[Dịch] Thế giới hoàn mỹ Chương 1926 : Đâm thủng trời.



Chương 1926 : Đâm thủng trời.


Xích vương, một vị Vương Bất hủ có hung danh hiển hách, bất kể là ở dị vực hay là cửu Thiên, hắn đều được xem là một cường giả cái thế, hoàn toàn không thể nghi ngờ được!

Trong cuộc quyết chiến lại dám luyện hóa Tiên vương để hoàn thành chính mình, chỉ có độc nhất như thế!

Nghe đâu, hắn từng luyện hóa một vị Tiên vương bên trong lò Xích vương và chờ đợi thời cơ để nuốt chửng lấy một thân đạo quả của vị Tiên vương này, không chỉ cướp ấy tinh khí thần đơn giản như kia.

Đây là một nhân vật khủng khiếp sở hữu đại khí pháp hòng đánh vỡ Vương cảnh, nếu không hắn cũng sẽ không tới nỗi sẽ rơi vào tử cảnh.

Bởi vì, hiện giờ sở dĩ nửa đời còn lại của hắn gần như chết đi cũng là bởi vì đang đợi niết bàn, muốn sống lại lần nữa, muốn đánh vỡ ràng buộc trước kia và mở ra một thời đại huy hoàng hoàn toàn mới!

Hắn muốn phá tan Vương để tiến lên trên!

Vị trí của bộ tộc Xích vương chiếm cứ một mảnh sơn hà rộng lớn.

Trên đường đi Thạch Hạo nhìn thấy không chỉ có một hai tòa thành khổng lồ, tất cả đều rất hùng hồn và to lớn hơn cả Đế quan, được xây dựng từ xác sao.

Còn có vài tòa thành trì được đúc từ kim loại bồng bềnh giữa vòm trời và được khí hỗn độn bao phủ trấn áp khu cổ địa, khiến cho khí bất hủ không tiết ra ngoài đồng thời tiếp dẫn tinh túy của bát hoang tụ hội tới đây.

Thạch Hạo cứ thế tiến tới và đi vào trong tổ địa của tộc này.

Nơi này rất yên tĩnh, không hề có thành lớn nào và cũng chẳng có động phủ vô thượng được đào bới nên, chỉ có một tòa thành bằng đất nhỏ dựa tưng vào núi, nếu không phải nơi này nồng đậm khí bất hủ thì rất khó tưởng tượng đây sẽ là nơi bế quan của Xích vương.

Một kỷ nguyên trôi qua và vẫn chưa hề thấy lại bóng hinh của hắn, không hề có động tĩnh gì.

Dù là tộc này cũng đang hoài nghi, Xích vương còn có thể xuất thế lần nữa không đây?

Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ không tới nơi này, chủ yếu do Thạch Hạo quá mạnh mẽ và xông qua rất nhiều chỗ hung địa đồng thời tránh né sự dò xét của Bất hủ giả, cho nên mới có thể tiếp cận nơi bế quan của Xích vương.

Còn có một nguyên nhân càng trọng yếu hơn, một kỷ nguyên đã trôi qua thế nhưng vẫn chưa hề thấy Xích vương xuất hiện, không hề có một chút động tĩnh nào cả, ngay cả tộc nhân của mình cũng đã mất đi cảm giác rồi!

Từ xưa tới này đều chưa từng thay đổi, vẫn y như cũ, năm này tháng nọ cũng y như nhau, một kỷ nguyên cũng y như thế, tất scả mọi người đã thả lỏng và không còn để tâm tới việc tuần tra nữa.

Nhưng, tòa thành đất nhỏ này là một khu cấm địa, nói như thế dù là con cháu dòng dõi của tộc này cũng không thể đặt chân tới, không thể quấy rối sự tu luyện của Xích vương.

Ở đây chỉ có một số ít người phục vụ và phụ trách quản lý tòa thành đất nhỏ cổ xưa này.

Nơi cửa thành có vài bóng hình đang phân tán phụ trách bảo vệ, những người kia chẳng hề có tinh khí thần gì cả, vô cùng uể oải.

Bởi vì, quanh năm canh cửa nơi này quá mức khô khan, cả ngày đối mặt với cấm địa vả lại còn không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ có thể ngủ gà ngủ gật ngồi xếp bằng sống qua ngày.

Thạch Hạo thần không biết quỷ không hay tiềm hành tiến vào trong một tòa phủ đệ vô cùng rộng rãi và cũng rất cổ điển, ngoại vi xung quanh là bức tường cao to, nội bộ lại là một ngọn núi đá thấp bé bao quanh bởi khí bất hủ.

Nghe đâu, Xích vương đang bế quan bên dưới lòng đất của ngọn núi đá đó!

Sau khi tới đây thì Thạch Hạo trở nên vô cùng cẩn thận, dù sao đối phương cũng là Vương Bất hủ, dù cho đang trong trạng thái giả chết thì quá nửa cũng hết sức khủng khiếp rồi.

Thế nhưng hắn thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này, nếu như có thể giết chết được Xích vương thì đó chính là công tích vô thượng, sẽ khiến thiên cổ phải khiếp sợ!

Vương Bất hủ vô cùng khó giết, bất kỳ một vị nào cũng đều thông thiên động địa, có thể quét ngang các giới, dũng lực không gì sánh kịp, là chân chính vô địch trên thế gian, hung uy cái thế!

Một vị Vương Bất hủ cũng đủ tiêu diệt toàn bộ sinh linh cửu Thiên thập Địa, lực sát thương quá khủng khiếp!

Trước phủ đệ có một sinh linh đang lười biếng nằm phơi nắng, nằm nhoài ở nơi đó.

Nó thấy được Thạch Hạo thì lộ vẻ kinh ngạc, há miệng như muốn hỏi hắn điều gì thế nhưng sau đó cũng không hề động đậy gì cả, đang lộ vẻ kỳ dị theo dõi hắn.

Thạch Hạo không có lộ ra chân thân mà thân thể trở nên mơ hồ đi tới, hắn chỉ phóng thích ra khí tức Chí Tôn và ẩn giấu tu vi chân chính của mình.

Nếu như hắn hiện thân thì tất nhiên là muốn bắt sinh linh này để ép hỏi bí mật của nơi này, trong lúc này hắn lấy ra vài cái trận kỳ để phong ấn khu vực này lại.

Thời Gian thú?

Thạch Hạo giật nảy trong lòng, đây chính là bản thể của dòng dõi Xích vương, là dòng chính của tộc này thế nhưng hắn cũng không hề cảm nhận được khí tức bất hủ trên người của đối phương.

Hắn tin chắc, chỉ cần đối mặt thì đủ để giết chết đối phương rồi!

Thạch Hạo tiến bước nhìn chằm chằm con Thời Gian thú này.

Toàn thân của nó có màu đỏ đậm, đầu lâu của giao, thân thể của sư tử thế nhưng cả người chẳng có da lông hay vảy giáp gì mà là gai xương đỏ thẫm đầy cững chắc, lóe lên ánh sáng lộng lẫy.

Đây là một trong những chủng tộc đáng sợ nhất từ trước tơi nay!

Thời Gian thú, điều khiển thời gian, đánh đâu thắng đó! Từ xưa tới này đuề không có biện pháp đặc biệt hữu hiệu gì để đối phó nó, thành ra cũng được gọi là bộ tộc không thất bại!

Bị một tu sĩ xa lạ nhìn chằm chằm khiến Thời Gian thú thần trở nên lạnh lùng đồng thời lan tỏa uy thế nhàn nhạt, lạnh lẽo nói: "Ngươi là người phương nào?"

"Tán tu một giới, nghe nói Xích vương bế quan ở đây nên tới đây để tìm bảo." Ánh mắt của Thạch Hạo lấp lóe.

"Làm càn, đây là địa phương mà ngươi há có thể tiếp cận?" Thời Gian thú trầm mặt xuống.

"Một nơi bỏ đi, Xích vương quá nửa đã chết đi trong năm tháng vô tình từ lâu rồi, bộ tộc Thời Gian thú của các ngươi cũng đã rời khỏi thần đàn, bộ tộc ta thì lại không phải không có Vương bất hủ, hôm nay tới xem thử có chuyện hay ho gì không." Thạch Hạo nói hưu nói vượn đầy đàng hoàng trịnh trọng.

"Nơi Xích vương bế quan, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám xông loạn? Phía sau ngươi dù cho có cường giả vô thượng thì hắn cũng phải cúi đầu tới đây nhân jtội, không cách nào bảo vệ được cho ngươi. Đi tới bộ tộc ta nhận ngay cái chết, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chết một cách thư sướng nhất." Thời Gian thú lạnh giọng nói.

Nó tu vi không cao thế nhưng tâm ý lại vô cùng cay nghiệt khiến người khác sinh ra cảm giác cao cao tại thượng, dùng thái độ bề trên đối xử với Thạch Hạo.

"Nếu như Xích vương nói những lời này thì còn tạm được, ngươi mà cũng dám chỉ điểm giang sơn, hiệu lệnh thiên hạ?" Thạch Hạo cười nhạo.

Tiếp đó hắn áp sát về trước và một bàn tay lớn có màu vàng kim nhạt lao tới chộp thẳng về con cổ thú đỏ thẩm kia.

Xoẹt!

Thời Gian thú rất là kinh người, mảnh vỡ thời gian bay lượn xung quanh, tuy rằng đạo hạnh không phải rất ao thâm thế nhưng lại có thể né tránh được đòn đánh này của Thạch Hạo.

Việc này khiến cho hắn vô cùng ngạc nhiên!

Hắn hiện tại đang có cảnh giới nào? Đã thành tiên trong hồng trần, một sinh linh có cảnh giới thấp hơn hắn lại có thể tránh thoát một nắm kia, thật sự không hề đơn giản.

Kinh người nhất chính là, con Thời Gian thú này đã đột phá được trận kỳ phong tỏa mà Thạch Hạo đã bố trí, cứ thế lao vút vào trong ngọn núi đá của tòa phủ đệ kia!

Thạch Hạo thất kinh, ám toán không thành công, hắn quá bất cẩn vì không sử dụng sức mạnh Tiên đọa, nếu như để cho con Thời Gian thú này chạy ra khỏi khu phong tỏa của trận pháp vậy thì sẽ hoàn toàn bị bại lộ.

Xoẹt!

Hắn không còn kiêng dè gì nữa, há miệng phun ra một luồng ánh kiếm óng ánh tựa như ngân hà, tiên khí khuấy động vẽ ra một quỹ tích kinh thế, cắt đứt hư không chém về phía trước.

Phụt!

Huyết quang tung tóe, Thạch Hạo vận dụng đại pháp lực của một thân thúc đẩy ra tinh hoa bản nguyên vốn có hóa thành tiên kiếm vô thượng và chém lìa nửa thân thể của Thời Gian thú.

"Gào..." Thời Gian thú tức giận phát sinh tiếng gầm lớn, thân thể nó uốn éo, thời gian lưu chuyển, năm tháng hóa thành vật chất hữu hình bao quanh lấy nó rồi nhảy ra khỏi trận pháp và tiến vào trong núi đá kia.

Chớp mắt nó đã biết mất dạng!

Quá kỳ lạ, con Thời Gian thú này đạo hạnh còn chưa đủ, còn chưa bước vào lĩnh vực Bất hủ thế nhưng lại có thể tránh né một kiếp, thật sự khiến Thạch Hạo vô cùng khiếp sợ.

Xoẹt!

