Ngư Long thú hồn điên cuồng giãy dụa một chút rồi hóa thành một đoàn huyết vụ tiêu tán mất. Bối Lệ Tháp ngay lúc này cũng kêu lên một tiếng đau đớn, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lúc trắng bệch lúc đỏ ửng.
Phong Dực thấy rõ kẻ mới đến chính là Lạc Tai Hồ, nhưng nhìn không ra tuổi tác. Tám đôi cánh sau lưng mang theo khí thế bài sơn đảo hải khiến con ngươi hắn không khỏi co rút lại. Trên đời này thật sự có thập lục dực Kim Ma tồn tại!? Việc này có chút phiền phức rồi đây, hôm nay mạng của tiểu tử Mễ Lặc này không thể lấy rồi. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y Phong Dực nổi lên ác tâm, hắn bây giờ đúng là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc (không có gì để mất), dù sao với người đã "chết" nhiều lần như hắn thì cái chết cũng chỉ là hư vô.
Mễ Lặc đột nhiên kêu thảm một tiếng, hai chân khép chặt lại, rồi nằm bất động không rõ sống chết. "Tiểu tử ngươi dám!" Ngả Luân hét lớn một tiếng, một cái võng ma khí chộp nhanh xuống mặt đất, một con kim sắc Ma Nghĩ (con kiến màu vàng) trong lúc ma khí võng chụp xuống đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Ngả Luân cực kỳ khó coi, hắn đường đường là thập lục dực Kim Ma, vậy mà ở trước mặt hắn tiểu tử này còn đắc thủ, cái này không phải là vả vào mặt hắn một cái bạt tai sao? Mắt hắn đầy hung ác tàn nhẫn nhìn chằm chăm Phong Dực, rồi đột nhiên vung tay lên, một cỗ ma lực khủng bố như thái sơn áp đỉnh ép tới Phong Dực.
Phong Dực trong lòng cười khổ không thôi, đối với luồng kình khí này hắn căn bản không có lực phản kháng, tình cảnh của hắn bây giờ giống như một con kiến đang đấu với một con khủng long. Thực lực khác biệt một trời một vực, người ta chỉ cần nhất tay là mình có thể biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng khi Phong Dực vừa cảm thấy lục phủ ngũ tạng như sắp vỡ thì cỗ áp lực đó đột nhiên biến mất. Lúc này, một gã thập lục dực Kim Ma khác đang đứng bên cạnh hắn nói: "Ngả Luân, một tên thập lục dực Kim Ma như ngươi lại đi khi dễ một tiểu bối lục dực Lam Ma không sợ người khác chê cười sao?!" Ngả Luân hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua Mễ Lặc đang nằm đưới đất, vẻ mặt hắn càng khó coi hơn. Đũng quần của Mễ Lặc bây giờ là một màu vàng trắng loang lổ, đúng với lời nói của Hi Ba Lan tiên đoán lúc trước, Mễ Lặc hắn sau này chỉ có thể là một thái giám, con trai độc nhất của Cuồng Ma Vương thế là hỏng. "Chuyện hôm nay ta sẽ ghi nhớ, Vân Tiêu, ngươi tốt nhất là đừng rời mắt khỏi cháu trai ngươi, nếu không đừng trách ta." Ngả Luân lưu lại một câu rồi mang Mễ Lặc đang không rõ sống chết trên mặt đất biến mất.
Cháu trai? Phong Dực trong lòng cả kinh, hắn vậy mà có một vị thúc thúc hoặc bá bá là cường giả thập lục dực Kim Ma!? "Tiểu tử, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi, con Huyễn Ảnh Ma Nghĩ kia chỉ là ấu sinh kỳ, không nên tùy tiện để nó lộ diện, nếu không sẽ rước lấy vô số phiền phức cho ngươi." Vân Tiêu vỗ vỗ vai Phong Dực, thanh âm rất nhỏ vang lên rồi cũng lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Phong Dực giật mình đứng im một lúc lâu, thấy Bối Lệ Tháp vẫn đang ngồi dưới đất nhìn hắn trân trối, mà trong lòng hắn là một đám mây mù nghi ngờ.
Ngày hôm sau, tam đại Ma vương đều rời khỏi Ma Đô chạy về lãnh địa của mình.
Trong đội ngũ của Cuồng Ma Vương, Mễ Lặc quay đầu nhìn về hướng Ma Đô, trong mắt tràn ngập vẻ oán hận, từ giờ trở đi, hắn cùng Phong Dực triệt để kết thành tử địch (không chết không thôi). Tất cả mọi thứ của hắn đã bị Cuồng Ma Vương hủy bỏ hết, mà tất cả đều là do tên gia hỏa Phong Dực ban cho. Hắn muốn trả thù, hắn nhất định phải trả thù! "Trả thù? Ta không quan tâm, hắn nếu muốn trả thù thì cứ việc tới tìm ta." Trong đội ngũ Dạ Ma Vương, Phong Dực đang nói chuyện với Dạ Ma Vương." "Nếu là tên tiểu tử Mễ Lặc hướng ngươi trả thù thì không có gì đáng bận tâm, nhưng tên Thiên Đích thập lục dực Kim Ma người đã gặp được đó, nếu hắn muốn giết ngươi, ngươi có thể trốn thoát sao?" Dạ Ma Vương vẻ mặt như đưa đám nói. "Trốn không được, nhưng không phải ta cũng có một thúc thúc hay bá bá gì đó cũng là thập lục dực Kim Ma hay sao?" Phong Dực nói.
