Dị Thế Ma Hoàng Chương 60: ĐẠI CA, TA SÙNG BÁI NGƯƠI QUÁ

Trong bóng đêm hoàng cung như một con quái thú khổng lồ ngủ đông, cho dù đang ngủ say con quái thú vẫn mang một vẻ oai ngiêm lẫm liệt.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khe cửa nhìn trộm xuân sắc bên trong.

Đôi mắt Lăng Sương mơ màng mở ra, hạ thể truyền đến cảm giác đau đớn khiến nàng lập tức tỉnh táo lại, từng đoạn cảnh tượng hiện lên trong đầu, cảm giác linh hồn như bay trên mây cùng với âm thanh rên rỉ van cầu kia lúc này lại giống như khắc rõ ràng ở trong đầu nàng.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên liền thấy Phong Dực đang ngắm nhìn thân thể trần truồng của mình như thể thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, ánh mắt của hắn khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m Lăng Sương cảm thấy trong đầu một trận tê dại, tầm tình nhất thời không thể khống chế, làn da trắng nõn không chút tỳ vết chợt hồng lên, ma pháp nguyên tố hỏa hệ trong không khí đột nhiên dao động kịch liệt khiến nhiệt độ tăng vọt. Nhưng khi nàng nhìn đến cuốn sách trong tay Phong Dực vẻ mặt lại chợt biến đổi, im lặng một hồi lâu, tâm tình nàng dần dần bình tĩnh lại.

Phong Dực nhíu mày nhìn quyển sách tên "Quốc sách " trên tay, bên trong là một bản viết tay từ đầu đến cuối, nét chữ rồng bay phượng múa mang theo một cỗ khí thế bàng bạc. Cuốn sách ở cạnh giường của Lăng Sương đã rất cũ nát, hiển nhiên nàng thường xuyên đọc nó. Đây vốn là giảng cách trị quốc, nội dung bên trong có những nhận xét thực sự "Nhất châm kiến huyết" (nghĩa là nói đúng vào vấn đề trọng yếu), kiến giải về thế cục các quốc gia trên đại lục như nằm trong lòng bàn tay.

Lăng Sương mặc xong xiêm y nhưng đầu tóc vẫn còn rối bù, trên người lại như có thêm một chút hương vị phong tình đàn bà. Nàng đi tới trước mặt Phong Dực giật lại cuốn sách trên tay hắn rồi bình thản nói: "Ngươi đi đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa." "Làm sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn đem ta lột da rút gân nấu cháo a?" Phong Dực không chút để ý tựa lưng vào ghế dựa mềm mại ngạc nhiên hỏi.

Lăng Sương liếc Phong Dực một cái, mở miệng nói: "Phụ hoàng ta từng nói qua, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm, ta định trả thù làm nhục ngươi nhưng lại đánh giá ngươi quá thấp ngược lại đem chính mình tự thiêu, ta dù không cam tâm thì cũng đã tự nuốt quả đắng." Nói tới đây Lăng Sương bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt có chút phức tạp nói tiếp: "Ta rất muốn giết ngươi, đem ngươi bầm thây vạn đoạn, nhưng ngươi dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên của ta... Cho nên, ngươi đi đi, sau này đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi." Phong Dực không nghĩ tới Lăng Sương sẽ nói như vậy, hắn tưởng là nàng nhất định sẽ hết sức tức giận chỉ hận không thể đem mình giết chết ngay lập tức, Phong Dực chưa từng nghĩ sẽ có kết quả như vậy, khiến cho hắn hết sức bất ngờ. "Ngươi tựa hồ còn chưa có hỏi ý kiến của ta nha." Phong Dực đột nhiên cười nói. "Đừng có được tiện nghi lại còn khoe mã, ngươi nên nhân lúc ta chưa thay đổi chủ ý cút ngay đi." Nộ khí của Lăng Sương vốn đang bị kiềm chế lại bắt đầu cuộn lên, tên khốn kiếp xấu xa này thật là không biết tốt xấu, hắn thật muốn ép ta giết nam nhân đầu tiên có quan hệ thân mật sao?

Phong Dực đi đến trước mặt Lăng Sương, đột nhiên đưa tay ôm eo nàng, kéo nàng sát vào lồng ngực mình, cúi xuống dùng thanh âm trầm thấp nói: "Ta là người có tính chiếm hữu rất lớn, đặc biệt là đối với nữ nhân, nữ nhân mà ta đã chạm qua tuyệt không cho phép người khác đụng đến, cho nên, ngươi hay là biết điều một chút làm nữ nhân của ta đi." Lăng Sương cố sức giãy giụa nhưng không chút hiệu quả, giương mắt lạnh lùng nói: "Muốn ta làm nữ nhân của ngươi cũng không phải là không thể được, bất quá ta cũng giống ngươi, ham muốn chiếm hữu rất mạnh, nam nhân của ta sẽ không cho phép nữ nhân khác đụng vào, ngươi nếu có thể làm được ta liền làm nữ nhân của ngươi, hơn nữa vĩnh viễn cũng không để cho nam nhân khác đụng vào." "Không được." Phong Dực gọn gàng dứt khoát nói. "Vậy còn có chuyện gì để nói, buông ra." Lăng Sương nghiến răng nói, thật ra thì nàng sở dĩ nguyện ý tiếp nhận Phong Dực cũng không phải là vì thất thân cho hắn cho mà cam chịu, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng tình cảnh của nàng bây giờ, cho dù nàng nắm quyền toàn bộ đế quốc hay là đại biểu hoàng thất thì nàng đều phải có một hôn nhân, nếu đã cùng tên nam nhân này có quan hệ vợ chồng mà nàng lại không muốn để cho nam nhân khác đụng tới vậy thì cùng hắn ở chung một chỗ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng là, có một số phương diện nàng lại rất giống Phong Dực, tỷ như ham muốn chiếm giữ, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép nam nhân của nàng còn có nữ nhân khác. "Bệ hạ, công chúa điện hạ đã ngủ, ngày mai người quay lại đi." Bên ngoài truyền đến thanh âm cấp bách của cung nữ. "Cút ngay, ngay cả tiện tỳ như ngươi cũng dám cản ta." Một giọng non nớt của nam hài quát lớn.

Lập tức khuôn mặt Lăng Sương biến sắc, mềm mỏng nói: "Ngươi còn không buông ra, đệ đệ của ta tới." Khải Nhĩ tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại là hoàng đế chính thức của Thanh Long đế quốc, mấy cung đình ma pháp sư không dám không tuân liền giải khai cấm chế. Kỳ thật trong lòng bọn họ cũng rất kỳ quái, đã lâu như vậy mà đại công chúa điện hạ vẫn chưa có đi ra, chỉ là cấm chế này có công hiệu cách âm nên bên trong chuyện gì xảy ra bọn họ căn bản không biết.

Khải Nhĩ vừa mới nghe được mật báo đại công chúa điện hạ bắt được vị đại ca lúc trước gặp ở Ô Giang thành. Hắn tuy rằng mới kế vị không lâu, mọi người đều xem hắn như con rối của đại công chúa nhưng phụ hoàng Kiệt Tây của hắn là người hùng tài vĩ lược tinh thông đế vương tâm thuật nên trước khi chết đã dự lưu một chi lực lượng bí mật phục vụ cho hắn, điều này Lăng Sương không hề biết. "Các ngươi..." Khải Nhĩ vừa đi vào liền phát hiện Phong Dực cùng đại tỷ của mình vậy mà lại đang ôm ấp một chỗ. Đại tỷ của mình thì tóc rối bù quần áo xốc xếch, trong phòng còn tràn ngập một cổ mùi vị kỳ quái. Hắn cúi đầu nhìn xuống thì kinh ngạc phát hiện trên mặt thảm trắng như tuyết có vài giọt tiên diễm vết máu. "Tiểu tử, đã lâu không gặp, mặc long bào này vào cũng có chút hình dáng a." Phong Dực buông Lăng Sương đang giãy dụa ra bước tới trước cười cười vỗ vai Khải Nhĩ. "Đại ca, ta sùng bái ngươi quá, tỷ tỷ của ta dữ dằn như vậy ngươi cũng làm cho ngoan ngoãn, sau này ngươi làm sư phó của ta đi a." Khải Nhĩ vui mừng hét lớn, đối với việc Phong Dực vỗ vỗ vai của hắn chẳng những không cảm thấy không vui mà ngược lại rất là ấm áp. "Muốn làm đồ đệ của ta cũng không phải là dễ dàng như vậy, bất quá nhìn ở chị ngươi mặt mũi miễn cưỡng thu ngươi làm đệ tử ký danh đi." Phong Dực liếc mắt một cái nhìn Lăng Sương, phát hiện nàng có tật giật mình đang chắn trước vết máu trên thảm sắc mặt có chút khó coi. "Hai người các ngươi, lập tức cút ra ngoài cho ta." Lăng Sương hổn hển nói. "Đi thôi tiểu tử, không thấy chị ngươi nổi giận sao? Hai chúng ta đang thân mật ngươi lại tới làm loạn hết lên... Á ta kháo, mưu sát chồng và thân đệ đệ a." Phong Dực vỗ đầu Khải Nhĩ một cái, hắn phát hiện hai đại hỏa cầu đang hướng đầu bọn họ bay tới liền kéo Khải Nhĩ chạy ra ngoài.

Ngoài cung, mấy tên cung nữ và cung đình ma pháp sư ngơ ngác nhìn nhau, không có cấm chế cách âm nên bên trong nói chuyện ở ngoài nghe được rất rõ, hiện tại bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tiểu tử này cùng đại công chúa đã sớm có tình cảm, lúc trước chắc là đang giận dỗi thôi.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện