Chương 585: PHÁN QUYẾT BẤT TỬ
Sở Thiên nhíu mày, không kiên nhẫn nổi nữa, bị nữ quỷ săn lùng, ngày ngày đòi thân xác quả thật không dễ chịu, huống hồ bây giờ còn xuất hiện thêm một nữ vong linh mới.
"Cấm cố!" Sở Thiên khẽ quát một tiếng, Long Thần lĩnh vực mở ra, song quyền tung ra, nữ vong linh này không mạnh như Mã Ny, thấy song quyền của Sở Thiên sắp tới, liền giật mình, đag định rút lui, nhưng phát hiện cơ thể mình không thể nhúc nhích nữa.
Phốc!
Song quyền của Sở Thiên dường như đánh vào mặt nước, cơ thể huyễn hoặc của nữ vong linh dao động, suýt chút nữa tản ra
"Dựa vào thực lực của ngươi cũng dám đánh lén ta?" Sở Thiên cười lạnh lùng, lĩnh vực đã khống chế nữ vong linh, một phần thần lực hội tụ ở bàn tay, cầm cổ nữ vong linh, "ngươi là ai?"
Nữ vong linh hốt hoảng nhìn Sở Thiên, cơ thể run lên, "Trả thân xác cho ta, đừng giết ta, trả thân xác cho ta…"
Lại là một kẻ điên!
Sở Thiên sửng sốt, có chút nghi ngờ, thần lực trên tay mạnh thêm chút nữa, "Bớt làm bộ ngốc nghếch với ta đi, nói!"
"Đừng giết ta, trả thân xác lại cho ta…."
Nữ vong linh vẫn lẩm bẩm, thần lực trên tay Sở Thiên đã gần tới đỉnh điểm, chỉ cần mạnh thêm một chút nữa là có thể giết được cô ta, nhưng cô ta vẫn không nhận ra
Sở Thiên tỉ mỉ quan sát, cuối cùng xác định, đây là một kẻ điên thật sự.
Bỏ kẻ điên đó xuống, Sở Thiên quan sát xung quanh Tiếp Nguyệt Tháp, trên vách tháp đều là máu, hàng chữ Kiệt Khắc Tốn khắc lên hôm đó cũng bị nhuốm máu, dưới hàng chữ, là một thi thể Hùng Miêu mất đầu, trong lòng còn ôm bình rượu sinh thời hắn thích uống nhất.
Còn một Kiệt Khắc Tốn khác nữa đã thất tung.
Ngoài những thứ này, bên trong Tiếp Nguyệt Tháp không còn gì nữa.
Tiểu Bạch ôm Phan Đa Lạp, đi đến dưới sự bảo vệ của A Mạt Kỳ, "Phất Lạp Địch Nặc, thế nào? Đây là… Đại Địa nữ thần!?"
Nàng đã nhận ra, nữ vong linh mà Sở Thiên vừa bắt được, là con gái của Đặng Khẳng, Đại Địa Nữ Thần Tô Phỉ.
"Cô ta là con gái của Đặng Khẳng?" Sở Thiên kinh ngạc, giậm chân, không khỏi quát lớn, "Sao lại biến thành vong linh?"
Vong linh, là hình thái của những chủng tộc bình thường sau khi chết, điểm khác biệt lớn nhất với linh hồn thần tộc, thứ nhất là yếu, thứ hai là không thể cướp lại thân xác để hồi sinh, bởi vì bản thân vong linh cũng là một chủng tộc.
Đại Địa Nữ Thần biến thành vong linh, có nghĩa là cô ta vĩnh viễn không thể quay về thần tộc, nữ thần Vận Mệnh cũng vậy, đối với thần tộc mà nói, đây chính là một điều đáng thương – từ một vị thần cao cao tại thượng, lại biến thành một vong linh thấp hèn nhất.
Giao Phan Đa Lạp cho A Mạt Kỳ, Tiểu Bạch bước đến trước mặt Đại Địa Nữ Thần, hỏi thăm: "ngươi có nhận ra ta không?"
Tay Sở Thiên nới lỏng ra, Đại Địa Nữ Thần Tô Phỉ xoay cổ, cúi nhìn Tiểu Bạch, đột nhiên, đôi mắt vô hồn của cô ta trở nên rất linh hoạt, "Ta nhận ra ngươi, ngươi đã cướp thân xác của ta, mau trả thân xác lại cho ta!" Cô ta gào lên.
Tiểu Bạch thở dài, không cam lòng nói: "Ta là Ái Lệ Ti, là chủ nhân của quang minh thần tộc, cũng là thần chủ của ngươi!"
Tô Phỉ há to miệng, gầm rú nói: "Trả thân xác lại cho ta!"
"Cô ta điên thật rồi, hừ!" Tiểu Bạch thở dài, lại nói: "Kỳ lạ, tại sao lại liên tục xuất hiện những vong linh bị điên vậy?"
Sở Thiên nheo mắt suy nghĩ, lạnh lùng nói: "Có lẽ không chỉ có hai vong linh này, nàng xem Kiệt Khắc Tốn đi" Sở Thiên nhìn lướt qua Kiệt Khắc Tốn, "Ta cũng có thể bắt được Tô Phỉ, huống hồ gì là Kiệt Khắc Tốn, nhưng bây giờ Phán Quyết Thần Thú đã bị giết hơn nữa thủ pháp của kẻ sát nhân hoàn toàn giống với Mã Ny, xem ra, không chỉ có hai vong linh Mã Ny và Tô Phỉ."
"gọi Kiệt Khắc Tốn ra là biết thôi!" Tiểu Bạch bước tới phía thi thể không đầu, đầu tiên là đạp, sau đó tách hai cánh tay ra, lấy vò rượu Kiệt Khắc Tốn đến lúc chết vẫn đang ôm trong lòng, "Tên mập kia, mau lăn ra đây! Nếu không bổn tiểu thư ném vò rượu của ngươi đi!"
"Ái Lệ Ti tiểu thư, tha cho ta đi!" Trên đầu mọi người phát ra một giọng nói bi thương.
Sở Thiên theo giọng nói, quay đầu lại, chỉ thấy trên vách một cái đầu Hùng Miêu nhỏ, nhỏ hơn cả Khách Thu Sa, và còn đáng yêu hơn nhiều.
"Sao ngươi lại đi vào bên trong tường vậy? Sao lại vào bên trong được vậy?" Tiểu Bạch hiếu kỳ hét lớn, hiện nay ngoài Khách Thu Sa ra, vẫn chưa có ai có thể vào được bên trong tường Tiếp Nguyệt Tháp.
"Ha ha, bí pháp gia truyền mà!" Kiệt Khắc Tốn nhảy từ bên trong ra, vừa rơi xuống, cơ thể hắn theo gió mà dài ra, lại biến thành một hình dáng to khỏe, "Đại tiểu thư, làm sao ngươi biết ta chưa chết?!"
"Hừ, nếu ngươi chết rồi, Tiếp Nguyệt Tháp còn đứng vững nổi không? Còn nữa, đừng nghĩ rằng ta không biết, nếu trong ba linh hồn của ngươi có một linh hồn không chết, thì tất cả đều không chết!"
Tiểu Bạch đánh vào bụng Kiệt Khắc Tốn, "Nói mau, đây là chuyện gì? Có đại tàn sát à?"
"không phải đại tàn sát, là vong linh bạo động!" Kiệt Khắc Tốn giành lại vò rượu trong tay Tiểu Bạch, sau đó đi đến cánh cổng đang treo đầu người huynh đệ hắn, lấy xuống, vỗ vào hai đoạn thi thể, gọi lớn: "ngươi cũng đừng giả chết nữa, mau dậy đi!"
Con Hùng Miêu vốn đã chết đó vội ngẩng đầu, phủi mông ngồi dậy, "Chà, định giả chết cũng không thành công nữa."
Mắt Sở Thiên sáng lên, đầu bị đứt ra rồi còn có thể hồi sinh, Kiệt Khắc Tốn này quả thật còn mạnh hơn Chiến thần nhiều.
"Ồ, hai con Hùng Miêu đều mập!" Phan Đa Lạp cũng sáng mắt lên, ánh mắt rất giống cha, đều đang suy nghĩ làm sao để có thể ăn thịt mà không cần phải nhả xương. "Cha à, bắt về nhà cùng chơi với ta được không? Sau khi Tây Mễ Cách đến, Khách Thu Sa chơi không vui nữa."
Sở Thiên còn chưa trả lời, hai con Hùng Miêu đã chú ý tới cô bé A Mạt Kỳ ôm trong lòng, chúng giật mình nhảy lên, "Phan Đa Lạp! Phất Lạp Địch Nặc, ngươi thật độc ác, sao lại mang cô ta đến đây!"
Sở Thiên cười cười, biết Kiệt Khắc Tốn sẽ không nói cho hắn biết vì sao lại sợ Phan Đa Lạp, vì vậy hắn cũng không hỏi, nói: "Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Là vong linh bạo động!" Kiệt Khắc Tốn khẽ nhếch môi, cười khổ, "Còn nhớ ta đã từng nói với ngươi Tư Đặc Ân lão đại từ trước đến nay không hề giết người không?"
Sở Thiên gật đầu, rồi bịt mồm Tiểu Bạch – một người rất hiếu kỳ lại
"Năm đó thần tộc phạm tội chết, theo quy định, đúng lúc ngay cả linh hồn cũng bị hủy diệt, Tư Đặc Ân lão đại lại không nỡ giết bọn chúng! Nhưng lại không thể ăn nói được với các thần tộc khác, vì vậy lão đại đã tìm Sáng thần để xin một không gian làm phòng giam, phàm là những tử tội đều được vứt vào đó, để bọn chúng tự ăn năn sám hối!"
"Vì không gian đó là do Sáng thần tạo ra, cơ bản không có gì có thể phá hủy được! Vì vậy khi lão đại đi vào đường hầm không gian, đã giao đá thông đạo không gian lại cho chúng ta, đề phòng khi có chuyện gì có thể bỏ chạy!"
Sở Thiên lại gật đầu, "các ngươi nói có thể tránh được Tam giới hủy diệt, là do chui vào không gian đó?"
"Đúng, chính là nó! Nhưng không ai từng nghĩ rằng… hai chúng ta thật khổ!" hai tên Hùng Miêu cùng cất tiếng than thở, đồng thanh nói: "Mấy hôm trước nữ thần Vận Mệnh tìm đến chỗ chúng ta đòi thân xác, ai mà biết được thân xác cô ta ở đâu chứ. Chúng ta định đuổi cô ta đi cho xong, nhưng không ngờ, đột nhiên xuất hiện một cao thủ, không những giết chúng ta, còn phát hiện ra đá thông đạo."
"Kết quả ra sao?" Sở Thiên hỏi.
"Kết quả ngươi đã thấy rồi, chúng ta phải giả chết mới tránh được kiếp nạn, nhưng cao thủ đó đã theo thông đạo thạch của lão đại để vào ngục giam rồi, sau đó thông đạo thạch mở lớn, những thần tộc trong ngục đều biến thành vong linh chui ra…. Sau đó, dường như cao thủ kia bị kinh động, mang theo vong linh rời đi. Đúng rồi, dường như hắn không biết chúng ta có thân thể bất tử, cho rằng chúng ta đã chết rồi, mới đắc ý để Đại Địa Nữ Thần ở lại trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp, để tránh Tam giới đổ nát."
Sở Thiên tính nhẩm, có lẽ đây là một trình tự, có một cường giả nào đó đang ở sau lưng nữ thần Vận Mệnh, với mục đích giúp cô ta tìm thân xác, khi đến Tiếp Nguyệt Tháp, tình cờ phát hiện thông đạo thạch trong tay Kiệt Khắc Tốn, nên hắn cướp và vào ngục giam giữ luôn, sau đó, hắn lại biến những tù nhân bên trong thành vong linh.
Nhưng đúng lúc này, hắn phát hiện nữ thần Vận Mệnh đã gặp Sở Thiên, nên vội vàng đi cứu nữ thần Vận Mệnh.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên hỏi: "Lạ thật, Đại Địa Nữ Thần đã biến thành vong linh, vừa rồi ta đã thử, tuy cô ta vẫn có nét kỳ lạ hơn vong linh, nhưng vẫn không đủ tư cách trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp chứ?"
Kiệt Khắc Tốn nói: "Cô ta thì không đủ tư cách, nhưng ngươi xem sau lưng của cô ta đi!"
Sở Thiên ra hiệu cho Tiểu Bạch bế Phan Đa Lạp, sau đó giap Đại Địa Nữ Thần cho A Mạt Kỳ, tự mình đi kiểm tra lưng cô ta, "Đây là thứ gì vậy?"
Trên cổ Đại Địa Nữ Thần, đêo một chuỗi hạt, dựa vào trình độ chuyên môn của Sở Thiên vừa nhìn cũng đã biết được, chuỗi hạt dùng những mảnh xương vỡ của các thần tộc làm nên, dưới cùng là một loại răng nanh thú đỏ máu.
Kiệt Khắc Tốn nói: "chúng ta cũng không rõ, nhưng sau khi Đại Địa Nữ Thần mang thứ này, tuy thực lực không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng cô ta lại có thể trấn giữ Tiếp Nguyệt Tháp!"
"đây là …. Phụ thân tại thượng!" Tiểu Bạch nhìn chiếc răng không thốt nên lời.
Phan Đa Lạp nhìn Tiểu Bạch, quay đầu, kinh ngạc nói: "Cha ơi mau xem đi, chiếc răng quái dị trong đầu của mẹ cũng giống như vậy!"
Sở Thiên run lên, Phan Đa Lạp linh hồn thiên phú vạn năm hiếm thấy, có thể thấy được thế giới linh hồn của Tiểu Bạch cũng không có gì đáng ngạc nhiên, kỳ lạ là, vật quái dị trong đầu Tiểu Bạch là Tử Thần Cáp Địch Tư, răng của Cáp Địch Tư sao lại có ở trên vòng chuỗi mà Đại Địa Nữ Thần đang mang?
"Kiệt Khắc Tốn miện hạ, ngươi tiếp quản Tiếp Nguyệt Tháp, ta xem hàm răng này một chút!" Sở Thiên đưa tay về phía vòng chuỗi trên cổ Đại Địa Nữ Thần.
"Đừng động đến cô ta!" Tiểu Bạch hét lớn, ngăn Sở Thiên lại, sau đó lắc đầu cười khổ, "ta sớm đã nghĩ ra rồi, có thể đẩy lùi được pháp tắc của cha ta, lại có thể đánh lùi được cả Bác Đức, hừ…. thì ra là…. Phất Lạp Địch Nặc, đi mau!"
Sở Thiên sửng sốt, không rõ Tiểu Bạch muốn nói gì.
Đột nhiên, thần sắc của Tiểu Bạch biến đổi, cười vài tiếng quái dị, thì ra Cáp Địch Tư trong người bây giờ đã khống chế cơ thể, "Chị thân mến, ngươi quá ngu xuẩn rồi, sao lại đến bên cạnh chiếc răng máu của ta, như vậy chẳng khác nào cho ta cơ hội giành lại cơ thể rồi sao?"
Cùng lúc đó, trên tay Sở Thiên, chiếc răng nhỏ ra một giọt máu, tí tách, rớt xuống dưới chân hắn.