Dạ Ma Vương trầm tư một lát, nói: "Đó là bá phụ của ngươi, hắn hiện tại đang trong lúc mấu chốt đột phá thập bát dực Thiên Ma cảnh giới, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo hộ cho ngươi, cho nên hiện giờ ngươi chỉ có một tháng an toàn, với lại, nếu không phải vì tiểu tử thúi ngươi thì ta cũng không muốn quấy rầy hắn." "Nếu đối phương có cao thủ như vậy, vì sao không giết ngươi và Huyết Ma Vương, như vậy Cuồng Ma Vương không phải dễ dàng thống nhất Ma tộc sao?" Phong Dực khó hiểu nói. "Những chuyện này ngươi không cần lo lắng, mà cũng không cần phải biết, ngươi chỉ cần biết hiện giờ cái mạng nhỏ của ngươi đang nằm trong tay người khác." Dạ Ma Vương hừ một tiếng nói.
Phong Dực nhíu mày, một cường giả thập lục dực Kim Ma muốn mạng hắn, hắn có chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát. Hắn nhìn Dạ Ma Vương, thấy lão cũng không phải là lo lắng lắm, không khỏi hỏi: "Lão đầu tử, ngươi có phải đã có đối sách ứng phó, nhanh nói nghe một chút." "Biện pháp không phải là không có, chỉ cần ngươi rời khỏi Ma tộc, trà trộn vào thế giới của Nhân Loại, áp chế ma khí của ngươi lại, chỉ cần ngươi cố gắng ngụy trang một chút sẽ không ai phát hiện ra ngươi là Ma tộc." Dạ Ma Vương nói. "Đến thế giới loài người? Như vậy đúng là tốt nhất a, nhưng lãnh địa của ta phải làm thế nào đây? Lần này ta thế nào cũng đã làm vẻ vang Dạ Ma vương quốc a, ít nhất cũng cấp một cái trấn hoang (truyenyy ghi là phá trấn) cho ta quản lý chứ." Phong Dực nói. "Tiểu tử thúi, mạng nhỏ còn chưa lo được, còn lo mở rộng lãnh địa." Dạ Ma Vương vừa tức giận vừa buồn cười nói. Qua một thời gian tiếp xúc gần gũi, lão phát hiện tiểu tử này dã hoàn toàn thay đổi, bất luận là tâm cơ hay thủ đoạn đều trên mười hai vị ca ca của hắn, hơn nữa lại rất hợp khẩu vị (ý) của lão. Nếu không phải lần này hắn chọc vào tên quái vật kia, thì lão thật muốn hảo hảo bồi dưỡng tiểu tử này thành người kế thừa của Dạ Ma vương quốc. "Đó là ta đáng được nhận, không phải sao?" Phong Dực đảo cặp mắt trắng dã nói. "Ngươi nếu có người quản lý thì Hóa Cốt thành và phương viên năm trăm dặm xung quanh nhập vào lãnh địa của ngươi đi." Dạ Ma Vương nói.
Hóa Cốt thành? Phong Dực nghiêng người liếc mắt nhìn Dạ Ma Vương, lão đầu tử định làm khó hắn sao? Hóa Cốt thành là lá chắn đầu tiên khi đối mặt với Nhân loại, quân đội đóng quân ở đó trực tiếp do Dạ Ma Vương thống lĩnh, đây là đội quân tinh nhuệ nhất mà cũng cao ngạo nhất trong đế quốc. Hơn nữa, trong thành còn có thế lực của cao đẳng gia tộc Lâm Lập bén rể rất sâu. Lãnh địa này không phải dễ giải quyết a. "Đương nhiên là có người thay ta quản lý, lão không cần quan tâm." Phong Dực nói.
Còn ba ngày trước kỳ hạn một tháng an toàn, Phong dực đã về tới lãnh địa của mình – một cái trấn nhỏ lụn bại của Ma tộc.
Đêm nay trăng thanh gió mát.
Phong Dực nhìn đám Tra Lý, Mạc Tà cùng với huynh đệ Bối Tất – Ngũ Tư đứng trước mặt mình, chậm rãi nói: "Nhắc lại cho các ngươi lần nữa, các thế lực tại Hóa Cốt thành rất hỗn loạn, chúng ta hiện tại không đủ thực lực để bình ổn chúng, nhưng ta hy vọng trong vòng ba năm, tại phủ của Hóa Cốt thành chủ có thể thấy mặt các ngươi." "Phong thiếu, người cứ yên tâm mà đi, chúng ta nhất định sẽ một lần nữa giúp ngươi huấn luyện một đội quân tinh binh Ma tộc cực mạnh, đến lúc đó, ai dám trái lời ngươi, chúng ta diệt kẻ đó!" Bối Tất vỗ vỗ ngực nói. "Trước lúc đó thì các ngươi không nên bị người khác tiêu diệt." Phong Dực cười ha hả nói. Để mấy tên ngoại tộc quản lý lãnh địa của Ma tộc sẽ nhận được phản ứng rất mạnh, nhưng bên người hắn chỉ có mấy người này là tâm phúc, mà hắn cũng tin tưởng bọn họ sẽ không làm hắn thất vọng. "Ta phải đi đây, nếu không cái lão gia hỏa kia (lão Thiên Đích Kim Ma á) đuổi tới thì rất phiền toái. Phục Ma tâm pháp ta dạy các ngươi, nếu các ngươi không thể luyện thêm được nữa thì hãy bỏ đi, không cần miễn cưỡng tu luyện." Theo vị đạo sĩ sư phụ kiếp trước nói thì bộ tâm pháp này so với Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm không hề kém hơn, nhưng hắn chưa từng tự mình tu luyện qua, nên hắn dạy cho bốn người để xem nó có bao nhiêu hiệu quả.
Phong Dực rất nhanh cưỡi giác mã biến mất trong bóng đêm, bắt đầu một hành trình mới, hắn không biết rằng, đây chính là bước khởi đầu cho một đoạn Ma thần sử thi sau này.