Chương 575: CHIẾN SỸ MẠNH NHẤT (HẠ)
Ngày đó Bố Lai Ân Đặc thống nhất thú thần tộc, những dũng sĩ được tuyển chọn trong tam giới được phân thành phần hồn và phần xác, phần xác luyện thành khôi lỗi võ sĩ, nhốt vào Vạn Thú Ấn, linh hồn được nhốt vào Vạn Thú Tỏa, trấn thủ ở vùng đất chuộc tội.
Thú thần trong tam giới rất nhiều, có hàng nghìn hàng vạn chủng tộc, người mạnh nhất trong mỗi chủng tộc ấy, hợp nhất lại thì thực lực sẽ ra sao? Với bản tính của Bố Lai Ân Đặc, có thể trở thành khôi lỗi võ sĩ bên cạnh hắn, thì nhân tài như thế nào mới đủ tư cách này?
Tiếp Bố Lai Ân Đặc một chiêu mà chưa chết, chính là tiêu chuẩn của vạn thú dũng sĩ!
Bây giờ, linh hồn của những dũng sĩ này, hoặc có thể nói là những oan hồn này, đang vây quanh cổng nhà Sở Thiên, nhìn bộ dạng có lẽ là quần ẩu.
Mây đen cuồn cuộn, oan hồn của những dũng sĩ đó vẫn chưa hiện ra, đây chính là tiêu chí của lực lượng linh hồn cực manh. Sở Thiên dùng Kinh Cức Long Hoàn, nhìn vào đám mây đen, chợt thấy sởn gai ốc, nhiều quá, hắn vừa lướt nhìn, quả không thể nào tính được rốt cuộc có bao nhiêu oan hồn trên bầu trời.
"Bọn chúng sao lại tìm đến đây?" Sở Thiên vội quayd dầu hỏi Tiểu Bạch:" Chắc không có ai nói cho chúng biết, Sa Khắc đã ăn những hài cốt trong Vạn Thú Ấn chứ!"
Tiểu Bạch nhẹ lắc đầu, "không cần ai nói, tuy linh hồn và thể xác của chúng đã tách rời, nhưng chưa bị cắt đứt liên lạc hoàn toàn, nếu không bọn chúng đã không nổi loạn khi cơ thể bị Sa Khắc ăn thịt rồi. trong tay chàng hiện giờ vẫn còn mấy chục hài cốt phải không? Chắc chắn bọn chúng tìm đến là vì điều này!"
Sở Thiên nheo mắt, chau mày nói: "Nếu bây giờ ta sai người mang những hài cốt này tới Tiếp Nguyệt Tháp, giá họa cho Đặng Khẳng, Tiểu Bạch, nàng thấy có được không?"
Tiểu Bạch nhìn Sở Thiên chằm chằm, "Đặng Khẳng trêu chọc chàng sao?"
Sở Thiên thở dai, hắn là vậy, thà bằng hữu chết còn hơn mình chết, đối với cả nhà Bố Lôi Trạch, Đặng Khẳng đâu đáng là gì.
Tiểu Bạch nhìn Sở Thiên, "Nếu là lúc nãy thì có lẽ còn có ích, nhưng bây giờ thì không kịp nữa rồi, chàng xem!" Tiểu Bạch chỉ qua cánh cửa, lúc này Khảm Phổ lại đánh bại thêm một đối thủ, nhưng trong đám oan hồn ngay tức khắc lại có một bóng hình khác, đây chính là muốn xa luân chiến
"năm đó bọn chúng là dũng sĩ của Bố Lai Ân Đặc, ít nhiều cũng lây nhiễm tính khí của vĩnh hằng thần vương, một khi đã tham chiến, thì thà chết chứ không lùi bước." Tiểu Bạch lại chỉ đến một chỗ khác, ở đó mây đen nhạt hơn một chút, thậm chí có một vài tia nắng có thể lọt xuống, "Hơn nữa bọn chúng đã bao vây Bố Lôi Trạch, lúc này chúng đã biết những hài cốt ấy ở đây, cứ coi như chàng mang những hài cốt ấy đi thì cũng đã muộn rồi."
"Hừ, Sa Khắc đúng là gây họa cho ta mà!"
Bác Đức đứng lên, nói lớn, "Phất Lạp Địch Nặc, ta mang cơ thể của phụ hoàng ta và những hài cốt đó dụ bọn chúng rời đi, chắc chắn sẽ không làm phiền cho ngươi đâu!"
Nàng đã hiểu lầm, cho rằng Sở Thiên nói Sa Khắc đã gây ra phiền phức, có nghĩa là sẽ đem Sa Khắc ra thí mạng để dẹp yên những oan hồn này
Bác Đức xoay người mở cửa, "Ta sẽ đi tìm phụ hoàng, A Mạt Kỳ, chàng đi với ta không?"
"Đứng lại!" Sở Thiên quát lớn: "Bố Lôi Trạch ta chưa từng có thói quen bán người nhà! A Mạt Kỳ, đem Sa Khắc giấu vào phòng thí nghiệm tầng thứ mười sáu dưới lòng đất, mở phòng thủ ra! Đem luôn cả người nhà hắn vào"
Hắn phẩy tay với Bác Đức, "ngươi đi bảo vệ Sa Khắc, ở đây giao cho ta!"
Dứt lời, Sở Thiên đạp lên bệ cửa sổ bay ra ngoài, Tiểu Bạch và Mỹ Nhân Ngư theo sát phía sau
Bác Đức khẽ cắn môi, thốt ra mấy từ, "Cảm tạ"
Khảm Phổ lại giết thêm một người, oan hồn không tức giận cũng không vui mừng ca tụng chiến thần, lại có một người hét lớn: "Kế tiếp là ta!"
"Là ta mới đúng!" một oan hồn khác tranh giành
Chiến thần cười to nói: "Các ngươi cùng xông lên đi!"
"Hừ, đối với dũng sĩ chân chính như chúng ta, phải ban cho hắn được chiến đấu vinh quang!" Oan hồn đến sau chủ động rút lui, nhường chiến thần lại cho kẻ đến trước, "Đừng để hắn giết nữa, đối thủ của ngươi là ta!"
Sở Thiên đã đứng phía sau Khảm Phổ, hét lên: "Để ta!"
Trong đám oan hồn không ai hiểu được, Khảm Phổ ra sức đẩy lui đối thủ, quay về bên cạnh Sở Thiên, phòng thủ. Tiểu Bạch nói khẽ sau lưng Sở Thiên: "Bọn chúng chỉ tôn trọng dũng sĩ! Muốn bọn chúng trả lời, chỉ cần đưa ra thực lực đáng để tôn trọng"
Thực lực sao? Sở Thiên nheo mắt, lạnh lùng quét mắt khắp đám oan hồn, "Có Long tộc dũng sĩ không?"
"Có!" một cái bóng phát ra cùng với tiếng nói, tiến đến trước mặt Sở Thiên, rồi ngưng tụ thành một thực thể, quả nhiên là một người có hai cánh phía sau, cũng có dòng máu Long tộc như Anh Cách Lạp Mỗ.
Dũng sĩ Long tộc liếc nhìn Kinh Cức Long Hoàn trên đầu Sở Thiên, miệng không ngớt cười, "Huyết ước của Vạn Thú Ấn, khi đã vào Vạn Thú Ấn, thì sẽ ly khai khỏi nguyên tộc! Nếu ngươi muốn dùng thân phận Long Thần để ép ta, thì đó là vọng tưởng rồi!"
Sở Thiên lơ lửng trên không, bước về phía Long tộc dũng sĩ, đưa tay tháo Kinh Cức Long Hoàn xuống, rồi đặt lên khuỷu tay phải, "Điều thứ ba trong Long tộc pháp điển là gì?"
"Bất kính Long thần, giết không tha!"
"Biết là tốt rồi!" Sở Thiên đã bước đến trước mặt hắn, trợn tròn mắt, tay trái đặt phía sau lưng, tay phải vỗ nhẹ, pháp bào màu trắng bay ra, tay kia dường như xuyên qua thời không thông đạo, không còn hiện diện trong thế giới này, một lúc sau, đã nằm trên trán con rồng kia.
Phốc, phốc….
Từ đầu tới đuôi, linh hồn của Long tộc dũng sĩ kia nứa ra, cũng giống như những đám pháo hoa vậy, nhưng pháo hoa khi nổ ra, thì sẽ tiêu tan trong không gian, nhưng cơ thể Long tộc dũng sĩ lại bị hấp thụ hết
"Toái thời long ấn! Ha ha, hay lắm, ngươi quả không thẹn với vị trí Long Thần!"
Rốt cuộc trong đám mây đen cũng đã có người đáp lời Sở Thiên, chúng không hề hỏi han gì tới cái chết của Long tộc dũng sĩ, nhưng Sở Thiên vì thế mà lại càng vui mừng.
Mở Kinh Cức Long Hoàn ra, Sở Thiên đội nó lại trên đầu, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười: "Chư vị dũng sĩ đến Bố Lôi Trạch có chuyện gì vậy?"
Tiểu Bạch đột nhiên tiến lên, ôm cánh tay trái, nhẹ nhàng tựa vào người hắn, bộ dạng như một cặp vợ chồng hạnh phúc, nhưng chỉ có Mỹ Nhân Ngư đứng sau lưg bọn họ biết rõ, Tiểu Bạch ôm cánh tay phải đã chẩy đầy máu của Sở Thiên, và đã hấp thụ máu vào trong tay, không hề chảy một giọt ra ngoài.
Toái thời long ấn, ngày trước Sở Thiên đã dựa vào nó để hủy diệt hải vương tam xoa kích của Mỹ Nhân Ngư, uy lực tuy lớn, nhưng cái giá của nó không phải bây giờ Sở Thiên có thể thừa nhận được!
Đám mây đen cuộn tròn, mở ra một con đường, một vị đại hán ngẩng cao dầu bước về phía Sở Thiên, phần trên là con người, chỉ có một áo giáp hình linh hồn huyễn hóa vây quanh hông, nhưng dung mạo lại là một con sư tử, lông bên trong cổ lại đậm dị thường, dường như che mất cả nửa khuôn mặt
"Ở đây có kẻ đã hủy mất phần cơ thể của chúng ta, chúng ta không cam tâm, đến đây để đòi công bằng!" Con sư tử hình người vòng tay bái lễ Sở Thiên, lông trên hai cánh tay cũng rất rậm rạp, thấp thoáng còn thấy ánh quang của móng vuốt.
"ngươi là thủ lĩnh của bọn chúng?" Sở Thiên lạnh giọng hỏi
"Khi tuyển chọn vạn thú dũng sĩ, ta đã đấu cùng Bố Lai Ân Đặc miện hạ trong vòng nửa canh giờ!" trong lời nói bao hàm cả ý nghĩa, hắn là kẻ mạnh nhất trong số những vạn thú dũng sĩ! Có thể đấu với Bố Lai Ân Đặc trong nửa canh giờ, cho tới hôm nay không có mấy ai làm được? Có lẽ Đặng Khẳng còn có thế
"Ước Hàn Tốn!" Sư tử hình người chậm rãi nói ra tên của mình.
"Phất Lạp Địch Nặc!" Sở Thiên cũng nói tên, sau đó liền hỏi: "Ở đây có người đã hủy hoại cơ thể các ngươi, Ước Hàn Tốn miện hạ có gì chứng minh không?"
"Chúng ta không cần chứng cứ!"
"Hừ, như vậy có khác gì bọn thổ phỉ đâu?"
Ước Hàn Tốn tức giận rít lên, "Long Thần, ngươi đang sỉ nhục dũng sĩ mạnh nhất trong tam giới đó!"
Sở Thiên nhếch môi cười nhạo, nhìn Ước Hàn Tốn từ đầu đến chân, "Mạnh nhất? Các ngươi? Còn Bố Lai Ân Đặc, Đặng Khẳng thì sao? Có bọn họ ở đây, các ngươi còn dám tự xưng hai chữ mạnh nhất không?"
Những oan hồn trong đám mây đen cùng tức giận, câu nói này của Sở Thiên đã đụng đến sợi dây thần kinh mẫn cảm nhất của bọn họ
"Ta muốn cùng ngươi quyết đấu, một trận đấu sinh tử! Long Thần, ngươi chắc chắn sẽ phải trả giá!" Ước Hàn Tốn giơ móng vuốt ra, chải chuốt những sợi lông. Lâmchiến còn phải tu sửa dung mạo, điều này xem ra thật buồn cười, nhưng Tiểu Bạch lại hiểu rõ, nói nhỏ bên tai Sở Thiên: "Đây là quy định của thời thượng cổ, trước trận đấu phải có thái độ tôn kính với đối thủ sắp phải chết, cũng có nghĩa là, hắn chắc chắn có thể giết được chàng."
Sở Thiên cười nhạt, nhưng không ứng chiến, đám oan hồn này chắc chắn là dũng sĩ mạnh nhất trong tam giới, nhưng bọn họ cũng chỉ là dũng sĩ mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ ngang bằng Khảm Phổ.
"Ước Hàn Tốn miện hạ, ngươi là chủ thần phải không?" Sở Thiên vận thần lực, thể hiện ra đẳng cấp thần lực của mình, "một chủ thần khiêu chiến với cao vị thần, quả thật là một điều nực cười nhất trong tam giới!"
"không sai, ngươi không xứng là đối thủ của ta, ngươi!" Ước Hàn Tốn chỉ vào Khảm Phổ, "ngươi đấu với ta một trận!"
"ha ha, thú vị thật, tư xưng là chủ thần dũng sĩ, lại đi khiêu hiến với một đối thủ đã đấu liên tục trong nhiều trận trước đó, xa luân chiến à, ha ha!" Sở Thiên tiếp tục nhạo báng, "Từ nay về sau, trong Tam giới sẽ biết, Ước Hàn Tốn trước khi quyết đấu sẽ sai người làm tổn hao sức lực của đối thủ trước, còn bản thân thì sau đó mới ra tay."
Ước Hàn Tốn phẫn nộ hét lên, "Cũng được, hắn đã đấu liên tục với 3 người, các ngươi ra đây ba người, sau khi ta đánh xong ba trận sẽ giết hắn!"
Đây chính là cái gọi là dũng sĩ, đặt "danh dự" lên cao nhất, Sở Thiên nheo mắt cười, nói tiếp: "Đúng vậy, ta hiểu rồi, sẽ cho ba người đấu với ngươi trước….. Dự định của ngươi là sẽ hạ dần những người mạnh nhất trong Bố Lôi Trạch của ta, đợi cho những người mạnh nhất đều đã bại trận, vô số những huynh đệ sau lưng ngươi sẽ cùng xông tới đánh chúng ta!"
"không sai, những điều tướng công ta nói quả rất đúng, hắn sợ khi đánh tập thể, dũng sĩ của chung ta sẽ liều mạng, quyết chiến với một mình hắn! Vì vậy mới nghĩ ra một kế sách ngốc nghếch như vậy" Tiểu Bạch phụ họa theo
"Ta sợ đánh tập thể? Hừ, các ngươi cùng xông lên đi!" Ước Hàn Tốn phẫn nộ quát
"Hừ! Dũng sĩ mạnhi của Bố Lôi Trạch chúng ta hiện giờ lại không có ở trên đảo, ngươi nói thế nào chẳng được!" Sở Thiên thấy ngọn lửa đã bùng lên, nhạo báng tiếp: "Nếu có bản lĩnh ngươi cho ta thời gian ba ngày, để ta tìm ra dũng sĩ mạnh nhất của Bố Lôi Trạch!"
"Bố Lôi Trạch các ngươi còn có dũng sĩ mạnh hơn nữa." mắt Ước Hàn Tốn sáng lên, lúc này