Man Tổ sắc mặt đen như than, cầm lấy Thượng Thanh linh mạch, há miệng cẩn thận nuốt linh mạch vào bụng, một tay kéo quần đùi da thú mau chóng rời đi.
Chờ hắn đi tới một chỗ xa, đám người Huyền Vũ lão tổ lập tức xông tới, thấp giọng hỏi: “Man tổ, ngươi dùng bảo vật đổi được mấy cái linh mạch? Tiểu tử mới đến kia thật là đối tượng tốt để lừa gạt phải không? Hắn có lên giá không?”
Man Tổ hừ lạnh một tiếng, ồm ồm cất tiếng: “Các ngươi xem mặt ta màu gì?”
Huyền Vũ lão tổ ngẩn ngơ, thấy thế nào nói thế ấy: “Màu đen”
“Bụng dạ tiểu tử này, so với mặt lão tử còn đen gấp trăm lần!”
Man Tổ nổi giận đùng đùng, hướng phía xa bỏ đi: “Lão tử không nói nhảm với các ngươi nữa, ta còn phải mau chóng luyện hóa Thượng Thanh linh mạch, nếu cứ trì hoãn sẽ khiến hiệu lực của linh mạch hao tổn đi rất nhiều”
Đám người còn lại nhìn nhau không biết phải nói gì. Sau một lúc lâu, Huyền Vu Lão Tổ nuốt nước miếng, cất bước đi tới căn phòng Diệp Húc, vừa đi vừa thì thầm: “Bụng dạ tiểu tử này thật sự đen như vậy sao...”
“Huyền Vu Lão Tổ, ngài đến đây thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này. Mời ngồi, mời ngồi!”
Diệp Húc vội vàng tiếp đón, cười tủm tỉm nói: “Lão tổ, ngài cũng đến vì Thượng Thanh linh mạch phải không? Lão nhân gia ngài đức cao vọng trọng, tiểu đệ kính già yêu trẻ, định bụng không nói hai lời liền mang một cái linh mạch tặng cho ngài để tỏ lòng tôn kính. Nhưng ngài cũng biết vật ấy rất quý hiếm, hơn nữa tiểu đệ lại không có nhiều lắm...”
Huyền Vũ Lão Tổ liên tục cười khổ, đang muốn nói thì ánh mắt Diệp Húc dừng lại trên thân hắn, ánh mắt sáng lên, cười nói: “A? Khối ngọc bội ngài đeo bên hông không tệ, chắc là Thần Vương đã từng đeo vật này phải không? Đáng tiếc là linh khí đã mất hết, chắc là do dư âm của Mạt Nhật Kiếp rồi... Ngài đừng vội lấy xuống, ta không có ý đó...Ngài xem ngài quá khách khí rồi! Còn có cái vòng tay này, chậc chậc, đẹp quá, đẹp đến nỗi làm cho tim người ta đập thình thịch...Ngài lại khách khí rồi! Còn cái mũ này nữa...”
Không lâu sau, đám người Vu Tổ chỉ thấy Huyền Vũ Lão Tổ thất tha thất thểu theo Diệp Húc từ trong Bạch Cốt phòng đi ra. Man Tổ lúc nãy khi đi ra thì sắc mặt đen như than, còn sắc mặt Huyền Vũ Lão Tổ lại tái nhợt không còn chút máu.
“Bảo bối của Lão phu...”Vị lão tổ này đờ đẫn đi ngang qua mọi người, bờ môi run run, mất hồn mất vía vừa đi vừa lẩm bẩm.“Hàn Minh lão tổ, ngài đã đến rồi à? Mời ngồi, mời ngồi! Thượng Thanh linh mạch trên người tiểu đệ không còn nhiều lắm, vật ấy rất trân quý, chắc ngài đã biết...”
“Thương Hạc lão tổ, ngài đã đến rồi à? Thượng Thanh linh mạch trên người tiểu đệ thật sự không còn nhiều lắm, nhưng tiểu đệ vẫn giữ lại cho ngài một cái. Ngài không cần cảm ơn ta, kính già yêu trẻ là tên thường gọi hồi nhỏ của tiểu đệ, nhưng mà vật ấy rất quý hiếm, hẳn ngài đã biết rồi...”
Lúc này, ở bên trong ngọc lầu của Diệp Húc, Cực Lạc Lão Tổ ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt. Ở trước mắt hắn, có đến hàng trăm ngàn Thượng Thanh linh mạch đang treo trong không trung, phần đuôi đâm vào nền đất của ngọc lầu, đang hấp thu thiên địa linh khí, không ngừng tăng trưởng lớn mạnh!
Nhiều Thượng Thanh linh mạch như vậy thật là cảnh tượng khiến người ta rung động, cho dù là Cực Lạc Lão Tổ cũng chưa bao giờ thấy qua. Trong giây phút sững sờ, hắn còn tưởng mình đi vào nhầm bảo khố của một vị Thần Vương.
Không chỉ có như thế, hắn còn cảm nhận được, không gian ngọc lầu cách biệt hẳn với dư âm của Mạt Nhật Kiếp ở bên ngoài. Một gốc ngọc thụ thẳng tắp giữa trời đất, tạo ra một vùng không gian rộng lớn vô cùng. Ở trong vùng không gian này tràn ngập sức sống, dư âm Mạt Nhật Kiếp hoàn toàn không có khả năng xâm nhập, hơn nữa còn làm cho thương thế trên thân thể hắn không ngừng khôi phục lại!
Khó trách Đàm Tổ Thần Vương coi trọng Diệp phủ chủ như thế, bí mật trong ngọc lầu của hắn thật không bình thường, hắn thật không giống với người thường chút nào!
Cực Lạc Lão Tổ ngẩn ngơ, đột nhiên nghĩ đến đám người Vô Tướng Hoàng định trao đổi linh mạch với Diệp Húc, không khỏi cười khổ một tiếng, nói thầm: “Bọn người kia cho dù đem cả bản thân mình bán đi, chỉ sợ cũng không thể đem đổi hết linh mạch trong này, cho dù là một nửa cũng không được...”
“Man Tổ, Huyền Vu lão tổ, các ngươi lại đến trao đổi Thượng Thanh linh mạch nữa à?”
Bên trong một thành trì làm từ xương cốt gọi là Bạch Cốt thành, vị Vu Tổ trung niên kia – Vu Tổ Vô Tướng Hoàng khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua nhiều Vu Tổ, chỉ thấy mọi người khí huyết dồi dào, thân thể trẻ hơn rất nhiều, tu vi cũng khôi phục không ít, so với lúc trước dường như còn mạnh mẽ hơn. Vu Tổ Vô Tướng Hoàng nghi ngờ nói: “Chúng ta có mười lăm người, mười bốn người đã đổi lấy Thượng Thanh linh mạch của hắn, ít nhất cũng đổi lấy mười bốn cái! Hắn chỉ là một Thánh Hoàng, chưa hoàn toàn trở thành Vu Tổ, sao trên người lại có thể mang số lượng Thượng Thanh linh mạch nhiều như vậy? Phải biết rằng, Thượng Thanh linh mạch vô cùng trân quý, không phải thứ có thể mua được dễ dàng...”
“Tên tiểu tử họ Diệp không giống như bị người ta bỏ lại ở Hải Nhãn này, giống như tự mình đến nơi này để đổi lấy bảo bối của chúng ta vậy!”
Man Tổ mang vẻ mặt đau xót, hai tay giữ quần đùi da thú, nói giọng ồm ồm: “Tiểu tử này miệng thì nói toàn nhân nghĩa đạo đức, thế mà ra tay lại tàn nhẫn thế này, trên người ta bao nhiêu bảo vật chỉ đủ đổi lấy một cái Thượng Thanh linh mạch!”
Huyền Vũ lão tổ tiếp lời, nói: “Nhưng ta xem chừng, Thượng Thanh linh mạch của hắn thật sự cũng không còn nhiều nữa, một tên Thánh Hoàng, mặc dù cường đại như hắn, cũng không thể sở hữu nhiều Thượng Thanh linh mạch như vậy được, nếu không hắn sẽ không ra giá cao như thế, quả thực hắn rất xảo trá!”
Vô Tướng Hoàng cười ha hả, thản nhiên nói: “Một khi đã như vậy, ta sẽ đi đổi lấy toàn bộ số linh mạch còn lại của hắn. Hắn không có Thượng Thanh linh mạch chống đỡ, ở chỗ này không bao lâu sẽ phải đến cầu xin chúng ta, lúc đó chúng ta sẽ dễ dàng lấy lại được tất cả các bảo vật! Đến lúc đó, xem như chúng ta không tổn thất lấy một đồng mà lại có được tất cả Thượng Thanh linh mạch trong tay hắn!”
Ánh mắt Ma Tổ sáng lên, cười ha hả nói: “Vô Tướng lão tổ ra tay, nhất định sẽ đem tiểu tử này lột sạch không còn một mảnh! Chúng ta đợi ở đây chờ tin tốt của Vô Tướng!”
Vô Tướng Hoàng mỉm cười, vẻ mặt có chút tự phụ, rời khỏi Bạch Cốt thành, đi đến trước căn phòng của Diệp Húc, cười nói: “Diệp lão đệ, kẻ hèn này đến đây muốn cùng ngươi tiến hành một vụ trao đổi”
“Những giao dịch vừa rồi chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, đây mới là vụ làm ăn lớn!”
Diệp Húc đứng sừng sững trước cửa, tâm cơ chợt động, cười nói: “Vô Tướng lão tổ thần thông quảng đại, theo lý mà nói Vô Tướng lão tổ muốn có Thượng Thanh linh mạch, tiểu đệ tự nhiên phải hai tay dâng lên, nhưng mà vật ấy thật quý hiếm...”
“Ngươi muốn nói gì, ta đều biết cả rồi”
Vô Tướng Hoàng giơ tay lên chặn lời hắn, sau đó cười nói: “Diệp huynh đệ, chúng ta không cần vòng vo, bây giờ thế này, ngươi đưa ra bao nhiêu linh mạch, ta đưa bấy nhiêu bảo vật để trao đổi, như vậy có được không?”
Sắc mặt Diệp Húc nghiêm nghị, nghiêm túc nói: “Ngươi nói thật sao?”