần, thượng vị thần, tùy các người chọn!"
Lại là một câu ngân khiếu khống, Sở Thiên hoàn toàn không bỏ ra bất cứ giá nào nhưng đối với Đặng Khẳng mà nói, có hy vọng vẫn tốt hơn là không có.
Để Thần Giới Cự Kiếm sau lưng, Đặng Khẳng hai tay giơ cao, "Lấy danh nghĩa của Trật Tự Giả tam giới, xin trở về đi!" Ánh sáng trắng trên Trật Tự Thư thấp thoáng biến mất, "Phất Lạp Địch Nặc, cơ thể của Lạp Lý Bác Đức ngươi mang đi đi, lúc nào ngươi phá giải được tinh thạch của Tư Đặc Ân bệ hạ để lại, nói với ta tin tức trong đó là được rồi"
Sở Thiên mỉm cười, cúi người xuống, đỡ lấy Sa Khắc, an ủi nói: "Sa Khắc tiên sinh, đừng khóc nữa, trong nhà còn rất nhiều rất nhiều đùi Trư La Thú đợi ngài về hưởng thụ đấy!"
"Uhm, đúng!" Sa Khắc hai mắt sáng trưng, cũng không lo cho thương thế trên người, mừng rỡ nói: "Khóc mệt rồi, ta không có sức ăn thịt nữa rồi!"
Đặng Khẳng xoay người đi, để lại một câu nói, "Ngày mai Trương Bá Luân sẽ đi Huyết Luyện Ngục, Long Thần miện hạ, ta hi vọng ngài giữ lời hứa!"
"không thành vấn đề! Ta lấy danh nghĩa của nữ thần để thề!" Sở Thiên vẫy tay, tiễn Đặng Khẳng đi, lúc này Trật Tự Thư cũng biến mất.
Đi đến bãi biển, Sở Thiên đẩy Sa Khắc đến trước mặt Bác Đức, căn dặn vài câu, lại nhìn sắc mặt của Mỹ Nhân Ngư có chút cô đơn
"Biểu tỷ, ngươi yên tâm, Tư Đặc Ân không phải nói rồi sao? Mười bốn năm sau hắn sẽ trở về, lúc đó ngươi có cơ hội báo thù rồi!" Sở Thiên an ủi hỏi.
"Mười bốn năm….Ài!" Mỹ Nhân Ngư buồn bã như mất đi thứ gì đó, "không biết mười bốn năm sau, ta có phải là đối thủ của Tư Đặc Ân không!"
"Hắc! một người không đánh lại hắn, cùng lắm thì chúng ta quần ẩu, xem bộ dạng của Tư Đặc Ân hắn sớm đã mất đi uy phong của năm nào rồi, mười bốn năm sau, A Mạt Kỳ, Mặc Phỉ Đặc có lẽ đã thành Thần Vương rồi, Anh Cách Lạp Mỗ chí ít cũng là Chủ Thần, ta không tin dựa vào bằng ấy thực lực lại không giết được Tư Đặc Ân!"
Mỹ Nhân Ngư mỉm cười, "Đừng quản Tư Đặc Ân nữa, gần dây sự vụ của Hải tộc quá nhiều, ta về trước đây!"
Dứt lời, Mỹ Nhân Ngư giơ Phân Thủy Thứ trong tay hướng về Tây Hải, dùng lực vạch một đường, một đạo quang mang màu tím xuất hiện trên mặt biển.
"Bệ hạ!" Tây Hải Hải Tộc đưa Mỹ Nhân Ngư đến tòa bộ hiện lên mặt nước, có đến trên vạn người, hàng ngũ chỉnh tề, uy thế khiếp người.
Phụt! trong quân đội Hải tộc đột nhiên có một sĩ binh chìm vào trong nước, Mỹ Nhân Ngư cau mày, nàng trước nay thống lĩnh quân đội cực kỳ nghiêm khắc, ngã quỵ trước mặt mọi người, chuyện tổn hại đến quân uy tuyệt đối không thể tha thứ.
"Đứng lên!" Mỹ Nhân Ngư quát.
Người binh sĩ kia đứng lên dưới sự dìu đỡ của đồng bào, run rẩy nhìn Mỹ Nhân Ngư đã chậm rãi bước tới, "Bệ hạ, ta…" Nhãn thần của Bào Uy Nhĩ nghiêm khắc khiến hắn không nói ra lời
Tây Hải Vương vội vàng đến bên cạnh Mỹ Nhân Ngư, giải thích: "Bệ hạ, điều này không nên trách hắn, là "trớ chú tầng thứ nhất" gần đây ở Tây Hải chúng ta đột nhiên mạnh lên, không những thường dân, mà ngay cả tướng sĩ có thần lực trong quân đội cũng rất nhiều người bị trớ chú."
Mỹ Nhân Ngư hừ một tiếng, "Để hắn về đội đi!"
Sở Thiên nghe vậy thấy kỳ lạ, Mỹ Nhân Ngư sao lại có bộ dạng bất lực như vậy? Bước lên trước, Sở Thiên hỏi: "Trớ chú tầng thứ nhất là gì?"
"Hả? Phất Lạp Địch Nặc, ngươi không biết sao?" Bác Đức sau khi trấn an Sa Khắc bước tới, "Hổ thẹn cho ngươi là Long Thần! Bỏ đi, ta nói ngươi biết, đây là một pháp tắc Sáng Thế mà Sáng Thế Thần đặt ra vì hạn chế số lượng của Hải Tộc! Này, ngươi qua đây! Biến về bản thể!"
Bác Đức vẫy tay với người binh sĩ vừa ngã kia, để hắn biến thành một con cá lớn bơi đến vùng nước cạn bên bờ biển.
"nhìn thấy không, hải tộc trúng phải trớ chú, trên cơ thể sẽ xuất hiện những nốt ban có màu sắc tương tự với thần lực tầng thứ nhất!"
Sở Thiên lấy bao tay da chuyên dùng ra, đeo lên tay, lật giở xem con cá, "Nữ thần tại thượng, Tây Tận Hải Vương, Tây Hải gần đây có biến đổi lớn gì không?"
"biến đổi?" Tây Hải Vương ngây người nói: "miện hạ là chỉ về mặt nào?"
"Ta nói là nhiệt độ nước, hay vị nước biển, đại loại vậy!" Sở Thiên nheo mắt lại, tỉ mỉ kiểm tra con cá, cái gì mà trớ chú thần lực màu trắng tầng thứ nhất, trong mắt Sở Thiên chính là một chứng bệnh thường thấy ở loài cá! "Đừng nói với ta không có biến đổi, nếu như lượng lớn Hải tộc cùng lúc xuất hiện tình trạng này, Tây Hải của ngươi, chắc chắn có vấn đề rồi!"