Chương 1909 : Có nối dõi.
Vợ chồng Thạch Tử Lăng cũng đã già, hai người ngập tràn vẻ thương cảm, những người đầy nhiệt tình trong thôn đã không còn, đó là sự kết thúc của một đời người.
Hiện giờ Thạch thôn có không ít hậu nhân, thế nhưng những người này đều mang vẻ tôn kính với họ chứ hoàn toàn khác với những người đời đầu.
"Lên thượng giới với con." Thạch Hạo đề xuất ba mẹ rời đi để hai người không còn sầu não khi thấy những cảnh quen thuộc nưnã.
Hiện giờ, Đại Hồng điểu, bộ tộc Thanh Lân ưng, thậm chí là thiên mã tiểu Bạch... đều sớm đã lên thượng giới, còn đám người Mục Thanh, Chu Lâm, Hoàng điệp thì không cần phải nói nữa.
"Muội cũng phải già mà thôi, tuổi tác sung mãn nhất đã không còn nữa." Vân Hi khẽ nói.
"Muội sẽ không già." Thạch Hạo nhìn cô gái luôn đồng hành một đường với hắn.
Dù là hắn cũng không nghĩ tới, đời này, chính cô gái này đã cùng đi trên con đường với hắn, lúc thân thể hắn bị phế thì đã cùng xuống hạ giới, cả ngàn năm vẫn tận hiếu giúp hắn.
Bởi vì, hắn tu hành ngộ đạo, một lần bế quan chính là rất nhiều năm.
"Tuổi thanh xuân đẹp nhất của một cô gái, độ xuân thì mơn mỡn nahát, muội đã mất nó rồi, thật sự muốn rời xa rồi." Cặp mắt Vân Hi đỏ ngầu rồi khóc ròng.
Nàng biết, sớm muốn gì rồi cũng sẽ có một ngày nàng sẽ rời đi, chết trong năm tháng mà Thạch Hạo sẽ không già nua, nàng sẽ héo úa sẽ bạc trắng mái tóc trước hắn rất rất nhiều năm.
Đặc biệt là ngày hôm nay, khi nàng nhìn thấy Thạch Hạo tiễn đưa đám người Đại Tráng, Nhị Mãnh thì nàng càng thương cảm hơn.
"Muội muốn sinh một đứa con, vào một ngày nào đó muội không còn nhan sắc nữa, tóc bạc như sương thì nó sẽ không ghét bỏ muội, nó sẽ bầu bạn với muội." Vân Hi nhìn chằm chằm Thạch Hạo, trong mắt ẩn chứa lệ nóng nói.
Nàng thật sự rất sợ, nhìn thấy sự vô tình của năm tháng khiến nàng không nỡ từ bỏ, không muốn rời xa Thạch Hạo, thế nhưng lại không muốn nhìn thấy hắn sẽ già nua. Sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày, vẻ đẹp của nàng sẽ biến mất và thay vào đó chính là tóc trắng xóa, mặt mũi nhăn nhúm, mà vào lúc đó Thạch Hạo vẫn đang sừng sững ở đỉnh cao nhất Nhân đạo.
Nàng rất sợ!
Là bởi vì, nàng không muốn mất đi hắn, những năm này nàng toàn tâm toàn ý, không oán hận không hối hận.
"Bất luận muội có biến thành bộ dáng gì thì huynh cũng sẽ không rời bỏ đâu, chớ có nghĩ nhiều, đừng nên thương cảm nữa!' Thạch Hạo ôm lấy nàng.
Từng ấy năm tới nay, ở cùng thì ít mà chia cách thì nhiều, bởi vì hơn nửa thời gian hắn đều đang tu luyện, mặc dù là đạo lữ thế nhưng thời gian sinh hoạt cùng nhau thật sự không quá nhiều.
Trong tháng năm sau này thì Thạch Hạo chú trọng hơn về việc tụ họp người thân, hắn cũng rất sợ, cũng rất lo lắng, sợ bọn họ đột ngột rời đi.
Nhưng mà, hai trăm năm qua đi Vân Hi vẫn chưa hề có tin vui, thế nhưng nàng cũng đã thoải mái đi không ít.
Hoặc là, có một số suy nghĩ đã thông suốt, xem như là mây tụ mây tan, hoa nở hoa tàn, lòng nàng yên bình đi không ít, đời này đã không còn hối hận gì nữa.
Nhưng mà, khí tới hai ngàn năm tăm tuổi thì vào một ngày sáng sớm, nàng nhẹ nhàng than thở khi nhìn về trong gương, nàng thấy được một sợi tóc bạc đầy chói mắt trong mái tóc của mình.
Nàng biết, độ xuân thì tuyệt vời nhất thật sự đã qua đi, nàng sắp sửa già yếu rồi.
Trong lòng Thạch Hạo sinh ra ý nghĩ nên bước tới vuốt ve mái tóc dài của nàng, dầu ngón tay phát sáng và sợi tóc bạc kia bắt đầu óng ánh, lần nữa trở nên rực rỡ long lanh.
"Muội già rồi." Vân Hi nhẹ giọng nói.
"Sẽ không đau, hiện giờ vẫn có mắt có mũi mà, ta sẽ nhanh chóng tìm ra gốc thần hoa kia để giữ mãi tuổi thanh xuân cho muội, ta sẽ hái cho muội mà."
Thực ra Thạch Hạo cũng rất buồn phiền, đã nhiều năm như vậy mà Vân Hi vẫn chưa mang thai, đứa con mà nàng mong muốn vẫn chưa xuất hiện trên đời.
Thạch Hạo từng tỉ mỉ xem xét, hai người cũng không có bệnh tật gì, không có vấn đề gì cả.
Khả năng duy nhất chính là, hiện giờ tu vi của hắn quá cao nên muốn có dòng dõi sẽ rất khó khăn.
Bởi vì, đây chính là vấn đề khiến tu sĩ vô cùng đau đầu, trong năm tháng dài đằng dằng của Tiên vương thì có thể có bao nhiêu dòng dõi? Huyết thống cùng hậu duệ trên thế gian này đa số đều được lưu lại khi chưa thành tiên.
Tu vi hiện giờ của Thạch Hạo đã ở cấp độ cực cao, mạnh hơn Chí Tôn không biết bao nhiêu lần, hiện giờ hắn cũng không biết sức chiến đấu của mình tới cùng là bao nhiêu.
Thế nhưng, như trước hắn vẫn đang ở trong hồn trồng, vẫn chưa gợi ra dị tượng thành tiên gì cả.
Hoặc là, chính vì hắn quá mạnh mẽ nên muốn có dòng dõi thì sẽ rất khó khăn.
Ngày hôm đó Thạch Hạo rời đi, tự mình tiến vào trong một di tích rất nguy hiểm, dù cho là Chí Tôn của niên đại ngày xưa tiến vào cũng sẽ có khả năng bỏ mạng.
Nhưng, Thạch Hạo tựa như giẫm trên đất bằng, sau khi tìm được vị trí chính xác thì hắn đi vào tựa như chốn không người, hết thảy hiểm trở đều không thể ngăn cản được bước chân của hắn.
Không chỉ bởi vì hiện giờ hắn là tông sư trận pháp vô thượng mà cũng bởi vì đạo hạnh của hắn cao thâm tới đáng sợ.
Sau đó không lâu thì Thạch Hạo mang về một đóa hoa tựa như ánh bình minh với sinh cơ tràn trề đưa cho Vân Hi.
"Cho muội nè, nó có tên là Ánh bình minh, có thể bảo vệ thanh xuân của muội được mãi mãi, bất luận tuổi tác của muội có lớn bao nhiêu thì cũng sẽ không già, vẫn lưu giữ nét đẹp rạng ngời nhất."
Thạch Hạo đưa cho nàng và cũng tự tay giúp nàng luyện chế loại dược này.
Vân Hi mang theo nụ cười kèm lệ nóng, còn có gì phải tiếc nuối nữa đây? Mặc dù biết đây cũng chỉ là giữ lại dung mạo nhưng lại không thể thay đổi được sự già đi của nàng, bản chất rồi cũng sẽ qua đời mà thôi.
Nhưng, khiến nàng thích thú nhất chính là, nét đẹp mãi mãi kia sẽ dành tặng cho Thạch Hạo, dù cho sớm muộn gì cũng chết thì cũng không còn lo sợ nữa.
Nàng sợ Thạch Hạo sẽ nhìn thấy được dáng vẻ già yếu của mình.
"Muội rất vui!" Nàng nở nụ cười rạng ngời.
Nửa năm sau, một niềm vui tột cùng khiến Vân Hi càng tin tưởng vào cuộc đời hơn, nàng vô cùng thõa mãn và nhanh chóng nói cho Thạch Hạo biết trước tiên.
"Chúng ta có em bé rồi?" Thạch Hạo cũng giật mìn không kém.
Sau khi Thạch Hạo có chuyện mừng thì tin tức nhanh chóng lan truyền, và đã khiến cho rất nhiều người của Thiên đình mừng rõ.
Bấy lâu nay chuyện này cũng chắc phải là tiếc nuối riêng mình Thạch Hạo, mà là một tâm bệnh của rất nhiều người ở Thiên đình này, ai cũng hi vọng Thạch Hạo sẽ có người kế thừa sinh mệnh của mình.
Hắn có đạo hạnh cao thâm, huyết thống bá đạo, dòng dõi ngày sau chắc chắn sẽ có thiên phú tuyệt thế, chỉ có như thế mới có thể gánh vác được thời đại Thiên đình trong năm tháng vô tình sau này.
Những năm gần đây, đám người Mục Thanh, Thạch Chung đều đã có hậu đại của riêng mình, hiện giờ Thạch Hạo cũng đã có, vậy cũng là 'có tài nên trưởng thành muộn'.
Vân Hi là người vui vẻ nhất, mỗi ngày đều nở nụ cười tươi, dù cho đứa con này vẫn còn lâu mới sinh ra đời thế nhưng nàng đã ngập tràn hào quang của người mẹ rồi.
Mấy ngày sau, thiên địa rung chuyển, trên bầu trời có một luồng khí tức khủng khiếp buông xuống, từng màn mưa ánh sáng phi tiên lượn lờ gần như nhấn chìm cả tòa cự cung Thiên đìa, như muốn chấn nơi này thành bột mịn.
Rất nhiều người đều nơm nớp lo sợ, bị luồng khí tức Tiên đạo này ép cho như muốn nổ tung cả thân thể.
Hừ, Thạch Hạo đột nhiên quay đầu hừ lạnh, tiếp đó ống tay áo vung lên và cuồng phong gào thét bao phủ cao thiên, đó là đại đạo đã hóa thành cơn bão táp, đó là pháp tắc đang bay lượn quét tan toàn bộ khí thế Tiên đạo kia.
"Ha ha, Hoang, có khỏe hay không?"
Trên vòm trời đang có người cười lớn, một chàng trai giẫm trong hư không từ từ bước xuống, hắn trông rất đẹp trai, tuổi tác chừng hai mươi mấy.
Dựa theo dung mạo thì người này rất hoàn mỹ, mang theo tiên khí thế nhưng cũng có một loại khí chất yêu dị nào đó.
Trong tay hắn cầm lấy một tòa điện đồng cao chừng nắm đấm, từng làn khí tức Tiên đạo lan tỏa lan tràn, hắn liếc mắt nhìn Thiên đình, ánh mắt nhìn xuống Thạch Hạo, từng bước tiếp cận xuống.
"Tàn tiên!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
"Đạo cơ của ta đã được tái tạo, tu vi đã khôi phục, hiện giờ chính là cơ thể hoàn mỹ nhất của Chân Tiên." Người thanh niên trẻ tuổi đầy yêu dị này nói.
Hắn chính là tàn tiên của Tiên điện!
Hắn đã khôi phục từ ngàn năm trướ rồi thế nhưng vẫn chưa có hành động mà vẫn tiếp tục ôn dưỡng bản thân, vững chắc đạo hạnh, cho tới lúc này hắn vững tin bản thân đã hoàn mỹ, tinh khí thần viên mãn thì mới đi tìm Thạch Hạo!
"Ha ha..." Hắn đang cười, đầy hờ hững nhìn xuống phía dưới, nhìn về Thạch Hạo rồi lại nhìn chằm chằm Vân Hi, nói: "Nghe nói các ngươi đã có con rồi à, ta đặc biệt tới chúc mừng đây, nói không chừng đó chính là thần thai tiên chủng đó nha, ta tới đón nó nè!"
Hắn cười lớn rồi đột nhiên xuất thủ, một bàn tay vung xuống chộp thẳng về phía Vân Hi, nói: "Ta tới thu nó!"
Người của Thiên đình đều nổi giận, kẻ này quá độc ác.
"Cút!"
Bàn tay lớn của Thạch Hạo vung lên, thế giờ mờ ảo mông lung xuất hiện, đó chính là tụ lý càn khôn, uy năng vô cùng to lớn.
"Hoang, hôm nay biết ngươi có con nên ta đặc biệt tới để đưa tiễn một nhà ba người các ngươi, để cho các ngươi vĩnh viễn đoàn tụ với nhau, cùng nhau lên đường đi!"
Người khai sáng ra Tiên điện lạnh lẽo nói, âm thanh băng lãnh vô tình, hắn chọn ngày hôm nay để công kích, thật sự quá độc ác hung tàn.
Ầm!
Thạch Hạo xông lên trời cao, không hề sợ hãi gì.
Giữa hai người bùng phát ra vô tận gợn sóng đại đạo, quá khủng khiếp, dưới sự thúc đấy của Thạch Hạo thì bọn họ tiến vào vực ngoại, nếu không Thạch Hạo sợ sẽ hủy diệt toàn bộ mọi thế ở bên dưới.
Việc này khiến người giật mình, đặc biệt là đám người Xích Long, chỉ biết trợn mắt lè lưỡi miệng khô lưỡi khan.
"Sư phụ... lại có thể chiến cả Chân Tiên?!"
Bọn họ quá chấn kinh, Thạch Hạo không phải là tiên, vậy mà muốn đi ngược gió phạt tiên ư?
Đương đại, khắp nơi đều khiếp sợ!
Hết thảy cường giả đều nhìn thấy và đang âm thầm quan sát, chuyện này quả là một kỳ tích.
Không ở lĩnh vực Tiên đạo thế nhưng lại ngược gió phạt tiên? Việc này đủ để ghi vào trong sách sử.
"Giết!" Cường giả của Tiên điện quát lên, điện đồng hóa lớn lo lửng bên trên đỉnh đầu và không ngừng buông rủ từng làn tiên khí bảo vệ kín mít hắn.
Chân Tiên phát điên, hắn rất căm ghét Thạch Hạo, muốn tuyệt sát rồi lại đi diệt dòng dõi của Hoang.
Nhưng khiến hắn giật nảy mình chính là, kẻ địch này mạnh tới mức quá đáng, đạo hạnh cao thới mức thái quá, chưa từng thành chính quả Chân Tiên thế nhưng vì sao lại có thể đại chiến với hắn?
Boong!
Đặc biệt đã làm cho hắn khiếp sợ không thôi, Thạch Hạo không hề sử dụng kiếm thai Đại la, tay không đầy cứng rắn đỡ lấy tiên khí, một bàn tay lớn đánh tới và kích thẳng lên trên tòa điện đồng trên đỉnh đầu của đối phương.
"Ngươi đi chết đi cho ta!"
Chân Tiên điên cuồng, hắn không chế điện đồng, điều khiển tiên khí công kích đầy mãnh liệt hòng tiêu diệt cho bằng được Thạch Hạo.
Boong boong boong....
Sự tình chấn động lòng người phát sinh, Thạch Hạo không hề lùi mà ngược lại tiến thẳng, chủ động sát phạt, dũng mãnh tiến lên nghênh đón, bàn tay lớn vàng óng kéo lấy vô lượng thần lực, hắn thần dũng vô địch, không ngừng đánh bay điện đồng.
Ầm!
Cuối cùng, điện đồng kia bị hắn đánh văng ra xa, bên trên vẫn còn in hằn những ngón tay và cũng đã xuất hiện vết nứt!
"Làm sao có khả năng chứ?!" Chân Tiên hét lên thành tiếng lộ vẻ sợ hãi.
Có người đang ngược gió phạt tiên, chuyện này đã đánh vỡ lẽ thường rồi!
Rốt cuộc là cảnh giới gì, là cấp độ ra sao, hắn nhìn không thấu Thạch Hạo!
Thạch Hạo tinh lực cuồn cuộn, đứng ở đỉnh cao nhất của nhân sinh, mình ta vô địch, cả người được một màn ánh sáng thần thánh bao phủ, tựa như Đế đang đi lại ở chốn nhân gian.
Giết!
Thạch Hạo khẽ quát, đấm ra một quyền, tinh lực cuồn cuộn, hỗn độn mông lung, đánh nổ tung cả vùng tinh vực này.
Tòa điện đồng trên đỉnh đầu của tàn tiên sau khi bị đánh văng thì lực phòng ngự gần như vạn pháp bất xâm kia đã không còn nữa, hắn chỉ có thể cố gắng đón đỡ và đại chiến với Thạch Hạo.
Phụt!
Sau đó, hắn bị chấn cho ho ra đày máu tươi, không cách nào địch lại người trẻ tuổi này.
Một phen chém giết, vũ nội kiếp sợ.
"A..." Một tiếng hét thảm vang lên, cường giả tới từ Tiên điện này lộ vẻ sợ hãi, cẳ người hắn đều dựng đứng cả lông tóc vì bị một bàn tay to lớn màu vàng nắm chặt.
"Chết!" Thạch Hạo gào lớn.
Bụp, hắn dùng sức nắm mạt, nơi đó ánh máu tung lóe, tiên huyết phọt lên tận ba ngàn thước!
"Không!" Vào thời khắc sống còn của sinh mệnh thì tên Chân Tiên này hét lên đầy sợ hãi.
Tất cả sự giãy giụa đều là phí công, dưới cái nắm chặt của bàn tay lớn kia thì hình thể của hắn nổ tung, nguyên thần nổ nát.