Hắn thu hồi một nửa thân thể dưới mặt đất kia lại để về sau nghiên cứu quy tắc thời gian, đương nhiên, sau cùng chắc chắn sẽ không thoát được việc nướng vàng.

Chuyện này cũng không phải lần đầu hắn làm, năm xưa từng giết qua Xích Mông Hoằng - hậu nhân của Xích vương.

Ầm!

Tòa núi đá kia chấn động lan tỏa ra khí hỗn độn mịt mờ, quá nồng đậm mà, khí bất hủ cũng đang trở nên mãnh liệt, nơi đó rung lắc dữ dội.

Thạch Hạo biến sắc, hắn rất muốn giết thẳng vào trong thế nhưng biết rằng, đã đánh rắn động cỏ, dù cho nửa cuộc đời vừa qua của Xích vương gần như đã chết thế nhưng một khi bị kinh động thì quá nửa sẽ không giết được.

Đây là tổ địa của Thời Gian thú nên có hàng loạt trận pháp, bên ngoài còn có lượng lớn cao thủ của tộc này, một khi bùng phát chiến loạn thì những cao thủ tuyệt thế của các tộc khác sẽ tới cứu viện ngay.

Thạch Hạo cau mày, hắn nhanh chóng rời đi, quả nhiên sau đó chợt có khí thế khủng khiếp ngập tràn, một chiếc lò bất hủ đỏ rực chìm nổi trên không trung.

Đó là lò Xích vương, chấn động cổ kim, chính là nó, đã từng tiêu diệt qua Tiên vương và cũng thu vào bên trong để luyện hóa!

Lúc này, nó nhẹ nhàng lắc lư và một ít sao lớn rơi rớt đập xuống núi sông!

Tiếp đó có hai người ám xám xuất hiện với dáng vẻ khô quắt như củi đứng giữa không trung, chỉ một lần hít thở thì đã nuốt vào rất nhiều ngôi sao để luyện hóa thành tinh khí.

Đó chính là hai lão bộc của Xích vương cùng bế quan với hắn, vô tận năm tháng tới nay vẫn luôn ngủ say, mà vừa rồi đã kinh động khiến bọn họ xuất thế!

Thạch Hạo bước ra một bước là nhật nguyệt đảo ngược, hắn vượt vô ngần khu vực, vận dụng sức mạnh Tiên đạo thoát khỏi vị trí cổ địa của bộ tộc Thời Gian thú này.

Nếu không phải đã thành tiên thì hắn căn bản không thể nhanh chóng rời khỏi nơi đây được, sẽ bị đại đỉnh kia trấn áp ở ngay khu vực đó, và sẽ bị hai tên lão bộc kia phát hiện!

"Nên hành động thật nhanh, trước tiên cứu Hỏa Linh Nhi lại Ba ngàn châu đã." Thạch Hạo cau mày, nếu không chắc chắn sẽ phát sinh biến cố khiếnh ắn gò bó chân tay.

Hắn mừng rỡ vì khi nãy mình cũng tương đối cẩn thận, đã để lộ ra bản thân tới từ một gia tộc Bất hủ khác, nếu không chắc chắn đã bại lộ rồi.

Dù vậy, e rằng không quá lâu sau sẽ vẫn lộ ra một ít vết tích.

Bởi vì, con Thời Gian thú kia quá kỳ quái, lại có thể kinh động tới Xích vương đang bên trong niết bàn và xuất ra lò Xích vương, thật sự rất kinh người!

"Nếu không phải đạo hạnh của nó không đủ thì ta còn cho rằng nó chính là Xích vương nữa chứ!" Thạch Hạo lẩm bẩm.

Hắn nhanh chóng rời đi và thâm nhập vào đại địa rộng lớn vô ngần của dị vực, không ngừng tiến tới tìm kiếm Tội châu của năm xưa đã bị đặt ở nơi nào!

Muốn tìm Hỏa Linh Nhi thì cần phải đi tới Tội châu.

