[Dịch] Thế giới hoàn mỹ Chương 1914 : Tiên đạo giúp đỡ.



Chương 1914 : Tiên đạo giúp đỡ.


Thạch Hạo bắt đầu thực hiện lời hứa, bố trí một tòa đại trận tuyệt thế để thu gom tạo hóa thiên địa để giúp người Tiên kim bảy màu hoàn thành lột xác cuối cùng.

Tiếp đó, Thạch Hao một mình lần nữa rời đi.

Năm xưa con đường của hắn chính là Lấy thân làm chủng, đại trưởng lão đã giúp hắn gột rửa thân thể rèn đúc nguyên thần, thực hiện các công tác chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.

Trong đó có một chỗ từng sinh trưởng Trừ Tà thần trúc cùng Hoàng Tuyền quả, sau khi ăn vào thì có thể rèn luyện nguyên thần trở nên cứng chắc bất hoại, hôm nay hắn lại trở về chốn cũ.

Một toàn núi lớn nguy nga ẩn trong hư không khó lòng phát hiện ra được và cũng khó có thể đăng lâm lên, năm xưa Thạch Hạo cần phải cầm khối ngọc tạch của đại trưởng lão thì mới có thể tiếp cận được.

Thế nhưng hiện tại, hắn một bước thì đa cso thể lên đỉnh núi và nhìn thấy được ngôi chùa vàng Huyền Không tự được xây dựng từ pháp tắc kia.

Hắn cứ thế đi tới, tiến vào thần kiều hư không và đặt chân lên 'Tiên khâu'.

Bên trong thế giới của bí cảnh này có Trừ Tà thần trúc còn có cả Hoàng Tuyền quả, từng có lời đồn rằng, hai loại vật này sau khi chín mùi thì có thể phá giải những điều không rõ.

Thế nhưng, chưa một ai thành công ra.

Thạch Hạo tới nơi đây cũng không phải vì những thần vật này, hắn đã từng ăn và cũng đang chuẩn bị để cho những người của Thiên đình mai sau tới đây mài giũa và thu lượm cơ duyên.

Hắn tới đây là vì anh linh!

Vị trí sinh trưởng của Hoàng Tuyền quả chính là vùng đất cực âm, nơi này mai táng vô số chiến hồn, Thạch Hạo từng tận mắt nhìn thấy sự kinh khủng của những anh linh kia.

Trong đó, có nguyên thần của một vài anh linh phát ra ánh sáng đặc biệt lấp lánh trong màn đêm, đều đã chuyển hóa thành dương cương mang theo khí tức Tiên đạo chứ không còn âm hàn nữa.

Đây chính là anh linh ngày xưa của cửu Thiên thập Địa, sau khi bọn họ chết trận thì được chôn ở Tiên khâu này, nơi đây trở thành vùng đất yên giấc của bọn họ.

Thạch Hạo đã tới, hắn muốn xin bọn họ lần nữa đi chinh chiến!

Tiên khâu tối tăm ngập tràn khói đen thế nhưng khi mở Thiên mục thì vẫn có thể thấy được, từng chùm ánh sáng nguyên thần đang bồng bềnh, đang ngủ say, anh linh nơi đây thật sự quá nhiều.

Trong đó có vài anh linh mạnh mẽ tới đặc biệt, Thạch Hạo vững tin, sau khi bọn họ chết trận xưa kia thì đã tiến hóa ở nơi này, thần hồn của bọn họ lần nữa vững chắc không gì sánh được.

Có vài anh linh sắp sửa tiếp cận Tiên đạo, hiện ra màu vàng óng, dương cương hừng hực!

"Các vị tiền bối, tuy rằng ta không muốn thức tỉnh các vị lại thế nhưng tới cũng tới rồi, ta cảm thấy rất là xấu hổ và có vài lời khó nói ra được, thế nhưng không thể không nói, xin các vị xuống nuối và tiếp tục chinh chiến."

Thạch Hạo cúi đầu, hắn cảm thấy chẳng chút dễ chịu chẳng chút thoải mái gì, bởi vì đây là anh linh đã chết trận, ngày xưa đã tận lực bảo vệ một giới này và hiện giờ hắn lại còn muốn bọn họ xuống núi lần nữa.

Đây là chấp niệm biến thành, là mảnh vụn linh hồn tạo nên.

Nếu như tiếp tục chiến và lại mất mạng lần nữa thì vết tích cuối cùng cũng sẽ phải biến mất.

Vì lẽ đó Thạch Hạo mới cảm thấy hổ thẹn trong lòng và khó nói ra khỏi miệng, nhưng hắn không thể không tới, hôm nay cửu Thiên thập Địa lại tới thời khắc nguy cấp nhất, một mình hắn không thể cứu vãn được gì.

Sau đó hắn đi tới trước một tảng đá, nơi này có một tấm giấy ố vàng trong ấn nơi đây.

Một ông lão nông dân hiện ra, than thở: "Không ngờ rằng ngươi lại tới đây."

Lão nông này chính là một bức tranh trên vách đá đã thông linh hóa hình xuất hiện, biết được tất cả mọi thứ nơi này và năm xưa từng chỉ điểm qua Thạch Hạo.

Hắn từng nói, phá tan phong ấn thì có thể mang anh linh nơi này đi để tham dự đại chiến, thế nhưng khả năng sẽ là một thanh kiếm hai lưỡi, vạn nhất anh linh không phục thì sẽ làm sao?

"Tiền bối cũng đi với ta nhé!" Thạch Hạo nói với lão nông.

Sau đó hắn phá tan lá bùa cổ xưa đã ố vàng này, ầm, nơi đây rung lên bần bật, mấy chục mấy trăm vạn anh linh gào thét chấn động cả đất trời.

Tiên khâu nứt toác, đất đá tung tóe, toàn bộ mặt đất đều lún xuống và nát tan, mấy trăm vạn anh linh xuất thế, tất cả đều là chùm sáng hoặc là hóa thành hình người hoặc là hóa thành cự thú hoặc là hóa thành chim thần, chủng tộc gì cũng có.

Năm đó có rất nhiều sinh linh Tiên đạo đã chết trận và đều được mai táng ở đây, thành ra anh linh được sinh ra ở đây về mạnh mẽ vô cùng!

Quả nhiên, có vài anh linh màu vàng đồng thời vọt tới kéo theo gió mạnh kinh khủng đi kèm khí tức hừng hực, thật sự đã tiếp cận với Tiên đọa.

Đương nhiên, người mạnh mẽ nhất thì lão nông cũng đã nói cho Thạch Hạo biết, hắn được mai táng sâu dưới lòng đất và vẫn đang ngủ say.

Lại có ba anh linh vọt tới hóa thành hình người, đều là nhân vật Tiên đạo chân chính.

Có thể tưởng tượng ra được sự mạnh mẽ của bọn họ khi còn sống, sau khi chết đi hóa thành anh linh mà đã có tầng thứ này rồi, việc này đáng sợ tới biết bao.

"Chính ngươi lay tỉnh chúng ta lại?" Một vị anh linh Tiên đạo lên tiếng, hắn có màu tử kim, không có máu thịt mà chỉ là hồn thể.

"Dạ đúng, vãn bối trong tâm cảm thấy vô cùng áy náy vì quấy rầy sự trầm miên của tiền bối." Thạch Hạo thật sự rất hổ thẹn.

"Không cần phải tự trách, sở dĩ chúng ta tồn tại cũng chính vì chờ ngày hôm nay, phải tiếp tục chính chiến sa trường!"

"Bởi vì trong tâm của chúng ta có chấp niệm, vẫn còn nguyện ý tiếp tục chinh chiến nên mới hóa thành anh linh, đời này chúng ta đều có chúng một ý nghĩa chính là phải tiếp tục lên chiến trường, chém giết những kẻ địch kia, dùng hết khí lực cuối cùng của mình!"

Có anh linh là hơn kỷ nguyên trước, có anh linh thì càng lâu đời hơn, không cách nào xác định được, nếu không cũng sẽ không xuất hiện sinh linh Tiên đạo!

Thạch Hạo không ngờ rằng bọn họ lại thẳng thắn như thế, việc này khiến hai mắt của hắn chua sót, cũng không cần phải giải thích thêm gì nưa, đám anh linh này đều muốn đi với hắn.

"Cùng ngươi đi ra ngoài thì quá nửa chúng ta sẽ không tồn tại lâu được đâu." Một anh linh nhắc nhở.

"Không sao đâu ạ, sau khi rời khỏi đây thì chư vị tiền bối sẽ có một tạo hóa, có thể sẽ đạt được sự che chở cùng với tẩm bổ của thiên địa." Thạch Hạo lên tiếng.

Hắn thông báo cho bọn họ biết, Thiên đình hôm nay có nguyện lực khổng lồ nên có thể giúp toàn bộ anh linh dựng dục ra dương khí và thoát khỏi tử khí, sẽ càng ngày càng mạnh mẽ.

Sau đó không lâu thì thiên phong cuồn cuộn, Thạch Hạo mang theoe đại quân trăm vạn và sắp xếp bọn họ vaog các cung điện to lớn thuộc Thiên đình, ý như bức tượng của hắn đều đứng ở nơi đó.

Từ đó về sau, những anh linh này tiếp tục tiếp nhận sự gột rửa của nguyện lực, sẽ càng ngày càng cường thịnh hơn.

Sau khi sắp xếp xong thì hắn lần nữa rời đi.

Hắn tới Vô Lượng Thiên bên trong cửu Thiên, sau đó một đường hướng Bắc tiến vào khu đại dương mênh mông kia.

Thờ dài một tiếng, trong Bắc hải này hắn từng cùng Thiên Giác nghĩ bị rơi vào trong vòng xoáy thời gian và nhìn thấy nữ đế bạch y, cô gái kia đã vượt qua thời không và đối thoại với hắn.

Đáng tiếc, thiên cơ kia đã tiêu diệt tất cả, hắn không cách nào nhớ được những tin tức mà nữ đế bạch y này nói cho hắn biết.

Tuy rằng thấy gần thế nhưng chính nữ đế bạch y này từng nói, bọn họ ngăn cách bởi thời gian, một bước là một kỷ nguyên, cách nhau quá xa, có một số việc không cách nào nghịch thiên được.

Nữ đế bạch y từng quay lui ở hạ du sông dài năm tháng và đẩy lùi Vương bất hủ, cũng từng xếp những chiếc thuyền giấy bên trong tổ Côn bằng, vả lại còn từng xuất hiện ở đây nữa.

Thạch Hạo trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng rời đi.

Hắn đi tới một khu rừng đá, rừng đá nằm trong biển này thực ra là những ngọn núi đá cao chót vót, năm đó hắn từng ở nơi cực kỳ sâu tìm thấy Bất Diệt kinh.

Hắn từng đại chiến với Hạc Vô Song ở nơi đó và tao ngộ bình Luyện Tiên, và gian nan đạt được Bất Diệt kinh.

Lần này, hắn cũng không phải muốn đi tới nơi cuối cùng mà muốn tiếp cận những ngọn núi cao lớn kia.

"Chính là nơi này!"

Thạch Hạo ngẩng đầu, trong kỷ nguyên này vẫn chưa có một ai đang lăm lên mấy ngọn núi cao kia, rất là kỳ lạ, là chuyện khó có thể nói rõ được.

Trong đó bên trên một ngọn núi có một quan tài cổ, năm xưa đã bay xuống một tấm da người đầy khủng khiếp, khả năng là quỷ thành tiên.

Bên trên một ngọn núi khác từng có một sinh linh ngồi xếp bằng liếc mắt nhìn xuống bên dưới.

Hiện giờ hắn lần nữa tới đây và lần nữa nhìn thấy.

Ầm!

Lần này, Thạch Hạo không chút đoự bậc nhảy xông lên đỉnh cao, đây là một nơi cấm địa người ngoài không thể tiến vào được.

Thế nhưng, tu vi hiện tại của Thạch Hạo đã không giống trước, cấm địa đã từng không thể đặt chân vào thì hiện giờ tựa như giẫm trên đất bằng vậy.

Một bộ quan tài cổ cứ thế nằm nơi vách núi cheo leo.

Lúc này, quan tài cổ đóng kín và bên cạnh có một sinh linh hình người rất kinh khủng, cả người là bộ lông màu đỏ dài tới nửa thước, móng tay đen thui tựa như móc sắt, nó nhắm mắt bảo vệ quan tài cổ.

Gào gừ....

Trong lòng chợt sinh ra ý nghĩ, sinh vật với bộ long đỏ ngòm kia chợt mở mắt đồng thời kêu lớn một tiếng, cả quần sơn vạn hạc đều run rẩy, đại dương nơi xa xa cuộn lên sóng biển ngập trời đập tan đám mấy giữa trời xanh.

Đây là một sinh vật tựa như ác quỷ, quá dữ tợn, khuôn mặt đều là bộ long màu đỏ, lúc há miệng thì là màu đỏ tươi rói và chỉ có mỗi bộ răng nanh là trắng bóng như tuyết.

Con mắt của nó cũng là màu đỏ, vô cùng kinh khủng.

"Cảnh giới Chí Tôn." Thạch Hạo nhìn thấu được tu vi của nó, sau đó gật gật đầu rất chờ mong sinh linh nằm trong quan tài cổ kia.

Ầm!

Khi sinh linh hung ác cấp Chí Tôn kia vồ giết tới thì ngón tay của Thạch Hạo hạ xuống trấn áp lấy nó, không để cho nó động đậy chút nào.

"Đạo hữu, xin ra gặp mặt một lần."

Leng keng!

Nắp quan tàn cổ bung xuống và từ bên trong có một tấm da người lao ra rồi từ từ phồng lên, cuối cùng trôi nổi giữa không trung, nơi hốc mắt trống rỗng chợt có ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh.

Tiêp đó, trong quan tài có một người ngồi dậy, hắn máu me khắp người, không có da, máu tanh và kinh khủng vô cùng, tấm da kia là của hắn.

"Đạo hữu vẫn nên khoác vào lớp tiên bì thì hơn." Thạch Hạo bình thản nói.

"Ngày xưa bị lột ra, hôm nay mặc lại cũng khó có thể khép lành." Lời nói băng hàn.

Thế nhưng, sau đó tấm da kia cũng dung hợp với thân thể be bét máu thịt kia, đó là một ông lão với toàn thân lỗ chân lông đang rỉ máu, có thể tưởng tượng ra được năm xưa hắn chết thảm ra làm sao.

"Thế gian này thật sự có Quỷ tiên." Thạch Hạo than nhẹ.

"Ừ!" Trên một ngọn núi khác chợt có người đáp lời, đó là một sinh linh với mái tóc màu xám, hai con ngươi cũng hiện màu xám đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.

Thạch Hạo sớm đã nhìn tấy hăn thế nhưng không có để ý tới.

Ngày xưa hắn tới đây quá nhanh, nên cũng chỉ thấy mỗi người ngồi xếp bằng kia cùng với tấm da người bay ra từ chiếc quan tài cổ này.

"Chúng ta không muốn lại bước vào hồng trần, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì thế?"

Nhưng vào lúc này một cô gái ngồi trên một ngọn núi nơi xa xa lên tiếng, sắc mặt nàng trắng bệch, lại thêm một Quỷ tiên nữa.

"Thú vị đó chứ, các vị sao thành tiên được vậy?" Thạch Hạo hỏi.

"Có cần phải trả lời ngươi không?" Người đàn ông tóc xám lên tiếng đồng thời vung tay đánh về phía Thạch Hạo.

Ầm!

Thạch Hạo một phát nắm chặt lấy cổ tay của hắn, lạnh lùng nói: "Ta từng giết qua một tên Chân Tiên, ba tên Bất hủ giả, các vị cũng muốn thử một lần?"

Những lời này vừa ra lập tức nơi này trở nên yên tĩnh, ba vị Quỷ tiên đều trầm mặc rất lâu.

"Vì sao đạo hữu lại tới đây?" Ông lão trong quan tài cổ kia lên tiếng, hắn là người có tuổi tác lớn nhất.

Hắn thấy sắc mặt của Thạch Hạo lạnh lùng, lại nói tiếp: "Chúng ta là tiên thi đã thông linh và sản sinh ý thức, không được xem là tiên chân chính nhưng bởi vì nơi này đặc thù, thi thể được bảo lưu lấy hoạt tính, pháp lực khi còn sống vẫn càn như trước cho nên mới có thể phát hủy ra uy thế Tiên đọa."

Hắn cũng rất thẳng thắn và nói ra lai lịch.

Bọn họ đều là những nguyên thần mới được dựng dục ra từ tiên thi, thân thể mạnh mẽ không gì sánh được, giống như Chân Tiên thế nhưng nguyên thần lại không có mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn không hiểu được bất kỳ pháp môn này.

"Các vị có pháp lực của cấp bậc Chân Tiên thế nhưng cũng khiếm khuyết thủ đoạn Tiên gia, ta muốn mời các vị xuống nuối, sau đó sẽ dành tặng cho các vị kinh văn Tiên đạo thậm chí là Tiên vương kinh!' Thạch Hạo lên tiếng.

Ba tên Quỷ tiên nghe vậy lập tức hô hấp hồn dập, đã động lòng rồi.

Cuối cùng, sau một phen mật đàm thì bọn họ đồng ý rời đi với Thạch Hạo.

Đối với ba người này thì Thạch Hạo biết, chỉ khi hắn còn sống thì bọn họ mới nghe lời, mới có thể uy hiếp bọn họ, một khi hắn rời đi thì nói không chừng sẽ là một hồi mầm họa.

Nhưng hắn không sợ, hắn tự tin mình vẫn có thể áp chế được!

Một ngàn năm trăm năm, năm tháng hờ hửng cứ thế trôi qua.

Thiên đình đã mạnh mẽ tới cùng cực, hơn nửa thiên tài trong thiên hạ đều bái nhập Thiên đình, hiện giờ tất cả đều trưởng thành và trấn thủ tứ phương.

Đặc biệt là, người Tiên kim bảy màu đã xuất quan và sau khi đại viên mãn thì sánh ngang với cao thủ Tiên đạo nên tọa trấn trong vũ trụ hắc ám, phòng ngừa sinh linh hắc ám xâm lấn đồng thời hắn cũng đang rút lấy tinh hoa của nhật nguyệt tinh thần để tiếp tục tu luyện.

Còn đám anh linh kia, dưới sự tẩm bổ của nguyện lực thì ba đại cao thủ anh linh Tiên đạo kia đã ổn định lại đạo quả, còn có vài anh linh đã tiếp cận cảnh giới Chân Tiên và bảo vệ Thiên đình.

Ba tên Quỷ tiên cũng rất an phận, trấn thủ thông đạo Biên hoang.

Đương nhiên, từ đầu tới cuối hóa thân nguyện lực của Thạch Hạo cũng theo sát bên cạnh, cùng nhau trấn thủ.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện