Tiếng đàn như thiên mã hành không Phong Dực thầm nghĩ, nếu tiếng đàn có thể khiến cho nhân tâm bình thản nó cũng có thể khiến cho tâm tính trở nên bạo ngược, thậm chí ảnh hưởng trực tiếp đến linh hồn tinh thần lực dẫn đến sát thương?
Còn hiện tại Phong Dực dường như có chút cãm giác, trong hoảng hốt hắn chợt nhớ tới đời trước lúc chết, lão đạo sĩ vì âm mưu bị vạch trần, quần chúng trong lúc phẫn nộ đánh lão đến chết, quả thực lão đã từng ngâm nga một khúc Sát Phá Lang có vận luật tiết tấu rất quỷ dị, bởi vì sau đó hắn mới nhập thể vị đạo sĩ kia nên trí nhớ chỉ là mơ hồ cảm thấy ca khúc mang đậm ý sát phạt, suy nghĩ làm đầu hắn vang lên ông ông, đau như cắt. Ngay lúc nghĩ đến đó hắn cãm thấy vận luật kia cũng giống như của Liễu Yên Vân chỉ là hiệu quả lại là hoàn toàn trái ngược.
Vậy phải chăng chỉ cần nắm giữ vận luật kỳ dị này dung nhập vào tiếng đàn, tiếng ca, ngâm thơ thậm chí chỉ cần điên cuồng la hét thôi, cũng có hiệu quả như nhau?
Khúc đàn Liễu Yên Vân dừng lại, Phong Dực đi tới bên nàng, tỏ ý bảo nàng nhường chổ, hắn muốn thử tìm hiểu loại vận luật này.
Phong Dực nhắm mắt trầm ngâm một hồi rồi bắt đầu khảy đàn.
Liễu Yên vân vốn tưởng rằng Phong Dực lần này khảy đàn cũng giống như lần trước, nhưng rất nhanh nàng hiểu mình sai rồi. Bởi vì Phong Dực lần này gảy huyền cầm không có tiết tấu, âm thanh chói tay giống như một con... không giống như một đám Ô Nha kiệt lực khàn giọng mà kêu to.
Đám người Charles cùng với một đám binh sĩ Ma tộc đều đang cực lực kiềm chế, giận mà không dám nói gì (cảm nộ bất cảm ngôn), ai bảo Phong Dực là BOSS (ông chủ) của bọn hắn chứ.
Liễu Yên Vân chỉ là thương xót nhìn cây Bạch Ngọc Phi Tuyết cầm trong tay ma đầu kia quả thực là lãng phí.
Nhưng rất nhanh sau đó, Liễu Yên Vân đã nhận ra điều gì, nàng kinh ngạc nhìn Phong Dực đang nhắm mắt nhưng trên người dần dần lại tỏa ra sát phạt chi ý Tiếng đàn lộn xộn dần trở nên ăn khớp, hầu như mọi người sắc mặt đều thay đổi, chỉ cãm thấy tiếng đàn như một loại thực chất xuyên thấu qua đầy mình, chấn động như muốn đem linh hồn mình đập thành từng mảnh nhỏ rất nhiều người lập tức bưng kín cái lỗ tai, nhưng lại phát hiện hoàn toàn vô ích. "Két" một tiếng phá âm, Phong Dực thân thể chấn động, từ trong ý cảnh trong tỉnh táo lại, mọi người bao gồm cả Liễu Yên Vân nhìn hắn như gặp quỷ. Hắn biết hắn vừa tìm được, loại ý cảnh này cũng giống như khi hắn toàn tâm vùi đầu vào vẽ ma pháp quyển trục, lúc linh nghiệm lúc không, chỉ cần chậm rãi tìm hiểu sau này ý cảnh sẽ dể dàng bắt gặp hơn rất nhiều. "Làm sao tiếng đàn ngươi có linh hồn như của Kim Phượng các chúng ta?" Liễu Yên vân chấn kinh hỏi. "Điều không phải học của ngươi sao?" Phong Dực lau mồ hôi, cười nói. "Ta..." Liễu Yên Vân chỉ nói được một tiếng thì ngậm chặc miệng, chẳng lẽ ma đầu này là một tuyệt thế thiên tài, vẽ ma pháp quyển trục nàng cũng chỉ dạy hắn một lần, sau đó hắn tại Ô Giang thành mang ra năm mươi cái hắc thiết ma pháp quyển trục và hai thanh đồng ma pháp quyển trục đi bán, tuy rằng thực sự nàng luôn không tin là Phong Dực chính mình vẽ ra. Thế nhưng hiện tại trong tiếng đàn của hắn có linh hồn. Loại tiếng đàn này có thể sinh ra nhiều loại hiệu quả, nhưng loại phá hồn âm đả thương linh hồn địch thủ này khó học nhất, ta còn chưa hoàn toàn học được. Nếu như đây đều là hắn trong những ngày này học được, vậy hắn thực sự là rất đáng sợ.
Ở gần Phong Dực càng lâu, Liễu Yên Vân ngày càng mê man, nàng đối với hắn đã sản sinh một loại khó cãm giác rất khó nói. Nàng cũng bắt đầu thả lỏng lòng mình lại gần hắn. Nhưng lại phát hiện tim của hắn như bao phủ trong một mảnh sương mù, khó có thể nhìn thấu. Mỗi khi nàng cho rằng có thể hiểu hắn thì hắn lại làm cho nàng càng thêm kinh ngạc.
Hiện tại Liễu Yên Vân cũng minh bạch tại sao nàng và Phong Dực luôn có điểm ngăn cách, đó là do trái tim hắn luôn đóng chặc, không phải nàng không muốn tới gần, mà là hắn một mực cự tuyệt. Hai quả tim không có cách nào hòa hợp thì tình yêu chân chính không thể xuất hiện, một bên không đáp lại thì chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi, mà ái tình là tương hỗ. Nếu như nàng muốn phá rồi lại lập, trừ phi nàng có thể hưởng thụ được tình yêu chân chánh, cho dù chỉ là một giây.
Phong Dực ngồi cạnh Liễu Yên Vân lang trảo khoác trên bờ vai ngọc của nàng hỏi: "Làm sao vậy" Vân tiên tử xinh đẹp, có phải thấy ta quá xuất chúng nên trong lòng rung động phải không?" Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com Liễu Yên Vân đột nhiên nghiêng người, tựa đầu vào vai Phong Dực, hai tay vòng lại ôm hông hắn, trên thắt lưng hắn thậm chí còn có thể cảm thấy hai gò ngực mềm mại chắc nịch của nàng.
Phong Dực không khỏi ngẩn ra, lúc trước hắn cũng sỗ sàng đưa tay khoát trên vai của nàng như bây giờ nhưng nàng đều không nhúc nhích, đương nhiên hắn cũng sẽ không làm gì quá mức, đó cũng không phải là một chuyện tốt. "Ngươi không yêu anh minh thần võ như ta sao." Phong dực rõ ràng cảm giác được tim đập có chút nhanh hơn. "Có lẽ vậy, nhưng mà sau này đừng gọi ta Vân Tiên tử, gọi Yên Vân được không?" Liễu Yên Vân nghe mùi trên người Phong Dực, không có mùi của Ma tộc mà Nhân loại vẫn luôn tưởng tượng trái lại là một loại khí tức ấm áp rất dễ chịu, điều này làm cho trong lòng của nàng không khỏi thở dài, cảm giác trái tim lại lần nữa rơi vào tay giặc vài phần.
Phong Dực trầm mặc một hồi rồi mở miệng nói: "Yên Vân, kỳ thực ta cảm thấy cần phải cho nàng biết một việc, ái tình thuần khiết chân chính là ái tình không có bất cứ toan tính nào, ngươi nghĩ tìm tình yêu trên người của ta phá rồi lại lập, như thế rõ ràng có mục đích toan tính, thì làm sao tình yêu chân chánh có thể nảy sinh?" Liễu Yên Vân lại lần nữa ngẩn ra, trong lòng suy ngẩm lời nói của hắn, nàng vừa mới tưởng rằng vấn đề giữa hai người là do hắn lẩn tránh, không cho tình cãm nàng lại gần hắn. "Nếu có một ngày ngươi quên tâm cảnh của ngươi, quên tu luyện, quên phá rồi lại lập, có thể giữa chúng ta mới có thể nảy sinh tình yêu chân chánh." Phong Dực vỗ vỗ chiếc lưng ong của Liễu Yên Vân, đẩy nàng ra bên kia rồi đứng dậy. Trước đây hắn nói cho nàng nguyên nhân phá rồi lại lập mục đích là dẩn dụ nàng yêu chính mình, mấy ngày này hắn cũng đã nhận ra nàng đã ngày càng tới gần hắn hơn, cũng không phải là hắn cố gắng lảng tránh nàng, mà là tại hắn hiểu rõ mục đích nàng như vậy nên tâm hồn hắn căn bản không thể mở rộng để tiếp thu. Hắn không phải là một người tốt, lần lượt xuyên việt trải qua bao nhiêu kiếp nhân sinh hắn có thể vì đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn. Nhưng ái tình là thứ duy nhất ở trong lòng của hắn chưa từng bị hoen ố, thánh khiết hoa sen giữa bùn lầy mà không nhiểm bẩn(nguyên văn: thánh khiết như xuất ứ nê nhi bất nhiễm đích bạch liên), ái tình không phải đồ vật hạ phẩm, muốn có ái tình, chỉ có thể dùng tâm để đổi (nguyên văn: ái tình bất thị liêm giới vật phẩm, tưởng yếu khả dĩ, nã tâm lai hoán).
Ma đô, là thánh địa toàn bộ Ma tộc.
Ngày Thiên Ma vương tế tự, mỗi năm cử hành một lần, ngoài nghi thức đặc biệt ra kỳ thực cũng là ngày tam đại Ma vương hội đàm giải quyết tranh chấp hàng năm, còn có thể tổ chức nhiều hạng mục so tài giữa các thanh niên Ma tộc.
Một ngày trước khi Thiên Ma vương tế tự bắt đầu, tam đại ma vương đã tề tụ tại Thiên Ma đại điện. Trong tam đại ma vương Cuồng Ma vương mắt hí, mũi tẹt, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn bạo tạc có một loại khí thế cuồng vọng ngạo thị thiên địa; Huyết Ma vương đôi ngươi đỏ như máu nhưng tướng mạo lại thập phần tuấn lãng nho nhã, dưới hàm là chòm râu dài, phong độ bóng bẩy; Dạ Ma vương sắc mặt âm trầm, ánh mắt lợi hại, dường như ẩn chứa một bóng ma trong đó bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra cắn người, quả thựcngười như con Báo. "Dạ Ma, năm năm trở lại đây nhi tử của ngươi tiến bộ cũng không ít a, con cả của ngươi rốt cục đột phá đến Dạ Ma công tầng thứ chín chứ." Cuồng Ma vương cười nói, trong giọng nói lại hàm ý hết sức khinh thị.