Trở lại chỗ cũ khiến Thạch Hạo khá là cảm khái, năm đó là tù nhân, sống và chết đều nằm trong nháy mắt của người khác, hiện giờ chân thân của hắn đã chủ động giết tới đây.

Sau đó không lâu thì Thạch Hạo đã thám thính được Tội châu nằm ở vị trí nào.

Chuyện này cũng chẳng phải là bí mật gì cả, năm xưa Vương Bất hủ An Lan phát điên, chớp mắt khi hai giới chia tách thì đã trả cái giá thật lớn để vung tới một bàn tay không lồ va nát tường thành Đế quan và thâm nhập vào Ba ngàn châu để bắt lấy Tội châu.

Hiện giờ, Tội châu đang nằm ở địa vực trung bộ, khu vực này rất kinh khủng, có vài vị Vương Bất hủ tọa trấn!

Trong đó bao gồm cả Vương Bất hủ An Lan, Vương Bất hủ Du Đà và có cả Vương Bất hủ Vô Thương có tuổi tác vô cùng cổ xưa kia nữa!

Thạch Hạo vẫn đang suy đoán, không biết Tội châu có vật gì mà lại khiến dị vực phải tìm kiếm như vậy, không biết đã đắc thủ hay chưa?

Khi hắn tiếp cận Tội châu thì toàn bộ dị vực phát sinh kinh biến, nhấc lên sóng lớn ngập trời vượt qua tưởng tượng của hắn.

Dòng dõi Xích vương đã phát điên, vô số đại quân lên đường muốn chinh phạt các tộc!

Mỗi Đế tộc đều nhận được cảnh cáo, đạt được truyền tin, yêu cần phải kiểm tra thật nghiêm các thiên tài, cường giả nổi danh trong tộc và đưa ra một câu trả lời cho dòng dõi Xích vương.

Bàn giao thứ gì đây? Các tộc đều choáng váng!

Có thể khiến bộ tộc Thời Gian thú tức giận tới mức này, điên cuồng đe dọa các tộc, không tiếc mọi giá sẽ khai chiến, chắc chắn đã xảy ra chuyện động trời rồi.

Chuyện gì mới có thể khiến một Đế tộc làm như vậy? Mọi người không cách nào tưởng tượng ra được.

Lẽ nào Xích vương đỉnh đã bị mất? Chuyện này không thể được!

"Những ngày gần đây có cường giả nào rời khỏi tộc của mình, hiện tại không có trong tộc hay không, bình thường có tên kỳ tài nào gan to bằng trời hay không, nhanh chóng ra!"

Cường giả cấp Bất hủ của dòng dõi Xích vương phát điên uy hiếp các tộc, yêu cầu báo cáo ngay lập tức.

Mãi cho tới tận hai ngày sau thì Thạch Hạo mới biết dị vực xảy ra động đất, xuất hiện một sự kiện lớn phá chọc thủng bầu trời, mà người khởi xướng lại chính là hắn!

"Ta cũng chỉ có chém làm hai một con Thời Gian thú thôi mà? Mặc dù dòng dõi Xích vương có tức giận thì cũng không tới nỗi phát điên đi uy hiếp các đại Đế tộc khác, không tiếc đánh chiến một trận luôn?" Thạch Hạo không hiểu.

Hắn đang hoài nghi, con Thời Gian thú kia lẽ nào lại là con riêng của Xích vương?

"Nếu như ta chặt lìa Xích vương thì xảy ra chuyện như vầy cũng tàm tạm, nhưng chuyện này không quá hợp lý, Xích vương không thể yếu đuối, dã tràng xe cát như vậy chớ!" Thạch Hạo thở dài.

Hắn cảm thấy tiếc nuối không thể xông vào nơi kia, đã khiến con Thời Gian thú chết tiệt kia làm hỏng chuyện tốt!

"Quá xúi quẩy, hi vọng là đã chặt đứt tên Xích vương kia!"
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện